[Bhtt] Ân

Chương 21


Khung cảnh ngoại ô thanh bình, yên ắng đến mức lâu lâu chỉ nghe thấy được tiếng những chú chim líu lo hót vài tiếng có lệ.
Tần Lam mang hết y phục trút xuống.

Đưa tay vặn lấy van để cho những làn nước lạnh buốt trượt thẳng xuống thân thể đầy rẫy những vết tích của một đặc công quyết liệt.

Nàng nhắm mắt, ngửa mặt cho những dòng nước cứ thế mà len lỏi vào mái tóc suôn, chảy qua khe hở của mi mắt rồi lại trượt dài xuống hơi gò má đang dần đỏ lên của mình.
Phụ nữ thì vẫn là phụ nữ.

Dù cho có làm một công việc cần phải cứng rắn đến mấy thì cốt lõi vẫn là sự yếu mềm cần được chở che.

Những giọt nước hoà vào hai hàng lệ quang đang dần trượt khỏi khoé mắt, chầm chậm nỗi đau như được dâng trào sau những ngày phải gồng mình kiềm chặt.

Không có nỗi đau nào hơn được nỗi đau bị người thân của mình lừa dối suốt một khoảng thời gian dài như thế.

Nàng không ngờ, vạn lần không ngờ, nhưng sự thật chính là như vậy.

Nàng không chấp nhận, vạn lần không chấp nhận thì tâm trí của nàng vĩnh viễn sẽ chẳng thể để chuyện đó bị phai mờ.
Con người chính là như thế.

Những việc nên chấp nhận thì một lòng cố chấp.

Những việc nên quên đi thì một lòng vẩn vơ.
Sau khi tắm xong, nàng lại mang cái chân không được vững của mình ra ngoài phòng khách.

Trời lúc này đã qua trưa một chút nên cảm giác có chút hanh vì cái nắng chưa tàn.
Mang hết rèm cửa kéo lại một nửa, nàng nhất định phải ép mình bận rộn để không suy nghĩ đến những chuyện không vui nữa.
Lật tài liệu được Ngô Cẩn Ngôn xếp ngăn nắp dưới bàn sofa lên, để máy tính bảng lên.

Vừa lúc chuẩn bị vào việc thì có cuộc gọi đến bên điện thoại của nàng.


Tần Lam liếc nhìn một cái rồi nhấc máy ngay.
"Sĩ quan Tần." Bên kia có chút vội.
"Ừ.

Thế nào rồi?"
"Bên cục mới điều tra được một nhánh.

Tiêu Hạo Niên còn một đứa con ở bên ngoài nhưng vì hắn ta thay da đổi thịt nên không điều tra được rõ ràng.

Chỉ biết là từ nhỏ sống ở Mỹ, sau này về nước liền không rõ tung tích, đến cả tài liệu nhập cảnh cũng bị phi tang."
Tần Lam cắn chặt môi.

Kì thực nàng không ngờ lại có nhiều em cùng bố khác mẹ như thế.
"Được rồi." Nàng rũ mi.

"Nếu điều tra được gì thì mong em thông báo với tôi.

Vụ án này rất quan trọng."
"Được.

Chị yên tâm, có em ở đây." Người bên kia cười một tiếng rồi nhanh chóng cúp máy.
Thời điểm cuộc gọi hoàn toàn không còn kết nối nữa thì biểu cảm phức tạp của nàng mới dần được hiện ra.

Không có lý gì một kẻ vừa trở về nước mà chưa làm gì đã biệt tăm.

Chỉ có Tiêu Hạo Niên bao che cho hắn, chỉ duy nhất ông ta có khả năng.
Vậy thì sau khi ông ta chết đi, gã đó đã lưu lạc ở đâu?

Tần gia những ngày phu nhân đổ bệnh lập tức trở nên nóng như trong chảo dầu.

Bác sĩ cứ cách vài tiếng là chạy đến khám rồi lại ra về với vẻ mặt không được tốt lắm.
Thật ra bắt nguồn của những loại bệnh khó chữa chính là tâm bệnh.

Tâm không lành thì thân ắt sẽ có thay đổi.
Tần Khiêm buồn bã ngồi cạnh giường.

Còn vợ của ông thì trước sau như một, hướng mắt về phía cửa sổ mà đau buồn rơi nước mắt.
"Khi nào con bé nguôi ngoai thì nó sẽ trở về." Ông nhẹ giọng thủ thỉ.

"Hiện tại, công tác điều tra bên phía cảnh sát đang có nhiều điểm nghi vấn với Tiêu Hạo Niên, bà đừng nghĩ xấu cho con."
"Nếu không phải tại ông..." Lâm Mộc An lật người, trừng mắt nhìn chồng mình.

