Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 72


Đau rát.
Giang Thần rất sợ đau, hàng chữ cậu muốn xăm chỉ được xử lý nghệ thuật đơn giản và thêm vài họa tiết, không quá phức tạp, nhưng vẫn rất đau, còn Cố Hâm thì dường như chẳng cảm nhận được gì.
Cuối tuần hai người không ra ngoài, mà đến căn nhà được mẹ Cố thuê cho, đây là một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ nội thất rất đầy đủ.
Tết Trung Thu năm nay, bố Giang và mẹ Giang dẫn theo Giang Tranh cùng bố Cố mẹ Cố tới thăm.

Thấy hai đứa bé ở cùng nhiều người, mẹ Cố không nỡ, ở lại thêm hai ngày thuê cho hai đứa một căn nhà chung cư nhỏ, đồ dùng cũng sắm đầy đủ.

Dù sao hai đứa bé cũng phải ở trường học bốn năm, con trai mình lại có chút bệnh sạch sẽ, nên bà cũng không tiếc của, sắm đồ mới cho hai con.
Có căn nhà nhỏ này, Giang Thần và Cố Hâm cuối tuần không phải ở lại trường nữa, khi việc học không quá bận rộn, họ cũng có thể đến đây nghỉ ngơi.
Giang Thần ngồi trên sô pha, không dám dựa về phía sau.

Bây giờ cậu chỉ cần động đậy đã đau chết mất.
"Đã tiêm thuốc tê rồi sao còn đau đến thế chứ".

Cậu cau mày.
Cố Hâm đi về phía cậu: "Đau lắm sao? Anh cởi áo hộ em nhé?"
"Nhìn qua xem có bị sưng không?" Giang Thần rất khó chịu.
"Được." Hai người họ cùng xăm ở một tiệm, hình xăm cũng na ná nhau.
Cố Hâm nhẹ nhàng cởi áo khoác Giang Thần ra, cẩn thận từng li từng tí nâng áo len của cậu lên.

Hình xăm lọt vào tầm mắt hắn, nằm bên trên xương vai phải của Giang Thần.

Trên người của Giang Thần có tên của hắn, tên hắn được khắc vào thân thể của cậu, trái tim hắn rất ngọt ngào.
Đây là thứ dùng nỗi đau sáng giờ của Giang Thần đổi lấy, hắn không nhịn được hôn xuống gáy cậu, không dám hôn lên vết xăm: "Hôn một cái có đau nữa không?"
Giang Thần cắn răng, quay đầu lại: "Vẫn đau, nhưng không đau giống lúc nãy nữa." Cậu dựa người về phía hắn, cắn lên môi dưới của Cố Hâm, "Cho em xem của anh nào."
Cố Hâm quay lưng qua, Giang Thần xăm ở bên vai phải, còn hắn xăm bên vai trái: "Được."
Cho dù Cố Hâm không kêu một tiếng nào nhưng Giang Thần biết hắn cũng đau, lúc vén áo hắn lên cậu cũng làm rất chậm, sợ chạm vào vết xăm của hắn.
Giang Thần thổi thổi lên vết xăm ửng đỏ của hắn: "Hơi đỏ, mấy ngày nay chúng ta không được chạm nước đúng không?"
Hai người xăm hình đôi, một bên xăm chữ Cố, một bên xăm chữ Giang, bên cạnh chữ của Cố Hâm có một đóa hoa và phiến lá tô điểm, còn bên chữ của Giang Thần thì có thêm ngôi sao nhỏ.

Điểm quan trọng là chữ cái, còn họa tiết thì chỉ có tác dụng làm nền mà thôi.

"Đừng lo, anh mua miếng dán chống nước rồi, lúc tắm thì dán lên là được, sẽ không dính nước".

