Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 78

Mẹ Kiều là người thuộc phái hành động. Ngay ngày hôm sau đã dẫn người tới nhà, nói muốn đo chiều cao và số đo cơ thể của Tạ Ninh.

 

"Dì quen một nhà thiết kế ở Anh, muốn hẹn ông ấy thiết kế riêng một bộ vest cho hai đứa, nên đưa thợ may đến đo luôn." Mẹ Kiều nói, "Thời gian thiết kế của bên đó khá lâu, còn phải đặt lịch hẹn trước, nên phải gửi số đo sớm."

 

Tạ Ninh đứng thẳng lưng, thợ may đang đo bề rộng vai của cậu: "Thật ra cũng không cần đặt may riêng đâu... bọn cháu cũng có khá nhiều vest rồi."

 

"Những bộ đó đương nhiên không được." Mẹ Kiều khẽ nhíu mày, mỉm cười liếc cậu một cái, "Bộ lần này là thiết kế độc nhất vô nhị, là đồ để mặc trong lễ cưới của hai đứa."

 

Mặt Tạ Ninh lập tức đỏ lên.

 

Thấy cậu như vậy, mẹ Kiều không tiếp tục trêu chọc nữa, đổi giọng hỏi: "Trang Duyên đâu? Lát nữa cũng phải đo cho nó, lần cuối cùng đo cho nó là khi nào cũng chẳng nhớ rõ nữa, lâu lắm rồi, nếu không cao thêm thì chính là gầy đi rồi."

 

"Anh ấy ra ngoài rồi ạ, về biệt thự bên hồ lấy chút đồ, chắc sẽ quay lại nhanh thôi." Tạ Ninh giải thích.

 

Mẹ Kiều gật đầu: "Chúng ta đợi nó một lát vậy."

 

Nhà thiết kế kia yêu cầu số liệu rất chi tiết, đến mức Tạ Ninh cảm thấy như sắp bị đo cả chu vi cổ tay, phải mất khá lâu mới đo xong.

 

Sau đó, mẹ Kiều lại nhẹ giọng trò chuyện với cậu, hỏi cậu thích kiểu vest nào, còn mở ảnh các thiết kế trước đó của nhà thiết kế kia cho cậu xem.

 

Tạ Ninh vừa liếc xuống góc phải dưới bức ảnh, thấy chữ ký của nhà thiết kế thì giật mình kinh ngạc.

 

Là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế, ngay cả hoàng gia Anh cũng từng đặt may từ ông ấy – là người mà dù có nhiều tiền cũng chưa chắc mời được.

 

"Cái này..." Tạ Ninh bắt đầu lưỡng lự, "Liệu có quá long trọng không ạ?"

 

Mẹ Kiều che miệng cười khẽ: "Chuyện cưới xin cả đời chỉ có một lần, tất nhiên phải long trọng rồi."

 

Cha của Trang Duyên ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn họ một cái rồi nói: "Cứ để bà ấy bận rộn đi, tính bà ấy rất cầu kỳ. Mỗi mùa mới, mẫu mới của các thương hiệu lớn bà ấy đều chê lên chê xuống, cái gì cũng phải đặt may riêng mới vừa ý."

 

Mẹ Kiều biết Tạ Ninh đang chần chờ điều gì, liền nói: "Lúc dì kết hôn cũng là nhờ ông ấy thiết kế váy cưới, khi đó ông ấy vẫn chưa nổi tiếng, nhưng dì lại rất thích phong cách thiết kế của ông ấy, sau đó bọn dì liền kết thành bạn tốt."

 

Vừa nói, bà vừa bấm bấm trên điện thoại, đưa ảnh bộ váy cưới năm xưa cho Tạ Ninh xem: "Là bộ này."

 

Tạ Ninh thật lòng khen ngợi: "Thiết kế đẹp quá ạ."

 

"Đúng vậy." Mẹ Kiều nheo mắt cười, "Ông ấy nói dì là người đầu tiên nhìn ra tài năng của ông ấy, dù bao nhiêu năm trôi qua, dù ông ấy đã trở thành nhà thiết kế nổi tiếng bậc nhất, thì vẫn luôn giữ liên lạc với dì. Dì vừa nói con trai dì sắp cưới, muốn nhờ ông ấy thiết kế bộ vest, ông ấy liền đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ."

