Sở Tiêu sặc một ngụm nước biển, thò đầu ra khỏi mặt nước, nghe Khấu Lẫm nói tức đến nghiến răng, nổi trong nước trừng mắt lườm hắn.
Khấu Lẫm nheo mắt nhìn lại: “Ngươi có ý kiến?”
Sở Tiêu nhổ ra nước biển trong miệng: “Không có.”
Khấu Lẫm nhướng mày: “Vậy sao còn không đi?”
“Được, đại nhân.” Sở Tiêu trước nay vẫn không hề coi Khấu Lẫm trở thành muội phu, luôn vẫn là thượng cấp, đã thành thói quen cho dù có tức cũng không giận được lâu.
Mặt sẹo đứng trên bờ hô: “Khấu đại nhân...”
Khấu Lẫm không quay đầu lại: “Kim gia chưa nói không thể như vậy chứ?”
Mặt sẹo trầm mặc một lát: “Không có."
Khấu Lẫm nói: “Vậy được rồi, Sở Tiêu, đi thôi.”
Sở Tiêu nghe lời bắt đầu bơi.
Mặt sẹo nhìn bè trúc chậm rãi đi xa, nhướng mày lên, vẫy một thủ hạ lại ghé tai nói vài câu.
Bè trúc rời bờ thật lâu, Sở Tiêu mới vừa bơi vừa hỏi: “Đại nhân, không phải ngài nói ở trước mặt Kim gia thuộc hạ phải làm bộ làm tịch, đừng để phụ thân mất mặt hay sao? Ngài làm như vậy thì sao thuộc hạ vẫn có thể giả bộ được, còn chưa lên đảo không phải đã mất mặt?”
Khấu Lẫm nhủ thầm: Nếu cha ngươi không mất mặt, chẳng lẽ biến thành bản quan mất mặt?!
Sở Tiêu lại hỏi: “Ngài có phải còn có ý tưởng gì khác hay không?”
Toàn bộ tinh lực của Khấu Lẫm đều dùng để ổn định bè trúc đừng tròng trành, không rảnh trả lời hắn.
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Trên Ma Phong Đảo, Kim Trấm đang ở noãn các ăn cơm chiều với Sở Dao.
“Kim gia.” Thủ hạ được ông ta chấp thuận, tiến lên ghé tai nói nhỏ hồi lâu.
Sở Dao cầm thìa, thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Kim Trấm, chỉ thấy hàng mày ông ta càng nhíu càng sâu
“Hắn không phản kháng?”
“Không có ạ. Chúng ta có muốn xen vào hay không?”
“Không cần nhiều chuyện.”
“Vâng.”
“Đi đón rồi đưa đến biệt viện dưới chân núi trước, chuẩn bị nước ấm và y phục sạch sẽ.”
“Vâng.”
Đợi thủ hạ rời khỏi phòng, Kim Trấm cầm đôi đũa nửa ngày không động, cúi đầu không biết suy nghĩ vấn đề gì.
Sở Dao tính tính thời gian, cảm thấy Khấu Lẫm và ca ca sắp tới rồi, không biết có phải liên quan đến bọn họ bèn hỏi: “Kim gia...”
“Bọn họ tới rồi.” Kim Trấm biết nàng muốn hỏi điều gì.
Sở Dao không thấy một chút vui sướng nào, bởi vì sắc mặt Kim Trấm không đúng: “Họ đã náo loạn ra điều gì không thoải mái hay sao? Bọn họ không biết tình cảnh của tiểu nữ, nếu đối với ngài có gì hiểu lầm, mong Kim gia thứ lỗi.”
Kim Trấm cười nói: “Ta cố tình làm khó dễ phu quân của cô nương một chút, nhưng thật ra hắn khá thông minh.”
Sở Dao chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Kim Trấm đổi đề tài, “Tuy nhiên, ca ca cô nương là chuyện thế nào, sao phải có bộ dáng chịu đựng nhẫn nhục như vậy?”
Sở Dao ngớ người, minh bạch ca ca lại bị Khấu Lẫm khi dễ.
Nàng không phải chưa nói qua Khấu Lẫm, nhưng chàng ta cứ nhất định bảo là ca ca tự muốn bái sư, cầu chàng ta dạy dỗ. Nàng hỏi qua Viên Thiếu Cẩn, thật là có chuyện như vậy.
Kim Trấm buông đôi đũa: “Khấu Lẫm tuy là thượng cấp nhưng cũng là muội phu của hắn, còn có phụ thân cô nương đường đường là Lại Bộ Thượng Thư chống lưng, có gì phải sợ chứ? Biểu hiện yếu đuối của hắn thật sự kém khá xa so với danh tiếng đệ nhất tài tử kinh thành lúc trước ta nghe được.”
Khoảng cách từ Tiêu Đảo đến chủ đảo đích xác không xa, Sở Tiêu bơi cũng khá, kéo theo bè trúc không bao lâu liền lên bờ.
Bên ngoài chủ đảo là một vòng rừng rậm, trồng toàn những cây bốn mùa xanh lá, nghe nói trong rừng bố trí các loại ma trận, chỉ có một chỗ có thể ra vào, là cửa chính của chủ đảo.
Khấu Lẫm từ trên bè trúc nhảy lên bờ, hai chân chạm được mặt đất bằng mới thấy trong lòng trấn định.
Thế mà trước khi vào cửa lại bị Mặt sẹo đi đò đến trước ngăn lại, chỉ vào ngọn cờ nhũ vàng tung bay trên lầu môn: “Khấu đại nhân, căn cứ theo quy củ trên đảo, trước tiên ngài phải hướng mặt về phía lá cờ khom người hành lễ mới có thể đi vào từ cửa chính.”2
Khấu Lẫm ngay lúc này thật là sắp kiềm không được muốn nhảy lên giựt xuống lá cờ kia xé thành mảnh nhỏ, sau đó ném xuống đất dẫm thêm mấy cái!
Sở Tiêu bò lên bờ, cả người ướt dầm dề, gió lạnh vừa thổi qua liền hắt xì một cái thật mạnh: “Không hành lễ... hắt xì, có phải cũng chỉ có thể đi cửa hông?”
Mặt sẹo nói: “Phải, tuy nhiên cửa hông thiết kế cơ quan kiên cố, trải rộng ma trận ngũ hành.”
Khấu Lẫm không muốn hao phí tinh lực, đã có kinh nghiệm: “Không còn con đường thứ ba?”
“Có.” Mặt sẹo chỉ chỉ hai mươi mấy thủ vệ phía sau, “Đánh với chúng ta rồi từ cửa chính xông vào.”
Khóe môi Khấu Lẫm nhếch lên, cách này đơn giản, hắn chọn cái này. Đang muốn lên tiếng, mấy thương nhân chuẩn bị ra biển từ trong đảo đi tới, nhìn thấy Mặt sẹo cuống quít tiến lại hành lễ: “Xung gia.”
Mặt sẹo gật đầu ý chào: “Ừ.”
Sống lưng Khấu Lẫm tức khắc cứng đờ, Kim Trấm chơi lớn thật, đưa cả Đoạn Xung ra tiếp đãi bọn họ?
Sở Tiêu nghe kêu “Xung gia” cũng lắp bắp kinh hãi. Hắn chính là nghĩa tử Đoạn Xung của Kim lão bản?
Nhìn khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ y phục ngắn mộc mạc, dáng người khá cao nhưng không phải thực cường tráng, khí chất có chút lạnh nhạt nhưng không sắc bén.