Cố Hâm tiếc nuối thở dài, "Chỉ là không thể làm mấy chuyện về đêm được".
Giang Thần chọc eo hắn: "Đầu óc có thể nghĩ đến chuyện khác được không."
Cố Hâm nói: "Vậy cho anh cắn một cái đi, anh sẽ không làm chuyện gì khác đâu."
Giang Thần kéo quần áo hắn lại, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Không tin."
Sau đó cậu đứng dậy đi vào phòng, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, cả ngày nay ở tiệm xăm, người cũng dính bẩn.
Cố Hâm đuổi vào theo, lấy miếng dán chống nước ra, nói với cậu: "Thần Thần, anh giúp em dán miếng chống nước, anh vào nhé".
Giang Thần: "..." Cậu biết mà, tên Cố Hâm thích ăn mặn này nào có dễ đuổi đến thế.
Hai người ở trong phòng tắm nhốn nháo một hồi, cuối cùng vẫn sợ ảnh hưởng đến vết xăm phía sau nên không dám làm quá.
Sau khi Giang Thần ngủ mất, Cố Hâm cúi đầu cẩn thận hôn lên trán cậu như hôn lên một báu vật.
Thật tốt, Thần Thần chính là báu vật lớn nhất của đời hắn.
Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách sắp xếp tổ chức một bữa tiệc mừng Giáng Sinh vào đêm 24, cũng chính là sinh nhật của Giang Thần, coi như chúc mừng sinh nhật của cả Cố Hâm và Giang Thần.

Hai sinh nhật gộp lại làm một cũng thật có ý nghĩa.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Giang Thần và Cố Hâm sau khi ra khỏi nhà, trừ Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách, Giang Thần còn nhận được rất nhiều lời chúc của các bạn học cũ, cậu đều cám ơn họ.
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, có người vào hội sinh viên, có người gia nhập các câu lạc bộ.
Giang Thần rảnh rỗi nên gia nhập vào câu lạc bộ ghita, cuối cùng cũng có thể đàn một bài khác ngoài Ngôi sao nhỏ.

Cố Hâm ghen tuông một hồi, hỏi cậu chỉ đàn ngôi sao nhỏ không được sao? Giang Thần nói mình phải cố gắng hơn, không thì sợ một ngày hắn nghe chán.

Cố Hâm nói không thể nào nhưng Giang Thần vẫn đi học, cậu hi vọng lúc nào Cố Hâm cũng có cảm giác mới mẻ với cậu.
Sau khi Cố Hâm lên đại học thì được một thầy giáo nhìn trúng, vị giáo viên này rất nổi tiếng ở quốc tế, là một trong hai nhà vật lý nổi tiếng của cả nước.

Hắn theo vị giáo viên này bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về khoa học.
Năm thứ nhất còn ổn, đến năm thứ hai, thời gian Giang Thần gặp được hắn càng ngày càng ít.
Nhưng Giang Thần xưa nay không hề phàn nàn gì về điều này.

Cố Hâm không có thời gian vì hắn phải cố gắng sáng tạo và cống hiến cho niềm đam mê của hắn.

Còn cậu cũng có thứ mà mình muốn theo đuổi, thế nên dù là học hay trên những phương diện khác, Giang Thần luôn cố gắng hết mình.


Vì ước mong sau này có thể sống một cuộc đời nhàn nhã, thì ngay từ bây giờ Giang Thần phải cố gắng nhiều hơn.
Suy xét đến chuyện sau này chắc chắn Cố Hâm sẽ phải học sâu thêm, thế thì con đường của Giang Thần cũng phải rộng hơn, bốn năm đại học không thể lãng phí.
Năm hai đại học, phần lớn thời gian Giang Thần và Cố Hâm không ở lại trường, an ổn sống trong căn nhà nhỏ của họ.
Vì không để Giang Thần ngày nào cũng phải gọi đồ ăn ngoài, Cố Hâm bắt đầu học nấu cơm.

Còn Giang Thần không phải không muốn học, mà do cậu không có thiên phú, mì tôm nấu cũng không ăn được.

Thứ duy nhất cậu nấu mà ăn được chắc chỉ có đồ làm ra từ cái nồi chiên không khí mới mua về kia.

Chuyên trang đọc truyện { TRÙMt ruуệЛ.V И }
Chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, nhưng không thể nào gọi được cậu thanh niên đang say giấc trên giường.
Cố Hâm đang nấu đồ ăn sáng trên bếp, báo thức không gọi nổi Giang Thần dậy, mà lại kéo được người từ trong bếp sang đây.
Hắn nhìn Giang Thần đang nằm lỳ trên giường, bật cười cam chịu.

Thói quen ngủ nướng của cậu mãi không thể sửa nổi.

