Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 47

Tạ Ninh quả nhiên bị dọa sợ rồi.

 

Lúc này đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả Trang Duyên và mẹ Kiều thì thầm nói nhỏ với nhau cũng không để ý, tay vô thức vò vò vạt áo ngủ.

 

"Tôi.... tôi lên thay quần áo đã." Một lúc sau, Tạ Ninh mới nặn ra được một câu.

 

Mẹ Kiều vẫy tay với cậu, giọng điệu dịu dàng mà Trang Duyên hiếm khi nghe được: "Ở nhà mà, cần gì phải khách sáo như vậy, con cứ mặc thoải mái là được, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài."

 

Cách bà nói 'ở nhà' và 'không có người ngoài' khiến Tạ Ninh hơi ngẩn ra, ngay cả Trang Duyên cũng phải kéo tay áo mẹ hắn dưới bàn, ra hiệu bà thu liễm một chút.

 

Mẹ Kiều tức giận liếc Trang Duyên một cái, thấy Tạ Ninh quả nhiên hơi câu nệ, vội giảm bớt sự nhiệt tình từ mười hai phần xuống còn mười phần.

 

"Ý của cô là...." Bà giải thích, "Với mối quan hệ giữa ông nội con và gia đình cô, thì hai bên cũng giống như người một nhà vậy."

 

Tuy Tạ Ninh có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

 

Cậu bị sự đến thăm đột ngột của mẹ Kiều làm cho bất ngờ, cảm thấy rất căng thẳng, sợ bà hiểu lầm, nhưng lại không biết bản thân đang sợ bà hiểu lầm cái gì.

 

Thấy cậu cứ đứng đó ngượng ngùng, lại sợ cậu đói bụng, Trang Duyên đứng dậy kéo cậu đến bàn ăn: "Ăn sáng trước đã, kẻo đến trưa lại không ăn nổi."

 

Tạ Ninh ăn rất ít, nếu ăn sáng muộn thì đến trưa sẽ không ăn được nữa. Ngày thường đi làm thì không sao, nhưng đến cuối tuần, tật xấu này lại xuất hiện.

 

Vì tối qua đã ăn lẩu, nên hôm nay Trang Duyên chuẩn bị bữa sáng tương đối thanh đạm và dễ tiêu hóa, không muốn cậu mỗi ngày đều ăn những món quá nhiều dầu mỡ.

 

Vừa ngồi xuống, mẹ Kiều đã bắt đầu lôi kéo cậu nói chuyện: "Cô nghe Trang Duyên nói, gần đây con đang ở tạm đây?"

 

Tạ Ninh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Trang Duyên, hắn liền đáp lại bằng ánh mắt trấn an.

 

Lúc này cậu mới hơi yên tâm, gật đầu với mẹ Kiều, mơ hồ đáp: "...Vâng."

 

Trước khi Tạ Ninh xuống lầu, mẹ Kiều và Trang Duyên đã thống nhất 'khẩu cung' với nhau, chuyện gì có thể nói, chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì chưa thể tiết lộ để tránh làm cậu hoảng sợ.

 

Nếu để Tạ Ninh biết mẹ Kiều đã nghĩ đến chuyện cưới xin, chắc cậu sẽ chui rúc trong chăn cả nửa ngày không dám ra mất.

 

Sau khi biết được tâm tư của Trang Duyên, ban đầu mẹ Kiều còn định chế nhạo hắn, đã đưa người về nhà rồi mà lại chẳng có chút tiến triển gì. Bây giờ nhìn thấy Tạ Ninh, bà cũng có chút ngạc nhiên.

 

Nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Con cứ xem ở đây như nhà mình, không cần ngại ngùng đâu. Nếu Trang Duyên bắt nạt con, cứ nói với cô, cô sẽ dạy dỗ lại nó."

 

Trang Duyên cười khổ nhìn mẹ Kiều: "Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

 

Mẹ Kiều ăn gần xong, đặt thìa xuống, chậm rãi nói: "Mẹ có nói gì đâu? Con còn không biết tính nết của mình à? Từ nhỏ đến lớn gây ra không biết bao nhiêu chuyện cho mẹ, còn không biết thu liễm lại chút nào."

 

Trang Duyên: "..."

 

Tạ Ninh mím môi, không nhịn được cười nói: "Anh ấy không bắt nạt con."

 

Mẹ Kiều quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt không tin: "Thật không?"

 

"Thật ạ." Tạ Ninh gật đầu, muốn nói vài lời tốt đẹp trước mặt mẹ Kiều, nhưng vì vốn không giỏi ăn nói, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Anh ấy đối xử với con rất tốt."

