Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 186

Trên bến tàu của Tiêu Đảo, một con thuyền lớn dần dần rời bờ. Bởi vì chủ thuyền là phú thương Chiết Giang Phúc Kiến thường lên đảo buôn bán nên trong tay có lệnh thông hành được hưởng ưu đãi đặc thù, do đó Tuần Hải Vệ không cần kiểm tra quá kỹ.

Sau khi thuyền lớn rời khỏi hải vực của Ma Phong Đảo, Lục Thiên Cơ từ trên sàn tàu quay vào trong khoang, đi xuống kho để hàng hoá ở tầng chót nhất, vừa đi vừa khôi phục lại dung mạo nguyên bản của mình.

Đoạn Tiểu Giang nghe được động tĩnh ra mở cửa, lo lắng sốt ruột: “Thiên Cơ, chúng ta cứ vậy mà đi, đại nhân có thể ở trên đảo một mình sao?”

Lục Thiên Cơ cũng lo lắng, liếc về phía quan tài đặt giữa khoang: “Không còn biện pháp nào, trước tiên chúng ta phải đem lợi thế này đưa đến doanh địa của Ngu gia quân.”

Tiểu Hà ngồi xổm bên cạnh quan tài đã quan sát thật lâu, hàng mày nhíu lại chưa từng dãn ra: “Đây thật là người đã chết?”

Quan tài là do bọn họ chuẩn bị trước, dùng để đặt thi thể nữ nhân do Đoạn Tiểu Giang nghe theo Khấu Lẫm phân phó lẻn vào địa huyệt trộm ra khi Khấu Lẫm khiêu khích Đoạn Xung để chế tạo hỗn loạn.

Lúc trước khi Khấu Lẫm lôi Đoạn Xung ra đánh cược để nhìn chằm chằm mỗi một cử động của hắn, Đoạn Tiểu Giang lẻn vào chỗ ở của Đoạn Xung rất nhiều lần mới tìm được cửa vào địa huyệt. Trong địa huyệt rất rộng rãi, ngoại trừ dược liệu quý báu chất thành núi và lò luyện dược, còn có thêm một quan tài ngọc thạch được chạm khắc tinh xảo, xung quanh treo những quả cầu hương bằng vàng chạm rỗng hình hoa lá chim chóc. Do đó mặc dù toàn bộ địa huyệt âm u ẩm ướt bốc mùi khó ngửi, duy nhất vùng xung quanh quan tài ngọc thạch là giống như vườn hoa tháng tư, hương thơm nhức mũi.

Ngoài ra, khắp nơi chung quanh quan tài ngọc là cơ quan ám khí. Đoạn Tiểu Giang xuất thân đạo tặc, không dấu vết tránh khỏi đám ám khí không thành vấn đề. Nhưng khi chuẩn bị mở ra quan tài ngọc tìm tòi đến tột cùng, hắn mới thoáng đẩy ra một tí xíu thì ngừng lại ngay. Theo kinh nghiệm từng trộm Hoàng lăng mà phán đoán, quan tài ngọc loại này thường có tường kép, một khi đẩy ra thông thường sẽ có ám khí từ bên trong bắn ra hoặc là phun khói độc linh tinh gì đó. Bằng vào một thân bản lĩnh, Đoạn Tiểu Giang muốn né tránh cũng không khó, nhưng lại sợ bại lộ dấu vết mình đã tới khiến rút dây động rừng, vì thế trước tiên từ bỏ xem xét, đi ra ngoài báo cho Khấu Lẫm.

Hôm đó ánh mắt Khấu Lẫm lộ ra nghi hoặc nhưng không bảo hắn tiếp tục thăm dò. Vậy mà hôm nay Khấu Lẫm bỗng nhiên hạ lệnh cho hắn lẻn vào địa huyệt đánh cắp nữ thi trong quan tài đem ra.