Cố Hâm hôn lên bờ vai lộ ra ngoài chăn của cậu.
"Bảo bối, dậy chưa?"
Giang Thần đã tỉnh rồi nhưng không muốn dậy, cậu tự giãy dụa suốt mười phút đồng hồ, định trốn tiết đầu buổi học hôm nay, trời lạnh thế này ra ngoài thật khó chịu.
"Không muốn dậy." Giang Thần giơ tay kéo bàn tay đang chạy về phía lưng cậu lại, bàn tay hắn chạm vào nước lạnh, bây giờ lại chạm vào người cậu, làm cậu tỉnh táo hẳn: "Đừng nghịch nữa".
"Vậy tranh thủ thời gian nào." Cố Hâm đúng là cố ý, "Buổi sáng nay ăn mì nhé."
"Ừ, à mà, tối nay anh sẽ về muộn phải không?" Giang Thần chậm rãi đứng lên.
"Sẽ muộn một chút, chắc là không thể ăn cơm cùng em."
"Vậy em ra ngoài ăn với bọn Tiểu Bàn, đầu tuần họ đã hẹn em rồi".

Lý do cụ thể thì cậu không nói.
"Được, em ăn ở đâu? Đợi làm thí nghiệm xong anh sẽ đến đón".

Kỳ nghỉ hè vừa rồi hai người họ đã thi xong bằng lái, năm nay đã mua một chiếc xe, luôn để cho Cố Hâm dùng.
"Hình như cũng không xa lắm, anh làm xong thí nghiệm thì chắc em cũng ăn xong đi tàu điện ngầm về đến nhà rồi".


Giang Thần nói.
"Đến lúc đó tính tiếp".

Cố Hâm chủ yếu là lo thời tiết lạnh quá, Giang Thần dễ bị cảm.
"Mà đúng rồi, ăn cơm cùng mấy đàn em khóa dưới đúng không?" Ánh mắt hắn đột nhiên sắc lên.
"Có, Tiểu Bàn muốn theo đuổi em gái, em đi làm nền."
"Bảo bối, em có chồng rồi, có thể không đi không?"
"Bạn học Hâm Bảo, không thể."
"À." Cố Hâm tủi thân ôm chăn lên.
Trước khi ra ngoài, hai người trao nhau một nụ hôn.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi đến, buồn ngủ của Giang Thần bay sạch không còn lại chút nào.
Sau khi vào trường học, Giang Thần và Cố Hâm tách nhau ra đi về hai tòa nhà dạy học.
Sân trường quá lớn, mùa đông đi học vừa mệt vừa lạnh, vào đến phòng học, người cũng lạnh băng.
Vừa ngồi xuống, ba cậu bạn cùng phòng đi đến, miệng Tiểu Bàn còn đang gặm bánh bao, sau khi ăn xong thì ngồi xuống bên cạnh Giang Thần.
"Tối nay ăn cơm cùng đàn em khóa dưới đấy, ông đừng quên nhé".
Giang Thần nhắn tin báo cho Cố Hâm mình đã lên đến lớp, ngẩng đầu nói: "Chưa quên".
Cậu và Tiểu Bàn cùng tham gia câu lạc bộ ghita, hiện giờ đang là thời điểm câu lạc bộ thu hút thành viên mới, Tiểu Bàn muốn theo đuổi một cô em Omega nên lôi kéo hội trưởng tổ chức tiệc liên hoan mừng thành viên mới.

Địa điểm đã chọn xong, Giang Thần chỉ cần đến góp mặt là được.
Lâm Viễn đẩy kính: "Hai ông đi đâu thế?"
Giang Thần nói: "Tiểu Bàn muốn theo đuổi đàn em, nhờ tôi đi giữ ải giúp."
Triệu Duyệt: "Mập nghĩ thông rồi sao?"
Tiểu Bàn: "Ôi, chỉ là đi gặp bạn mới thôi mà, xem các ông nói gì kìa!"
Giang Thần ra vẻ suy nghĩ: "Thế à, vậy tôi không đi nữa."
Tiểu Bàn vội vàng nói: "Đừng, đừng, đúng là tôi đi theo đuổi đàn em đó."
Lâm Viễn từ trước đến nay nói rất đúng trọng tâm: "Giang Thần cũng đi thì ông làm sao theo đuổi nổi chứ, Mập?"
Tiểu Bàn nói: "Có nó mới có tác dụng, ai mà không biết nó tảo hôn chứ."
Triệu Duyệt cười ha ha nói: "Nó chỉ cần ngồi ở đó thôi, sẽ không ai chú ý đến người khác nữa đâu".
"Mọi người đánh giá tôi cao quá rồi".

