Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 66 - Q3 - Chương 8: Bạch Phủ

Q3 - Chương 8: Bạch phủ Q3 - Chương 8: Bạch phủQ3 - Chương 8: Bạch phủ

Q3 - Chuong 8: Bach phu

Đới Lâm ngồi một mình trên hành lang của Khoa điều trị nội trú.

Hắn không vào được khoa điều trị nội trú của Khoa Ác Ma

Ngay cả người nhà cũng tuyệt đối không được vào thăm bên trong.

Hắn thậm chí không kịp cùng Đới Duy gặp mặt lần cuối, đã bị bác sĩ Khoa Ác Ma mang đi.

Từ đầu đến cuối, Đới Lâm thậm chí còn không gặp bác sĩ Khoa Ác Ma.

Ngay cả Ấn Vô Khuyết cũng không biết Khoa Ác Ma nằm ở đâu. Khu dành riêng cho Khoa Ác Ma cũng là khu vực cấm đối với bác sĩ bình thường, nó nằm trong không gian gấp khúc sâu thẳm của Khoa điều trị nội trú, không ai biết nó ở đâu. Không gian bên trong của bệnh viện này có thể nói là không thể đo lường được, cho dù có bao nhiêu bệnh nhân nằm ở đó cũng đủ, và sẽ không bao giờ thiếu giường.

Họ rất độc lập, Viện trưởng đã cho họ đặc quyền không bị ai quản hạt.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy hai người đi trước mặt mình.

Đó là... Triệu Xá và Cao Hạp Nhan!

"Bác sĩ Cao, bác sĩ Triệu!" Đới Lâm vội vàng đứng lên, đi tới hỏi: "Thế nào rồi?"

"Các bác sĩ của Khoa Ác Ma nói họ sẽ không gặp người nhà của bệnh nhân." Cao Hạp Nhan lắc đầu và nói: "Đó là phong cách của Khoa Ác Ma, họ không liên lạc với bất kỳ bác sĩ nào trong bệnh viện của chúng ta. Lúc đầu, sư huynh Âu Dương Due của ta cũng làm như vậy, sau khi tiến vào Khoa Ác Ma, cả người đã hoàn toàn thay đổi."

Đới Lâm đã biết về quy tắc này từ lâu, nhưng dù sao hắn cũng là bác sĩ trong bệnh viện, cũng có thể hơi chút dàn xếp một chút đi chứ?

"Nơi nào mà có người nhà của bệnh nhân không hiểu rõ bệnh tình của bệnh nhân và phương pháp điều trị cụ thể như thế nào?" Đới Lâm lo lắng hỏi: "Các bác sĩ ở Khoa Ác Ma đều vô lý như vậy sao?"

"Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi." Triệu Xá cũng đi tới đỡ Đới Lâm: "Bác sĩ Đới, bệnh viện này có nhiều chuyện vô lý như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngoại trừ nơi này, ngươi không có chỗ nào khác có thể gửi em trai ngươi đến điều trị, ngươi yên tâm, ít nhất ở đây thì cậu ta tương đối an toàn."

Cao Hạp Nhan cũng thuyết phục: "Cũng đành vậy thôi, Khoa Ác Ma không liên lạc với các bộ khác, cho nên không ai biết bọn họ sẽ đối xử với em trai của ngươi như thế nào. Mà Khoa Ác Ma chỉ cần duy trì số lượng bốn người, cũng sẽ không có bác sĩ mới đi vào."

Lần đầu tiên, Đới Lâm cảm thấy bất lực như vậy.

Tuy nhiên, hiện tại cũng chỉ có thể được giao cho những người từ Khoa Ác Ma.

"Ngươi thật sự cùng bác sĩ Khoa Ác Ma căn bản không có liên lạc sao?"

"Ngươi còn muốn nói cái gì... Triệu Xá nhớ tới Đới Lâm ở Khoa nội trú giúp đỡ anh ta, duỗi ra một ngón tay: "Bác sĩ Chung Tư Minh nửa đường từ Khoa Ác Quỷ chuyển đến Khoa Ác Ma. Trước khi chuyển đến Khoa Ác Ma thì ta với anh ta có giao tình tốt, cho nên biết địa chỉ và số điện thoại di động anh ta. Nhưng hiện tại, anh ta đã khác hoàn toàn lúc trước rồi."

Giống như Âu Dương Duệ ... phải không?

"Đừng liên lạc với bác sĩ Chung." Cao Hạp Nhan vội vàng thuyết phục: "Không, nói chính xác là, đừng liên lạc với tất cả các bác sĩ trong Khoa Ác Mai"

Đới Lâm biết, giờ này Cao Hạp Nhan khẳng định đang nghĩ đến chị của cô ta.

Cho đến nay, cả cô và Ấn Vô Khuyết đều không biết chuyện gì đã xảy ra giữa chị mình và Âu Dương Duệ tại nhà của Âu Dương Duệ vào đêm hôm đó, và tại sao một phần linh hồn của chị lại mất tích.

"Bất quá cũng cám ơn các ngươi, giúp ta đi hỏi Khoa Ác Ma..."

"Thế nào." Triệu Xá nói: "Để ta giúp ngươi liên lạc với bác sĩ Chung, anh ta ở Khoa Ác Ma thời gian ngắn, có lẽ có thể... giao tiếp."

"Vậy bác sĩ Triệu, cảm ơn ngươi nhiều!" Bác sĩ Đới nắm lấy tay Triệu Xá: "Cám ơn!"

"Thôi, không cần bắt tay đâu, ta không muốn nắm tay ai khác ngoài vợ mình, nhất là đàn ông. Cảm ơn.”

"Ừm... Tốt.. "

Đúng lúc này, Triệu Xá đột nhiên nhíu mày nói: Ai đó là?”

Đới Lâm nhìn lại.

Trong hành lang bệnh viện phía sau hắn, một bóng người thấp thoáng đang di về phía đây.

Cao Hạp Nhan trở nên cảnh giác: "Bác sĩ Triệu, có gì không đúng sao? Chẳng phải là u hồn sao?"

Triệu Xá gãi đầu và nói: "Bộ váy u hồn đó dường như là phiên bản giới hạn mà vợ ta vẫn luôn muốn mua...'

Đới Lâm: "...

Cao Hà Yên: ....'

Triệu Xá tiếp tục tự nói với mình: "Thật đáng tiếc, ta vẫn luôn muốn mua cho nàng, u hồn này mặc trên thân quá đáng tiếc. Bác sĩ Đới, ngươi yên tâm, nó chỉ là một u hồn bình thường mà thôi, không qua được, chỉ biết vĩnh viễn ở đầu hành lang quanh quẩn một chỗ, đi tới bao lâu đều là đảo quanh tại chỗ... “

Đới Lâm đi thẳng về phía trước hành lang.

"ồ... Đới, bác sĩ Đới?"

Sau khi Đới Lâm đi đến vị trí cách hôn ma hơn mười mét, một đám mây đỏ như máu bao phủ trong tầm mắt trái của hắn!

Sau đó...

Hồn ma đã bị tiêu diệt hoàn toàn ngay lập tức!

Đó là khi tâm trạng của Đới Lâm tồi tệ nhất, hồn ma không có mắt vào lúc này tới, vì vậy nó nghiễm nhiên trở thành công cụ tốt nhất để Đới Lâm phát tiết.

Nhưng Triệu Xá và Cao Hạp Nhan thì chết lặng.

