Edit + Beta: ALice.
Có lẽ chỉ do cậu nghĩ nhiều.
Cung Trầm đường đường là một Alpha đỉnh cấp lại vì cậu mà chuyên môn thu mua công ty cậu đang làm sao?
Bọn họ không thân không thích, Cung Trầm cũng không cần thiết đại động can qua như thế.
Hơn nữa Cung Trầm cũng không thích cậu, cho nên càng không cần thiết phải làm như vậy.
Có lẽ chỉ là một hành vi thương nghiệp hóa không thể lại đơn giản hơn.
Nếu cậu xem chuyện này là Cung Trầm làm vì mình, vậy cũng không tránh khỏi quá để mắt tới mình, cũng quá tự mình đa tình.
Nghĩ như thế xong trong lòng Bồ Dao Tri liền an tâm.
Tư liệu công ty, hợp đồng, người đại diện pháp luật...... một loạt tư liệu các loại, Sở Thẩm Lộ chuẩn bị ước chừng nửa tháng mới chuẩn bị đầy đủ hết.
Sau khi huẩn bị đầy đủ tất cả các thứ xong thì Sở Thẩm Lộ mang theo tất cả tư liệu, tung ta tung tăng lái xe đi đến tòa nhà của Tập đoàn Minh Uyên.
Sau khi tới tòa nhà của Tập đoàn Minh Uyên, Sở Thẩm Lộ đứng ở chỗ quầy tiếp tân ở đại sảnh dưới lầu, hơi hơi mỉm cười với hai Omega lễ tân ở quầy tiếp đãi, "Tôi có hẹn trước với Cung tổng rồi."
Lễ tân liếc mắt nhìn Sở Thẩm Lộ một cái.
"Mời tiên sinh chờ một lát."
Dứt lời, lập tức cầm lấy điện thoại chỗ quầy lễ tân gọi cho thư ký Khương Thâm.
Hai phút sau, điện thoại bị cúp.
Lễ tân ngẩng đầu.
"Tiên sinh, ngài có thể lên rồi."
"Cảm ơn."
Sở Thẩm Lộ lễ phép nói lời cảm tạ, sau đó xách theo túi công văn trong tay, khí vũ hiên ngang mà đi đến chỗ thang máy.
Ting.
Cửa thang máy mở ra ở tầng 36 của công ty.
Sở Thẩm Lộ xách theo túi công văn ra khỏi thang máy, sau đó quen cửa quen nẻo đi về phía chỗ làm việc của thư ký Khương Thâm.
Sở Thẩm Lộ đi đến trước mặt Khương Thâm, ho nhẹ một tiếng vẻ mặt đứng đắn nói: "Phiền toái thư ký Khương thông báo một tiếng."
"Được." Khương Thâm mỉm cười.
Khương Thâm cầm lấy điện thoại nội bộ trước mặt gọi cho cấp trên.
"Cung tổng, Sở tổng tới rồi."
"Nói hắn tiến vào."
"Đúng vậy."
Khương Thâm đáp lời sau đó đặt điện thoại xuống.
"Sở tổng, ngài có thể vào trong."
"Đa tạ."
"Đừng khách khí."
Sở Thẩm Lộ xoay người, đưa lưng về phía Khương Thâm trộm sửa sang lại cổ áo của mình.
Hắn thở ra một hơi nhấc chân đi về phía cửa văn phòng của Cung Trầm, tiếp theo thật cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Đi vào trong văn phòng chỉ thấy Cung Trầm mặc một thân tây trang màu xám tính chất thượng thừa. Ở chỗ cổ tay áo của hắn được cố định bằng hai chiếc nút tay áo bằng đá quý lam cực kì bắt mắt.
Sở Thẩm Lộ nhìn nút tay áo bằng đá quý lam chỗ cổ tay áo kia của Cung Trầm, trong đầu theo bản năng nghĩ, cái này giá trị bao nhiêu tiền chứ.
Ít nhất cũng phải mấy trăm vạn đi?
Trong lúc Sở Thẩm Lộ thầm nghĩ, không khỏi cảm thán Alpha đỉnh cấp đúng là Alpha đỉnh cấp, gia thế và tài phú khiến người khác không khỏi nhìn thôi đã thấy sợ.
Sở Thẩm Lộ âm thầm cảm thán, trên mặt cũng không thể hiện bất cứ điều gì.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Hắn tươi cười nhiệt tình, xách túi công văn tiến lên.
