Q17 - Chương 31: Giết chết vật thể hình người sẽ cười
Q17 - Chương 31: Giết chết vật thể hình người sẽ cườiQ17 - Chương 31: Giết chết vật thể hình người sẽ cười
Q17 - Chương 31: Giết chết vật thể hình người sẽ cười
Từ khi vào bệnh viện, Đới Lâm chưa bao giờ cảm nhận được "sự hiện diện" của Viện trưởng mạnh mẽ như lúc này.
Hắn đang bị một lực nào đó kéo từng chút một vào một cấp độ thời gian song song sâu hơn.
Mà khi linh hồn bị ô nhiễm, theo giả thuyết của luận văn khi đó, hắn sẽ dần dần có thể nhìn thấy vật chất ở các tầng thời gian khác.
Vì vậy, Bệnh viện số 444 đã đưa ra một số tiêu chuẩn chẩn đoán cho bác sĩ, nếu trên trán có thập tự ngược thì phải đến Khoa Ác Ma để điều trị. Đây là sự khởi đầu của việc bị Vực thẳm xâm lấn, theo thời gian, linh hồn sẽ xuất hiện các triệu chứng của Vực sâu ô nhiễm gọi là Ma triệu chinh.
Không có cách nào để điều trị trong các khoa linh dị thông thường. Lúc đầu, những bệnh nhân chưa có dấu hiệu bị Ma triệu chinh này được xác định là bị lệ quỷ nguyên rủa, chỉ có Mai Khuất Chân nhất quyết thành lập Khoa Ác Quỷ để chữa trị cho những bệnh nhân bị vực sâu ô nhiễm dưới danh nghĩa "Ác quỷ nguyền rủa'".
Ngoài ra... đối với chị em Cận gia hồi đó cũng vậy, vì bị Vực sâu ô nhiễm, linh hồn của Cận Vân Nhiên bắt đầu nhận thức được khả năng tự nhận thức của các cấp độ thời gian song song khác nhau, và dần dần bị kéo vào các tâng Vực sâu ô nhiễm sâu hơn...
Bệnh viện gần như phong bế Khoa Ác Ma, không để bất kỳ bác sĩ linh dị nào tìm hiểu về ma quỷ và Vực sâu ô nhiễm. Mãi đến khi Hàn Minh mang đến kiến thức về Ma triệu chinh, các bác sĩ ở ngoài Khoa Ác Ma mới có cơ hội hiểu rõ triệu chứng của Vực thẳm xâm lấn! Theo Bệnh viện số 666, từng bị vực thắm cấp 6 xâm chiếm, không chỉ bị vực sâu ô nhiễm mà còn bị vực sâu đồng hóa hoàn toàn. Khi đó, được gọi là...
Ác mai
"Nói đến đây, không ai biết Hàn Phó viện trưởng làm thế nào có manh mối về việc này nhỉ?"
Hắn nghĩ tới lá thư Hàn Minh đưa cho mình.
Hàn Minh đã từng lấy Ma triệu chinh làm chủ đề phát biểu luận văn, quyên hạn Đới Lâm không cách nào kiểm tra.
Thời điểm Hàn Minh tới Bắc Mỹ và mang về thông tin về Ma triệu chinh trùng hợp với cuộc nội chiến của Gia tộc Darren vào thế kỷ trước và cuộc nổi loạn của Rhaenys Darren.
Đới Lâm rất khó thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tương truyền khi đó Rhaenys Darren đã bộ hoạch hoàn chỉnh ác ma. Nói cách khác, bệnh nhân đã hoàn toàn bị vực sâu đồng hóa... bệnh nhân vực thẳm cấp sáu xâm lấn!
"Trong số này nhất định có mối liên hệ nào đó!"
Vậy...
Lê Ám, Chủ nhiệm Khoa Ác Ma đã chết trong khách sạn này ở đâu?
Có phải y cũng bị Chú Vật ác ma đồng hóa? Bản thân cái gọi là Chú Vật ác ma sẽ mang đến... nguy cơ bị Vực thẳm xâm lấn.
Lúc này, đông hồ báo thức trên điện thoại của Đới Lâm vang lên.
Đồng hồ báo thức ghi: "Giết tất cả những vật thể hình người đang cười trong khách sạn!"
"Đúng rồi, bác sĩ Cao Mộng Hoa yêu cầu mình đặt đồng hồ báo thức."
Đới Lâm nhìn tin nhắn.
"Bất tri bất giác đã qua thời gian dài như vậy
"Tin nhắn này..."
Muốn hắn một mực nhớ kỹ điểm này?
