Lộ Vũ Tranh thò đầu vào phòng. Tang Diệc hoàn hồn, vội vàng chạy sang bên cạnh nhặt quần mặc vào.
Lộ Vũ Tranh dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá Mục Văn Kiêu. Anh Diệc của cô cũng ghê gớm đấy chứ.
Bảo sao trước đây có bao nhiêu đàn ông theo đuổi mà anh không ưng ai, hóa ra là vì tiêu chuẩn cao quá.
Nhìn xem, vai rộng chân dài, đẹp trai ngời ngời, chậc…
“Anh Diệc…” Lộ Vũ Tranh cong môi, vừa định trêu chọc thì— “Ơ… Tiểu Kỷ?” Cô kinh ngạc khi thấy Tiểu Kỷ từ sau rèm cửa đi ra.
Mẹ ơi, đây là tình huống gì vậy? Ba người cùng nhau?
Anh Diệc chơi bạo vậy sao?
Tang Diệc luống cuống mặc quần, trừng mắt nhìn Tiểu Kỷ: “Chuyện gì đây?”
Tiểu Kỷ nước mắt lưng tròng: “Anh Diệc, tối qua em mất một căn nhà rồi.”
Tang Diệc: “…” Cậu bị dở hơi à?
Mục Văn Kiêu không biểu cảm, nhìn Tiểu Kỷ rồi chỉ tay ra ngoài: “Ra ngoài.”
Tiểu Kỷ rụt cổ, liếc sang Tang Diệc – lúc này đã tỉnh hẳn, rồi mới lề mà lề mề đứng dậy đi ra. “Anh Diệc, em thực sự… đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Đi ngang qua Mục Văn Kiêu, cậu ta nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hy vọng: “Mục tổng, bây giờ mà lăn ra ngoài thì còn được căn nhà không?”
Mục Văn Kiêu nheo mắt: “Muốn thất nghiệp không?”
Tiểu Kỷ lập tức chuồn thẳng, trước khi đi còn không quên kéo theo Lộ Vũ Tranh.
Tiếng rầm của cánh cửa đóng lại làm Tang Diệc – đang cởi trần tìm áo – giật nảy mình.
Anh vừa định quay đầu thì eo đã bị ai đó giữ chặt, đè lên tường.
Lớp vải áo sơ mi lạnh buốt áp lên lưng anh, hơi lạnh tháng 11 cứ thế xuyên thấu vào da thịt, khiến Tang Diệc khẽ run.
Ý thức sinh tồn trỗi dậy, anh lập tức lên tiếng: “Tiểu Mục tổng… nghe tôi giải thích đã…”
“Giải thích cái gì?” Hơi thở nóng bỏng của Mục Văn Kiêu phả bên tai, giọng điệu lại lạnh lẽo vô cùng. Không hiểu sao, toàn thân Tang Diệc bỗng tê rần.
“Quản lý Tang chơi cũng lớn đấy nhỉ.” Mục Văn Kiêu cười nhạt, đầy giễu cợt. “Tôi đúng là đánh giá thấp anh rồi.”
“Không phải đâu.” Tang Diệc cố sức quay đầu, nhưng môi lại vô tình lướt qua môi Mục Văn Kiêu— Chết tiệt!!!
Tang Diệc lập tức ngoảnh mặt đi, trán tựa vào tường, tuyệt vọng đến mức không muốn sống nữa: “Dù có tuyên án tử hình thì cũng phải cho tôi cơ hội được nói chứ… Tôi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên có thứ gì đó cứng rắn chạm vào xương cụt của anh, kèm theo tiếng thở ngày càng gấp gáp phía sau.
Tang Diệc nghẹn lời, cả người cứng đờ.
Anh không dám thở mạnh, còn người phía sau lại đột ngột buông tay, sải bước đi thẳng vào phòng tắm.
“……”
Tang Diệc vội mở vali, lục tìm một chiếc áo ba lỗ mặc vào, rồi lại khoác thêm áo sơ mi.
Nhưng cảm giác tê dại ở xương cụt kia thế nào cũng không tan đi được.
Anh giơ tay lên, vỗ mạnh một cái vào trán.
Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có chút hỗn loạn… nhưng không phải do mất trí nhớ, bởi vì thực ra cả đêm qua anh đều nằm mơ. Trong giấc mơ toàn là Mục Văn Kiêu, đến mức bây giờ anh có hơi phân không rõ đâu là mơ, đâu là thực.
Người trong phòng tắm không ở lâu, rất nhanh đã mở cửa bước ra.
Tang Diệc theo phản xạ lùi ra xa, đi đến bên cửa sổ, lúng túng tìm lời mở đầu: “Cậu đến từ khi nào thế?”
Mục Văn Kiêu chẳng thèm đáp, chỉ nhàn nhạt nhìn anh: “Trước đây tôi muốn chạm vào anh, anh sống chết không cho, bây giờ lại biết quyến rũ người ta rồi?”
“Quyến rũ cái đầu…!” Chữ “cậu” còn chưa ra khỏi miệng, lý trí chợt quay về ép nó nuốt xuống.
Tang Diệc ho nhẹ một tiếng, ánh mắt không kìm được mà liếc xuống chiếc quần âu màu xám kia.
Chưa hoàn toàn bình thường lại… Trông cũng khá lớn.
Tang Diệc vội vàng dời mắt, chột dạ nói: “Tôi có thể giải thích mà.”
“Được.” Mục Văn Kiêu mở điện thoại, ném lên giường, rồi ngồi xuống sofa. “Trên này có toàn bộ lịch sử giao dịch. Anh giải thích từng khoản một cho tôi nghe đi, mấy món đồ nữ và túi xách kia, lấy hết ra cho tôi xem.”
Tang Diệc nhìn hắn, mở cửa sổ, rồi cầm lấy bao thuốc trên bàn, châm một điếu.
Giữa việc bịa một lời nói dối mới và thừa nhận mình mua đồ nữ cho bản thân, anh chọn… cãi cùn.
Phả ra một làn khói, Tang Diệc tựa vào tường, lười biếng nói: “Tiểu Mục tổng, lúc đưa tôi thẻ, cậu cũng đâu có bảo phải tiêu thế nào. Tôi mua đồ tặng người khác cũng là vì công việc thôi. Nếu cậu nói sớm, thì tôi đã không tiêu tiền của cậu rồi.”
Mục Văn Kiêu nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên bật cười: “Được, anh nói đúng.”
Hắn đứng dậy, sải hai bước đã tới gần Tang Diệc.
Tang Diệc kẹp điếu thuốc, theo bản năng ngả đầu ra sau: “Có gì từ từ nói… đừng động—ưm.”
Mục Văn Kiêu bóp cằm anh, cúi xuống hôn lên môi anh.
Điếu thuốc trong tay Tang Diệc rơi xuống đất, nhưng mùi vị khói thuốc lại lan khắp khoang miệng.
Mục Văn Kiêu chống tay lên bệ cửa sổ, giam anh chặt trong lòng, mạnh mẽ xâm nhập, không cho phép phản kháng.
Lưng Tang Diệc bị ép vào góc tường, đau đến mức anh không nhịn được mà đẩy hắn một cái, nhưng người này như phát điên, đẩy không ra.
Thế là Tang Diệc dứt khoát dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn hắn. Nhân lúc hắn khẽ rên một tiếng, hơi lơi lỏng, anh thuận thế giơ tay đấm cho hắn một cú.
Mục Văn Kiêu bị đẩy ngã ngồi xuống giường.
Tang Diệc nheo mắt nhìn hắn.
Gò má Mục Văn Kiêu sưng đỏ, khóe miệng cũng bị cắn rách, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thản, không nhìn ra cảm xúc gì.
Tang Diệc thở d.ốc, lồng ngực phập phồng.
Mục Văn Kiêu kéo lỏng cổ áo sơ mi, sau đó cúi xuống nhặt điếu thuốc dưới đất lên, búng nhẹ một cái, rồi kẹp lên môi, mắt rũ xuống: “Nhớ kỹ, anh là người của tôi. Đừng có đi quyến rũ người khác, dù là nam hay nữ, đều không được.”
“Tháng trước tôi chưa nói rõ. Bắt đầu từ tháng này, tiền chỉ được tiêu cho bản thân anh. Xe và nhà đều phải đứng tên anh. Đừng hòng lừa tôi.”