Tuy rằng muốn duy trì bình tĩnh và ung dung trước mặt Cung Trầm, để thân phận giữa hai người nhìn bình đẳng một chút. Nhưng dưới sự chênh lệch thật lớn giữa thân phận và tài lực, ngay lúc đối mặt với Cung Trầm thì cho dù trong lòng lại muốn duy trì bình tĩnh thế nào, thì vẻ mặt và động tác cũng cầm lòng không được mang theo một chút cung kính.
"Cung tổng, hợp đồng và tư liệu đều đã đưa tới."
Cung Trầm nhàn nhạt lên tiếng.
Sau khi ký xong phần hợp đồng cuối cùng thì lúc này hắn mới buông bút máy trong tay, chậm rì rì ngẩng đầu chuyển tầm mắt về phía Sở Thẩm Lộ.
"Cầm lại đây." Cung Trầm lời ít ý nhiều.
Sở Thẩm Lộ lập tức tiến lên, cung cung kính kính mà đưa tất cả những tư liệu trong túi công văn lên.
Cung Trầm duỗi tay tiếp nhận.
Nhưng sau khi tiếp nhận, Cung Trầm lại trực tiếp lướt qua cái gọi là tư liệu công ty và hợp đồng nghiệp vụ các thứ chỉ nhanh chóng lật tới phần hợp đồng lao động.
Tầm mắt của Cung Trầm chậm rì rì đảo qua các điều khoản trên hợp đồng lao động.
Đầu tiên hắn xem xong hết tất cả hợp đồng của các nhân viên khác đã ký tên, cuối cùng mới lật tới tờ hợp đồng lao động của Bồ Dao Tri.
Ở cuối hợp đồng, chữ màu đen trên giấy trắng thình lình ký tên của Bồ Dao Tri.
Khóe môi Cung Trầm cong lên, tâm tình sung sướng rõ ràng.
Xem xong chữ ký của Bồ Dao Tri, hắn mới tùy tay lật xem những tư liệu hợp đồng khác tương đối quan trọng hơn, sau khi xác định phía trên không có bất cứ vấn đề gì thì cuối cùng hắn mới thu hồi tầm mắt.
Tiếp theo.
Hắn không nhanh không chậm lại lấy ra một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo của mình.
Cung Trầm duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy qua.
"Ký đi."
Hai chữ ngắn gọn, cao cao tại thượng mang theo mệnh lệnh cực kỳ rõ ràng.
Sở Thẩm Lộ tiếp nhận, cúi đầu nhìn qua.
'Sau khi hợp đồng này được ký...... nhân viên thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn sẽ tự động trở thành..... nhân viên lệ thuộc Tập đoàn Minh Uyên...... Phúc lợi bảo hiểm vân vân bình đẳng ngang nhau với Tập đoàn Minh Uyên...... Nghỉ việc cần phải được phòng Nhân sự đồng ý...... chưa có sự đồng ý của phòng Nhân sự nếu tự ý nghỉ việc...... sẽ phải chi trả...... Tiền vi phạm hợp đồng......'
Sau khi Sở Thẩm Lộ xem xong tất cả các điều khoản trong hợp đồng xong, quả thực cảm động muốn rơi lệ.
Phúc lợi của Tập đoàn Minh Uyên quả thực quá tốt rồi!
Tiền lương và phúc lợi tốt như vậy, ai sẽ luẩn quẩn trong lòng mà nghỉ việc chứ!
Sở Thẩm Lộ nghĩ như thế, sau đó lập tức không chút do dự mà cầm lấy bút, ở trang cuối cùng của hợp đồng nước chảy mây trôi mà ký tên của mình xuống.
Ký tên xong, Sở Thẩm Lộ duỗi tay đẩy hợp đồng lại.
"Tôi đã ký xong rồi, Cung tổng."
Khóe môi của Cung Trầm cong lên, cầm lấy hợp đồng.
......
Mấy ngày sau.
Thứ bảy.
Sân golf tư nhân theo quy chế hội viên.
Cung Trầm mặc một thân đồ thể dục màu trắng, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng đứng trên sân golf. Tay hắn cầm gậy chơi golf hơi hơi híp mắt, tập trung nhìn chăm chú về phía đường bóng bay.
Những ngày gần đây, tâm tình của Cung Trầm không tệ.