Giang Thần lấy từ trong balo ra một cái mũ len, đội lên đầu: "Yên tâm, tôi sẽ không đoạt sự chú ý của Mập đâu".
Bây giờ tuy Giang Thần còn có nét ngây thơ, nhưng gương mặt càng lúc càng nảy nở, người được coi là hoa khôi đương nhiên không phải cái danh hão, gương mặt của cậu đi đến đâu cũng sẽ có người quay đầu nhìn.
Tiểu Bàn nói: "Không cần, yêu tôi thì sẽ tự yêu tôi, không yêu thì tôi có cố thế nào cũng vô dụng".

cậu ta rất hiểu bản thân mình.
Tiết cuối cùng kết thúc, Giang Thần cùng Tiểu Bàn ra khỏi trường học, cậu mua thêm cho mình một cái khẩu trang, trên cổ đeo khăn quàng của Cố Hâm, bên trên vẫn còn hương vị pheromone của hắn.


Cậu hít một hơi, trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn.
Địa điểm liên hoan cách trường một đoạn, Giang Thần và Tiểu Bàn đến đó cũng mất nửa tiếng.
Nơi hội trưởng sắp xếp là một quán bar, không phải nơi chuyên để nhảy nhót, mà là một quán bar có bán đồ ăn.
Hội trưởng thành lập một ban nhạc riêng, bình thường vẫn hay đến quán bar này hát, hôm nay thu xếp liên hoan ở đây cũng là có ý riêng.
Nhưng Giang Thần không quan tâm cho lắm, cậu học ghita chỉ vì sở thích, không có ý định phát triển thành sự nghiệp.
Thỉnh thoảng cậu và Cố Hâm cũng sẽ đến quán bar ngồi một lát, uống ít rượu để cuộc sống về đêm phong phú hơn.
Tiểu Bàn vừa ngồi xuống liền bắt đầu thể hiện khả năng xã giao đẳng cấp của mình, Giang Thần ngồi bên thì im lặng không nói câu nào.
Cậu nhắn định vị cho Cố Hâm.
Cố Hâm gửi lại một meme.
Không gõ chữ cũng không gửi tin nhắn thoại, xem ra hắn đang bận.
Giang Thần mới ngồi một lát thì có một nữ sinh rất đáng yêu ngồi xuống bên cạnh.
"Đàn anh, em có thể thêm Wechat anh không ạ? Em muốn trao đổi về ghita với anh".
Giang Thần vừa rồi ngại không khí quán bar nên đã kéo khẩu trang xuống, bị người khác nhận ra.
Cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn cô bạn trước mắt, từ chối: "Xin lỗi bạn, kỹ thuật của tôi kém nhất câu lạc bộ, chắc là không giúp được bạn".

Cậu gọi Tiểu Bàn bên cạnh: "Đàn anh này kỹ thuật ghita không tồi, bạn có thể tìm cậu ấy".
Đàn em: "..."
Giang Thần không muốn tối nay chết trên giường.

Lúc trước cậu không chú ý, thêm Wechat một đàn anh, nào ngờ đêm đó đàn anh này thổ lộ với cậu, đúng lúc cậu đang tắm bị Cố Hâm xem được, suýt chút nữa không ra khỏi nhà tắm được nữa.
Chọc ai cũng không thể chọc tên hay ghen nhà cậu, thật đáng sợ.
Ai có thể ngờ, đại ca trường 19 năm nào bây giờ chỉ sợ bị chồng đè chết trên giường.
Cố Hâm làm thí nghiệm đến tám giờ, sau khi về chung cư lấy chìa khóa xe thì lái xe đến quán bar đón Giang Thần.
Lúc hắn vừa đi vào, bao nhiêu ánh mắt đều bị hắn hấp dẫn.
Alpha chất lượng thế này đúng là hiếm gặp.
Ánh mắt hắn quét một vòng, nhìn thấy Giang Thần đang ngồi trong góc, bên cạnh còn có một nữ sinh đáng yêu.

Không biết hai người họ nói gì, Giang Thần gật đầu một cái.
Sự ghen tuông của Cố Hâm bùng lên, hắn đi đến mới phát hiện hai mắt Giang Thần đã mờ mịt, cậu uống say mất rồi.
Giang Thần ngước mắt, thấy Cố Hâm đi đến: "Hâm Bảo tới rồi à?"
Cố Hâm lấy cốc rượu trên tay cậu đi: "Ừ, về nhé".
"Được".

Giang Thần chủ động nhào vào ngực hắn, chỉ cần như vậy thì sự không vui nho nhỏ trong lòng của Cố Hâm cũng biến mất, ghen tuông nãy giờ cũng bay sạch..

Bình Luận (0)
Comment