Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 72

Edited by Bà Còm in Wattpad

Triệu Huyện lệnh gần như muốn lấy chết để minh chứng: “Hạ quan không nỡ giết một con kiến, tự nhận luôn cần cù chăm chỉ, đâu thể nào làm ra chuyện bức cung nhận tội?!”

Sở Dao phỏng vấn Khấu Lẫm: “Khấu đại nhân, lúc trước ngài nói về chiến tích của Triệu Huyện lệnh, nếu dựa theo tiêu chuẩn khảo hạch của Lại Bộ Sở Thượng Thư định ra, Triệu Huyện lệnh có thể đứng hạng ba trong số ba mươi mấy huyện ở kinh đô và vùng lân cận phải không?”

Khấu Lẫm hơi gật đầu: “Đúng là như vậy, qua năm Sở Thượng Thư chắc hẳn sẽ đề bạt hắn.”

Sở Dao tò mò hỏi: “Một người lợi hại như thế, vì sao lại làm Huyện lệnh suốt hai mươi mấy năm?”

Khấu Lẫm xấu hổ lấy ngón út vuốt vuốt lông mày của mình, câu hỏi này tương tự với câu bình luận hôm qua hắn nhận xét về Liễu Ngôn Bạch, ngượng ngùng cười nói: “Khấu phu nhân, trong quan trường có rất nhiều vấn đề, không phải chỉ cần năng lực là ngay lập tức có thể thăng chức.”

“Còn cần dùng tiền tài để chạy chọt, cùng với biết cách luồn cúi.” Bởi vì lúc này đang thẩm tra vụ án trong nội bộ, không có sư gia ký lục như khi thẩm án công khai, cho nên Sở Dao nói thẳng không cố kỵ.

Nàng lại nhìn về phía Triệu Huyện lệnh, “Triệu đại nhân nghèo lắm sao? Không có tiền chạy chọt à? Nhưng ta thấy chi phí ăn mặc của gia đình ngài ở hậu nha cũng đâu kém, phó tì cũng rất đông đảo...”

Triệu Huyện lệnh tự hỏi có lẽ Sở Dao đang lên án hắn là tham quan, cuống quít giải thích: “Phu nhân của hạ quan là nữ nhi của thương hộ, của hồi môn cực kỳ phong phú, cho nên hạ quan cũng có tài sản... Hạ quan dám thề ngay trên công đường, hai mươi năm qua hạ quan tuyệt đối chưa từng tham lam một tí xíu nào mồ hôi nước mắt của nhân dân!”

Sở Dao gật đầu: “Vậy thì còn lại vấn đề ngài có biết cách luồn cúi hay không? Nhưng từ tối hôm qua khi chúng ta bắt đầu tiến vào hậu nha trụ lại, ta đã thấy lệnh ái ba lần, lần nào cũng trang điểm hoa hòe lộng lẫy, cố ý ở trước mặt phu quân ta lượn qua lượn lại... Có thể thấy được Triệu đại nhân là người thật biết cách lấy lòng quan trên...”

Khấu Lẫm sau khi nghe xong lời này, ngồi trên bục xử án lấy hồ sơ che mặt -- còn tưởng phu nhân nhà mình thực sự có phát hiện gì, hóa ra là nhân cơ hội nói móc Triệu Huyện lệnh vài câu.

Công đường là chốn trang nghiêm, một phụ nhân ngồi đây chất vấn huyện quan quả thực không ra thể thống gì, sắc mặt Nguyễn Tễ cực kém, nhưng thấy Khấu Lẫm không hề ngăn cản hành động của phu nhân, sao hắn có thể lên tiếng?

Sở Dao trêu ghẹo xong bèn trầm mặc trong chốc lát.

Tiếp theo, giọng nói vốn dĩ dịu dàng dễ nghe của nàng cất lên, thêm vài phần ổn trọng: “Ở triều đại chúng ta, Huyện lệnh giữ nhiệm kỳ ba năm, sau đó căn cứ theo tiêu chuẩn khảo hạch của Lại Bộ định ra -- nếu đạt hạng ưu thì sẽ được thăng chức; nếu đạt hạng bình thì đủ tư cách giữ lại chức vị cũ; còn nếu không đủ tiêu chuẩn sẽ bị bãi quan. Triệu đại nhân làm Huyện lệnh hai mươi năm, vẫn luôn đảo quanh ở các huyện trong phạm vi kinh đô và vùng lân cận, coi như ở dưới mí mắt của Sở Thượng Thư. Vì sao suốt hai mươi năm qua Sở Thượng thư không hề chú ý đến ngài?”

