Khấu Lẫm trên đường đi về hướng thư cục vừa lúc gặp được ám vệ trở về bẩm báo: "Đại nhân, Sở Bách hộ và Viên Bách hộ đã xảy ra chuyện."
Khấu Lẫm vừa đi vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ám vệ trả lời: "Một người bị thiêu chết tên Đào Viên, là tiểu nhi tử của Đào Tri phủ bản địa. Sau khi dập tắt lửa lập tức đưa nạn nhân tới y quán gần nhất, đến đó thì đã ngừng thở."
Khấu Lẫm nhíu mày: "Thư cục bị cháy? Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn có bị thương tích gì không?"
Ám vệ nói: "Hồi đại nhân, không phải thư cục bị cháy, chỉ là Đào Viên kia khi hơ tay sưởi ấm thì ống tay áo bốc cháy, một mình hắn bị thiêu chết mà thôi."
Khấu Lẫm trợn mắt: "Cháy ống tay áo chẳng phải dập tắt quá dễ dàng? Còn có thể thiêu chết được hắn?"
Tri phủ công tử ra cửa khẳng định có mang theo gia phó, cho dù không mang thì Viên Thiếu Cẩn cũng biết võ công, phản ứng cũng không chậm, không có khả năng ngồi yên không nhìn đến.
Ám vệ lại nói: "Lửa bùng lên cực nhanh cực mạnh thật không hợp lý chút nào, cho nên Tuần hành vệ đi ngang qua đã bao vây thư cục, Thẩm phán bản địa cũng chạy tới đó. Hai vị Bách hộ đại nhân và hai tú tài khác có mặt trong thư cục là nghi phạm, bị Tuần thành vệ bắt giữ, vẫn còn ở lầu hai của thư cục chờ Thẩm phán tới điều tra."
(Thẩm phán: thật ra nếu dịch sát nghĩa thì chức quan này gọi là Suy quan 推官, một chức quan có từ thời nhà Đường đặt ở mỗi địa phương chuyên xem xét, điều tra và quyết định phải trái cho các vụ án)Khấu Lẫm ngữ điệu trầm xuống: "Nghi phạm?"
Hôm qua chết một vị công tử của Huyện lệnh, hắn cũng trở thành nghi phạm. Hôm nay lại chết một vị công tử của Tri phủ, Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn bị thành nghi phạm.
Thật đúng là có ý tứ.
Khấu Lẫm phân phó: "Đi mời Hạ Lan Đại tiểu thư đến thư cục."
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
*
By Bà Còm in Wattpad*
Chú thích của Bà Còm: xin lưu ý là khi nào Sở Dao nhập vào thân thể của Sở Tiêu, Bà Còm sẽ edit tên của "Sở Tiêu" hoặc "Sở Dao" ở trong ngoặc kép khi giao tiếp với người khác, nghĩa là lúc này người điều khiển bộ não chính là Sở Dao còn thân thể mà những người khác đang nhìn thấy trước mắt lại là Sở Tiêu.
Khấu Lẫm đi đến cửa thư cục, một tòa nhà hai tầng lớn đã bị binh sĩ bao vây.
Các bá tánh nghị luận sôi nổi.
"Vụ này cũng quá tà môn, liên tục hai ngày Ngụy công tử và Đào công tử đều đã chết. Ngụy công tử kia... ai nha, người đã chết cũng không nên nói xấu về hắn, dù sao cũng không đáng tiếc. Nhưng Đào công tử này là người tốt mà, tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng, vì sao cũng bị chết thê thảm thế này?"
"Theo ta thấy, vẫn là do mười năm trước Địa Long xoay người, khiến địa mạch phong thuỷ của thành Lạc Dương chúng ta bị xáo trộn rồi..."
"Ta cũng cảm thấy đúng là như vậy, bằng không mấy năm nay sao cứ không yên ổn..."
Khấu Lẫm ở trong đám người nghe ngóng một lát, bọn họ nói Địa Long xoay người ám chỉ mười năm trước trấn Thiên Thủy thuộc địa hạt của Tùng huyện phát sinh động đất rất mạnh.