Tang Diệc nhìn hắn, im lặng hồi lâu.
Anh nhớ lần đầu tiên Lục Văn hôn anh, cũng bị anh đấm cho một phát.
---
Từ sau khi bị trùm bao tải đánh một trận, Lục Văn thường xuyên tìm đến Tang Diệc. Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ ra quán trà sữa bên kia đường ngồi.
Mỗi lần sang đường, Lục Văn đều nắm chặt tay Tang Diệc, bắt anh dắt hắn đi.
“Chính cậu còn tự đi được đến quán mì, vậy mà sang đường cũng không nổi à?” Tang Diệc hết lời.
“Có xe đạp rồi thì chẳng ai muốn đi bộ, có xe máy rồi thì không ai muốn đạp xe, có ô tô rồi thì chả ai muốn đi xe máy. Cùng một lý lẽ thôi.”
Tang Diệc suy nghĩ một lúc: “… Cậu bị dở hơi thật đấy? Nói chuyện có thể bình thường được không?”
“Cậu bị mù kiểu gì thế?” Tang Diệc giơ tay quơ quơ trước mắt cậu.
“Chỉ là đột nhiên thấy mờ dần, rồi cứ thế, dần dần không thấy gì nữa.”
“Không đi khám sao?”
“Đi rồi. Bác sĩ bảo tốt nhất nên lên thành phố lớn kiểm tra, có lẽ phải phẫu thuật. Bố tôi bảo tôi đi tìm mẹ.”
“Bố mẹ tôi ly hôn lâu rồi, mẹ tôi dọn đi nơi khác, dạo này không liên lạc được.”
“Hả?” Tang Diệc ngạc nhiên. “Vậy sao được? Mắt không thấy thì đâu thể kéo dài mãi được?”
“Bố tôi đi làm xa, tôi sống với mẹ kế.” Lục Văn bưng cốc trà sữa lên uống một ngụm. “Không có tiền.”
Tang Diệc cũng nhấp một ngụm trà sữa, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Cần bao nhiêu?”
“Nếu không có gì quá nghiêm trọng, chắc vài vạn là đủ.” Lục Văn trầm mặc một chút. “Tôi đang nghĩ cách.”
“Vài vạn á?” Tang Diệc nhăn mặt. “Cả đời tôi còn chưa từng thấy mấy vạn tệ trông ra sao nữa, dày cỡ nào nhỉ.”
Anh lại giơ tay lên vẫy trước mắt hắn, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì.
Đặt cốc trà sữa xuống, Lục Văn chìa tay ra: “Tiểu Tang, cho tôi sờ mặt anh một chút.”
“Sờ mặt làm gì?”
“Không nhìn thấy, nên muốn sờ thử. Cho hay không?”
“Cho cho cho.” Tang Diệc cúi đầu để “Tiểu Mù” sờ.
Đầu ngón tay thiếu niên thon dài, mang theo chút lạnh. Tang Diệc khẽ nheo mắt, nhìn hắn chằm chằm: “Bị mù như thế, có sợ không?”
Bàn tay trên mặt anh hơi khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục. Phải một lúc lâu sau, hắn mới đáp: “Sợ. Rất sợ. Cảm giác cả thế giới tối đen, đáng sợ lắm.”
Tang Diệc nhắm mắt lại. Ánh hoàng hôn phủ xuống mi mắt, mang theo một thứ ánh sáng kỳ lạ. Anh cảm nhận rõ từng vân tay trên đầu ngón tay hắn, nhưng lại không thể cảm nhận được thế giới mà hắn đang thấy.
Sau đó, Tang Diệc trở lại quán mì, hỏi ông chủ: “Mắt của cậu ấy có chữa được không?”
Ông chủ quạt cây quạt nan, chậm rãi đáp: “Phải chẩn đoán trước đã. Xem đó là bệnh gì, rồi bác sĩ sẽ đưa ra phác đồ điều trị, xem cần làm phẫu thuật gì, hết bao nhiêu tiền. Chuyện này không thể trì hoãn, phải bảo gia đình cậu ấy lo thôi.”