 

Mắt mẹ Kiều sáng lên, muốn hỏi tốt như thế nào.

 

Nhưng thấy Trang Duyên bên cạnh vẫn nhướng mày nhìn mình, mẹ Kiều sợ hắn thẹn quá hoá giận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy là được rồi."

 

Đợi Tạ Ninh ăn xong, vẫn cảm thấy gượng gạo, vội vã lên lầu thay quần áo.

 

Dù không ra ngoài, mặc đồ ngủ cũng là bình thường, nhưng cậu cứ cảm thấy bộ đồ này không đủ trang trọng trước mặt mẹ Kiều.

 

Mẹ Kiều tất nhiên không ngại, nhưng dù sao bà cũng là trưởng bối, Tạ Ninh cảm thấy mình không thể quá tùy tiện.

 

Cậu vừa vội vàng bước lên lầu, mẹ Kiều đã kéo Trang Duyên sang một bên hỏi: "Con và Ninh Ninh.... tình huống như thế nào?"

 

Trang Duyên cười nói: "Giống như con đã nói với mẹ trước đây."

 

Mẹ Kiều đỡ trán: "Mới quen được bao lâu đâu...."

 

Bà như nhớ ra điều gì đó: "Tết năm ngoái mẹ đã cảm thấy không đúng rồi, còn tưởng con trêu chọc thằng bé đến tức giận."

 

Trang Duyên nói thêm: "Thực ra trước Tết đã quen rồi."

 

Mẹ Kiều liếc hắn một cái: "Thảo nào lúc đó con lại tranh đi đưa quà cho ông Tạ, mẹ còn tưởng con đã biết điều hơn, hóa ra là có tư lợi."

 

Trang Duyên: "Cũng không thể nói vậy được, dù sao con cũng đã đi một chuyến."

 

Mẹ Kiều cười một tiếng: "Tạ gia.... vốn chỉ có ông nội con là có giao tình sâu sắc một chút, bây giờ cũng không còn qua lại nhiều, có lẽ mấy ngày tới mẹ phải thường xuyên đến chơi mới được."

 

Trang Duyên hỏi: "Cha mẹ Tạ Ninh.... dễ gần không?" Hắn muốn tranh thủ lấy chút tin tức từ mẹ Kiều.

 

"Không thân lắm." Mẹ Kiều thành thật trả lời, "Cha con với cha thằng bé hồi nhỏ có lẽ đã từng chơi với nhau, đến khi thành gia lập nghiệp, quan hệ đã phai nhạt, cũng chỉ có dịp lễ tết, ông nội con mới gửi chút quà cho ông Tạ."

 

Trang Duyên có chút thất vọng: "Vậy à."

 

Mẹ Kiều không vui nói: "Nếu thật sự có giao tình, con và Tạ Ninh có thể lớn đến thế này mới quen biết sao?"

 

Trang Duyên làm bộ thở dài: "Con còn tưởng sẽ có gì đó như đính hôn từ trong bụng mẹ chứ, không phải trên tivi đều diễn như vậy sao."

 

Mẹ Kiều cứng họng một lúc lâu.

 

Nhưng bà chậm rãi suy nghĩ một lúc, thật sự lại nhớ ra một chuyện.

 

"Đính hôn từ trong bụng mẹ thì không có. Nhưng con và Tạ Ninh, lúc còn rất nhỏ hình như đã từng gặp nhau một lần." Mẹ Kiều nói không chắc chắn lắm.

 

Trang Duyên tò mò: "Khi nào?"

 

Mẹ Kiều nghĩ một lúc: "Lúc Tạ Ninh mới sinh được vài tháng, ông nội dẫn chúng ta cùng đến Tạ gia."

 

Trang Duyên nghiêm túc nhớ lại, cuối cùng vẫn không nhớ được gì: "Con không có chút ấn tượng nào."

 

"Lúc đó con mới bao nhiêu tuổi chứ." Mẹ Kiều cười nhìn hắn, "Đi còn chưa vững, làm sao nhớ được gì."

 

Trang Duyên lớn hơn Tạ Ninh hai tuổi, khi Tạ Ninh sinh ra, hắn còn chưa đến tuổi có thể ghi nhớ.

 

Trang Duyên thở dài: "Vậy thì con chịu rồi."

 

Mẹ Kiều nói: "Ninh Ninh lúc nhỏ rất đáng yêu, không như con, nghịch ngợm chết đi được."

 

Trang Duyên nhướng mày: "Mẹ còn nhớ dáng vẻ lúc nhỏ của em ấy sao?"

 

Thực tế thì bà không nhớ, chuyện hơn hai mươi năm trước, bà phải nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra được bọn họ đã từng đến Tạ gia, làm sao nhớ được dáng vẻ lúc nhỏ của Tạ Ninh.