Tùng huyện cách Lạc Dương không xa, trấn Thiên Thủy tuy chỉ là một thị trấn nhưng cũng rất giàu có. Mười năm trước, vào một đêm canh bốn xảy ra một trận động đất rung trời, mặt đất nứt toạc thành vô số khe sâu, phòng ốc đồng loạt đổ sập, bá tánh trấn Thiên Thủy đã chết hơn một nửa.
Những thị trấn xung quanh cũng bị ảnh hưởng, tử thương thảm trọng, ngay cả thành Lạc Dương cũng sập không ít phòng ốc chết mấy trăm người.
Lúc ấy triều đình còn phát tiền cứu tế, nhưng sau trận động đất lớn thì kế tiếp là ôn dịch, sau mấy phen lăn lộn, dân cư trấn Thiên Thủy chết vô số không còn dư lại bao nhiêu, một ít người sống sót cùng với bá tánh vùng phụ cận đồng loạt di chuyển.
Vùng đó hiện giờ đã thành một nơi hoang vu, Thiên Hộ Sở bèn thiết lập vị trí đóng quân trong phạm vi Tùng huyện, địa điểm chính là trấn Thiên Thủy.
Khấu Lẫm thu hồi suy nghĩ, nhìn bên cạnh thư cục có ba chiếc xe ngựa đậu lại, hắn đi qua mở ra từng cái xem xét.
Lập tức có binh sĩ quát: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Khấu Lẫm khép lại cửa xe ngựa, thối lui lẫn vào trong đám người.
Chỉ chốc lát sau, Từ Thẩm phán ngồi xe ngựa mau chóng tới rồi, khoảng ba mươi tuổi, mặc trường sam bằng lụa, áo khoác màu nhã, trên mặt hiện ra vẻ nôn nóng. Nhưng sau khi hắn xuống xe vẫn chưa vội vã đi vào mà trước tiên kiểm tra xe ngựa của Đào công tử giống Khấu Lẫm.
"Từ đại nhân!"
Người mới tới là Chỉ Huy Đồng tri Hà Nam Vệ Phạm Dương, buổi sáng Lục Thiên Cơ còn tính cho hắn quẻ "Tướng quân xuống ngựa".
Bá tánh khe khẽ nghị luận: "Ngay cả Thần Đô Vệ Đại tướng quân cũng tới."
Bởi vì Lạc Dương từng được coi là kinh đô thần thánh nên Hà Nam Vệ đóng giữ ở bản địa được dân chúng gọi là Thần Đô Vệ.
Chức quan của Chỉ Huy Đồng tri là tòng tam phẩm, Từ Thẩm phán nhìn thấy thượng quan vội chắp tay hành lễ: "Bái kiến Phạm Tướng quân. Đa tạ Tướng quân bảo hộ hiện trường."
Tuần thành vệ trước tiên chạy tới phong tỏa thư cục khống chế hiện trường đúng là người của Phạm Dương.
Phạm Dương xua tay: "Không cần đa lễ, đi lên thôi."
"Mời."
Hai người đi về hướng thư cục, Khấu Lẫm cũng muốn vào theo, đột nhiên bị binh sĩ ngăn lại: "Người này lén lút, bắt lấy hắn!"
"Khoan đã!" Hạ Lan Nhân kịp thời đuổi tới, vội chắp tay chào Từ Thẩm phán và Phạm Dương, "Phạm Tướng quân, Từ đại nhân, vị này chính là sư huynh của dân nữ. Trên lầu bốn người bị giam, có hai tên là người hầu của Hạ Lan gia, hai chúng ta chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra..."
Phạm Dương quét mắt liếc Hạ Lan Nhân một cái: "Hạ Lan Đại tiểu thư, vì sao hai vụ án mạng liên tiếp đều có quan hệ đến Hạ Lan gia?"
Hạ Lan Nhân cúi đầu nói: "Vụ án của Ngụy công tử đã chứng minh không liên quan đến nhà Hạ Lan."
Phạm Dương cũng không làm khó nàng: "Vào đi."
"Đa tạ Tướng quân."
Hạ Lan Nhân vội theo vào, Khấu Lẫm chắp tay sau lưng cùng đi theo.