Triệu Huyện lệnh phân bua: “Thượng Thư đại nhân trăm công ngàn việc...”

Sở Dao ngắt lời: “Ngài muốn ám chỉ Sở Thượng Thư không biết cách nhìn người?”

Triệu Huyện lệnh ngây ngốc, liên tục xua tay: “Không không...”

Sở Dao không cho hắn cơ hội nói chuyện: “Vậy thì chỉ có thể thuyết minh, mười bảy năm trước thành tích của Triệu đại nhân chỉ thuộc hạng trung bình, không có công mà cũng chẳng phạm lỗi, chỉ miễn cưỡng đủ tư cách giữ nguyên chức vị mà thôi. Nhưng ba năm trước sau khi ngài được điều tới huyện Hồng Diệp, thành tích đột nhiên tiến bộ vượt bậc, mấy năm liên tục bò lên, nhảy vào vị trí thứ ba. Vậy chứng tỏ ngài đã tích lũy tiền tài đầy đủ để đút lót mạnh tay hơn, hoặc là có tài nhưng thành đạt muộn, hay là có nguyên nhân gì khác?”

Triệu Huyện lệnh nắm chặt ống tay áo lau mồ hôi trán.

Sở Dao đáp thay: “Là bởi vì huyện Hồng Diệp này có nền tảng rất tốt. Ta lật xem hồ sơ vụ án bao nhiêu năm trước, trong suốt sáu năm gần đây không hề có án chưa phá. Cho nên không phải do ngài làm quan phụ mẫu có công, mà do công lao của Huyện lệnh tiền nhiệm, hoặc nói đúng hơn, là công lao của Hàn Bộ đầu sáu năm trước đã được thăng lên giữ chức vụ bộ đầu này."

Khấu Lẫm có chút lý giải ý của nàng, chuyển mắt liếc Hàn Bộ đầu một cái.

Sở Dao từ từ nói: “Sau khi ngài đến đây nhậm chức, phỏng chừng cũng phát hiện Hàn Bộ đầu và các bộ khoái thủ hạ của hắn thực không bình thường, không phải là loại "giá áo túi cơm" nhận lương triều đình mà không làm việc. Phát hiện này khiến ngài cảm thấy có hi vọng lên chức, khơi dậy tâm tư tiến cao của ngài...”

Triệu Huyện lệnh tiếp tục lau mồ hôi: “Phải, phải, có thủ hạ đắc lực nên hạ quan không dám trì kéo.”

“Không phải vấn đề ngài không dám trì kéo, mà ngược lại ngài đem gông xiềng nặng nề tròng lên người Hàn Bộ đầu.” Sở Dao lạnh lùng nói, “Ta lật xem hồ sơ đã phát hiện, trong nhiệm kỳ của vị tiền Tri huyện, thời gian cần cho Hàn Bộ đầu phá án thông thường là khoảng ba mươi ngày, có vài vụ án phải kéo đến nửa năm. Nhưng từ khi Triệu đại nhân đến nhận nhiệm sở, năm thứ nhất chỉ mất ba mươi ngày; năm thứ hai chỉ mất hai mươi ngày; cho đến năm nay, ngoại trừ vụ hung án liên hoàn này thì chưa bao giờ vượt quá mười ngày. Kỳ hạn mười ngày phá án là Triệu đại nhân định ra tiêu chuẩn cho Hàn Bộ đầu chứ gì!”

Khấu Lẫm cau mày rút ra mấy tập hồ sơ cũ lật lật, hắn sai Đoạn Tiểu Giang lấy về hồ sơ trong vòng mấy năm trước, nhưng thường thì hồ sơ quá cũ cũng không có quá nhiều liên hệ đến hung án trong năm nay, vì thế hắn chỉ nghiêm túc lật xem hồ sơ cũ trong vòng một năm vừa qua mà thôi.

Triệu Huyện lệnh phân trần, “Hạ quan thuận miệng định ra kỳ hạn, chỉ để đốc xúc...”

“Đốc xúc?” Khấu Lẫm cũng không ngẩng đầu lên cười khẩy, “Thủ hạ của bản quan trong các vệ sở có hơn vạn người, thế mà giao cho bọn họ tra án cũng không dám đưa ra hạn định mười ngày. Ngươi cho rằng Hàn Bộ đầu thân thể làm bằng sắt hay sao? Càng miễn bàn ngoài tra án còn phải xử lý những việc vặt vãnh của dân huyện.”

Hàn Bộ đầu cúi đầu quỳ, không nói một lời.