 

Tạ Ninh: "Vậy ạ..."

 

Mẹ Kiều: "Cho nên con không cần phải cảm thấy áp lực gì đâu."

 

Tạ Ninh khẽ gật đầu.

 

Cha của Trang Duyên đùa: "Sao em không bảo ông ta thiết kế cho anh một bộ luôn? Ngày đó anh cũng phải mặc chứ, em chuẩn bị chưa?"

 

Mẹ Kiều liếc ông: "Miệng thì nói em lắm chuyện, vậy mà thân thể lại ngoan ngoãn mặc mấy bộ em đặt riêng cho... Nhưng mà, đồ do ông ấy thiết kế thì anh đừng mơ, em sợ anh chiếm hào quang của con trai."

 

Cha Trang Duyên: "Anh sẽ coi như em đang khen phong độ của anh không giảm."

 

Tạ Ninh đứng bên cạnh không nhịn được cười trộm.

 

Trang Duyên vẫn chưa về, tính từ đây đến biệt thự bên hồ thì chắc còn phải đợi thêm một lúc nữa.

 

Tạ Ninh bèn dẫn hai người đi tham quan căn hộ.

 

"Tuy không lớn, nhưng rất ấm cúng, hợp cho hai người sống cùng nhau." Mẹ Kiều cười, "Xem ra phòng tân hôn chúng ta không cần chuẩn bị riêng nữa, căn này là tốt rồi."

 

Cha Trang Duyên nói: "Cũng không nhỏ đâu, có đủ tiện nghi cần thiết, rộng quá thì lại thấy trống trải."

 

Mẹ Kiều: "Trang trí cũng đẹp, nội thất trông còn rất mới, chắc cũng mới dọn đến chưa lâu nhỉ?"

 

Tạ Ninh gật đầu: "Mới chuyển qua được hai ngày ạ."

 

"Rất tốt." Cha Trang Duyên nói, "Vị trí ở đây cũng đẹp, giao thông thuận tiện, hình như gần đó còn có trung tâm thương mại thì phải."

 

Mẹ Kiều kết luận: "Rất hợp cho hai vợ chồng son như hai đứa sống cuộc sống yên bình."

 

Nói xong, bà lại mỉm cười hỏi: "Có phải con thấy chúng ta nói hơi nhiều rồi không?"

 

Tạ Ninh vội vàng lắc đầu: "Không... rất tốt ạ, cháu thích nghe những điều chú dì nói."

 

Mẹ Kiều vỗ nhẹ tay cậu: "Vậy thì để dì nói thêm mấy câu nữa."

 

Tạ Ninh theo phản xạ nuốt nước bọt: "Dì.... dì cứ nói đi ạ."

 

"Không cần căng thẳng đâu, chỉ là tâm sự chuyện gia đình bình thường thôi." Mẹ Kiều trấn an trước.

 

"...Vâng."

 

"Tính cách của Trang Duyên ấy, dì nghĩ là con cũng hiểu phần nào rồi." Nói tới đây, mẹ Kiều không nhịn được thở dài, "Từ nhỏ đến lớn đều rất bướng bỉnh, một khi đã xác định điều gì thì sẽ không buông tay, trừ khi tự nó thay đổi ý định, chứ không ai khuyên được."

 

Tạ Ninh: "Thật ra... cũng không đến mức ấy..."

 

Mẹ Kiều lắc đầu: "Con không cần nói đỡ cho nó, dù sao cũng là đứa con dì sinh ra, dì còn không biết sao? Mắt cao hơn đầu, ngạo mạn chẳng ai bằng, người nào được nó công nhận thì không sao, còn những người nó không ưa, e rằng đến cái liếc mắt cũng không thèm cho."

 

Tạ Ninh: "..."

 

Mẹ Kiều lại nói: "Nó còn hay tự mình quyết định mọi chuyện. Hồi còn đi học nghịch ngợm lắm, mỗi lần họp phụ huynh là lại có phụ huynh học sinh kéo tay dì kể tội, nói con dì bắt nạt con họ."