Ngay cả tin tức tố Alpha vị rượu vang đỏ trong không khí thậm chí cũng mang theo một cổ ý vị sung sướng.
"Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Cung tổng tựa hồ cũng không tệ lắm nhỉ?" Bên cạnh, Lệ Túc cũng mặc một thân quần áo vận động giống vậy, lên tiếng hài hước trêu chọc.
Cung Trầm nhàn nhạt đáp lời, chợt tầm mắt vừa chuyển ánh mắt quái dị nhìn về phía cổ của Lệ Túc.
"Trên cổ cậu...... Là cái gì?" Cung Trầm nhíu mày, biểu cảm trên mặt có vẻ có chút quái dị và vặn vẹo, "Loại tân phẩm thời thượng này, tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua."
Chỉ thấy ở trên cổ của Lệ Túc, thình lình đeo một chiếc vòng cổ bằng da màu đen.
Trên vòng cổ cũng không có logo của hàng xa xỉ gì, nguyên liệu nhìn cũng cực kỳ giá rẻ.
Cho dù thấy thế nào...... thì cũng giống như một chiếc vòng đeo cho chó.
Nhưng bởi vì bộ dáng và khí chất của Lệ Túc thật sự quá mức xuất chúng, nên dù trên cổ mang chiếc vòng cổ như vậy, không chỉ không ai hoài nghi đây là vòng cho chó. Thậm chí còn khiến người khác theo bản năng cho rằng, đây là thương phẩm mới ra mắt của một nhãn hiệu xa xỉ nào đó.
Lệ Túc mang chiếc vòng cổ bằng da màu đen này, dưới dung nhan tuấn mỹ kia của hắn nhìn có loại cực kỳ quyến rũ.
Đối mặt với câu hỏi của Cung Trầm, Lệ Túc cực kỳ thản nhiên vẻ mặt bình tĩnh.
"Bà xã của tôi đeo cho tôi đó."
Lệ Túc cực kỳ khiêu khích mà liếc mắt nhìn Cung Trầm một cái.
Ý là: —— hâm mộ chưa?
Khóe miệng Cung Trầm vừa kéo, vẻ mặt vặn vẹo.
Hâm mộ sao?
Nhưng hắn không có loại ham mê này.
......
Tối.
Ứng Tự Trọng tan tầm, mặc đồng phục về nhà.
Y đứng ở huyền quan, vừa muốn chuẩn bị cởi giày thì Lệ Túc lập tức từ sô pha phòng khách đi tới trước mặt y.
Trong tay Lệ Túc cầm một sợi xích sắt thật dài, uốn gối nửa quỳ trước mặt Ứng Tự Trọng.
Hắn cầm đầu sợi xích sắt, duỗi tay đưa về phía Ứng Tự Trọng.
Phần đuôi xích sắt lại nối kết...... với chiếc vòng cổ màu đen trên cổ Lệ Túc.
"Chủ nhân...... Cún con rất nhớ ngài."
Cao lớn Alpha nửa quỳ trước mặt Beta, dính nhớp lại hèn mọn dùng gò má cọ cọ mu bàn tay ấm áp của Beta.
Beta rũ mắt nhìn đối phương, thờ ơ.
"Anh cứ thích làm chó như vậy sao? Lệ Túc." Beta hỏi.
"Tôi chỉ làm chó của em." Alpha ngửa đầu, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Beta chậc một tiếng, vẻ mặt không vui.
"Lệ Túc, rốt cuộc anh còn muốn dây dưa bao lâu nữa?"
"Vĩnh viễn." Ánh mắt của Alpha âm ngoan, mang theo sự cố chấp rõ ràng.
......
Hai ngày sau.
Thứ hai.
Sở Thẩm Lộ đến công ty trước tiên.
Sau khi vài nhân viên cũng lần lượt đến công ty, nhìn thấy tình cảnh trong công ty liền không khỏi ngơ ngẩn.
Địch An ngơ ngác mà nhìn tình cảnh trong công ty xong liền trợn mắt há hốc mồm.
"Sếp...... công ty của chúng ta...... bị trộm sao?"
Chỉ thấy trong công ty, ngoại trừ mấy cái ghế dựa và chiếc xô pha cổ xưa vừa thấy là biết đã dùng nhiều năm ra thì còn lại, tất cả đều không thấy.