"Nếu không phải tại ông thì con bé sẽ không biết chuyện và con bé sẽ không tổn thương nhiều đến vậy."
"Tiểu Lam lúc nào cũng đặt gia đình lên hàng đầu tiên.

Ông nói xem, phải đến mức nào thì con bé mới thực sự im lặng với chúng ta?"
"Tại sao ông không giết hắn?"
Tần Khiêm thở dài.

Ông cũng chán cái cảnh một người kích động, một người ra sức trấn an như thế này rồi.

Chi bằng gọi Tần Lam trở về, cùng nhau nói chuyện, gỡ bỏ những chuyện không vui.
Thời điểm người kia mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ, Tần Khiêm lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.


Mang di động của mình ấn vào dãy số thân thuộc.
Không ai đáp lại.
Ông khép mi, quyết định gọi thêm một lần nữa.
Hồi chuông cuối cùng vang lên.

"Con đây." Giọng nói có chút khàn của Tần Lam ở bên kia nhanh chóng vang lên.
Đây là lần đầu tiên ông mong mỏi giọng nói của nàng đến vậy.
"Ừ." Cố nén xúc động, ông hỏi thăm: "Chân con thế nào rồi?"
Kì thực, đây là lần đầu tiên một người bố như ông mở tiếng quan tâm con gái mình kể từ khi nàng bước vào trường quân sự.
"Con đã xuất viện rồi nhưng hiện tại chưa trở về doanh trại.

Bố đừng lo lắng, nghiệp vụ của chúng ta cả mà."
Tần Khiêm sững lại.

Nguyên nhân là vì trước đây ông cũng từng luôn nói với vợ mình như thế khi Tần Lam bị thương khi làm nhiệm vụ.
Chính là: "Bà đừng lo lắng, đó là nhiệm vụ cả đời của con bé."
"Mẹ con bệnh rồi.

Trở về cùng bà ấy nói chuyện được không?"
"..." Bên kia giữ im lặng.
"Tiểu Lam...Bà ấy là mẹ của con, không phải là ai khác.

Cả đời này của bà ấy..."
Chưa nói hết câu, bên kia đã cắt ngang: "Con hiểu mà.

Nhưng hiện tại con không ở trong thành phố, ít ngày nữa trở về con sẽ về nhà gặp mẹ.

Bố chăm sóc mẹ nha."
Rốt cuộc, Tần Khiêm đành bất lực nhìn đầu dây bên kia ngắt kết nối.

Doanh trại buổi tối lại vào yên ắng.

Hứa Khải cùng Vương Quán Dật phòng bên chơi game.

Còn Ngô Cẩn Ngôn sau khi hít đất qua vài lượt thì liền ngồi thừ trên giường.


Chính là đột nhiên cô thấy lòng mình không được an, cảm giác rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Vương Quán Dật nghe phòng bên có tiếng động mở cửa, lập tức tò mò bước ra thì thấy Ngô Cẩn Ngôn khoác áo, trên tay cầm chìa khoá xe của doanh trại giống như bộ dạng sắp ra ngoài.
"Em đi đâu đấy?" Cậu tò mò hỏi.

Giờ này cũng tối rồi, nếu đi thì cũng không trở về được.
"Tôi có việc phải ra ngoài." Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng đáp.

"Các anh làm việc của mình tiếp đi, không cần quan tâm."
Nói rồi cô nhanh chóng lấy xe chạy một mạch ra khỏi cổng.
Đoạn đường từ doanh trại đến vùng ngoại ô tương đối gần, thêm cả việc trời tối vắng người nên Ngô Cẩn Ngôn cũng phi thường chạy xe rất nhanh.

Cả đoạn đường chỉ có vài cột đèn nhỏ nhoi chiếu rọi lên chiếc xe ô tô vừa đi qua.
Căn nhà gỗ im ắng hướng ra bãi biển đang xô từng đợt sóng lăn tăn.

Nhiệt độ vì gió mà trở nên lạnh hơn so với nội thành.

Cô nhanh chóng xuống xe.
Chỉ là một giây sau mọi thứ đã khác rồi.
Tiếng súng nổ phát ra từ bên trong nhà, kèm theo đó là tiếng vật dụng rơi xuống nền.

Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng rút súng ra đạp cửa đi vào bên trong.

Cô nhíu mày, hướng súng lên phía cầu thang đang phát ra tiếng bước chân.

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, kì thực trong bóng tối, cô cũng không chắc đó là Tần Lam hay kẻ khác.

Trong khoảnh khắc này, cô chỉ biết rằng bằng mọi giá phải giữ cho Tần Lam an toàn.

30/6/2022..

Bình Luận (0)
Comment