Lúc ấy Đoạn Tiểu Giang rất thắc mắc vì sao Khấu Lẫm lại khẳng định là nữ thi, nhưng khi tránh được khói độc mở ra quan tài, bên trong quả nhiên là nữ thi khoảng hơn hai mươi tuổi, dung mạo diễm lệ, nhìn như đang ngủ. Nếu không phải mặc đồ liệm, hắn còn tưởng rằng đây là người sống.

Lục Thiên Cơ hiểu y thuật: “Thật sự đã chết, hơn nữa còn chết rất lâu rồi.”

Tiểu Hà khó có thể tin: “Nhưng từ khi Tiểu Giang lẻn vào địa huyệt đến nay đã gần một tháng, chẳng lẽ xác chết không có biến hóa gì sao?”

“Đâu chỉ là một tháng.” Lục Thiên Cơ đón Đoạn Tiểu Giang cùng hắn khiêng đi quan tài, “Ít nhất cũng phải mười năm trở lên.”

“Là thủ đoạn của Vu y Nam Cương kia?” Tiểu Hà tấm tắc bảo lạ, hắn đi theo Khấu Lẫm tra án nhiều, biết ở một số nơi có điều kiện khí hậu và đất đai thích hợp, thi thể chôn xuống đích xác có thể bảo trì không thối rữa, nhưng có thể bảo dưỡng tựa như người sống thì vẫn là lần đầu nghe nói, thậm chí còn chứng kiến tận mắt.

Thấy Tiểu Hà tò mò vươn đầu ngón tay chuẩn bị chọc một cái vào trán của nữ thi, Đoạn Tiểu Giang đang cùng Lục Thiên Cơ nâng quan tài vội vàng ngăn lại: “Đừng nhúc nhích! Đại nhân nói, không được có bất luận bất kính gì với người chết này!”

Tiểu Hà vội vàng thu tay lại: “Tuy nhiên, các huynh có cảm thấy không, người chết này nhìn có chút quen mắt?”

“Đích xác có một chút quen mắt.” Sau khi khép lại nắp quan tài, Đoạn Tiểu Giang lại lấy một miếng vải đen phủ lên quan tài, sau đó nhìn về phía Lục Thiên Cơ, ánh mắt hơi có chút quái dị, “Đúng không Thiên Cơ?”

Lục Thiên Cơ trầm ngâm gật đầu.

Thuyền lớn giương buồm toàn lực chạy một thời gian, một Cẩm Y ám vệ đi xuống  kho để hàng hoá: “Tiểu Giang, có một tàu lớn đi về hướng chúng ta từ mặt Bắc.”

Từ mặt Bắc thì không phải truy binh, Đoạn Tiểu Giang hỏi: “Có khả năng đụng phải chúng ta hay không?”

Ám vệ nói: “Sẽ không, cách nhau rất xa.”

Lục Thiên Cơ minh bạch nhất định có tình huống, bằng không ám vệ sẽ không cố ý xuống dưới báo tin: “Có gì không đúng sao?”

“Là chuyện như thế này, có một người đứng trên sàn tàu ở đầu thuyền, chúng ta lấy ống kính Tây Dương ra quan sát, trông rất giống...”

“Ai?”

“Thần Cơ Doanh Tướng quân Tạ Tòng Diễm.”

Lục Thiên Cơ và Đoạn Tiểu Giang nhìn nhau, đều ngẩn ra: “Ta đi lên nhìn xem.”

Đoạn Tiểu Giang xoay mặt dặn dò: “Tiểu Hà, ngươi canh giữ tại đây.” Nói xong cũng vội vàng đi theo lên lầu.

Tiếp nhận ống kính Tây Dương do ám vệ truyền đạt đưa lên mắt, Lục Thiên Cơ nhìn con thuyền phía xa xa kia, đầu thuyền có một người đang đứng đón gió. Người kia mặc áo bào đen, Mạch đao đeo sau lưng, gương mặt lạnh lùng, thân hình thẳng tắp tựa cây tùng, thật là Tạ Tòng Diễm không thể nghi ngờ.

Hắn đưa ống kính trong tay cho Đoạn Tiểu Giang, rất là thắc mắc: “Vì sao Tạ Tướng quân lại xuất hiện ở chỗ này?”