 

Tạ Ninh đáp: "Lên đại học, danh tiếng của anh ấy vẫn khá tốt ạ."

 

"Lúc đó thì đỡ hơn nhiều rồi." Mẹ Kiều nói, "Hồi cấp hai mới thật sự là thằng quỷ nhỏ."

 

Cha của Trang Duyên bên cạnh bật cười, liền bị mẹ Kiều lườm cho một cái: "Anh cười cái gì, nó là quỷ nhỏ, còn anh là quỷ lớn đó."

 

"...Thời còn đi học anh là học sinh gương mẫu đấy nhé." Cha Trang Duyên tỏ vẻ vô tội.

 

Mẹ Kiều quay lại nhìn Tạ Ninh, tiếp tục nói: "Tất nhiên, dì nói những điều này không phải để chê bai gì nó trước mặt cháu. Thật ra trong lòng chú dì cũng rất rõ con mình có bao nhiêu ưu điểm. Chỉ là nó quá kén chọn, lại không chịu chấp nhận điều gì mà nó không thích. Mà con, là người sẽ sống cùng nó cả đời. Sau này hai đứa ở bên nhau 24/24, ngày đêm kề cận, mấy cái tính xấu nhỏ nhặt của nó chắc chắn sẽ không giấu được..."

 

"Tính cách của con thì dì cũng nhìn ra được, là một đứa trẻ ngoan. Chỉ là quá hiền lành, chắc con thường xuyên bị nó bắt nạt đúng không?"

 

Tạ Ninh khẽ lắc đầu: "Không có ạ."

 

Mẹ Kiều rõ ràng không tin lắm: "Không cần phải ngại đâu, hôm nay dì nói chuyện với con cũng là để nhắn nhủ rằng, hai người sống chung thì chắc chắn sẽ có những lúc va chạm và mâu thuẫn. Có những việc không phải là lỗi của ai cả, chỉ là cuộc sống vốn dĩ sẽ có những lúc không như ý. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, dì hy vọng hai đứa sẽ luôn thành thật, thấu hiểu lẫn nhau. Con cũng không cần cứ mãi nhường nhịn nó, không thì nó lại được đằng chân lân đằng đầu."

 

Nói xong bà lại bổ sung: "Nhưng những chuyện liên quan đến nguyên tắc thì nó sẽ không phạm phải đâu, con cứ yên tâm."

 

Tạ Ninh bị những lời chân tình của bà làm cho sững người mất vài giây, sau đó khẽ gật đầu: "Cháu hiểu rồi..."

 

Cậu lại nghiêm túc nói thêm: "Anh ấy... thật sự chưa bao giờ bắt nạt cháu cả."

 

Mẹ Kiều hơi bất ngờ, nhướng mày nhìn cậu.

 

Tạ Ninh hơi đỏ mặt: "Anh ấy luôn đối xử với cháu rất tốt."

 

"Xem ra cái thằng nhóc lắm trò nhà dì cũng lớn rồi, biết thương vợ rồi đấy." Mẹ Kiều cười trêu.

 

Tạ Ninh càng xấu hổ hơn.

 

Mẹ Kiều lại mỉm cười: "Dì với chú thì quanh năm ở nước ngoài, nhiều khi không kịp can thiệp. Cuộc sống sau này là do hai đứa tự lo lấy. Nhưng nếu có khó khăn gì, hay có chuyện gì không như ý, ví dụ như nó nổi cáu, cư xử không tốt với con thì con cứ nói với dì."

 

"Dù sao từ nhỏ đến lớn dì cũng quen bị người ta méc tội nó rồi."

 

Tạ Ninh khẽ "Vâng" một tiếng, cảm giác sống mũi cay cay.

 

Mẹ Kiều cũng nhìn ra cảm xúc của cậu: "Sau này đều là người một nhà rồi, con có điều gì muốn nói thì bây giờ cũng có thể nói ra."

 

Tạ Ninh hơi cúi đầu: "Cháu cứ tưởng... chuyện giữa cháu với Trang Duyên, chù dì sẽ không..."