"Cái kia, bác sĩ Cao, hắn tiến bệnh viện chúng ta. .. Còn chưa đầy hai tuần lễ... A2?"

"Ừm, không ai biết điều này hơn ta..."

"Khi tôi còn là một bác sĩ thực tập, cũng không có trong nháy mắt khu trục u hồn. ... A?”

"Ta tin tưởng bệnh viện này người lúc mới vào bệnh viện thực tập 99% deu không làm được, quỷ mặc dù yếu ớt, nhưng là tuyệt đối không thể phá hủy, chỉ có thể đưa về thế giới vong linh." Sau đó, một số bóng ma lang thang từ phía bên kia của hành lang.

Nhưng mỗi lần vừa tới gần Đới Lâm, liên sẽ nhanh chóng hôi phi yên diệt!

Và sẽ mất hơn mười phút để bóng ma đã bị tiêu diệt tái sinh và tiếp tục lang thang trong hành lang.

Ngay cả các y tá tuần tra cũng sững sờ.

Cao Hạp Nhan có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Đới Lâm, cho nên tạm thời cũng liền mặc kệ hắn đi.

Một lúc sau, cô đi đến trước mặt Đới Lâm và hỏi: "Ngươi đã phát tiết đủ chưa?"

Đới Lâm thậm chí còn không thở lấy một lần, đối với hắn mà nói, những hồn ma này không khác gì những người đưa đồ ăn.

"Ta thậm chí không biết làm thế nào để nói với ba mẹ ta về điều này."

"Để ta nói chuyện với Đường Ly, cô ấy sẽ giúp ngươi. Chỉ cần ngươi hướng dẫn ba mẹ về mặt tinh thần, họ sẽ nghĩ rằng Đới Duy sẽ về nhà tối nay, bạn học và giáo viên của Đới Duy cũng sẽ nghĩ rằng cậu ấy đã về nhà bình thường."

"Cám ơn bác sĩ Cao."

"Không cần phải khách khí. Ta giúp ngươi là có tư tâm. Ngươi cũng nên biết điểm này."

Đới Lâm gật đầu nặng nề khi nghe điều này.

"Ta sẽ cố hết sức."

Đới Duy tuyệt đối không thể chết.

Nếu nửa năm sau Đới Lâm thực sự chết dưới tay của ma quỷ trong mắt phải, ba mẹ hắn ít nhất sẽ có Đới Duy chăm sóc hol

Bộ phận pháp y của Sở cảnh sát.

Các nhân viên cảnh sát đang phân loại các vật chứng được mang về từ hiện trường vụ án mạng, nhưng không ai để ý có thêm hai người nước ngoài đội mũ trùm đầu.

"Chủ nhiệm Dave." Một trong những người nước ngoài nói: "Để không bị người trong Bệnh viện số 444 chú ý, lần này cũng không cần giết người a?”

"Không sao đâu." Người đàn ông tên Dave nói: "Tất cả những gì ta muốn là một tấm bản đồ, cũng là vì bộ tộc chúng ta”...

Bên trong văn phòng Phó viện trưởng.

Ấn Vô Khuyết nhìn vào báo cáo CT của Đới Duy và cau mày.

Sau đó, anh ta nhìn Mai Khuất Chân trước mặt và nói: "Cuối cùng, điều gì nên đến, đã đến."

Anh ta suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ sợ chúng ta phải mạo hiểm một chút, ba người kia, bất kể như thế nào, nhất định phải đưa trở lại bệnh viện."

Mai Khuất Chân vẻ mặt ngượng nghịu, nói: "Ta đã thử tất cả các phương pháp và hiện tại không thể mang họ trở lại."

"Luôn có biện pháp, mấu chốt nằm ở giá cả..." Ấn Vô Khuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không thể đợi được nữa, ta sẽ tự mình đến đói"

"Phó viện trưởng, ngài nghiêm túc sao? Nơi đó rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết ở đó!" "Bệnh viện cần nhiều lực lượng trung kiên hơn để đối phó với thảm họa tiếp theo. Vì lý do này, mạo hiểm một chút cũng đáng."

Sau đó, anh ta đứng dậy và nói: “Chúng ta hãy đi ngay lập tức!"

Bệnh viện số 444, một tòa nhà ngoại trú trắng và sạch sẽ, nằm trong một khoảng không tối tăm và đục ngâu.

Trong không gian này, hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng, nếu không cẩn thận sẽ hoàn toàn lạc lối trong bóng tối và hỗn loạn.

Ấn Vô Khuyết và Mai Khuất Chân đang đi trong bóng tối, không lâu sau, từng hàng xe cứu thương xuất hiện trước mặt họ.

Đây là bãi đậu xe cứu thương.

"Ngài tự mình động thủ thì nhất định phải vô cùng cẩn thận." Mai Khuất Chân liên tục khuyên: "Hãy để ta đi...

"Ngươi là một trong những thuộc hạ có năng lực nhất của ta." Ân Vô Khuyết lắc đầu nói: "Như ta đã nói, ta sẽ tận lực tăng cường lực lượng trung kiên của bệnh viện."

Ấn Vô Khuyết lên xe cấp cứu và Mai Khuất Chân theo sau.

"Hãy để ta đi với ngài." Mai Khuất Chân nói với vẻ mặt cực kỳ bướng bỉnh: "Đây là điểm mấu chốt của ta.

Trước khi anh ta lên tiếng, Mai Khuất Chân đã nói với phía trước xe cứu thương, Đi đến ... Bạch phủ."

Khi xe cấp cứu đi qua bóng tối vô tận, cánh cửa mở ra.

Ấn Vô Khuyết và Mai Khuất Chân bước xuống.

"Phó viện trưởng, phải cực kỳ cẩn thận." Mai Khuất Chân lại nhắc nhở: "Dù sao đây cũng là địa phương mở ra lối vào địa ngục thứ năm."

"Ta biết."

Trước mặt Ấn Vô Khuyết, có một dãy tủ, trên tủ trưng bày những con búp bê được chế tác cực kỳ tỉnh xảo.

Anh và Mai Khuất Chân di chuyển chậm rãi, rồi đến một trong những chiếc tủ.

Có vài con búp bê trên tủ.

Sau đó, Ấn Vô Khuyết lấy một số con búp bê xuống và đặt chúng xuống đất. ...

Năm phút sau.

Những con búp bê mà họ lấy xuống đã không còn tồn tại, thay vào đó hóa ra lại là người sống!

Những người này đã biến từ búp bê thành người sống!

Họ ngạc nhiên và vui mừng nhìn Ấn Vô Khuyết và Mai Khuất Chân.

"Mai chủ nhiệm?" Họ lập tức kinh ngạc hỏi: "Ngươi có thể cứu chúng ta đi ra?"

Những người này nhớ rõ Mai Khuất Chân đã đến đây lần đầu tiên vào ba tháng trước. Nhưng cô ta nói cô không thể cứu bọn họ đi ra ngoài.

"Đây là Ấn Vô Khuyết, Phó viện trưởng Bệnh viện số 444 của chúng ta." Mai Khuất Chân nhìn họ và nói: "Lần này, anh ấy đích thân đến đó, thử xem có thể đưa các ngươi rời khỏi đây không." Ấn Vô Khuyết nhìn họ và hỏi: "Ba người nào là Đổng Tà, Hạ Lạp, Doanh Tử Dạ?"

"Lý Ẩn? Đây là đâu?"

Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi... ta vào nhà kho muốn giúp cô lấy một món đồ, nhưng khi ta mở ngăn kéo ra, một bàn tay vươn ra... kéo ta vào?" Q3 - Chương 9: Hoàn dương Doanh Tử Dạ và người phụ nữ mặc kimono màu đen

Khi người đàn ông tên "Lý Ẩn" nghe thấy câu này, anh ta lập tức lộ ra vẻ kinh hãi tột đội!

Anh nhanh chóng quay đầu nhìn lại người phụ nữ đang nói phía sau mình.

"Tử... Tử Dạ???"

Mai Khuất Chân không rõ ràng cho lắm, nên chỉ có thể báo cáo tình hình với Ấn Vô Khuyết trước: "Người phụ nữ đó là Doanh Tử Dạ, Đổng Tà và Hạ Lạp đang ở trong tấm gương đó. Hiện tại, họ đều đang dựa vào những Chú Vật mà ta để lại để tồn tại."

Và người đàn ông tên Lý Ẩn đã lao đến người phụ nữ đang nói, người mà Mai Khuất Chân gọi là Doanh Tử Dạ, thận trọng nhìn cô ấy và hỏi với vẻ hoài nghỉ: "Trả lời ta... Trước đây ngươi lần đầu tiên thi hành Huyết tự, quỷ chân diện mục là ai?"

Doanh Tử Dạ trả lời: "Ha Uyên!"(*)

(*) Mời xem thêm bộ Nhà Trọ Địa Ngục để biết thêm về hai nhân vật Lý Ẩn và Doanh Tử Dạ

Nhưng lúc này, Ấn Vô Khuyết và Mai Khuất Chân đã đến trong số họ trước đó.

"Xin lỗi, chúng tôi đang gấp, không thể mặc cho các ngươi ôn chuyện. Cô nương, cô phải đi với ta."

Sau đó, Mai Khuất Chân kéo Doanh Tử Dạ đi và đi về phía một tấm gương phía sau.

"Chờ một chút, các ngươi là ai. . .

Doanh Tử Dạ muốn nói tiếp nhưng cô phát hiện mình không nói được lời nào.

Tay chân của cô căn bản không nghe lời, tiến vê phía trước!

Mà khi cô soi gương, bọn người Lý Ẩn sau lưng cô cũng hoàn toàn biến thành tượng, đứng bất động tại chỗiI

Đây là... Vì sao?

Đi tới trước gương, Mai Khuất Chân giơ lên tay, sau đó tay xuyên qua trong gương! Ngay sau đó, cô ta từ nơi đó lấy ra hai búp bê!

"Mấy vị." Mai Khuất Chân nhìn nhóm người phía sau và nói: "Nếu như vận khí tốt, biết đâu các ngươi liền có thể rời khỏi đây hôm nay. Chúng ta trước hết đem ba người này ưu tiên đưa ra ngoài trước. Sau khi chúng ta rời đi, các ngươi rất nhanh sẽ biến thành búp bê, các ngươi chỉ có thể cầu khẩn một ngày nào đó chúng tôi có thể đến cứu các ngươi. Xin các ngươi không nên oán hận chúng ta, nếu không có bệnh viện của chúng ta, tất cả các ngươi sẽ chết khi lối vào địa ngục mở ra."

Cô bằng tốc độ nhanh nhất nói xong những lời này, sau đó cùng Ấn Vô Khuyết đến xe cứu thương!

Doanh Tử Dạ đột nhiên phát hiện ra hai con búp bê đó không biết lúc nào, vậy mà đã biến thành người sống!

Cô vừa rồi thậm chí cũng không có chớp mắt , thế nhưng con búp bê hình người là lúc nào biến thành người sống?

Không khó để xác định hai người sống này được biến đổi từ con búp bê, bởi vì quần áo và ngoại hình của hai người giống như con búp bê.

Một người là đàn ông cao trông ít nhất 1,85 mét, còn người kia là thanh niên đeo kính. Còn cô và hai người đàn ông đều bị khống chế mà đi về phía xe cứu thương hiện thực. Nhưng vừa muốn đạp lên xe cứu thương thì tựa hồ bị hàng rào vô hình ngăn cản, căn bản không thể đi lên!

Mai Khuất Chân thở dài và nói: "Vẫn không được."

Ấn Vô Khuyết không ngạc nhiên vì điều này, anh ta nói với Mai Khuất Chân: "Để ta tới đi, ba người này, được người nào hay người đó, cố gắng đưa họ lên xe cứu thương!"

"Được rồi, thế nhưng, Phó viện trưởng, ngươi muốn tiểu. . "

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

"Tới sao?" Ấn Vô Khuyết lộ ra vẻ cảnh giác, mặc dù anh ta là Phó viện trưởng, nhưng ngoài cửa cũng có một tồn tại cực kỳ phiên phức đáng sợ.

"Phó viện trưởng, để ta tới, ngài tìm biện pháp đem ba người này đưa vào xe cứu thương!"

Mai Khuất Chân cũng sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình.

Từng chút một, cô ấy di chuyển giữa tủ và búp bê, đồng thời, lấy tóc che mặt. Cùng lúc đó, bàn tay của cô ấy bắt đầu tách ra từ giữa một chút.

Cuối cùng...

Cô đến một cánh cửa và đẩy nó ra.

Trên hành lang ngoài cửa không có ai.

Mai Khuất Chân ngay lập tức vén tóc trên mặt, khuôn mặt của cô biến thành một ác quỷ đáng sợi

Sau đó, trước hành lang dài, không gian bắt dau chùng xuống về một vị trí nhất định!

Trong chỗ lõm trung tâm không gian, đột nhiên một bàn tay duỗi ra! Sau đó, không gian chìm bắt đầu bị cái tay kia, kéo lại một chút!

Ở trung tâm của không gian lõm xuống, một cái đầu khác xuất hiện.

Đó là... một khuôn mặt được vẽ bằng hình ảnh của một kiếm sĩ kinh kịch!

Không hề nghi ngờ...

Đây là ác quỷ!

Và ngay cả trong số những ác quỷ, nó là một sự tôn tại cực kỳ đáng sợi

Mặc dù Ấn Vô Khuyết không ra ngoài, nhưng anh ấy cũng biết Mai Khuất Chân bây giờ phải chịu rất nhiều áp lực.

Anh ta phải chống lại không gian bị nguyên rủa này đã mở ra lối vào địa ngục.

Nếu anh không xem báo cáo CT của Đới Duy và nghe tin An Minh Lộ qua đời, anh ta đã không đến đây.

Đới Lâm sẽ không bao giờ biết điều gì đã nguyên rủa em trai mình.

Cùng với đó, Ấn Vô Khuyết được tất cả các bác sĩ trong bệnh viện công nhận là một thiên tài hiếm có, anh ta đã trở thành Phó viện trưởng trong vòng chưa đầy mười năm sau khi vào bệnh viện. Trước khi trở thành Phó viện trưởng hành chính, anh ta là người đứng đầu Khoa Ác Quỷ, cả Mai Khuất Chân và Triệu Xá đều là cánh tay phải của anh ta. Sau khi anh ta được thăng chức Phó viện trưởng, Mai Khuất Chân, một cấp dưới có năng lực, đã được anh ta thăng chức làm Chủ nhiệm. Mà Mai Khuất Chân, người rất tự hào và kiêu ngạo, lại bị anh ta thuyết phục như vậy, đương nhiên là do năng lực của Ấn Vô Khuyết. Ấn Vô Khuyết đặt tay lên trán của Doanh Tử Dạ.