Đoạn Tiểu Giang cũng nhìn qua: “Có lẽ Sở Thượng thư không yên tâm một đôi nhi nữ của mình, cũng không tin được đại nhân nhà chúng ta, phái Tạ Tướng quân tiến đến hỗ trợ.”

Có khả năng, Lục Thiên Cơ thầm nghĩ cũng giống như Khấu Lẫm hô hắn từ kinh thành lại đây hỗ trợ: “Đây không phải quan thuyền, ta đoán coi bộ Tạ Tướng quân là từ địa giới Sơn Đông lên thuyền, đi đường biển trộm tới...”

“Khoan đã...” Đoạn Tiểu Giang kinh ngạc vạn phần, “Hình như ta nhìn thấy Sở Thượng thư cũng ở trên thuyền, đang nói chuyện với một người trông như là tướng lãnh Đông Doanh?”

Lục Thiên Cơ ngây ngẩn cả người.

Đoạn Tiểu Giang chớp chớp mắt, có chút lưỡng lự: “Hiện tại làm sao bây giờ, muốn tránh đi hay muốn đi qua?”

Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad

Trong phòng trên đỉnh núi, Liễu Ngôn Bạch nhìn Hoàng đại phu bắt mạch cho Sở Dao: “Sở tiểu thư là bị sao vậy?”

“Trúng mê dược.” Hoàng đại phu liếc mắt một cái về phía Liễu Ngôn Bạch.

“Trừ vụ đó ra thì sao?” Liễu Ngôn Bạch nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn, “Vừa rồi nàng nghi ngờ chính mình có thai, khi ngươi kiểm tra mạch tượng không phát hiện bất cứ điều gì dị thường? Không phát hiện nàng bị người hạ cổ?”

“Cổ?”

“Là một loại trùng tương đối hiếm ở Nam Cương, Hoàng đại phu không biết?”

Hoàng đại phu lắc đầu: “Tại hạ tài hèn học ít, thật đúng là không biết.”

Liễu Ngôn Bạch thấy khóe miệng hắn nhếch lên một cách hài hước, đã xác định vụ này chắc chắn có quan hệ với hắn bèn không giải thích nhiều lời vô nghĩa, từ trong tay áo lấy ra ngọc bội: “Ngươi nhận thức vật này?”

Nụ cười của Hoàng đại phu cứng đờ, ngạc nhiên đến mức ngẩn người: “Ngài là... Thiếu chủ?”

Liễu Ngôn Bạch giương mắt nhìn về phía nóc nhà: “A Phi.”

A Phi nằm phục trên nóc nhà nhảy xuống thông qua cửa sổ áp mái, đứng sau lưng Liễu Ngôn Bạch.

Liễu Ngôn Bạch tiếp tục hỏi: “Là ngươi trích máu của Sở tiểu thư? Sư phụ ngươi ở nơi nào?”

Hoàng đại phu chậm rãi khôi phục bình tĩnh, thu hồi vẻ mặt hài hước, thái độ thêm chút cung kính: “Gia sư sớm đã qua đời nhiều năm.”

Liễu Ngôn Bạch kinh ngạc, Giang Thiên Dữ đã chết? Cho nên Tả hộ pháp đã thay đổi người? “Vậy cổ trùng trên người Sở tiểu thư là do ngươi hạ?”

“Là thuộc hạ làm.”

“Là cổ gì?”

“Cũng không phải loại gì quá lợi hại.”

“Lấy ra!”

Hoàng đại phu lắc đầu: “Thiếu chủ, thuộc hạ thu được mệnh lệnh của Ảnh chủ, tuyệt đối không thể để Khấu Lẫm tồn tại rời khỏi vùng duyên hải... Nếu không nắm lấy tử huyệt của hắn, muốn mệnh hắn thật khó như lên trời.” Liếc mắt một cái đánh giá Liễu Ngôn Bạch, “Thiếu chủ yên tâm, đợi thuộc hạ kiềm chế Khấu Lẫm lấy tánh mạng hắn xong, sẽ tự mình dẫn cổ trùng ra khỏi người Sở tiểu thư.”