 

"Không dễ dàng chấp nhận như vậy đúng không?" Mẹ Kiều hỏi lại.

 

Tạ Ninh: "...Cũng hơi bất ngờ ạ."

 

"Thật ra trước đây dì cũng không nghĩ nó sẽ thích đàn ông." Mẹ Kiều thẳng thắn, "Nhưng không nghĩ tới là một chuyện, đồng ý hay không lại là một chuyện khác. Nó đã dẫn con về gặp chúng ta rồi, thì chắc chắn là nó đã rất quyết tâm. Mà đã vậy thì chúng ta còn có thể cản được sao?"

 

Tạ Ninh không nói gì, mẹ Kiều lại nói tiếp: "Vả lại, con là một đứa trẻ có phẩm hạnh tốt, gia cảnh, ngoại hình đều nổi trội. Con để mắt đến nó đã là phúc của nó rồi. Nếu con là con trai của dì, chắc chắn dì đã đỡ lo hơn nhiều."

 

Cha của Trang Duyên vẫn điềm nhiên tiếp lời: "Bây giờ cũng coi như nửa đứa con trai của em rồi còn gì?"

 

Mẹ Kiều xoa nhẹ khóe mắt: "Phải rồi, dù sao thì cũng là người một nhà rồi."

 

Tạ Ninh: "Vâng."

 

"Đã vậy thì..." Mẹ Kiều đột nhiên nói, "Ninh Ninh, có phải con cũng nên đổi cách xưng hô rồi không?"

 

Tạ Ninh hơi sững người: "Dạ?"

 

Trên mặt mẹ Kiều nở nụ cười nhàn nhạt: "Sau này đừng gọi chú dì nữa. Trang Duyên gọi thế nào, thì con cũng gọi theo thế ấy."

 

Tạ Ninh: "......"

 

Cậu há miệng định nói, nhưng lại không thể thốt ra, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng như sắp bốc cháy.

 

Mẹ Kiều nói: "Không quen đúng không? Không sao cả, từ từ rồi cũng sẽ quen thôi."

 

Tạ Ninh cảm thấy tính cách của mẹ Kiều và Trang Duyên thật đúng là giống nhau đến kỳ lạ.

 

Cậu cố đè nén cảm giác thẹn thùng trong lòng, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng thấp giọng gọi: "...Mẹ."

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi ấy, mẹ Kiều vẫn khựng lại một chút, không hiểu sao sống mũi cũng bắt đầu cay cay.

 

Bà nắm lấy tay Tạ Ninh, vỗ nhẹ mấy cái: "Đứa trẻ ngoan, sau này con chính là người trong nhà chúng ta rồi."

 

Cha của Trang Duyên cũng không cam lòng chen vào: "Thế còn chú thì sao?"

 

Sau khi gọi được tiếng đầu tiên, rào cản tâm lý của Tạ Ninh dường như cũng tan biến, mặt vẫn hơi đỏ nhưng vẫn gọi thêm một tiếng nữa: "...Ba."

 

"Ừm." Cha Trang Duyên đáp lời ngay.

 

Mẹ Kiều cười khúc khích: "Giờ thì anh hài lòng chưa?"

 

"Hài lòng hài lòng."

 

Tạ Ninh bị màn đối thoại của hai người chọc đến càng thêm ngượng, may mà đúng lúc đó ngoài cửa có tiếng động truyền đến.

 

Cậu vội nói: "Chắc là Trang Duyên về rồi, con ra xem."

 

Nói xong liền vội vàng đi về phía cửa.

 

Cha Trang Duyên cười đặt tờ báo đã đọc xong sang một bên: "Xem em dọa thằng bé kìa."

 

Mẹ Kiều không vui nói: "Sao lại là em dọa, nói không chừng là anh dọa đó."

 

Bóng dánh Tạ Ninh nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách, cha của Trang Duyên nói: "Anh thấy em cũng khá thích Tạ Ninh đấy."

 

Mẹ Kiều gật đầu: "Lúc Trang Duyên mới sinh ra, em từng nghĩ không biết sau này nó sẽ đưa cô gái thế nào về ra mắt. Em từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khác nhau, và cũng tự nói với bản thân rằng, cho dù người nó chọn không đạt tiêu chuẩn của mình, thì cũng phải tôn trọng quyết định của nó."