"Tại sao thế này? Quy tắc đầu tiên trong bảy quy tắc là không được cười trong khách sạn. Nhưng, nếu bác sĩ Cao Mộng Hoa cho rằng quy tắc này là sai..."
Đới Lâm bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu vậy thì việc cười có phải là chuyện bình thường không?
Hay có một bộ quy tắc khác trong tầng thời gian song song này?
Hoặc?
Ngoài ra, để hắn đặt đồng hồ báo thức để cho thấy sự hiểu biết của hắn về điều này có thể thay đổi bất cứ lúc nào!
Đợi một chút...
Đới Lâm đột nhiên ý thức được.
Nếu theo quan niệm của luận văn đó, các tầng thời gian song song với các hướng khác nhau thực sự cùng tồn tại?
Trong các tầng thời gian song song tách biệt với nhau, các quá trình và kết quả khác nhau của một sự vật cùng tồn tại. Trong quá trình Vực sâu ô nhiễm, ranh giới giữa hai thứ sẽ bắt đầu bị phá vỡ.
Một triệu chứng điển hình khác của Vực thắm xâm lấn là ảo giác.
Nhưng thực tế và ảo giác dựa trên điều gì? Nếu thực sự có những tầng thời gian song song khác nhau, thì... có lẽ hiện thực và ảo giác có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Do đó, quy tắc có thể đúng hoặc sai.
"Có nghĩa là bác sĩ Cao Mộng Hoa ngay từ đầu đã biết có một bộ quy tắc khác? Đó là lý do tại sao cô ấy nói điều này với mình.......
Buổi sáng tươi đẹp.
Đới Lâm tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy, hắn liên cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tại sao mình lại ngủ quên? Cái này có cái gì đó không đúng a?”
Là một bác sĩ linh dị, làm sao mình có thể chìm vào giấc ngủ!
Nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, Đới Lâm càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn bước từng bước đến cửa phòng và mở cửa, vừa vặn gặp một người phục vụ khách sạn.
"Xin chào quý khách, tôi muốn hỏi ngài một câu. Chỉ cần ngài trả lời, chúng tôi sẽ tặng ngài một chai rượu vang đỏ làm quà."
Đới Lâm cảnh giác nhìn người phục vụ. "Có vấn đề gì vậy?"
"Có phải con người là sinh vật duy nhất có thể cười không?"
Đới Lâm cau mày.
Lại là cười!
"Ta có thể không trả lời được không?”
"Tất nhiên là có thể, nhưng hơi đáng tiếc. Thứ chúng tôi tặng là rượu vang đỏ chất lượng cao bay từ Pháp. Và đây không phải là một cuộc thi có giải thưởng. Dù ngài có trả lời có hay không thì chúng tôi sẽ tặng ngài rượu vang đỏ."
Đới Lâm hỏi lại: "Dù ta trả lời thế nào thì đó cũng sẽ tặng quà sao? Cũng là rượu vang Pháp? Có phân biệt phẩm chất cao thấp hay không?”
"Không có."
Đới Lâm nghĩ nghĩ, nói: 'Như vậy, ta liền không trả lời, ta không thích uống rượu đỏ."
Đới Lâm đóng cửa phòng khách sạn lại.
"Không thích hợp... Giống như là lạ ở chỗ nào..."
Đới Lâm không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy mọi chuyện lẽ ra không nên như thế này.
"Trong khách sạn này, không thể cười... Con người là sinh vật duy nhất có thể cười... Và sau đó là bác sĩ Cao Mộng Hoa..."
Hả?
Tại sao muốn nói về bác sĩ Cao Mộng Hoa?
Cô ấy không tham gia kỳ thi này mà?
"Nhất thời nói sai, hẳn là bác sĩ Cao Hạp Nhan."
Đúng vậy, hẳn là... Bác sĩ Cao Hạp Nhan.
Ừm...
Có lẽ vậy.
Nhưng rồi, điện thoại di động của Đới Lâm reo lên.
Đó là chuông báo thức trên điện thoại di động hắn đã đặt.
"Giết tất cả những vật thể hình người đang cười trong khách sạn!
Giết chết!
Điện thoại di động của bác sĩ điều trị do bệnh viện cấp thống nhất. Ở một mức độ nào đó, nó cũng là một Chú Vật.
Về phần một bác sĩ đặc biệt như Đới Lâm, hắn được đặc biệt cho phép sử dụng điện thoại di động cấp cao hơn nên dù ở đâu cũng có thể liên hệ trực tiếp với bệnh viện.
Nhìn vào nhắc nhở báo thức trên điện thoại, Đới Lâm mở to mắt.
“Mình bày ra loại nội dung này từ khi nào?"
Đới Lâm vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa khác.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái... Nam cail