Nghe tiếng, Nghiêm Phàn Thần một bên chậc một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ai sẽ trộm mấy tờ giấy phế kia chứ? Mấy thứ kia, cũng chỉ có những người già ở trạm phế liệu mới cần thôi."
Nhưng Lê Lễ thật ra nghĩ tới gì đó.
Lê Lễ linh quang vừa hiện, hỏi, "Có phải hợp đồng với Tập đoàn Minh Uyên đã được ký rồi hay không?"
Sở Thẩm Lộ gật đầu, nhếch miệng bật cười.
"Vẫn là Lê Lễ thông minh!" Hắn khen, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không làm việc ở chỗ này nữa! Mà sẽ đến làm việc ở Tập đoàn Minh Uyên!"
Mấy người liền ngốc ra.
"Trong tòa nhà của Tập đoàn Minh Uyên sẽ dành riêng cho chúng ta một nơi làm việc, ở tầng 6." Sở Thẩm Lộ vừa nói, vừa chậm rì rì mà lấy mấy tấm thẻ nhân viên từ trong túi ra, "Đây là thẻ nhân viên của mọi người."
Mấy người ngơ ngẩn tiếp nhận.
Sở Thẩm Lộ nói tiếp, "Về sau mọi người sẽ là nhân viên chính thức của Tập đoàn Minh Uyên."
Mọi người trợn tròn mắt một hồi lâu, lúc này cuối cùng mới hoàn hồn.
Sau khi hoàn hồn thì lại bắt đầu chấn kinh.
Địch An: "Không nghĩ tới có một ngày, tôi vậy mà có thể đi làm ở Tập đoàn Minh Uyên! Trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ đó chứ!"
Nghiêm Phàn Thần: "Đệt, đệt, đệt!"
Lê Lễ: "Tôi chỉ có bằng tốt nghiệp chính quy, vậy mà có thể trở thành nhân viên chính thức của Tập đoàn Minh Uyên...... quả thực khiến người khác khó có thể tưởng tượng được......"
Mạc Úc Vi: "Tôi còn chưa từng gặp được Cung tổng của Tập đoàn Minh Uyên đâu...... Không biết đến lúc đó có thể có cơ hội nhìn thấy hay không ......"
Sở Thẩm Lộ cực kỳ nhiệt tình đáp: "Cung tổng cực kỳ bận, hơn nữa cũng không thường xuống lầu nên cậu hẳn là không có cơ hội để nhìn thấy đâu."
Mạc Úc Vi cực kỳ buồn bực liếc mắt nhìn Sở Thẩm Lộ một cái, yên lặng mà ò một tiếng.
So sánh với sự hưng phấn của những người khác, Bồ Dao Tri nhìn thẻ nhân viên trong tay vẻ mặt càng thêm trầm mặc.
Sau khi vào Tập đoàn Minh Uyên, rất hiển nhiên không chỉ có phúc lợi sẽ tốt hơn, tiền lương cũng sẽ tăng theo.
Nhưng giờ phút này, trên mặt cậu lại không có mảy may sự vui vẻ nào.
Nhưng Bồ Dao Tri ở trước mặt bọn họ cũng hiếm khi có tươi cười gì, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy được Bồ Dao Tri khác thường.
Sau khi mấy người vui vẻ một trận xong thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Đúng rồi sếp, đồ vật đều đã dọn qua đó hết rồi. Vậy vì sao hôm nay còn để chúng tôi lại đây đi làm vậy?"
"Đúng vậy, trực tiếp bảo chúng tôi đến Tập đoàn Minh Uyên báo danh không phải được rồi sao."
Sở Thẩm Lộ sợ hãi nhìn mọi người một cái, yếu ớt nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn nhìn...... vẻ mặt khiếp sợ của mọi người sau khi nhìn thấy công ty bị dọn hết thôi mà......"
Mọi người yên lặng không nói gì mà nhìn cấp trên nhà mình, vẻ mặt đều là cứng họng cạn lời.
......
Một giờ sau.
Đoàn người lái xe đi tới Tập đoàn Minh Uyên.
Sau khi tới Tập đoàn Minh Uyên, Nghiêm Phàn Thần cùng với Mạc Úc Vi và Lê Lễ còn chưa tới Tập đoàn Minh Uyên bao giờ nên khi nhìn kiến trúc cao lớn trước mắt không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Ôi đệt...... cao như vậy sao?"