Anh ấy muốn điều tra lời nguyền đã ếm lên người phụ nữ này, và sau đó... xóa bỏ nói

Có thể thành công sao?

Lúc này, ngón tay của anh ta xoắn lại như hình xoắn ốc, trong nháy mắt vặn vẹo 180 đội

Sau đó, ngón tay đó tiếp tục cong về phía sau, rồi tạo thành một góc chín mươi độ hoàn toàn với lòng bàn tay!

Đối với một người bình thường, đây sẽ là một nỗi đau không thể chịu đựng nổi, nhưng Ấn Vô Khuyết chỉ nghiến răng chịu đựng.

Anh ta biết những gì mình phải đối phó là một sự tồn tại khủng bố cấp cao còn đáng sợ hơn cả hung linh.

Ấn Vô Khuyết biết thăm dò trước mắt không có ý nghĩa, chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Khi anh hạ quyết tâm dốc hết sức lực, cả căn phòng lập tức chuyển sang màu đỏ như máu!

Trong không gian đỏ như máu này, Mai Khuất Chân trong nháy mắt khôi phục từ trạng thái ác quỷ, cô lập tức nhìn về phía Ấn Vô Khuyết phía saul

"Đi thôi." Ấn Vô Khuyết vẫy tay với Mai Khuất Chân: "Chúng ta hãy mang họ đi!"

"Có thể... được không?"

Ấn Vô Khuyết dùng sức đẩy người đàn ông đeo kính vào xe cứu thương, lần này lực cản nhỏ hơn đáng kể, cuối cùng Ấn Vô Khuyết đã đẩy thành công người đàn ông đeo kính vào xe cứu thương!

Sau đó, là một người phụ nữ tên là Doanh Tử Dại

Sau khi đưa hai người này lên xe, lại thử với người đàn ông cao lớn cuối cùng, nhưng dù thế nào cũng không thành công.

"Quên đi... hai người, chỉ hai người thôi, lên xe đi!"

Ấn Vô Khuyết và Mai Khuất Chân lên xe cấp cứu.

"ĐỊI"

Xe cấp cứu mở ra, toàn tốc xuất phát!

Màu đỏ vừa định xuất phát, bọn họ liên thấy không gian trước mắt trong nháy mắt hoàn toàn vặn vẹo, hoàn toàn biến thành gian phòng màu đỏ máu, xuất hiện...

Một người phụ nữ trong bộ kimono màu denl

"Đi vòng qua!" Ấn Vô Khuyết hét lên.

Ngay khi Ấn Vô Khuyết hét lên, một bộ xương xuất hiện trong không gian đỏ như máu và lao về phía người phụ nữ mặc kimono denl

Nhìn người phụ nữ trong bộ kimono đen, Mai Khuất Chân biết ngay cả khi mình biến thành ác quỷ cũng không làm gì được.

Đó là...

Một ác ma thực sự!

Xe cấp cứu đi vòng qua người phụ nữ mặc kimono đen, cố gắng đi vào khoảng không gian tối tăm có thể đưa đón Bệnh viện số 444, nhưng điều đáng sợ là... Bất kể họ lái xe theo hướng nào, người phụ nữ mặc kimono đen sẽ luôn ở phía trước họ!

Trong không gian đỏ như máu, vài quỷ hồn không ngừng xuất hiện lao thẳng về phía người phụ nữ mặc kimono đen. Nhưng vô luận là loại quỷ hồn nào, trước mặt người phụ nữ mặc kimono đen kia đều không chạm vào được, hoàn toàn hóa thành hư vôi

Ấn Vô Khuyết biết nếu mình ném người đàn ông và người phụ nữ phía sau mình ra khỏi xe cứu thương, người phụ nữ mặc kimono đen sẽ để họ trở lại bệnh viện một cách an toàn.

Nhưng làm thế nào anh ta có thể làm điều này?

Mai Khuất Chân nghiến răng nói: "Có nên để một người đi xuống không? Như vậy có lẽ?"

"Lại liều mạng!"

Lĩnh vực linh hồn đỏ như máu do Ấn Vô Khuyết thả ra hầu như không có tác dụng gì trước mặt người phụ nữ mặc kimono đen này!

Người phụ nữ mặc kimono đen bắt đầu đi về phía xe cứu thương!

Bất kể xe cấp cứu chạy hay lùi ở đâu đều vô ích, người phụ nữ mặc kimono đen luôn tiến lên từng bước!

Mai Khuất Chân giơ tay.

"Xem ra cần phải trả giá một chút đại giới."

"Khuất Chân?" Lúc này, Ấn Vô Khuyết đã khôi phục lại khi xưa anh Chủ nhiệm Khoa Ác Quỷ xưng hô với Mai Khuất Chân: "Ngươi nghiêm túc chứ?"

Không đợi Ấn Vô Khuyết ngăn cản, Mai Khuất Chân tay trái lấy ra một con dao mổ, sau đó không chút do dự... chặt đứt toàn bộ tay phải của mình!

Rất nhiều máu phun khắp nơi trong xe cấp cứu, Mai Khuất Chân đã ném bàn tay bị đứt rời vào người phụ nữ mặc kimono đenl

Có nhiều cách để loại bỏ phong ấn nguyên rủa của Chú Vật, bởi vì Khoa Chú Vật có các phương pháp phong ấn khác nhau đối với Chú Vật.

Tuy nhiên, với cấp độ của Mai Khuất Chân, cô ta đã có thể sử dụng ý chí của mình để chủ động giải trừ phong ấn của Chú Vật!

Một khi phong ấn được dỡ bỏ và cánh tay phải của Mai Khuất Chân mọc trở lại, cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn mất đi Chú Vật này!

Khoảnh khắc phong ấn được giải khai...

Bàn tay bị cắt đứt, bộ phận bị cắt đứt, nhanh chóng bắt đầu mọc ra... thân, ba chi còn lại và một cái đầu đáng sợi

"ĐỊI"

Mai Khuất Chân thực sự biết quỷ tái sinh không thể giữ người phụ nữ mặc kimono đen lâu được!

Kết hợp với lĩnh vực linh hồn của Phó viện trưởng, chỉ cần nó có thể kéo dài ba giây ... không, hai giây là dul

Chiếc xe cấp cứu chạy hết tốc lực về phía trước, bỏ qua người phụ nữ mặc bộ kimono đen, và đi thẳng... về một hướng khác!

Người đàn ông đeo kính và người phụ nữ tên Doanh Tử Dạ ngồi sau xe cấp cứu hoàn toàn chết lặng. Đặc biệt là Doanh Tử Dạ.

Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng nhớ lại, cô ấy có lẽ ... đã chết rồi?

Tại sao mình vẫn còn sống?

Khi xe cấp cứu lao thẳng qua, không gian đỏ như máu xung quanh cuối cùng biến thành một màu đen kịt.

Tay phải của Mai Khuất Chân đã mọc lại!

Cô nhìn về phía tay phải của mình, thở dài nói: "Ôi, thật đáng tiếc, Chú Vật đã biến mất."

Sau đó, cô nhìn hai người phía sau mình.

"Ta biết hiện tại các ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Bất quá ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chúng ta không cứu ngươi miễn phí, các ngươi nếu muốn sống sót, nhất định phải trở thành bác sĩ trong bệnh viện của chúng ta."

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Mai Khuất Chân lại thay đổi rõ rệt!