“Ta lấy thân phận Thiếu chủ ra lệnh cho ngươi, hiện tại liền lấy ra.” Nếu là dược đã có ba phần độc, cổ trùng càng tổn thương não tổn thương thân, càng lâu tổn hại càng lớn. Hơn nữa hiện giờ Liễu Ngôn Bạch căn bản không muốn Khấu Lẫm xảy ra chuyện, “Giết Khấu Lẫm là nhiệm vụ của ta, không cần ngươi tới nhúng tay.”

Sắc mặt Hoàng đại phu dần dần âm trầm: “Thứ cho thuộc hạ khó tòng mệnh.”

Liễu Ngôn Bạch liếc hắn: “Cho nên, ngươi chuẩn bị phản bội Thiên Ảnh?”

Tổ chức Thiên Ảnh định ra cấp bậc rõ ràng, hạ cấp nhất định phải tuyệt đối phục tùng thượng cấp. Khi Liễu Ngôn Bạch hỏi ra lời này, đôi tay A Phi đã nắm lấy chuôi song đao sau lưng.

“Thiếu chủ, luận về âm mưu tính kế ngài không phải là đối thủ của Khấu Lẫm, tội gì ngại mất mặt mà cứ một mình bám lấy hắn?” Trong giọng nói Hoàng đại phu đè nặng tức giận, “Chuyện năm trước còn không phải đã là một giáo huấn rồi sao? Trù tính lâu như vậy, vận dụng bao nhiêu thế lực, kết quả lại bại lộ Hồng Tụ Chiêu, thất bại thảm hại, bởi vậy bồi luôn tánh mạng hai đồ đệ yêu của ta!”

Hắn ra miệng giáo huấn Liễu Ngôn Bạch, trên gương mặt hai mươi tuổi có thể nói là mỹ mạo lộ ra vẻ âm trầm và lão thành không phù hợp tuổi tác.

Liễu Ngôn Bạch ngơ ngẩn một lát, lắp bắp kinh hãi: “Ngươi là... Tả hộ pháp Giang Thiên Dữ?”

Sao có thể, Giang Thiên Dữ là nguyên lão đi theo Tạ Trình đánh thiên hạ, ít nhất cũng phải hơn bốn mươi.

A Phi luôn đeo một mặt nạ đen che hết toàn bộ gương mặt, lúc này dưới lớp mặt nạ cũng toát ra vẻ không thể tưởng tượng.

Giang Thiên Dữ nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch, giọng nói lạnh lùng sắc bén: “Ngài thật cho rằng Thiên Ảnh chúng ta đều là phế vật không đầu óc? Ảnh chủ để cho ngài tùy hứng đuổi thuộc hạ rời kinh thành, để cho ngài trù tính mọi việc trong kinh, để cho ngài đấu pháp với Khấu Lẫm, hoàn toàn không phải bởi vì ngài có bao nhiêu bác học đa tài đâu... Hiện giờ rời kinh thành, ở trên địa bàn của thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không nhường ngài. Thua một lần là được, nếu cứ để thua mãi thì Thiên Ảnh chúng ta sợ là phải xong rồi!”

Trong lời nói đều chỉ trích Liễu Ngôn Bạch được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Liễu Ngôn Bạch chưa kịp phục hồi tinh thần từ vụ tuổi tác của Giang Thiên Dữ, lại bị hắn đổ ập xuống một phen chỉ trích khiến cho sửng sốt. Mặc dù lời nói của Giang Thiên Dữ đã có vẻ như chưa lộ ra hết ý nghĩa, nhưng Liễu Ngôn Bạch vẫn mơ hồ nghe ra một ít ẩn tình gì đó, lại còn lên án chính mình vẫn luôn kéo chân Thiên Ảnh.

Liễu Ngôn Bạch đang muốn nói chuyện thì chợt nghe một tiếng chim hót. Thanh âm không khác gì tiếng chim hót thật sự, nhưng người trong phòng đều biết đây là ám hiệu của Thiên Ảnh.

