Ba giờ chiều, bác sĩ Lâm đúng giờ gõ cửa phòng bệnh V306.
Ngoài dự đoán của anh, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có một người đàn ông trung niên trông khỏe mạnh đang chăm sóc bệnh nhân.
Bác sĩ Lâm đã làm việc tại bệnh viện này ba năm, đầu năm nay mới được điều chuyển đến khu V của khoa nội trú do thay đổi nhân sự.
Ban đầu, khi đi kiểm tra phòng bệnh, anh có chút căng thẳng. Khu V còn được gọi là khu VIP, bệnh nhân ở đây đều là người giàu có hoặc có địa vị cao, luôn khiến người khác có cảm giác áp lực.
Những ngày đầu, mỗi lần bước vào phòng bệnh, anh đều nín thở.
Nhưng dần dần, anh nhận ra rằng, trước sinh lão bệnh tử, ai cũng như nhau.
Cái chết sẽ không bao giờ trì hoãn vì bạn có nhiều tiền hơn.
Khu V yên tĩnh hơn các khu khác, không chỉ vì số lượng bệnh nhân ít mà còn bởi bệnh nhân và người nhà của họ đều là những người được giáo dưỡng tốt, không lớn tiếng la hét trong bệnh viện.
Bác sĩ Lâm nhớ lại hôm qua, khi bệnh nhân phòng 306 được đưa vào, đã có không ít người thân lần lượt đến thăm, ai cũng mang vẻ lo lắng nhưng lại hết sức kiềm chế.
Khi biết bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hầu hết họ đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lịch sự cảm ơn bác sĩ.
Lúc kiểm tra phòng, bác sĩ Lâm nghĩ sẽ gặp khá nhiều người thân, nhưng không ngờ trong phòng chỉ có một mình chú Chung.
Anh cầm bút, viết tên bệnh nhân vào sổ ghi chép, rồi hỏi:
"Chỉ có mình chú ở đây sao?"
Chú Chung gật đầu: "Bác sĩ bảo cần tĩnh dưỡng, nên những người đến thăm đều bị ngăn lại, chỉ để tôi ở đây chăm sóc ông ấy."
Bác sĩ Lâm mỉm cười: "Vất vả cho chú rồi."
"Không vất vả." Chú Chung lắc đầu, "Còn có y tá chăm sóc, thực ra tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều."
Bác sĩ Lâm lại hỏi một số biểu hiện của bệnh nhân rồi ghi chép lại.
Có lẽ vì căn phòng quá yên tĩnh, khi rời đi, anh cũng vô thức đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Đi dọc hành lang, đến một khúc quanh, phía trước là khu thang máy, vừa rẽ vào, bác sĩ Lâm bắt gặp một thanh niên.
Người kia đi rất vội, một tay xách vali, tay còn lại cầm điện thoại, dường như đang gọi cho ai đó.
Khi đến gần, bác sĩ Lâm mới thấy rõ một nửa khuôn mặt của cậu. Dù bị khuỷu tay che khuất một phần, nhưng vẻ đẹp nổi bật ấy vẫn khiến người khác kinh ngạc.
"Ừm, em đến bệnh viện rồi. Không phải anh bảo đến nơi thì báo bình an cho anh sao? Không làm phiền anh chứ..."
Không rõ đầu dây bên kia nói gì, bác sĩ Lâm thấy cậu hơi mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn còn đọng lại vẻ lo lắng.
Có vẻ như cậu đang mất tập trung, lúc đi ngang qua bác sĩ Lâm, tay kéo vali va nhẹ vào cánh tay anh.
Ngẩn ra vài giây, cậu vội vàng quay đầu xin lỗi.
Bác sĩ Lâm xua tay tỏ ý không sao, sau đó nhìn cậu tiếp tục kéo vali, vừa đi vừa giải thích với người bên kia điện thoại: "Em không sao, vừa rồi chỉ va trúng người khác ở hành lang..."
Giọng nói dần nhỏ lại.
Cậu dừng bước ở một nơi nào đó, rồi đưa tay đẩy cửa phòng bệnh 306.
Đẩy cửa bước vào, Tạ Ninh sững sờ rất lâu.
Cậu cẩn thận đặt vali sang một bên, như thể ông nội chỉ đang ngủ, cậu sợ làm ồn sẽ đánh thức ông.
Sau đó, cậu chậm rãi đi đến bên giường, quỳ xuống, nắm lấy tay ông.
Sắc mặt ông tái nhợt, hai gò má hõm xuống, trên trán đầy nếp nhăn. Ông nhắm nghiền hai mắt, lặng lẽ nằm trên giường bệnh, khắp người cắm đầy ống dẫn.
Tạ Ninh chớp mắt, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Một tay ông nội đang truyền dịch, tay còn lại được cậu nắm chặt.
Trước đây, ông sợ tay cậu lạnh, mỗi lần đều để cậu nắm một lát rồi tìm cớ buông ra.
Giờ đây, cậu đã nắm rất lâu, nhưng ông vẫn không có chút phản ứng nào.
