Hồi ức (Cốt truyện)
Thẩm Lạc Bạch đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy rất nhiều chuyện của trước kia. Tất cả như một cuốn phim được phát lại quá trình từ nhỏ tới khi anh trưởng thành.
Mơ thấy lúc nhỏ mình mải mê xem phim hoạt hình quá nên quên dẹp ngô bà ngoại phơi, cuối cùng bị đánh đòn. Khi đó anh trốn vào trong căn cứ bí mật của mình, đôi bàn tay nho nhỏ che lấy vết bầm xanh trên chân len lén lau nước mắt.
Anh co rụt bản thân lại thành một cục nhỏ, tự mình lẩm bẩm: "Mẹ ơi... Khi nào mẹ mới đến đón con vậy, con cũng muốn đi với mẹ nữa."
Tâm hồn trẻ thơ bị tổn thương tự thu mình vào trong căn cứ bí mật của mình để liếm láp vết thương, anh ôm một con búp bê rách nát nhặt được bên đường, vùi đầu vào trong lòng nó, tìm kiếm tình thương của mẹ khuyết thiếu từ trên người của con búp bê.
Khung cảnh trong mơ lại thay đổi vụt một phát, Thẩm Lạc Bạch biến từ góc nhìn thứ ba thành góc nhìn thứ nhất.
Lời nói bên tai càng ngày càng rõ ràng hơn: "Mày học hỏi Triệu Vũ Hiên con nhà người ta kia kìa! Vừa học giỏi vừa chăm chỉ! Bảo mày lấy có mẻ ngô vào thôi cũng không xong."
"Cùng lắm thì nghỉ học luôn đi! Làm việc gì cũng không được tích sự!"
Thẩm Lạc Bạch chợt nhớ ra, chuyện quên dọn ngô này hình như đã là chuyện từ lúc anh năm tuổi rồi.
Dì nhỏ của anh, à không, bây giờ là mẹ trên danh nghĩa pháp luật, đang cho em gái bú. Người phụ nữ kia lúc nào cũng nhìn mọi thứ bằng cặp mắt lạnh lùng như thế tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến bà ta.
Bữa cơm gia đình chính là ác mộng mỗi ngày của Thẩm Lạc Bạch, những lời chửi rủa là chuyện thường ngày như cơm bữa. Cuối cùng Thẩm Lạc Bạch cũng nhịn hết nỗi bùng nổ: "Vậy thì mấy người đừng nuôi tôi nữa! Đi tìm thằng Triệu Vũ Hiên đó làm con đi!"
Năm này Thẩm Lạc Bạch vừa mới lên cấp hai, anh phản nghịch.
Anh bắt đầu đôi co với người trong nhà, bắt đầu phản kháng lại, thế nhưng phản kháng chẳng có chút tác dụng nào. Thẩm Lạc Bạch vốn dĩ muốn trốn vào trong căn cứ bí mật để trị thương, thế nhưng ra khỏi cửa mới nhớ ra căn cứ bí mật của anh đã sớm bị đập bỏ rồi, con búp bê rách kia cũng bị người trong nhà quăng vào trong biển lửa.
Anh đã làm một chuyện mà bản thân anh tự cho là rất ghê gớm, anh đã đốt tấm giấy khen hạng nhất đỏ thẫm kia. Thẩm Lạc Bạch nghe người lớn nói là những đồ trên dương gian có thể đốt cho người chết được, từ đó về sau từng tấm giấy khen đều bị Thẩm Lạc Bạch châm lửa đốt rụi.
Những tấm giấy khen bị đốt sạch kia vừa là vinh quang của Thẩm Lạc Bạch mà cũng vừa là sự sỉ nhục đối với anh, vả từng phát bôm bốp vào mặt anh, đau tới chỉ muốn chết đi.
"Ố, lại được hạng nhất à? Giỏi lắm rồi hả?" Thẩm Lạc Bạch bị mấy người đè trên mặt đất, đám người đó không dám làm thật sợ sẽ làm chết mạng người, nhưng những lời thốt ra khỏi miệng không có chút kiêng nể nào.
"Ẻo lả vãi l, lần trước tao còn bắt gặp được cảnh nó khóc lóc thảm thiết đốt vàng mã cho mẹ nó đó hahahahaha."
Có người nhổ nước bọt lên mặt anh, thậm chí còn cưỡi thẳng lên người Thẩm Lạc Bạch xả xuống những lời ô uế: "Thằng có mẹ chết, ông đây chơi chết mày."
"Hahahahahaha mau chơi chết nó đi! Mau lên!"
Thẩm Lạc Bạch còn nhớ rất rõ, những người này đều là "nam thần" mà đám con gái trong trường cấp hai khi đó mê mệt.