 

Nhưng điều đó cũng không cản trở bà chê bai Trang Duyên: "Đúng vậy, lúc đó mẹ đã ngưỡng mộ không thôi, ước gì thằng bé là con trai của mẹ."

 

Trang Duyên bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ mẹ cũng không lỗ mà, cái này gọi là... sinh một tặng một?"

 

Mẹ Kiều cười nhạo: "Trước tiên con phải theo đuổi được người ta rồi hẳn nói đến chuyện lỗ hay không, đến lúc đó mẹ sẽ coi thằng bé như con trai của mình, con thì cút qua một bên đi."

 

Trang Duyên cảm thấy yên tâm, biết mẹ Kiều đây là thật lòng chấp nhận Tạ Ninh.

 

Hắn cũng không ngạc nhiên, vốn dĩ bà ấy đã rất thích Tạ Ninh rồi.

 

Mẹ Kiều ở lại ăn trưa rồi mới rời đi, bữa trưa vẫn do Trang Duyên nấu, mẹ Kiều thì nhân cơ hội trò chuyện với Tạ Ninh.

 

Không có Trang Duyên ở bên cạnh nhìn chằm chằm, mẹ Kiều không chút dấu vết khai thác được khá nhiều thông tin.

 

Ví dụ như hai người không ở chung một phòng, bình thường chủ yếu là Trang Duyên nấu ăn, v.v.

 

Bà chỉ đơn thuần nói về mấy chuyện linh tinh trong nhà, Tạ Ninh cũng không nhận ra điều gì bất thường, nhanh chóng tiết lộ hết mọi sinh hoạt hàng ngày của mình và Trang Duyên.

 

Cuối cùng, mẹ Kiều không biết nên cảm thán con trai mình quá lịch thiệp hay nên cảm thán Tạ Ninh quá ngây thơ.

 

Lúc chia tay, Tạ Ninh còn thắc mắc sao mẹ Kiều lại về sớm thế.

 

Trang Duyên thì lạnh lùng nói: "Bà ấy ăn ké hai bữa cơm của anh rồi."

 

Mẹ Kiều liếc hắn một cái với vẻ mặt một lời khó nói hết.

 

Xe dừng ở cổng lớn, Tạ Ninh tiễn mẹ Kiều ra đến cổng biệt thự, liền bị bà và Trang Duyên đuổi về, nói là bên ngoài gió lớn, không cần tiễn xa.

 

Trang Duyên đưa mẹ Kiều đến bên xe.

 

Lúc lên xe, bà lấy hai tấm vé trong túi ra, đưa cho Trang Duyên.

 

Trang Duyên nhướng mày: "Cái gì đây?"

 

"Nhiếp ảnh gia mà mẹ rất thích, AJ, mấy ngày nay có triển lãm ở trong nước." Mẹ Kiều cười nhẹ, "Ban đầu định đi xem cùng bố con, giờ thì tiện cho con rồi."

 

AJ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới, Trang Duyên học nhiếp ảnh một thời gian nên tất nhiên đã từng nghe đến tên ông, dù AJ chủ yếu chụp tĩnh vật, nhưng mẹ Kiều lại rất thích tác phẩm của ông ấy.

 

Trang Duyên nhận lấy vé, hỏi: "Vậy mẹ với bố không đi nữa à?"

 

"Không đi nữa." Mẹ Kiều đóng cửa xe, hạ cửa sổ xuống, "Tối nay mẹ với bố con sẽ ăn bữa tối dưới ánh nến, trải qua thế giới hai người lãng mạn."

 

Trang Duyên cười khẩy: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này."

 

Mẹ Kiều nhàn nhạt nói: "Xem ra mấy năm ở nước ngoài của con thật uổng phí, ngay cả hôm nay là ngày gì cũng quên."

 

Trang Duyên cúi đầu nhìn thời gian trên vé, lúc này mới bừng tỉnh.

 

Ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.

 

"Con ở nước ngoài cũng chưa bao giờ có thói quen mừng lễ tình nhân." Hắn không nhịn được tự biện minh, "Ngược lại, bố mẹ mỗi năm đều làm mấy trò lãng mạn như thế, ai không biết còn tưởng năm nay mẹ 18 tuổi đấy."

 

Mẹ Kiều nói: "Lãng mạn không bao giờ phai nhạt theo tuổi tác, tình yêu cũng vậy."

 

Trang Duyên: "....Mẹ còn giống đạo diễn phim nghệ thuật hơn con."