Bởi vì nàng phát hiện hư không hắc ám phía sau, người phụ nữ mặc kimono màu đen đang đuổi theo mình! Q3 - Chương 10: Bác sĩ thực tập mới

Mai Khuất Chân trợn to hai mắt, làm sao cũng không thể tin được

Làm thế nào ả ta vẫn có thể bắt kịp?

Trong hư trống tối tăm này mà chỉ có xe cứu thương của bệnh viện 444 mới có thể vào?

Bây giờ xe cứu thương đang di chuyển với tốc độ tối đa, nhưng người phụ nữ mặc kimono đen rõ ràng đang đi bộ, nhưng khoảng cách ngày càng gần?

Tình huống này thực sự tôi tệ đến cực điểm!

"Ấn phó viện trưởng..." Vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày của Mai Khuất Chân bắt đầu hoảng loạn: "Chúng ta có thể không chèo chống được đến bệnh viện!"

Ấn Vô Khuyết nhìn người phụ nữ mặc kimono đen đang theo sát phía sau trong bóng tối, anh không ngờ điều đó lại khó khăn như vậy.

Vẫn còn một chút thời gian trước khi đến bệnh viện!

Ấn Vô Khuyết hít một hơi thật sâu, sau đó, đôi mắt của anh ta ngưng lại!

Không gian tối tăm và trống rỗng lại chuyển sang màu đỏ như máu!

Anh ta lại cưỡng bức thả ra Linh Vực!

Sau đó, Ấn Vô Khuyết nghiến răng và đột nhiên mở cửa xe cứu thương!

Nếu là bệnh nhân, chắc chắn sẽ không thể mở cửa, nhưng là một bác sĩ linh dị lại có thể mở cửa dễ dàng.

Nhìn thấy người phụ nữ mặc kimono đen tiến lại gần, Ấn Vô Khuyết biết, nhất định phải liều mạng một lần.

Linh Vực đỏ như máu chỉ làm chậm tốc độ của người phụ nữ mặc kimono đen một chút, nhưng gần như không thể nhận thấy.

"Lúc đầu, không phải vạn bất đắc dĩ, không muốn dùng cái này."

Nhìn người phụ nữ mặc kimono trước mặt, Ấn Vô Khuyết đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp. Sau đó, anh ta mở chiếc hộp và ném nó vào người phụ nữ mặc kimono đen trước mặt!

Bên trong chiếc hộp đó...

Đó là một phần xương viền mắt của Âu Dương Duel Sau khi Khoa Chú Vật biến nó thành một Chú Vật, nó đã được Ấn Vô Khuyết mua bằng điểm linh liệu!

Khi chiếc hộp được mở ra, phong ấn trên Chú Vật cũng được giải phóng!

Chứa một phần lời nguyền của Đôi Mắt Quỷ của Đới Lâm!

Anh ném chiếc hộp vào người phụ nữ mặc kimono đen một cách chính xác!

Sau đó anh đóng cửa lại, mắt dán chặt vào phía sau.

Dưới tác dụng kép của Linh Vực đỏ như máu và xương viền mắt, cuối cùng ... người phụ nữ mặc kimono màu đen dừng bước!

Bóng dáng ả ta nhanh chóng bị bỏ lại phía saul Ấn Vô Khuyết thở phào nhẹ nhõm.

"Một phần nhỏ xương viền mắt của Âu Dương Duệ thật đáng sợ..." Ấn Vô Khuyết càng ngày càng cảm thấy giá trị tiềm ẩn trong mắt Đới Lâm thật đáng sợ: "Trong tương lai, ta hy vọng Đới Lâm sẽ không phát triển ngoài tâm kiểm soát của chúng ta... “

Mà Mai Khuất Chân thì nói ra: "Hy vọng như vậy. .. Đi."

Không bao lâu. ..

Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến bên trong bệnh viện!...........

Ngày hôm sau.

"Đới Duy, dậy đi! Con không biết hôm nay con phải đi học sao! Hôm qua đã đi chơi với anh trai mà lại vê muộn như vậy!"

Mẹ Đới bước vào phòng của con trai Đới Duy, đến gần chiếc chăn bông trước mặt và kéo nó ral

"Dậy! Mấy giờ rồi! Này, còn dám cãi lại? Dậy mau! Muốn ngủ nướng hả, coi chừng nướng luôn cả mình đấy!"

Sau đó mẹ Đới bước ra khỏi phòng và lao vào bếp.

Và chiếc giường trong phòng ngủ... thực sự trống rỗng!

Không một ail

Mẹ Đới iến vào phòng bếp, tiếp tục chiên trứng luộc, sau đó quay đầu nhìn phòng vệ sinh không có một bóng người, nói: "Cẩn thận một chút, mơ mơ màng màng đi nhà xí, đừng lại để nước tiểu vấy ra bên ngoài! Chốc nữa mẹ còn phải lau dọn đó!"

Ba Đới thì câm tờ báo, pha một tách trà. Mẹ Đới nhìn ba Đới nói: "Ba nó cũng nói với con trai một chút đi, đều đã lớp mười hai rồi, mỗi ngày đến trường còn phải gọi như gọi đò!"

Ba Đới đặt tờ báo xuống nói: "Cứ để nó đến muộn, trễ một lần rồi sẽ biết mức độ nghiêm trọng."

Vài phút sau...

Ba Đới và mẹ Đới đã ăn sáng tại bàn ăn.

"Uống sữa đi." Mẹ Đới bưng sữa ấm sang một bên, nói với một chiếc ghế trống: "Mau ăn đi! Chỉ là mấy bộ quân áo thôi, mẹ mặc đã lâu rồi!"

Một lúc sau, mẹ nhìn bình sữa vẫn còn đầy, nói: "Con uống sữa nhanh vậy, không còn một giọt à?”

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.

Mẹ Đới đi tới mở cửa, người đứng ngoài cửa là Đới Lâm.

"Đới Lâm, sao con lại ở đây? Con không đi làm sao?" Mẹ Đới kinh ngạc hỏi.

Đới Lâm nói: "Không sao, con đã xin nghỉ một giờ ở bệnh viện rồi."

Sau đó, hắn bước vào phòng và nói: "Ồ, Đới Duy..."

"Con tìm em trai con à?" Mẹ Đái nhìn chiếc ghế trống.

Đới Lâm nhìn chiếc ghế trống, cắn răng nói: 'Ừm, hôm qua con để quên một thứ ở đây, con cầm lấy rồi đi.

Lúc này, ba Đới đột nhiên hỏi: '"Đới Lâm, con sao vậy? Ba cảm thấy biểu hiện của con không ổn thì phải." Nhưng Đới Lâm không trả lời lời ba mình, đi đến phòng của Đới Duy và bước ra ngoài ngay lập tức.

"Con lấy đồ rồi, con đi trước."

"Này, con ăn sáng chưa?" Mẹ Đới vội vàng đỡ lấy Đới Lâm: "Mẹ rán trứng cho con luôn nhé."

"Không cần đâu mẹ, con ăn rồi."

Đới Lâm lại liếc nhìn ba mẹ mình, cảm thấy trong lòng vô cùng kìm nén, rồi bước ra khỏi phòng.

Chú Vật của Đường Ly lợi hại hơn so với tưởng tượng.

Cô ấy chưa bao giờ gặp ba mẹ mình trước đây, vậy mà đã thực hiện thành công hiệu ứng gần như thôi miên này đối với ba mẹ mình. Tất nhiên, Đường Ly nhiều lần đảm bảo điều này sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thân của ba mẹ.

