Chương 63: Ác ma va Tuc Nguyên Sơn
Chương 63: Ác ma va Tuc Nguyên SơnChương 63: Ác ma va Tuc Nguyên Sơn
Chương 63: Ác ma va Tuc Nguyên Sơn
Đối với Ấn Vô Khuyết mà nói...
Mọi chuyện cuối cùng cũng đã đi đến bước cuối cùng.
Nhìn lại quá khứ, có thể đi đến bây giờ, gã ta đều cảm thấy rất không chân thực.
Lúc này, Trân Chuẩn, Chủ nhiệm Khoa Lệ Quỷ cuối cùng cũng tới chỗ gã.
"Khảo thí kết thúc rồi sao?" Ấn Vô Khuyết lạnh nhạt nhìn y, Tạ Thành Tuấn đứng bên cạnh gã: "Vậy câu trả lời của ngươi là gì?"
Trân Chuẩn lập tức quỳ một gối xuống, cúi đầu chắp tay: "Trước kia ta không hiểu rõ, đứng sai trận doanh... Chỉ hi vọng ngài có thể..."
Y có thể ngồi ở vị trí này, kỳ thực cũng là chột dạ. Xét về năng lực thực tế, Mai Khuất Chân và Phương Chu của Khoa Lệ Quỷ đều ở trên y. Nếu không phải nhờ cơ duyên xảo hợp và lòng trung thành với Hàn Minh, y sẽ không bao giờ có thể đảm nhiệm được chức vụ Chủ nhiệm Ngoại Khoa Lệ Quỷ. Nếu như mình lúc này không biết thời thế, hậu quả như thế nào tự nhiên không cần nhiều lời.
Bây giờ Hàn Minh đã chết, thế cân bằng quyền lực trong bệnh viện đã mất đi, đồng nghĩa với việc Ấn Vô Khuyết có thể dùng thủ đoạn thiết huyết tới bảo đảm vị trí của gã.
"Ừm." Ấn Vô Khuyết không ngạc nhiên với thái độ của Trần Chuẩn,'Hy vọng ta có thể tiếp tục để ngươi đảm nhiệm phòng chủ nhiệm sao?”
Trân Chuẩn cắn môi gật đầu.
Y biết rằng nếu mình không trở thành Chủ nhiệm khoa thì hậu quả khó mà lường được. Đến lúc đó, không cần Ấn Vô Khuyết ra tay, liền còn nhiều người sẽ xử lý y. Dù sao phía dưới có rất nhiều người không hài lòng với y.
"Chủ nhiệm Trần, cuộc thi lần này, tình huống như thế nào?”
Khi Ấn Vô Khuyết hỏi, Trần Chuẩn nhanh chóng nói: "Chỉ có một bác sĩ kiên trì đến cuối cuộc kiểm tra này, đó là bác sĩ Cao Hạp Nhan. Hiện tại bác sĩ Đới Lâm đang ở đâu không rõ, nghi ngờ đã chết trong khách sạn. Vì thế..."
"Bác sĩ Cao Mộng Hoa đâu?”
"Tình huống của cô ấy rất đặc biệt, dù sao thì nó cũng liên quan đến nhiệm vụ Huyết tự nên chúng tôi không thể biết nhiều hơn."
"Thật sao..."
Ấn Vô Khuyết trâm ngâm, sau đó xua tay nói: "Vậy ngươi đi xuống đi."
"Viện... Viện trưởng..."
"Ta chỉ là phó viện trưởng mà thôi. Chủ nhiệm Trần ngươi vừa trở về, đi về trước nghỉ ngơi thật tốt. Gần đây trong bệnh viện sẽ có rất nhiều thay đổi nhân sự" Lời nói của Ấn Vô Khuyết có thể nói là không hề nể mặt mũi: "Ngươi có thể hãy chú ý một chút."
Ấn Vô Khuyết hiện đã giết Hàn Minh và hoàn toàn trở thành người đứng đầu Bệnh viện số 444. Loại người cỏ đầu tường như Trần Chuẩn lại không có nhiều năng lực, càng không có giá trị chiêu mộ.
Bây giờ... bệnh viện gần như ở trong tình trạng sạch sẽ. Không, sẽ không dám có ai đến nói chuyện chống lại gã nữa.
Không ai có khả năng chiến đấu chống lại gã. Như vậy, gã cũng không cần phải diễn trong vở kịch này.