Tạ Ninh chợt nhận ra, tóc ông nội đã bạc trắng.
Chú Chung rót cho cậu một cốc nước ấm, thấy cậu cứ ngồi mãi bên giường không nhúc nhích, liền kéo một chiếc ghế đến.
Tạ Ninh lặng lẽ ngồi xuống, rất lâu sau mới quay đầu hỏi chú Chung: "Bác sĩ nói sao ạ? Tình hình hiện tại của ông nội như thế nào?"
Thực ra, chú Chung đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần qua điện thoại, cũng đã kể bệnh tình cho Trang Duyên nghe. Nhưng Tạ Ninh lại chẳng nhớ nổi câu nào, điều duy nhất khắc sâu trong tâm trí cậu là 'Ông nội đã qua cơn nguy kịch.'
Hoặc có lẽ, cậu chỉ cần ai đó liên tục nhắc lại điều này để xua tan nỗi hoảng loạn lúc ban đầu khi biết tin ông nội phải nhập viện.
"Là xuất huyết não đột ngột."
Trái tim Tạ Ninh khẽ run lên, bàn tay còn lại bất giác siết chặt.
Chú Chung tiếp tục nói: "Đã phẫu thuật mở hộp sọ rồi, bác sĩ nói ca mổ rất thành công, nhưng tình trạng cụ thể còn phải theo dõi thêm."
Tạ Ninh khó khăn tiêu hóa lời nói của chú Chung, lúc nói chuyện, giọng cậu hơi lạc đi: "Sao lại... đột ngột thế?"
"Là do tôi không chăm sóc ông cụ cẩn thận." Giọng chú Chung trầm xuống: "Lúc xuống cầu thang, đáng lẽ tôi phải luôn kề cận dìu ông."
Tạ Ninh mấp máy môi nhưng không nói gì.
Cậu biết mình nên an ủi chú Chung, dù sao thì cũng không thể hoàn toàn trách ông ấy. Vì dù có là con ruột cũng khó có thể bảo vệ chu toàn mọi thứ.
Nhưng.... người đang nằm trên giường bệnh hiện tại là ông nội cậu.
"Bao giờ ông nội có thể tỉnh lại?" Tạ Ninh im lặng nhìn ông thật lâu, rồi lên tiếng hỏi.
"Không biết." Chú Chung lắc đầu. "Còn phải xem quá trình hồi phục sau phẫu thuật."
Tạ Ninh sợ hãi nghĩ, liệu có khi nào... ông sẽ mãi mãi không tỉnh lại không?
Cậu biết xác suất rất nhỏ, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, lòng cậu vẫn hoảng hốt không yên.
Cậu lại nhớ đến lần cuối cùng mình gặp ông nội, là khi nào nhỉ?
Có lẽ là tiệc sinh nhật cậu. Hôm đó, ông nội rất vui, tinh thần trông vẫn khỏe mạnh, còn bây giờ, ông nằm đó, yếu ớt đến mức như hai người khác nhau.
Tạ Ninh ngơ ngác nói: "Cơ thể của ông nội tuy không được tốt, nhưng con chưa bao giờ nghĩ rằng ông lại đổ bệnh đột ngột như vậy, không hề có dấu hiệu gì.... Sao lại thành ra thế này chứ?"
Chú Chung chần chừ một lúc, như thể đang tìm từ ngữ phù hợp, trong phòng lặng đi vài giây, rồi vang lên tiếng thở dài của ông.
"Thực ra sức khỏe của ông cụ.... vẫn luôn không tốt. Trước đây đã thường xuyên buồn ngủ, hay đau đầu, thỉnh thoảng còn nôn mửa. Tháng trước, ông ấy từng ngất đi hai lần, đã gọi bác sĩ gia đình tới khám."
Tạ Ninh đột ngột ngẩng đầu nhìn ông: "Sao lại không nói cho con biết?"
"Vì sợ cậu lo lắng." Chú Chung cúi đầu thật sâu: "Mỗi lần cậu về nhà lớn, ông cụ đều chuẩn bị từ rất lâu trước đó, cố gắng để bản thân trông có tinh thần hơn, không để cậu nhận ra."
Hốc mắt Tạ Ninh đột nhiên cay xè, cậu chậm rãi quay đầu, nhìn gương mặt của ông nội. Một lúc sau, tầm nhìn dần trở nên mờ đi, hơi nước phủ kín đôi mắt.
Cậu cử động cổ tay một chút, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, rất lâu sau mới vùi đầu vào cánh tay.
Chú Chung bỗng nhớ lại, trước đây ông cũng từng hỏi ông cụ rằng, cứ giấu Tạ Ninh như vậy, có khi nào lại càng không tốt cho cậu ấy hay không.
Khi đó, ông cụ thở dài nói: "Ninh Ninh đã lớn rồi, nó có cuộc sống của riêng mình, ta không thể trở thành gánh nặng, trói buộc nó ở nơi này được."
Lúc ấy, chú Chung chỉ nghĩ rằng, nếu sau này Tạ Ninh biết được, chắc chắn cậu sẽ không vui.