Tuy nhiên, bằng cách này, hắn có thể yên tâm trong khi em trai của mình đang ở trong bệnh viện.

Sau đó, với một ý nghĩ trong đầu, hắn dịch chuyển trở lại Bệnh viện số 444.

Khi đến Phòng khám ngoại trú, Cao Hạp Nhan đang khám cho một bệnh nhân.

Bệnh nhân đang há to miệng trên giường và Cao Hạp Nhan đang chiếu đèn pin vào miệng bệnh nhân.

"Không có nhiều vấn đề lớn... Cao Hạp Nhan đối bệnh nhân nói: "Trong khoảng thời gian này dùng Chú Vật đã đưa đến hiệu quả bảo hộ. Không lâu sau nữa liền có thể khỏi rồi."

Bệnh nhân trông rất phấn khởi và nói: 'Cảm ơn bác sĩ! Bệnh này cuối cùng cũng được chữa khỏi."

"Anh vận khí tốt, tới vẫn còn tương đối sớm."

"Ừm, đúng vậy." Bệnh nhân thở dài: 'Không ngờ sau khi bạn gái của tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, cô ấy vẫn quấn lấy tôi không chịu buông tay..."

Cao Hạp Nhan cầm lấy tờ đơn thuốc, tiếp tục viết đơn thuốc: "Lát nữa anh đi giao nộp điểm linh liệu, sau đó lấy ba hộp thịt nguyên rủa ăn máu trong Khoa Chú Vật."

"Còn phải ăn ba hộp?" Bệnh nhân sắc mặt biến đổi: "Không phải đã..."

"Đây là một oán linh." Cao Hạp Nhan nhắc nhở anh ta: "Anh phải cẩn thận. Cô ấy không còn là bạn gái của anh nữa, và cô ấy sẽ không có nhiều tình cảm của con người bình thường đối với anh đâu."

Bệnh nhân bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi , chỉ có thể như vậy. . “

"Đi trả phí đi, sau đó có thể đi Khoa Chú Vật lấy hộp thịt nguyền rủa." Cao Hạp Nhan đưa đơn thuốc cho bệnh nhân: "Tôi lại căn dặn một lần nữa, mỗi một ngày dùng thịt nguyên rua không thể vượt qua ba khối, trong lúc dùng tuyệt đối không thể ăn các sản phẩm từ máu. Ăn xong thì đến tái khám với tôi."

Sau khi bệnh nhân rời đi, Cao Hạp Nhan nói với Đới Lâm: "Từ trong nhà trở về rồi?"

"Chú Vật của bác sĩ Đường thực sự lợi hại"

Cao Hạp Nhan lại liếc nhìn Đới Lâm và nói: "Bởi vì gân đây ngươi đã làm việc chăm chỉ, Tống chủ nhiệm để cho ta chuyển cáo ngươi, đêm hôm nay liên không an bài cho ngươi trực."

"Đêm hôm nay?”

"Dù sao ngươi nhất định sẽ xin nghỉ, ngươi không biết bác sĩ ở Khoa Ác Ma sẽ đối xử với em trai ngươi như thế nào, hơn nữa bệnh nhân tiến vào Khoa Ác Ma tỷ lệ sống sót cũng là một vấn đề. Em trai ngươi tiến nhập một Khoa như thế, ngươi có thể an tâm thì liền có quỷ rồi."

"Bệnh nhân tiếp theo..." Cao Hap Nhan đã đúng.

Đới Lâm căn bản không yên lòng để cho người Khoa Ác Ma cứ như vậy tới điều trị cho em trai mình.

Bây giờ hắn đến thăm em trai mình cũng không được, gặp bác sĩ của Khoa Ác Ma cũng không được.

Ban đầu, hắn cũng đang cân nhắc xem có nên gặp bác sĩ Chung hay không. Tuy nhiên hắn lo lắng, một khi biến khéo thành vụng, ngược lại sẽ khiến đối phương lưu lại ấn tượng xấu và khiến họ không tận tâm tận lực trị liệu cho em trai mình. Đới Lâm không dám đánh cược vào y đức của các bác sĩ trong bệnh viện này.

Tin tức về vụ giết người của An Minh Lộ đang lan truyền, với sự giúp đỡ của Đường Ly, cảnh sát sẽ không đến tìm họ.

Mà Đới Lâm phải điều tra xem An Minh Lộ đã bị nguyền rủa như thế nào.

"Hay là, buổi chiều ngươi xin nghỉ phép một chút?" Cao Hạp Nhan nói tiếp: "Nghề nghiệp của chúng ta không thể phân tâm, đối với mỗi bệnh nhân đều phải có trách nhiệm."

Bệnh nhân mới là một người đàn ông trung niên, sau khi ngồi xuống, anh ta liều mạng túm tóc nói: "Bác sĩ ơi, làm ơn giúp tôi với!"

"Ông có chuyện gì..." Cao Hạp Nhan mới vừa hỏi nửa câu, liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn từ sau vai nam nhân trung niên vươn ral

"Các vị, các vị có nhìn thấy cái tay này không?" Người đàn ông trung niên chỉ vào tay kia: "Chỉ có tôi mới nhìn thấy cái tay này! Không ai khác có thể nhìn thấy, cho đến khi tôi tìm được trong túi danh thiếp bệnh viện của các vị!"

"Yên tâm đi." Cao Hạp Nhan đi vòng qua sau lưng người đàn ông trung niên, nhưng khi đi tới sau lưng ông ta, lại không nhìn thấy gì. Đi bộ trở lại phía trước một lần nữa, lại có thể nhìn thấy nó một lần nữa.

"Chờ một chút, đừng nhúc nhích.”

Cao Hạp Nhan mở tay áo ra, để lộ hình xăm mặt quỷ.

"Đừng nhúc nhích, để ta kiểm tra cho ông trước."

"Là ngươi giết nàng."

Lúc này, Đới Lâm đột nhiên nói một câu như vậy với người đàn ông trung niên.

"Hả?" Người đàn ông trung niên cả kinh: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Đới Lâm lạnh lùng chỉ vào mái tóc của người đàn ông trung niên vừa mới vương vãi trên bàn: "Ta đã nuốt tóc của ngươi để đọc ký ức. Ngươi đã giết vợ mình ... rôi chặt xác cô ấy!"

Vào lúc này, tại văn phòng Ngoại Khoa Oán Linh của Tống Mẫn.

"Chủ nhiệm Tống, hai người này từ hôm nay trở đi sẽ là bác sĩ thực tập của bệnh viện chúng ta."

Đẳng sau Ấn Vô Khuyết là một chàng trai trẻ đeo kính và một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, anh ta đã nói điều này với Tống Mẫn.

"Phó viện trưởng, bác sĩ mà ngài đặc biệt tuyển dụng sao?" Tống Mẫn hơi kinh ngạc nhìn hai người trước mặt: "Nhưng bác sĩ mới tuyển hẳn là trực ở khoa nội trú trước đúng không?"

"Như ta đã nói, đó là một nước đi đặc biệt."

Ấn Vô Khuyết đã thêm một trọng âm vào từ "đặc biệt". Người đàn ông đeo kính trẻ tuổi cúi đầu nói: "Xin chào, ta tên là Hạ Lạp." Người phụ nữ cũng cúi đầu nói: "Xin chào, ta tên là... Doanh Tử Dạ." Q3 - Chương 11: Chú Vật cấm ky

Bên trong phòng khám của Cao Hạp Nhan.