 

Cha Trang Duyên tò mò hỏi: "Vậy Tạ Ninh có đạt tiêu chuẩn của em không?"

 

Mẹ Kiều tức giận liếc ông một cái: "Em hỏi anh, nếu bỏ qua giới tính của Tạ Ninh, thì trên người thằng bé có điểm nào khiến anh không hài lòng không?"

 

Cha Trang Duyên: "...Nghe em nói như vậy, rõ ràng là không có điểm nào không hài lòng cả."

 

"Trang Duyên rất giống em, xưa nay mắt nhìn người đều rất cao, đều rất kén chọn. Nên em hoàn toàn yên tâm." Mẹ Kiều nói, "Nhà mình cũng không phải kiểu người cổ hủ, mà lần đầu tiên gặp Tạ Ninh, em đã rất có thiện cảm với đứa trẻ này rồi."

 

Cha Trang Duyên nói: "Đúng là hiếm khi có ai khiến em vừa nhìn đã ưng ngay như thế."

 

Mẹ Kiều hỏi ngược lại: "Vậy anh có hài lòng với thằng bé không?"

 

Cha Trang Duyên bất lực: "Em với thằng nhỏ đều hài lòng đến vậy rồi, anh còn có thể không hài lòng sao?"

 

"Chỉ là..." Ông ngập ngừng một chút rồi nói tiếp,
"Đứa trẻ này khiến người ta cảm thấy rất đau lòng."

 

Nghe vậy, mẹ Kiều cũng thu lại nụ cười: "Đúng thật, gặp phải một đôi cha mẹ như vậy... nhìn thấy thằng bé, em chỉ nghĩ sau này nhất định phải đối xử tốt với nó hơn."

 

Hai người chưa kịp trò chuyện thêm, Tạ Ninh và Trang Duyên đã nhanh chóng quay lại phòng khách.

 

Tất nhiên Trang Duyên cũng không thoát được. Mẹ Kiều gọi thợ may đến, cẩn thận đo kích cỡ một lượt.

 

Sau đó liền mãn nguyện rời khỏi nhà.

 

Sau khi mọi người đã về hết, Trang Duyên đè Tạ Ninh xuống sofa hôn mãi không chịu buông.

 

Tạ Ninh không biết hắn lại nổi cơn gì, thở hổn hển nói: "...Đừng, đừng nghịch nữa."

 

Trang Duyên nửa ngồi dậy, với tay lấy một quả cherry từ đ ĩa trái cây trên bàn trà, nhét vào miệng Tạ Ninh.

 

Tạ Ninh cắn một miếng, nước đỏ tươi chảy ra, dính một chút lên khóe môi.

 

Đợi cậu ăn xong, Trang Duyên cúi đầu, li3m nhẹ lên môi cậu, vết đỏ liền biến mất.

 

Tạ Ninh: "Anh làm gì vậy?"

 

Trang Duyên hợp tình hợp lý nói: "Giúp em li3m sạch nước trái cây còn dính lại."

 

Tạ Ninh cạn lời: "Chẳng phải có khăn giấy sao?"

 

Trang Duyên vẫn mặt dày như cũ: "Dù sao hiệu quả cũng giống nhau."

 

Tạ Ninh: "......"

 

Trang Duyên nhìn chằm chằm cậu mấy giây, bỗng hỏi: "Vừa nãy... cái người thợ may đó cũng đo kích cỡ cho em như vậy à?"

 

Tạ Ninh ngơ ngác: "Sao cơ?"

 

Trang Duyên không hài lòng nói: "Vậy chẳng phải trên người em đều bị anh ta sờ qua hết rồi à."

 

Tạ Ninh im lặng vài giây, dở khóc dở cười: "Anh lại ghen kiểu gì thế, chỉ là đo kích cỡ thôi mà, chạm cũng không nhiều, chỉ có vai với cánh tay thôi."

 

Trang Duyên nhíu mày: "Thế mà còn nói là không nhiều?"