Năm bộ khoái đứng sau chỗ ngồi chờ phán xét đồng loạt tiến ra giữa công đường quỳ xuống. Bọn họ không dám ngẩng đầu nhưng giọng nói hàm chứa đầy xúc động phẫn nộ, một người tố cáo: “Các đại nhân xin minh chứng, cẩu quan này vì muốn lập thành tích cho bản thân nên hạn định trong vòng mười ngày buộc chúng thuộc hạ phá án, vượt qua thời hạn sẽ khiến chúng thuộc hạ đi lãnh roi!”

Một người khác lên tiếng: “Không những chỉ lãnh roi, hắn còn cắt xén bổng lộc của chúng thuộc hạ!”

“Câm miệng!” Hàn Bộ đầu quay đầu hung tợn trừng bọn họ.

Một bộ khoái đang muốn tiếp lời nhưng co rúm lại, ngậm miệng.

Khấu Lẫm ở trên nhìn xuống, hơi cau lại đôi mày vốn đang nhướng lên.

Liễu Ngôn Bạch cũng nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Triệu Huyện lệnh run như cầy sấy nhưng miệng vẫn cố cường ngạnh: “Đây là bôi nhọ! Hạ quan chưa bao giờ cắt xén bổng lộc của bọn họ!”

Thanh âm của Sở Dao đã trở nên vững vàng: “Ngài cắt xén hay không ta không biết, nhưng hãy nhìn xem trong hậu nha phu nhân tiểu thư ăn mặc thế nào, sau đó so sánh với thuộc hạ của ngài...”

Công phục của các bộ khoái giặt hồ quá nhiều lần đã trở nên bạc phếch, Hàn Bộ đầu thì đi đôi giày mòn vẹt.

“Khấu đại nhân cũng thường xuyên cưỡng bách thủ hạ suốt đêm tra án, nhưng thủ hạ làm việc dưới trướng Khấu đại nhân đều được thưởng phạt rất phân minh.” Sở Dao nhìn về phía Đoạn Tiểu Giang, “Đúng không?”

Đoạn Tiểu Giang liên tục gật đầu.

Nguyễn Tễ rốt cuộc hiểu được ý của Sở Dao -- Hàn Bộ đầu sở dĩ lạm dụng tư hình đánh chết Phùng Ngũ, khởi điểm cho các vụ huyết án liên tiếp phát sinh, nguyên nhân là do Triệu Huyện lệnh bức bách.

Trong lúc nhất thời Nguyễn Tễ thật ra đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Hắn tuy là Đại Lý Tự Thiếu Khanh nhưng gần như quanh năm suốt tháng không ở trong kinh thành. Mấy năm qua luôn bị Chính Khanh Bùi Tụng Chi phái đi các nơi xử lý án tử. Vụ án phá được thành công thì tất cả mọi chiến tích đều thuộc về Chính Khanh, nếu không phá được án   thì tất cả vết nhơ đều do Thiếu Khanh hắn đây gánh vác. Bị phạt bổng lộc là chuyện thường xuyên xảy ra, cũng may hắn xuất thân thế gia nên cũng không phải dựa vào bổng lộc để sống.

Nhưng các bộ khoái không có phẩm trật này đâu thể nào cũng giống như vậy, thời tiền triều các bộ khoái còn bị coi là tiện dân, đến triều đại này thì đãi ngộ mới được khá hơn một chút. Hơn phân nửa bộ khoái đều xuất thân nghèo khổ, một chút xíu bổng lộc ít ỏi có thể nuôi cả một nhà già trẻ.

Tuy nhiên...

Nguyễn Tễ thở dài: “Triệu Huyện lệnh đích xác là tên khốn nạn. Nhưng Khấu phu nhân à, hành vi của hắn cũng không vi phạm Luật Đại Lương, chỉ chờ đến lúc Lại Bộ khảo hạch... báo cáo việc này lên Lại Bộ thì hắn nhất định bị bãi quan.”

Viên Thiếu Cẩn lạnh nhạt nói: “Nếu chỉ bãi quan thì thật tiện nghi cho hắn.”

Sở Tiêu cũng nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn chỉ trích Hàn Bộ đầu: “Tuy nhiên, đây cũng đâu thể nào là lý do để ngươi lạm dụng tư hình.”

Viên Thiếu Cẩn cũng nhìn về phía Hàn Bộ đầu: “Hắn bức bách các ngươi, tại sao các ngươi không kiện lên cấp trên?”