Lời nói của Đới Lâm làm cho người đàn ông trung niên sắc mặt kịch liệt thay đổi, ông ta hít sâu một hơi, nhưng vẫn lắc đầu: "Ngươi, ngươi nói nhảm, ngươi chớ nói bậy!"

"Hắn nói là thật sao?" Cao Hạp Nhan nhắc nhở: "Nơi này của chúng ta là bệnh viện, không phải đồn cảnh sát, nếu như ngươi giết người thì ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ cần ngươi trả điểm linh liệu thì ta sẽ phải điều trị cho ngươi, nhưng nếu ngươi không giải thích rõ ràng thì nhân quả thì sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị."

Người đàn ông trung niên đứng dậy lắc đầu nguây nguậy: "Không có chuyện đó! Các ngươi, các ngươi có thể chữa khỏi cho ta sao?"

Đới Lâm nhìn người đàn ông trung niên, khuôn mặt hắn trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Nhưng Cao Hạp Nhan nói: "Nếu ngươi từ chối hợp tác, thì ta không thể làm gì được."

"Này, ngươi đang nói cái gì?" Người đàn ông trung niên chỉ vào vai hắn: "Trên danh thiếp không phải viết các ngươi có thể chữa khỏi sao? Ta có cần phải giải thích nguồn gốc của quỷ không?”

Sau đó, Cao Hạp Nhan khoanh hai tay lại và cười lạnh.

"Vừa rồi bác sĩ Đới nói là ngươi giết vợ mình, nhưng không nói là quỷ hồn này. Ngươi bây giờ là không đánh đã khai đi?"

Người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng mở ra cửa phòng tư vấn, lao ra ngoài!

Đới Lâm muốn đuổi theo, nhưng bị Cao Hạp Nhan ngăn lại.

"Không có chuyện gì, để cho gã đi thôi. Cái này là chính bản thân gã chạy trốn, không phải ta cự tuyệt, dựa theo viện trưởng quy định, không trách được ta."

"Đúng vậy..." Đới Lâm cảm thấy nhẹ nhõm: "Gã ta giết vợ mình vì tài sản của cô ấy. Sau khi giết vợ, gã ta vẫn giả vờ trước mặt mọi người rằng gã ta là một người đàn ông tốt, rất lo lắng cho sự mất tích của vợ mình."

"Ta thường gặp loại bệnh nhân này trong phòng khám, chỉ cần quen liền tốt."

Bệnh nhân ở Bệnh viện 444 ra viện cũng rất dễ dàng. Chỉ cần ngẫu nhiên tìm được y tá, đối phương liền có thể trục xuất trở lại thế giới hiện thực.

Lúc này, Tống Mẫn đi theo Doanh Tử Dạ và Hạ Lạp ở hành lang bên kia phòng khám.

"Hai người các ngươi... Ta trước dẫn các ngươi đi bác sĩ trực phòng, sau đó làm quen..."

Lúc này, người đàn ông trung niên vừa chạy tới, lao về phía Tống Mẫn và những người khác!

Người đàn ông ném mình vào Doanh Tử Dạ và hét lên: "Tránh ral"

Tại thời điểm này, một sự tình kinh người đã xảy ra.

Sau khi Doanh Tử Dạ nảy sinh ý nghĩ muốn ngăn cản đối phương, trên trán nàng đột nhiên xuất hiện một... hoa văn màu máu!

Đồ án là một con mắt chảy máu lớn!

Sau khi nhìn thấy ánh mắt đó, người đàn ông trung niên sợ hãi đến ngây người, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh ngã xuống đất!

Nhưng Doanh Tử Dạ nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất và nhớ lại những lời của Ấn Vô Khuyết.

"Tuy Não Linh Chú: mà ngươi đã cấy ghép trong quá khứ là một Chú Vật bị cấm trong Khoa Chú Vật của bệnh viện chúng ta, nó đã bị tước khỏi não của Nghiệp chướng quỷ. Nó được liệt kê là một Chú Vật bị cấm bởi vì nó quá nguy hiểm mà khó có thể khống chế. Ngươi đã thành công dung hợp vào Chú Vật này, có thể để cho ngươi sinh ra linh hồn ám ảnh mãnh liệt, trong nháy mắt một khi tử vong, chấp niệm sẽ để Nghiệp chướng quỷ lưu lại linh hồn của ngươi."

"Nhưng, nếu chỉ giữ lại linh hồn, còn thân thể vật chất của tôi thì sao?"

"Chuyện này rất phức tạp, ừm... Ta làm sao giải thích cho ngươi? Ngươi biết trong dân gian có câu nói kẻ chết thay không? Đương nhiên, cùng loại câu nói này có chút khác biệt. Đơn giản mà nói, cái gọi là nghiệp chướng sẽ gây ra nghiệp lực nguyên rủa những người có điểm tương đồng với thân thể của mình. Một khi đối tượng bị nguyền rua của ngươi chết đi, người đó sẽ trở thành vật tế thần của ngươi, và thân thể vật chất của ngươi có thể trở về từ thế giới của người chết, ngươi liền có thể hoàn hồn."

"Vậy. .. Vậy thì Ấn phó viện trưởng, hiện tại ta còn sống hay đã chết?"

"Chúng ta đều là gọi là Người bắt chước quỷ, chúng ta đã là ở giữa người cùng quỷ, vấn đề này ngươi không cần thiết quá câu chấp."

Công việc chẩn đoán và điều trị của ngày hôm nay đã kết thúc, và khi đến giờ tan sở, Đới Lâm đang chuẩn bị rời đi thì Cao Hạp Nhan đột nhiên nói với hắn: "Ta sẽ đi cùng ngươi."

"Cùng nhau?"

"Lấy ngươi làm chủ thể, nếu như ngươi đem ta truyền tống trở về thế giới hiện thực, ta có thể cùng ngươi đi thành phố W." Cao Hạp Nhan nói đến đây, lấy ra một sợi dây buộc tóc đuôi ngựa: "Ta cùng ngươi đi điều tra chuyện gì đã xảy ra với em trai ngươi."

"Bác sĩ Cao? Ngươi nên biết việc này nguy hiểm chứ?"

"Ngươi biết nguy hiểm thì tốt, ta không thể để ngươi chết." Cao Hạp Nhan sau khi buộc tóc lên, giơ tay chỉ vào mắt Đới Lâm: "Ta muốn ngươi sống thật tốt, chỉ cần ta có thể để cho ngươi còn sống, cho dù ta đỡ đạn cho ngươi."

Bác sĩ linh dị có một điểm yếu lớn, đó là khá nhiêu Chú Vật cần được kích hoạt một cách chủ động chứ không phải bị động. Nói cách khác, sức sống và khả năng phòng thủ vật lý của họ giống như người bình thường khi không kích hoạt Chú Vật. Cho nên trên lý luận, chỉ cần tiến hành ám sát, một viên đạn thật sự có thể giết chết một lượng đáng kể bác sĩ linh dị.

Tất nhiên ... Đới Lâm phải là một ngoại lệ. Đôi Mắt Quỷ của hắn chắc chắn có khả năng được kích hoạt một cách thụ động.

"Bác sĩ Cao." Đới Lâm do dự một lúc rồi nói: "Rất cảm ơn ngươi vì chuyện này, nhưng..."

"Không cần cám ơn ta, ta muốn không nhận cảm tạ của ngươi." Cao Hạp Nhan vội vàng lắc đầu: "Ta làm tất cả những điều này một cách tự nguyện."