Cái gì mà mgười đàn ông ấm áp có tình cảm với vợ sắp cưới? Không cần. ...
"Viết giấy kiểm điểm!"
Ấn Vô Khuyết đột nhiên run rẩy.
Trần Chuẩn bối rối nhìn Ấn Vô Khuyết.
"Ấn... Ấn viện trưởng?"
Bốn chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Ấn Vô Khuyết.
Đó là giọng nói của một người cha cực kỳ quen thuộc.
"Ngươi cho là ta không biết việc ngươi bỏ lớp dạy kèm và đến quán bar cạnh trường chơi piano sao?”
Lời của cha vẫn còn đọng lại trong tâm trí Ấn Vô Khuyết.
Rõ ràng là ông ta đã chết.
Đã chết lâu rồi.
Cách đây không lâu là ngày giỗ của cha.
Nhưng bây giờ, giọng nói của cha gã lại vang lên trong đầu Ấn Vô Khuyết!
Những ngón tay của Ấn Vô Khuyết run rẩy.
Ga đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trân Chuẩn nói: "Ngươi trở về viết giấy kiểm điểm."
'Ah?
"Không dưới năm ngàn chữ." Ấn Vô Khuyết lạnh lùng nói: "Có thể tiếp tục làm Chủ nhiệm Khoa Lệ Quỷ hay không thì phải chờ ta xem xét."
"Vâng, vâng! Tôi trở về sẽ viết ngay!"
Sau khi Trần Chuẩn rời đi, Ấn Vô Khuyết bắt đầu hiểu ra.
Gã nhìn vào văn phòng Phó viện trưởng trống rỗng và nói: "Cha, ngươi ở đó đúng không?"
Gã biết rất rõ.
Hồn ma của cha gã đang ở ngay phía trước.
Hồn ma của cha gã từ lâu đã hòa nhập vào Chú Vật của gã. Và dần dần biến thành một lệ quỷ thực sự.
Lần này giết Hàn Minh, gã gần như đã giải phóng lời nguyên đến mức tối đa.
Cũng có những tác dụng phụ tương ứng.
"Ngươi đã chết rồi." Ấn Vô Khuyết nhìn về phía trước, gã biết cha mình đã biến thành lệ quỷ ở ngay trước mặt: "Ngươi muốn ta tiếp tục viết cho ngươi một tờ giấy kiểm điểm phải không?”
Gã biết cha mình quá rõ.
"Sau khi ngươi mất ta mới biết được chuyện gì đã xảy ra với ngươi. Ông nội... Ngươi khi đó tố giác ông nội... Người biết chuyện này rất ít, thời điểm ông nội qua đời cũng không biết là ngươi làm."
"Ông nội cũng thích đàn piano như ta vậy. Ngôi nhà đầy những bản nhạc của Beethoven, Chopin và Debussy." "Sau đó, ngươi đã tận mắt chứng kiến những người bạn thân nhất của ngươi đánh chết ông nội ngay trước mặt."
"Ngươi chưa bao giờ nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế"
"Ngươi rơi vào nỗi tuyệt vọng và đau đớn sâu sắc nhất. Và rồi, năm tháng trôi qua... ngươi kết hôn và có con."
Gã không nói với ai vê vấn đề này, kể cả tâm phúc thân tín nhất của gã là Tạ Thành Tuấn.
"Ngươi căn bản không phải là người." Ấn Vô Khuyết ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước,Ngươi không phải là người!"
Theo tiếng gầm của gã, không gian trước mặt bắt đầu vặn vẹo, toàn bộ văn phòng chìm vào bóng tối. Sau đó, một hộp sọ đỏ như máu bắt đầu hiện ra.
"Chính ngươi đã gây ra cái chết của ông nội! Nhưng ngươi không muốn thừa nhận điều đó. Ngươi cho rằng mình không làm gì sai cả! Nếu không, ngươi không thể chấp nhận sự thật là ngươi đã tự tay giết chết ông nội! Nhất là khi ngươi nhìn thấy ta đánh đàn piano..."
"Cho nên ngươi yêu cầu ta viết giấy kiểm điểm... Ngươi luôn muốn chứng minh hành động của mình khi đó là đúng. Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, ta chỉ là nạn nhân của nỗ lực che đậy tội ác của ngươi!"
Tuổi thơ của Ấn Vô Khuyết chính là địa ngục.
Tình cảm của gã đối với cha mình cũng rất phức tạp.