Phạm Dương đi hết bậc thang lầu chợt hỏi: "Hạ Lan Đại tiểu thư có biết vị sư huynh Thần toán tử của ngươi sáng sớm hôm nay ở chợ Nam bày quán đoán mệnh khiến cho dư luận xôn xao?"
Hạ Lan Nhân kinh ngạc quay đầu nhìn Khấu Lẫm một cái.
Khấu Lẫm chỉ nhìn về phía trên lầu.
Thấy Tướng quân và Thẩm phán đi lên, lão bản thư cục, chưởng quầy, tiểu nhị đều quỳ đầy đất. Hai thanh niên bị giữ lại là tú tài có thể không quỳ, nhưng "Sở Tiêu" và Viên Thiếu Cẩn giả dạng gia phó cũng không quỳ.
"Sở Dao" nhìn thấy mấy người sau lưng Khấu Lẫm, hướng về phía chàng gật đầu, trong lòng an tâm hơn một chút. Vừa rồi khi nàng từ trong thân thể ca ca tỉnh lại, Đào công tử còn chưa bị nâng đi, nhìn thịt bị thiêu cháy đen dính trên xương cốt dọa nàng run rẩy. Cũng khó trách ca ca sẽ bị ngất xỉu.
Nha dịch chỉ vào hai người họ mắng: "Vì sao không quỳ?"
"Thôi được rồi." Từ Thẩm phán xua tay, coi bộ cũng không để ý vấn đề này, đi đến chỗ mặt đất cháy đen. Án thư vẫn nguyên vẹn, trên mặt bàn bày mấy quyển sách cũng nguyên vẹn, nhưng quyển sách đang xem trước khi xảy ra án mạng đã bị thiêu hủy. Lò than nhỏ bên cạnh vẫn đang đỏ hồng, chỉ có duy nhất mặt đất là bị cháy đen, còn có chút chất lỏng sền sệt, "Đây là vị trí Đào công tử luôn ngồi mỗi khi tới đây?"
"Đúng vậy." Đáp lời chính là một trong hai hộ vệ phụ trách bảo hộ Đào công tử, lúc này sắc mặt hoảng sợ, "Bếp lò là chưởng quầy tự mình đưa lên!"
Chưởng quầy liên tục kêu oan: "Đào công tử mỗi lần tới đều ngồi ở đây, từ lúc bắt đầu mùa đông thì lần nào thảo dân cũng sẽ bưng bếp lò đến..."
Từ Thẩm phán lại hỏi hai tú tài.
Khấu Lẫm đã đoán biết chuyện gì xảy ra, đang chuẩn bị chỉ chứng thì nghe "Sở Tiêu" lên tiếng: "Từ đại nhân, không có liên quan đến bếp lò đâu ạ, là phấn lân."
(Phấn lân: là bột phốt pho rất dễ bốc cháy thường dùng để sản xuất bom lửa, pháo hoa, diêm quẹt)Từ Thẩm phán sửng sốt: "Phấn lân?"
Phạm Dương mặt mày khó hiểu: "Là thứ gì?"
Từ Thẩm phán đáp: "Là một loại bột khi gặp sức nóng sẽ dễ dàng bốc cháy."
"Sở Tiêu" ôm quyền nói: "Đúng vậy, thảo dân ngửi được mùi phấn lân. Trên tay Đào công tử dính phấn lân, bởi vì trời lạnh nên ngón tay bị rét cóng cứng đờ không dễ lật trang sách, vì thế lúc nào hắn cũng hơ tay trên bếp lò cho ấm áp nên mới có thể đột nhiên bắt lửa. Hơn nữa phấn lân là kịch độc, triều đình cấm mua bán nên trên thị trường cực kỳ hiếm thấy, nhưng đạo sĩ... hoặc thần côn gạt tiền thường xuyên lén mua phấn lân trắng từ chợ đen, dùng để giả thần giả quỷ."
Phạm Dương hơi híp mắt: "Đạo sĩ?"