Thành thật mà nói, nếu không biết nhân quả, nghe cuộc trò chuyện này thì sẽ nghĩ Cao Hạp Nhan có tình cảm sâu đậm với Đới Lâm.

"Ta sẽ không bao giờ quên lòng tốt của ngươi." Đới Lâm biết điều mà Cao Hạp Nhan muốn nghe chính là câu tiếp theo: "Yên tâm đi, chỉ cần ta có năng lực, đến lúc đó nhất định sẽ cứu được chị gái của ngươi." Cao Hạp Nhan gật đầu, hiếm thấy nở nụ cười: "Nhớ kỹ lời của ngươi."

Quận Yến Ao, thành phố W, trường trung học Yến Ao.

Đây là một trường trung học nội trú, vì vậy ở đây có thể gặp các bạn cùng lớp của Đới Duy.

"Nó nói An Minh Lộ là bạn cùng bàn của nó, nhưng có lẽ nó đang nói dối." Đới Lâm nói với Cao Hạp Nhan bên cạnh: "Các bác sĩ từ Khoa Ác Ma, họ sẽ đến đây để điều tra chứ?"

"Bác sĩ bình thường chỉ dựa vào căn cứ người bệnh kể bệnh sử triệu chứng bệnh mà điều trị, không thu thêm phí khám bệnh tại nhà. Bình thường, bọn họ sẽ không ra ngoài bệnh viện điều tra." Cao Hạp Nhan nhìn trường trung học trước mắt và nói: "Nhưng bảo vệ cổng có ngăn chúng ta lại khi chúng ta vào không?"

"Có lẽ không. Nơi này không phải trường trung học trọng điểm, quản lý cũng không nghiêm ngặt lắm."

Sau đó, hai người cứ như vậy đi vào cửa trường học.

Trong số các bạn học của Đới Duy, Đới Lâm chỉ biết một người, đó là một học sinh tên Ngụy Minh.

Tuy nhiên, hắn không có số điện thoại di động của Ngụy Minh.

"Ngươi chưa từng đến trường này phải không?”

"Không."

Lúc này, Đới Lâm nhận thấy một số cảnh sát đang tiến đến khuôn viên trường.

Đới Lâm ngay lập tức nhận ra đây có lẽ là cảnh sát đến lấy lời khai.

Khi cảnh sát dần dan đến gân, Đới Lâm ngay lập tức bước lên.

"Đồng chí cảnh sát." Đới Lâm vội vàng nói: "Tôi là người nhà của một học sinh trong trường này, trong trường đã xảy ra vụ án nào sao?"

Viên cảnh sát dừng lại, nhìn Đới Lâm và nói: "Hai người không phải là phụ huynh của học sinh a. Đây là một trường cấp ba, tôi không nghĩ các người lại già như vậy."

"Ừm, là như thế này." Đới Lâm trả lời ngay lập tức: "Tôi là anh trai của một học sinh ở đây."

Đối phương tựa hồ rất cảnh giác, nhưng sau khi nghe Đới Lâm nói như vậy, trong mắt vẫn là lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Ừm, chúng ta tới điều tra một vụ án bên ngoài trường học, anh không cần lo lắng, em của anh không có việc gì.'

Kể từ đó, chủ đề không thể tiếp tục.

Tiếp tục hỏi, đối phương có thể nghi ngờ.

Thấy họ chuẩn bị rời đi, đột nhiên một trong những sĩ quan cảnh sát nhận được một cuộc gọi.

Viên cảnh sát bắt máy và hỏi: "Xin chào, tiểu Diệp? Bên ngươi thế nào? Ồ,tốt.

Cao Hạp Nhan nhìn thấy đối phương đang nghe điện thoại, đột nhiên giơ tay lên và nhanh chóng lướt qua phía sau đầu của viên cảnh sát.

Trong mắt người khác, cô ấy chỉ giơ tay và vươn vai.

Sau đó, Cao Hạp Nhan kéo Đới Lâm đến phía sau tòa nhà của trường.

"Lúc nãy ngươi đã nói với tên sát nhân là một sợi tóc cũng có thể đọc được trí nhớ của gã đúng không?” Trước khi Đới Lâm có thể trả lời, cô ấy đã lấy ra một sợi tóc.

"Sợi tóc của viên cảnh sát vừa rồi."

Đới Lâm sửng sốt: "Ngươi nhổ một sợi tóc của anh ấy mà anh ấy không cảm thấy gì cả sao?"

"Ta là bác sĩ linh dị." Cao Hạp Nhan kéo ống tay áo, lộ ra hình xăm mặt quỷ: "Ngươi cho rằng đây là xăm cho đẹp mắt sao?"

Đới Lâm cầm lấy sợi tóc, đang định vén lên mắt phải, Cao Hạp Nhan đột nhiên hỏi: "Chờ một chút, vừa rồi nhìn thấy những cảnh sát kia, ngươi cảm thấy thế nào?"

"ý ngươi là...

"Ngươi chỉ gặp Lâm Nhan một lần thì đã thấy cô ấy bị nguyên rủa bởi quỷ hồn. Vậy còn cảnh sát vừa rồi thì sao?"

Đới Lâm lắc đầu.

"Không, ta không cảm thấy gì cả. Đới Duy khi đó cũng vậy, ta cũng không cảm giác được."

Nghe vậy, Cao Hạp Nhan rơi vào tram tư.

"Được, ngươi thôn phệ tóc trước đi."

Lúc này, điện thoại di động của Cao Hạp Nhan vang lên.

Cô nhấc điện thoại lên và thấy đó là Ấn Vô Khuyết gọi.

Vì vậy, cô bước sang một bên và kết nối điện thoại.

"Xin chào, anh rể."

Sau khi tan sở, cô ấy sẽ gọi Ấn Vô Khuyết là anh rể của mình.

"Về em trai của Đới Lâm, anh cũng có hiểu biết đại khái. Em nói cho hắn biết, tuyệt đối, ý anh là tuyệt đối, cả em và hắn đều không được liên lạc riêng với bất kỳ bác sĩ nào trong Khoa Ác Mai Tất cả bọn họ đều không được!"

Tất nhiên Cao Hạp Nhan biết tại sao Ấn Vô Khuyết lại vội vàng như vậy.

"Ra là... anh rể..."

"Cửa vào địa ngục đã được mở ra ở nhân gian. Bây giờ là thời điểm nguy hiểm nhất đối với chúng ta. Trong năm tới, rất nhiều người, bệnh nhân và bác sĩ sẽ chết trong bệnh viện, sẽ rất nguy hiểm. Anh có đã nói với em điều này nhiều lần. Trước đó, chúng ta phải đánh thức chị gái của em dậy."

Cao Hạp Nhan biết anh rể cô không cố ý hù dọa mọi người.

Trong năm tới, Bệnh viện 444 sẽ gặp tai ương ngoài sức tưởng tượng.

Lời nguyên của những bệnh nhân mà họ sắp phải đối mặt sẽ khác xa so với những gì họ có thể so sánh trước đây.

Tuy nhiên, họ không có lựa chọn nào khác, Viện trưởng kiềm chế từng người trong số họ, bất kể nguy hiểm như thế nào, họ chỉ có thể thực hiện nhiệm vụ của mình.

Khi đó, hung linh còn đáng sợ hơn cả ác linh cũng sẽ xuất hiện!
Bình Luận (0)
Comment