Nhưng giờ đây ông mới nhận ra rằng, điều Tạ Ninh cảm thấy nhiều hơn lại là sự tự trách.
Tự trách vì sao mình lại nhận ra quá muộn, tự trách vì sao mình lại không thể ở bên cạnh ông nội vào thời khắc quan trọng nhất.
Hai ông cháu này, luôn dùng cách riêng của mình để bày tỏ tình yêu thương dành cho đối phương.
Sau đó, bất kể chú Chung có khuyên thế nào, Tạ Ninh vẫn ngồi yên bất động bên giường bệnh, như thể đã cắm rễ tại đó.
Khi cơm tối được mang vào, chú Chung kéo cậu đi ăn cơm: "Dù gì cũng phải ăn một chút."
Tạ Ninh không nói một lời, chỉ lắc đầu.
"Ông cụ cũng không muốn thấy cậu như vậy." Chú Chung nói.
Nhưng Tạ Ninh vẫn không lên tiếng, cậu như thể đã tự cô lập bản thân và ông nội trong một không gian riêng biệt, không cho phép bất kỳ ai bước vào. Cậu vẫn nghe thấy giọng nói bên ngoài, nhưng cũng như thể chưa từng nghe thấy.
Cậu không dám rời khỏi ông nội, sợ ông tỉnh lại mà không thấy mình sẽ buồn.
Lại càng sợ ông sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tối qua, cậu ngủ không ngon, trên máy bay nhắm mắt lại, lại chập chờn mơ thấy rất nhiều điều.
Mơ thấy chú Chung đau đớn nói 'Cậu đến muộn rồi, không kịp gặp ông ấy lần cuối.'
Cậu choàng tỉnh, mồ hôi lạnh rơi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một khoảng trống mênh mông.
Sau đó, cậu không dám nhắm mắt nữa, sợ bản thân sẽ rơi vào bóng tối, cả người liền bắt đầu run rẩy vì lạnh.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên hai lần.
Tạ Ninh giật mình, ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn của Trang Duyên.
Trang Duyên: "Anh vừa xong việc, em ăn tối chưa?"
Tạ Ninh cúi mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó quay sang hỏi chú Chung: "Bữa tối của con đâu?"
Chú Chung thoáng sững sờ, không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên muốn ăn cơm.
Nhưng cậu chịu ăn là tốt rồi, ông vội lấy hộp cơm ra, bày lên cho cậu.
Cậu ăn mà như nuốt chửng, dù chú Chung đã gọi người mua toàn những món cậu thích, nhưng cậu vẫn không có chút khẩu vị nào.
Chú Chung cho rằng cậu đã ổn trở lại, nhìn cậu từng chút một ăn hết bữa tối.
Đợi đến khi hộp cơm trống trơn, cậu chụp lại gửi cho Trang Duyên.
Tạ Ninh: Ăn xong rồi.
Trang Duyên gửi lại một biểu tượng mặt cười, sau đó gọi điện tới.
"Lúc nãy sợ em không tiện nghe máy, nên anh chỉ nhắn tin." Giọng của Trang Duyên vọng đến từ xa.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng hắn, Tạ Ninh bỗng dưng lại muốn khóc.
"Vừa mới ăn xong." Cậu khẽ đáp.
Trang Duyên hỏi: "Ông nội sao rồi?"
"Không sao." Tạ Ninh ngây người nói, đến khi tự mình thốt ra câu này, cậu mới mơ hồ cảm thấy có chút an tâm, vì thế cứ lặp đi lặp lại, "Không sao nữa rồi."
Giọng cậu hơi khàn, khi nói chuyện mang theo chút nghẹn ngào. Trang Duyên đoán rằng có lẽ cậu vừa khóc, hoặc vẫn còn đang khóc.
Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Khoảng cách xa xôi như thế này mới khiến hắn nhận ra, ngôn ngữ thật vô dụng biết bao.
Hắn không thể ôm lấy Tạ Ninh, không thể lau đi nước mắt trên mặt cậu, cũng không thể cúi đầu hôn cậu để trấn an.
Hắn chỉ có thể nói những lời vô định, mong rằng khi Tạ Ninh nghe được, cậu có thể vui hơn một chút, nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng hắn thậm chí còn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu khi nghe thấy giọng mình.
Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng Tạ Ninh là người cúp máy trước.
Trang Duyên nghe tiếng tút tút trong điện thoại, vài giây sau mới từ từ cất điện thoại đi.
Hắn quay lại phim trường, ra hiệu cho nhân viên: "Hết giờ nghỉ, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo. Mấy ngày tới vất vả một chút, tranh thủ quay xong những phân đoạn phía sau."
Còn bên kia, Tạ Ninh đặt tay lên bụng, chỉ cảm thấy dạ dày như có thứ gì đang cuộn lên, cực kỳ khó chịu.
Sau đó dưới ánh mắt lo lắng của chú Chung, cậu chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch bữa tối vừa ăn.