"Wow......"
"Cao quá đi......"
Tán thưởng tòa nhà xong, mấy người mang theo thẻ nhân viên đi đến lầu sáu.
Cảnh quan làm việc của Tập đoàn Minh Uyên so với chỗ trước đây của bọn họ, quả thực là hoàn toàn bất đồng tựa như trên trời dưới đất vậy.
Cảnh quan làm việc của Tập đoàn Minh Uyên là bầu trời, còn cảnh quan làm việc trước đây của bọn họ ...... là đống rác.
Không khí thanh tỉnh, ánh đèn sáng sủa, ghế dựa và bàn làm việc tất cả đều là mới, còn đều là ghế và bàn làm việc xa hoa.
Thậm chí tùy ý còn có thể nhìn thấy bồn hoa thực vật màu xanh lục.
Trên bàn làm việc đã được ghi tên trước.
Mấy người phân biệt mà ngồi xuống chỗ làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống, từng người từng người kinh ngạc cảm thán.
Địch An: "Ghế dựa này thật mềm, mềm hơn nhiều so với chiếc ghế dựa nát trước kia nhiều."
Nghiêm Phàn Thần: "Thứ trước kia ngồi là ghế dựa sao? Đó là bồn cầu mới đúng!"
Sở Thẩm Lộ nhịn không được lại gần, nói: "Sao trước kia tôi chưa từng nghe cậu nói giống bồn cầu!"
Lê Lễ nghe xong cũng nhịn không được mà cười lên tiếng.
Mạc Úc Vi cũng nhịn không được mà nở nụ cười theo.
Mà duy độc Bồ Dao Tri ngồi trước bàn làm việc của mình, tâm tình càng thêm trầm trọng.
Có lẽ là cậu nghĩ nhiều thôi.
Cậu không cần thiết phải liên tưởng quá nhiều.
*
Mấy ngày thời gian thoảng qua.
Chuyện gì cũng không xảy ra.
Cũng chính như Sở Thẩm Lộ đã nói, bình thường ở trong công ty nếu muốn nhìn thấy Cung Trầm gần như là một việc không có khả năng.
Nhưng, vào buổi sáng một tuần sau, lúc Bồ Dao Tri dậy sớm chạy đến công ty đi làm thì vừa lúc gặp được Cung Trầm trong đại sảnh lầu một.
Cậu mới vừa vào đại sảnh lầu một không bao lâu thì Cung Trầm liền mang theo Khương Thâm đến.
Cung Trầm mặc tây trang, thân hình đĩnh bạt thon dài trước sau như một, khí thế mười phần khiến người ngưỡng mộ.
Trong chớp mắt nhìn thấy Cung Trầm, thì trong lòng Bồ Dao Tri cũng cứng lại.
Cậu phản ứng cực nhanh.
Cậu ra vẻ không biết, cúi đầu xuống, lặng lẽ bước hai bước sang bên cạnh kéo ra một ít khoảng cách với Cung Trầm.
Bồ Dao Tri tự cho là động tác của mình cực kì kín đáo, không ai có thể phát hiện ra.
Nhưng trên thực tế, tất cả những động tác này của cậu đều bị Cung Trầm thu hết vào đáy mắt.
Nhìn Bồ Dao Tri lặng lẽ tránh né ra vẻ không biết, Cung Trầm không khỏi cười khẽ một tiếng.
Hắn nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, chỉ cảm thấy càng thêm hưng phấn.
Hiện tại Bồ Dao Tri đã ở trong công ty của hắn, đúng hơn ngay lúc Sở Thẩm Lộ ký vào bản hợp đồng kia thì gần như đồng nghĩa với việc Bồ Dao Tri đã ở trạng thái mặc hắn xâu xé.
Cho nên, Bồ Dao Tri càng muốn ra vẻ không biết giả bộ không quen biết hắn thì hắn không khỏi càng thêm hưng phấn.
Sau khi xác định thu mua công ty của Sở Thẩm Lộ thì Cung Trầm cũng không lại uống thuốc nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian này, tâm tình của hắn vẫn sung sướng căn bản không cần uống thuốc gì.
Mà lúc này, nhìn Bồ Dao Tri cau mày lặng yên tránh né hắn bỗng nhiên lĩnh ngộ.
Bồ Dao Tri chính là thuốc của hắn.