"Ta không cần viết giấy kiểm điểm cho cha nữa đâu." Ấn Vô Khuyết tiếp tục cười lạnh nói: "Ta muốn cha ở bên cạnh, quan sát từng chút một, quan sát... nhìn ta!"
Sau đó, hộp sọ đỏ biến mất.
Ấn Vô Khuyết bật máy tính.
Lúc đầu, máy tính của gã phát tới chỉ thị của Viện trưởng.
Cũng chính lúc đó gã đã đạt được thỏa thuận với người ở Bệnh viện số 666.
Gã sắp xếp cho Lê Ám đến khách sạn Orogne, và phân thân của Lê Ám cũng đi cùng. Phó viện trưởng hành chính mặc dù không thể ép được Chủ nhiệm Khoa Ác Ma ra lệnh cho mình, nhưng vẫn có thể ra lệnh quá đáng mà không vi phạm quy định.
Nhưng gã không biết rằng Cao Mộng Hoa đã phát hiện ra điều gì đó không ổn từ lâu rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút...
Gã thường nói chuyện với cha mình như thể đang nói chuyện với chính mình như vừa rồi.
Có lẽ chính vì vậy mà Cao Mộng Hoa đã nghe được một số chuyện không nên nghe.
Điều gã cần làm là để Lê Ám chết trong khách sạn Orogne. Cao Mộng Hoa muốn ngăn chặn chuyện này nên đã sắp xếp để bạn của mình là Đường Ly cũng đến khách sạn Orogne.
Tiếp đó để cho bác sĩ Khoa Ác Ma phải hứng chịu Vực sâu ô nhiễm cấp sáu.
Đó là lý do đôi mắt quỷ của Đới Lâm ra đời.
Sau đó, gã còn muốn làm một việc.
Gã cần phải để bác sĩ Bệnh viện số 666, một thợ săn, có được Chú Vật này.
Tuy nhiên, gã không bao giờ ngờ ngày hôm đó Cao Mộng Hoa sẽ bí mật theo dõi mình. Tối hôm đó...
"Chú Vật này không thể đưa chúng ta trở lại tâng thời gian của chúng ta!" Ngày đó, Aluca Faust nói: "Chú Vật của thợ săn không thể bóc tách đôi mắt này... Trừ khi chúng ta tìm được một Chú Vật có thể chống lại Vực thẳm xâm lấn cấp sáu."
"Cho nên..." Ấn Vô Khuyết đã đánh ngất Cao Mộng Hoa, lo lắng hỏi: "Đôi Mắt Quỷ không thể lấy đi, chỉ có thể tìm được người có thể chịu đựng được Chú Vật này?"
"Tạm thời chỉ có thể như thế! Đợi đến khi đó, mới có thể thu được Chú Vật này!"
Chuyện này là Ấn Vô Khuyết vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới.
Gã không nỡ giết Cao Mộng Hoa nên chỉ có thể để Aluca Faust từ Bệnh viện số 666 hấp thụ một phần linh hôn của Cao Mộng Hoa để đảm bảo rằng cô ấy không thể tỉnh lại. Sau đó, họ đưa thi thể của cô và Âu Dương Due đến nhà của Âu Dương Due, đồng thời dùng điện thoại di động của cô để gửi vị trí nhà của Âu Dương Duệ.
Sau đó, Đôi Mắt Quỷ đã bị Khoa Chú Vật lấy đi.
Ấn Vô Khuyết lúc đó đã tuyệt vọng, bởi vì nếu người có thể chịu đựng được Đôi Mắt Quỷ không xuất hiện, sự giao dịch giữa gã và Viện trưởng sẽ không thể thực hiện được, Thi Linh sẽ không thể sống lại.
Mãi cho đến khi...
Sự xuất hiện của Đới Lâm.
Hắn đã hoàn toàn chịu được Chú Vật này và Vực thẳm xâm lấn ấp sáu! So với Virgil Faust thì càng đáng sợ hơn!
"Ta đã đem hắn đưa qua, như vậy, Viện trưởng..." Ấn Vô Khuyết nhìn vào máy tính và nói: "Viện trưởng, ta biết mục tiêu của ngươi là Túc Nguyên Sơn. Túc Nguyên Sơn cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của Thi Linh."
"Khi ngươi đến tầng thời gian này... Viện trưởng, xin hãy giữ lời hứa của ngươi và biến tầng thời gian này thành một không gian mà Thi Linh vẫn còn sống!"