 

Tạ Ninh: "...Nhiều chỗ nào?"

 

Trang Duyên nhướn mày, nheo mắt nhìn cậu: "Nếu không nhiều thì em kể ra từng chỗ bị sờ thử xem."

 

Tạ Ninh cạn lời: "Rốt cuộc anh muốn gì đây?"

 

Trang Duyên cười rồi ôm lấy cậu, tay đặt lên vai cậu, lại khẽ chạm lên phần cổ lộ ra bên ngoài: "Tất nhiên là... sờ lại từng chỗ một rồi."

 

Tạ Ninh: "......"

 

Hai người lập tức quấn lấy nhau lăn lộn trên ghế sofa. Trang Duyên cứ ép cậu phải kể, không kể thì hắn sẽ tự tìm. Tạ Ninh bị hắn sờ s0ạng đến mức nhột không chịu nổi, vừa cười vừa nói: "Sao anh lại hay ghen như vậy chứ, hơn nữa mấy số đo đó chính anh cũng đo rồi mà, em còn chưa nói gì."

 

Trang Duyên hừ một tiếng, nằm sát lại cậu: "Thì em cũng có thể ghen mà."

 

Cả hai nằm im lặng một lúc, sofa tuy không nhỏ, nhưng hai người lớn nằm sát vào nhau, da thịt vẫn không tránh khỏi dính sát.

 

Trang Duyên nhìn Tạ Ninh, rồi vươn tay ôm lấy cậu.

 

Tạ Ninh chớp chớp mắt. Lông mi của cậu rất dài, như một chiếc cọ nhỏ, đôi mắt sáng ngời khiến Trang Duyên cứ nhìn là lại muốn hôn. Mỗi lần hôn lên, lại có cảm giác như hái được sao trên trời.

 

Hắn rất muốn cứ thế ôm Tạ Ninh mãi đến tận cùng thời gian, nhưng điều đó là không thể.

 

Thời gian sẽ vĩnh viễn trôi về phía trước. Cô bé Lọ Lem đến mười hai giờ thì phải biến mất — điều đó là không thể thay đổi.

 

Trang Duyên khẽ nói: "Vài ngày nữa, anh phải quay lại phim trường rồi."

 

Tạ Ninh mở mắt ra, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: "Ừm."

 

"Em đừng vội, đợi ông em xuất viện rồi hãy...."

 

Trang Duyên còn chưa nói hết đã bị Tạ Ninh ngắt lời: "Anh gọi sai rồi."

 

Trang Duyên ngơ ngác: "Hả?"

 

Tạ Ninh nói: "Anh bảo em đổi cách xưng hô, gọi ba mẹ, thì anh cũng nên gọi là ông nội theo em chứ."

 

Trang Duyên bật cười.

 

"Lỗi của anh." Hắn nói, "Đợi ông nội xuất viện, sức khỏe ổn định rồi em hãy qua đó, nếu không em cũng không yên tâm được."

 

Tạ Ninh gật đầu, lại hỏi: "Khi nào anh đi? Đặt vé máy bay chưa?"

 

"Chưa." Trang Duyên nói, "Ba mẹ anh vừa về, anh cũng muốn ở lại với họ thêm vài ngày."

 

Tạ Ninh: "Ừm."

 

Tâm trạng cậu có chút trùng xuống.

 

Trang Duyên siết chặt vòng tay hơn, cơ thể áp sát lại, tựa đầu lên vai cậu, gọi tên cậu: "Tạ Ninh."

 

"Ừm." Tạ Ninh nghiêng đầu, môi vô tình lướt qua má hắn.

 

Trang Duyên khẽ đáp: "Anh sẽ chờ em ở phim trường."

 

"Lần trước là em chờ anh, lần này đến lượt anh chờ em."

 

Tạ Ninh chớp chớp mắt, nói: "Được."

 

Rõ ràng chỉ là một chữ đơn giản, vậy mà cậu nói ra lại vô cùng nghiêm túc, như thể đang làm một lời hứa trang trọng.

 

Trang Duyên lại đè cậu xuống, cúi đầu hôn lên.

Bình Luận (0)
Comment