“Xin hỏi hướng đến đâu để cáo trạng bây giờ? Thuận Thiên Phủ hay Đại Lý Tự?” Hàn Bộ đầu sau khi nghe được câu hỏi của Viên Thiếu Cẩn, bỗng dưng ngẩng đầu lành lạnh đảo mắt qua các vị quan lớn đang có mặt trên công đường, ánh nhìn mang theo một tia tuyệt vọng, “Có ích sao? Cáo trạng lật đổ một người thì cũng sẽ đến một người khác, có thể tốt hơn được à? Hơn nữa nếu người mới đến nhậm chức mà biết chúng thuộc hạ đã từng cáo trạng cấp trên, vậy thì còn muốn dùng chúng thuộc hạ hay không? Chúng thuộc hạ ai cũng có một nhà già trẻ phải nuôi, đời đời đều dựa vào miếng cơm này, nếu đập vỡ chén cơm thì sau này làm cách nào sống sót? Các vị đều là công tử thế gia, có thể hiểu được cuộc sống bần hàn này sao?”

Viên Thiếu Cẩn bị nghẹn không còn lời nào để nói.

Hàn Bộ đầu thu hồi tầm mắt, quỳ đoan đoan chính chính, hướng về phía Sở Dao chắp tay: “Đa tạ phu nhân bênh vực lẽ phải, nhưng đây không phải để biện luận cho việc hạ dân đã gây tội ác, làm sai thì chính là sai rồi, hạ dân nhận tội!”

Sở Dao cách rèm mũ nhìn hắn: “Hàn Bộ đầu đừng vội cảm tạ ta, những gì ta muốn trình bày còn chưa nói xong. Chờ sau khi ta nói xong, có khả năng ngươi sẽ muốn giết ta.”

Hàn Bộ đầu nhìn nàng chuyển đầu về hướng mấy tên thủ hạ của mình, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Sở Dao nhàn nhạt nói: “Sáng nay ta rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn cùng các thị nữ ở hậu nha nói chuyện phiếm. Nghe nói phụ thân của Hàn Bộ đầu cũng từng là bộ đầu của huyện Hồng Diệp, khi Hàn Bộ đầu mới được sáu tuổi, trong lúc phụ thân vây bắt phạm nhân đã bị giết chết... Hàn Bộ đầu đã được các bộ khoái thủ hạ của phụ thân thay phiên nuôi lớn...”

Hàn Bộ đầu không hé răng.

Sở Dao nói tiếp: “Các thị nữ đều khen ngươi không dứt miệng, khen ngươi hiếu thuận, coi mấy lão bộ khoái nuôi dưỡng ngươi  không khác gì thân phụ, tiền bạc kiếm được đều chu cấp cho bọn họ, chính mình đến nay ngay cả nương tử cũng không có tiền để cưới. Còn đối đãi bộ khoái thủ hạ của mình như huynh đệ, rốt cuộc đều là từ nhỏ lớn lên cùng nhau...”

“Khấu phu nhân.” Liễu Ngôn Bạch cắt ngang lời nàng, “Có đôi khi, thiện ác chỉ cách nhau một vạch ranh giới.”

Khấu Lẫm không bênh vực nàng, hắn hiểu ý Sở Dao nhưng cảm thấy nàng xử trí quá theo cảm tính.

Sở Dao lại nhìn về phía Khấu Lẫm: “Khấu đại nhân, ngài biết đại danh của Hàn Bộ đầu là gì hay không?”

Khấu Lẫm ngẩn ra: “Hàn Thiết.”

Sở Dao lại chỉ vào năm bộ khoái cúi đầu quỳ: “Vậy ngài biết năm người bọn họ tên gì?”

Khấu Lẫm nhíu mày, hắn biết tên của Hàn Bộ đầu cũng nhờ xem hồ sơ thấy cái tên này xuất hiện quá nhiều. Báo cáo hiện trường và khảo vấn đều là người xử lý phải ghi tên, sau đó là ký tên xác nhận.

Còn tên của mấy bộ khoái xuất hiện tương đối ít ỏi, gần như là...

Không!

Không đúng!

Nháy mắt thân thể Khấu Lẫm cứng còng, hắn đã biết không đúng ở chỗ nào!

Đôi tay đè lên chồng hồ sơ thật dày nhưng Khấu Lẫm không cần lật xem để kiểm chứng, tất cả hồ sơ đó đều ở trong đầu hắn.

Sở Dao quay lại nhìn Liễu Ngôn Bạch, cách rèm mũ thấy thần sắc Liễu Ngôn Bạch căng chặt, trong lòng minh bạch tiên sinh cũng đã nghĩ đến.

Cả Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch đều vội vàng thầm soát lại hồ sơ trong đầu.
Bình Luận (0)
Comment