"Mấy người tránh ra!" Thẩm Lạc Bạch đá thẳng vào chim của thằng đó, thằng đó ôm lấy hông gào thét điên loạn. Thẩm Lạc Bạch hoảng hốt, anh thật sự không có tiền để bồi thường tiền viện phí đâu.
Ngày hôm đó anh thật sự đã bị đánh cho một trận nhớ đời, trên người toàn là vết sưng tím. Tụi nó kéo Thẩm Lạc Bạch vào trong nhà vệ sinh nam đánh đập, chuyện này ngoài trừ mấy thằng nam thần đó và Thẩm Lạc Bạch ra thì không còn ai biết nữa.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Lạc Bạch nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi nơi này, anh muốn trốn tới một nơi mà không có một ai quen biết anh, để anh có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi đó.
Năm đó Thẩm Lạc Bạch vui mừng ôm tờ thông báo trúng tuyển cấp ba về nhà, lần đầu tiên anh nhìn thấy được người nhà nở nụ cười khen ngợi dành cho anh. Hôm đó Thẩm Lạc Bạch đã lén lấy tiền thưởng chạy ra quán net lên mạng, anh không chơi game mà chỉ muốn tới để mở mang kiến thức một chút.
Năm đó Thẩm Lạc Bạch 15 tuổi, anh muốn có được một anh hùng dành riêng cho mình trong cuộc đời. Anh không cần anh hùng đó phải giết địch hay bảo vệ anh, anh chỉ mong vị anh hùng đó có thể mãi mãi ở bên cạnh anh mà thôi.
Vào năm học cấp ba, Thẩm Lạc Bạch đã gặp được anh hùng của mình. Người đó cũng giống như anh, cũng là nam. Anh đã giấu tâm tư của mình vào sâu trong tận đáy lòng để không ai biết được, sau đó nhìn vị anh hùng của mình hiên ngang đi bảo vệ công chúa.
Năm đó Thẩm Lạc Bạch 16 tuổi, anh biết bản thân mình có xu hướng tính dục là đồng tính. Anh giấu bí mật này vào sâu trong tận đáy lòng, giấu hết với tất cả mọi người. Ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi nơi này lại càng thêm mãnh liệt hơn, Thẩm Lạc Bạch tự thu mình lại, học hành suốt cả ngày lẫn đêm. Anh biết mình nhất định có thể giống như năm đó, cầm thư thông báo trúng tuyển đứng trước mặt của người nhà, sau đó chạy trốn khỏi nơi này.
Trong cơn mơ anh dường như bị ai đó siết chặt lấy cổ, không thể thở nổi thành hơi. Phổi của anh như thể sắp nổ tung, anh sắp bị ngạt thở mà chết rồi.
"Mấy người nghĩ là mình có thể thi đậu được à? Suốt ngày mơ mộng hão huyền, nghĩ là mình tài giỏi lắm hay sao, có thể thi được vào trường bản địa đã là tốt lắm rồi."
"Trong đầu của mấy người chỉ có để chứa cứt thôi à? Cái bài này tôi đã giảng biết bao nhiêu lần rồi hả!!"
"Thẩm Lạc Bạch tôi phát hiện ra có phải dạo này em hơi điên rồi không? Đầu óc có vấn đề à!?"
"Tôi đọc đến ai thì người đó ngồi theo đúng số."
"Thẩm Lạc Bạch tôi mắng em là vì muốn tốt cho em mà thôi, em là đứa có tương lai nhất trong lớp chúng ta đó."
Năm đó Thẩm Lạc Bạch học lớp 12, anh cẩn thận từng li từng ti bày ra ước mơ trong lòng mình để rồi bị người khác giẫm đạp lên không chút thương tiếc. Ước mơ của anh bị người khác xem như chẳng đáng một đồng, anh chẳng thể làm được gì khác cả, giáo viên đang ngồi trên chốn bề cao kia làm vậy rồi nói là muốn tốt cho anh.
Thẩm Lạc Bạch đau tới không thể nào thở nổi, anh ôm siết chặt lấy lồng ngực mình, há hốc miệng thở dốc từng cơn. Trái tim đã sớm không thể chịu nổi gánh nặng này nữa, từ dưới lầu kia không ngừng vang lên những lời rủa mắng mà anh phải nghe từ nhỏ đến lớn, bên cạnh chân là quyển nhật kí bị xé nát, bên trên viết đầy những lời như đang muốn giết chết một sinh mạng.
Ai đó làm ơn cứu anh với, làm ơn, ai đó mau đến cứu anh với, anh sắp chết rồi.
Ai cũng được, cứu tôi với, tôi đau đớn quá, tôi khó chịu quá, tại sao lại khó chịu thế này, tôi đau quá.
"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch em bị sao vậy?"
Là ai đang gọi anh đó?