 

Mẹ Kiều cười: "Con chỉ có bề ngoài trông nghệ thuật, thực tế còn chưa từng có mối tình nào, nếu không sao bây giờ vẫn chưa theo đuổi được Ninh Ninh cho mẹ."

 

Trang Duyên nhếch môi hỏi: "Vậy năm xưa mẹ theo đuổi bố con bao lâu?"

 

"Đừng có nói bậy." Mẹ Kiều liếc hắn một cái, "Năm đó là bố con theo đuổi mẹ."

 

Nói xong cũng không đợi Trang Duyên nói gì, bà ra hiệu cho tài xế lái xe.

 

Trang Duyên nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng thầm cảm ơn ý tốt của mẹ Kiều.

 

Cuối tuần hai người ở nhà thực sự có chút buồn tẻ, còn là ngày đặc biệt như thế này.

 

Hôm qua nói chuyện với Quý Văn Bân, Quý Văn Bân cũng nói, nếu có cơ hội, vẫn hy vọng Tạ Ninh có thể tiếp xúc nhiều hơn với người ngoài.

 

Cuộc sống của cậu quá khép kín, một thời gian ngắn thì không sao, nhưng lâu dài sống tách biệt chỉ khiến người ta càng trở nên cô độc.

 

Điều này không tốt cho trạng thái tâm lý hiện tại của Tạ Ninh.

 

Vé mẹ Kiều đưa không phải là vé của một buổi triển lãm cá nhân, mà là triển lãm nghệ thuật tổng hợp, tổ chức rất lớn, Trang Duyên đã từng nghe nói qua.

 

Bởi vì những người được mời tham gia triển lãm đều là các bậc thầy trong các lĩnh vực nghệ thuật, triển lãm chỉ diễn ra trong hai ngày, vé bên ngoài cực kì khó mua.

 

Hai tấm vé mỏng manh này đã bị mấy tên đầu cơ đẩy giá lên gấp nhiều lần, không biết mẹ Kiều đã lấy được bằng cách nào.

 

Sau khi biết được, Tạ Ninh quả nhiên phấn khởi mở to mắt: "Là triển lãm nghệ thuật tổ chức ở trung tâm triển lãm sao?"

 

Trang Duyên cúi đầu nhìn địa chỉ trên vé, gật đầu.

 

Mắt Tạ Ninh sáng lên: "Tôi nghe nói triển lãm này rất lớn, mời đến rất nhiều người."

 

Trang Duyên nhếch môi hỏi: "Muốn đi không?"

 

Tạ Ninh không do dự gật đầu: "Muốn."

 

Trang Duyên kẹp hai tấm vé giữa ngón tay, lắc lư trước mặt cậu: "Vé thì anh có, nhưng mà... em lấy gì để đổi đây?"

 

Tạ Ninh nói nhỏ: "...Tôi mua lại của anh?"

 

Trang Duyên bật cười: "Tôi còn thiếu chút tiền đó sao?"

 

Tạ Ninh cẩn thận nhìn sắc mặt Trang Duyên, Trang Duyên cũng chú ý đến ánh mắt của Tạ Ninh, thản nhiên nhướng mày nhìn cậu.

 

Xác nhận rằng Trang Duyên đang có ý đó, một lúc sau Tạ Ninh mới nhẹ nhàng nói: "Hôn lên má có được không?"

 

Trang Duyên cười: "Em nghĩ sao?"

 

Tạ Ninh: "..."

 

Rốt cuộc là được hay không được! Nói rõ ràng ra được không!

 

Trang Duyên vẫn bình tĩnh, giống như không biết Tạ Ninh đang bối rối thế nào.

 

Qua một lúc lâu, Tạ Ninh rốt cuộc cũng chuẩn bị tốt tâm lý, bĩu môi, nói với Trang Duyên: "....Vậy anh cúi đầu xuống chút."

 

Giọng cậu nhẹ nhàng mềm mại, Trang Duyên nghe mà trong lòng như bị móng vuốt cào, ngẩn ra một giây mới cúi đầu nhìn cậu.

 

Tạ Ninh thật sự sợ tính cách đòi hỏi của Trang Duyên, sợ hôn má hắn lại không hài lòng, cắn răng, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

 

Trang Duyên ban đầu chỉ chuẩn bị cho việc được hôn má, khi cảm nhận được sự ấm áp truyền đến môi, hắn hiếm khi bị cuộc tấn công bất ngờ của Tạ Ninh làm cho sững sờ.

 

Một lúc sau, khi nhận ra Tạ Ninh có xu hướng rút lui, Trang Duyên lập tức giữ chặt gáy cậu, thỏa mãn làm sâu thêm nụ hôn.

 

-----------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ninh Ninh lại tự bán mình rồi, ôi.

Bình Luận (0)
Comment