Giang Thiên Dữ đi đến bên cửa sổ đẩy ra, hơi chồm người ra ngoài. Vèo một tiếng, một cây tụ tiễn không biết từ chỗ nào bắn vào, trên thân mũi tên cuốn một tờ giấy. Hắn gỡ xuống vừa đọc là sắc mặt biến thành hoảng sợ!

Giang Thiên Dữ xông thẳng đến ghế mây muốn mang đi Sở Dao, nhưng A Phi cầm song võ sĩ đao đứng trước ghế mây canh giữ, hắn không rảnh tốn nhiều miệng lưỡi bèn tông cửa xông ra.

Được làm bởi nhà bacom2 ở wattpad

Trong Khiển Trách Đường giữa sườn núi, Đoạn Xung chỉ hấp tấp nói được nửa câu thì độc khí công tâm, ho ra một búng máu.

Chờ hắn tốt hơn một chút, Khấu Lẫm liếc qua: “Báu vật của Giang Thiên Dữ là gì?”

Đoạn Xung ổn định tâm thần, tiếp tục nói: “Đồ bị Cẩm Y Vệ mang đi chính là Sở phu nhân! Ngài mau phái người đuổi theo, nếu muộn chút là không kịp!”

Kim Trấm rốt cuộc ngẩng đầu, biểu tình ngơ ngác: “Ngươi nói cái gì?”

“Không phải nghĩa tử của ngài mới vừa nói rõ ràng rồi sao? Đoạn Xung hắn chỉ có hai điều ước: một là muốn chữa khỏi bệnh cũ cho Kim gia ngài, một là muốn ngài được đền bù tâm nguyện. Mà ngài thì có tâm nguyện gì đây, đơn giản chỉ là nhạc mẫu của ta đấy thôi.” Khấu Lẫm nhìn về phía Đoạn Xung, ánh mắt mang theo một tia trào phúng, “Uổng cho ngươi được một thân võ công có thể nói đệ nhất thiên hạ, thế nhưng đầu óc lại không sử dụng được sao? Khởi tử hồi sinh loại chuyện ma quỷ này mà ngươi lại có thể tin tưởng? Bảo trì thân thể không thối nát chẳng phải việc gì khó, nhưng chết đi sống lại thì tuyệt đối không có khả năng.”

Kim Trấm sững sờ ngồi tại chỗ nửa ngày không có bất luận phản ứng gì, sau đó bàn tay chỉ về hướng Đoạn Xung càng thêm run rẩy: “Các ngươi trộm mộ của Sở phu nhân?”

“Là Tạ Trình trộm, hắn muốn làm nữ nhi sống lại, vì thế vẫn luôn nỗ lực. Tám năm trước Giang Thiên Dữ lên tới đảo cũng mang theo Sở phu nhân.” Đoạn Xung trong lòng sốt ruột khiến độc tố khuếch tán trong máu càng nhanh, môi tê dại, nói chuyện không còn lưu loát, “Đấy mới thật sự là tâm huyết của Giang Thiên Dữ, hắn bắt những nữ tử sinh vào tháng hai, chắc hẳn chính là dùng cho thuật khởi tử hồi sinh... Không phải con không có đầu óc, chỉ là cảm thấy nếu đã có hy vọng, vì sao không đi nếm thử? Cho dù Giang Thiên Dữ thất bại, đối với chúng ta cũng không có bất luận tổn thất gì, không phải sao nghĩa phụ?”

“Bốp!”

Kim Trấm chợt đứng dậy, vơ sổ sách trên bàn ném về phía Đoạn Xung, oán hận chỉ tay vào hắn, “Trách không được Sở Tu Ninh muốn tới giám quân! Hiện tại ta không thể không thừa nhận, năm đó Ngu Khang An nhịn đau giết ngươi thật là đúng. Ngươi... ngươi quả nhiên là một tai họa không thể dạy được!”
Bình Luận (0)
Comment