Hộ vệ Đào công tử lập tức nhảy ra chỉ chứng: "Đúng rồi! Các đại nhân, thiếu gia trước khi tới thư cục có đi ngang qua chợ Nam, gặp được Thần toán tử, hy vọng cầu một quẻ công danh và bùa phù hộ đỗ cao. Tuy nhiên thiếu gia lại bị Thần toán tử kia cự tuyệt, còn nguyền rủa thiếu gia không được vào thi Đình, thiếu gia thực tức giận mắng hắn vài câu."
Phạm Dương quay đầu nhìn Hạ Lan Nhân một cái, thấy nàng lộ ra biểu tình mờ mịt bèn quát: "Người đâu, đi bắt tên thần côn kia về đây cho bản tướng quân!"
Hạ Lan Nhân sốt ruột nhìn về phía Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm đang lo lắng có nên thay Liễu Ngôn Bạch giải thích một chút hay không, lại nghe "Sở Tiêu" nói: "Vị Tướng quân này, đây rõ ràng không liên quan đến Thần toán tử. Giả thiết Đào công tử dính phải bột phấn lân ở chợ Nam, hắn ở thư cục ngồi hồi lâu, không phải đã sớm bị thiêu cháy? Hơn nữa từ chợ Nam lại đây không gần, hắn nên ngồi xe ngựa chứ gì? Trong xe ngựa cũng nên có chậu than phải không?"
Từ Thẩm phán gật đầu: "Không sai, trong xe ngựa đích xác có chậu than. Đào công tử sợ lạnh, nếu thật ở chợ Nam dính bột phấn lân, trên xe ngựa đã bị thiêu cháy."
"Sở Tiêu" chỉ chỉ sách trên mặt bàn: "Cho nên phấn lân chỉ có thể rắc trong sách, chỉ có trong một quyển mà thôi, chính là quyển sách Đào công tử đang đọc trước khi xảy ra chuyện, vì thế hắn ngồi một hồi lâu thì tay áo mới bị bốc lửa."
Một đám người lại chuyển ánh mắt lên những người trong thư cục.
Chưởng quầy run run phản bác: "Thảo dân làm sao biết được hôm nay Đào công tử muốn xem quyển sách nào?"
Từ Thẩm phán nhíu mày: "Chẳng lẽ là một trường hợp ngoài ý muốn?"
"Không phải ngoài ý muốn." "Sở Tiêu" lắc đầu, "Hắn chọn nhiều bộ sách như vậy, không có khả năng ôm hết những quyển muốn chọn để đọc kế tiếp. Khẳng định là trước tiên chọn ra một quyển muốn đọc ngay giao cho tôi tớ cầm riêng..."
Hai hộ vệ của Đào công tử sửng sốt, lập tức quỳ xuống kêu oan.
"Ngươi không hề oan một chút nào." Lần này lên tiếng chính là Viên Thiếu Cẩn, chỉ vào hộ vệ mặc bộ trung y. Hắn nhịn thật lâu, sợ vạch trần trước đó thì hung thủ sẽ bỏ chạy nên muốn chờ Thẩm phán tới, "Ta đã thấy rành mạch, vốn dĩ Đào công tử chỉ bị bỏng chứ không bị thiêu chết. Ngươi sai đồng bạn đi tìm nước, còn ngươi cởi áo ngoài đi dập lửa. Khi ngươi chạy tới dập thì ngọn lửa càng bùng lên lợi hại hơn, trong áo ngoài của ngươi sợ là cũng ẩn giấu phấn lân hoặc là chất gây hỏa khác!"
"Sở Tiêu" chỉ vào hắn tiếp lời: "Trên người hoặc trên tay không chừng còn sót lại."
Từ Thẩm phán lập tức ra lệnh: "Bắt lại!"
Hộ vệ mặc trung y kia bỗng nhiên đứng bật dậy, rút đao bên hông cười to ba tiếng: "Thiện ác rốt cuộc sẽ gặp báo ứng, ta chính là tới báo thù, các ngươi cứ chờ cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Nói xong, hắn lấy lưỡi đao cứa cổ.
Máu phun thành vòi, "Sở Dao" kinh hãi cả người run lên, muốn thu hồi ánh mắt nhưng lại không thể động đậy. May mắn Khấu Lẫm đã chặn trước người nàng, che khuất cảnh tượng máu me đầm đìa này.