"Bố mẹ đều không có ở đây, tìm ai bây giờ? Tìm mẹ kế chắc?" Tang Diệc chép miệng, bất lực nói. "Ông chủ, ông chưa từng trải qua chuyện này nên không biết đâu. Tôi nói cho ông hay, bố mẹ là những người không đáng tin nhất trên đời này."
Ông chủ quán mì cười cười: "Sao thế? Bố mẹ cậu đối xử không tốt với cậu à?"
"Không có bố mẹ, trời sinh đất dưỡng." Tang Diệc vắt chân, hai tay gối sau đầu, tựa vào tường, "Bà nội tôi nói tôi là con khỉ đội lốt người... Ông chủ này, ông có thể cho tôi vay chút tiền không?"
"Không." Ông chủ ngáp một cái, "Tôi sợ cậu quỵt mất."
Tang Diệc thở dài một hơi.
"Nhưng tôi có thể cho cậu mượn chỗ này."
"Ý gì?"
Ông chủ chỉ vào tấm giấy phép kinh doanh treo trên tường: "Lúc trước mở quán mì, trong giấy phép có đăng ký cả dịch vụ nướng xiên, nhưng tôi lười nên không làm. Lần trước cậu bảo từng làm ở quán nướng, biết nướng đồ đúng không? Dạo này trời nóng, người ta thích ăn đồ nướng, cậu cố gắng làm hai tháng, kiếm được mấy vạn cũng không phải chuyện khó."
"Thật không đó?" Tang Diệc trợn tròn mắt, "Kiếm nhiều vậy sao ông không làm?"
"Tôi lười." Ông chủ liếc anh một cái, "Với lại tôi không thiếu tiền."
"..." Tang Diệc bĩu môi, "Trên đời này có người không thiếu tiền sao? Thật có bệnh..."
"Cút!" Ông chủ đá anh một cái, "Nhưng mà, cậu phải trả phí thuê mặt bằng."
Tang Diệc nghĩ ngợi một lúc: "Ông nói thật đấy sao?"
Ông chủ nằm xuống ghế, lấy quạt giấy che mặt, thản nhiên nói: "Làm việc thiện tích đức, A di đà Phật, thiện tai thiện tai."
Tang Diệc: "..."
Anh chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.
Ngay hôm đó, anh chạy ra chợ đồ cũ, mua một ít bàn ghế giá rẻ đặt trước cửa quán mì, sau đó mua thêm nguyên liệu làm đồ nướng. Dù không dám mong kiếm được mấy vạn, nhưng nếu kiếm được vài nghìn thì cũng coi như không tệ rồi.
Ở quán mì này, ông chủ trả cho Tang Diệc 2.000 tệ một tháng, đây đã là mức lương cao nhất cho nhân viên phụ việc ở cả con phố này rồi.
Lục Văn lại đến, Tang Diệc đập bàn, vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng: "Cậu đừng lo, chẳng mấy chốc tôi sẽ có tiền thôi. Có tiền rồi, tôi sẽ giúp cậu chữa mắt."
Lục Văn sững người: "Anh kiếm tiền chữa mắt cho tôi?"
"Đúng... Không, cũng không hẳn." Tang Diệc đưa tay gãi cổ, "Cái này... là tôi cho cậu vay. Cậu hiểu không? Phải trả lại đấy."
Lục Văn lại hỏi lại: "Cậu định kiếm tiền để giúp tôi chữa mắt?"
Tang Diệc lập tức bớt phách lối, ngồi xổm xuống bên cạnh, ngửa đầu nhìn hắn: "Này, Tiểu Mù, nghe rõ chưa? Không phải cho, mà là cho vay, vay vay vay! Hiểu vay là gì không? Là phải trả lại! Đừng có mà định lừa tôi!"
Ông chủ nằm trên ghế dựa cười ha hả: "Này nhóc, cậu biết không, thằng nhóc Tiểu Tang này coi tiền còn hơn cả mạng. Nó làm ở chỗ tôi bao lâu nay, tôi bao ăn bao ở, mà một tháng chẳng tiêu nổi một xu, ngay cả giấy vệ sinh cũng toàn lấy trộm của tôi mà dùng."
Tang Diệc trừng mắt: "Đó không phải là trộm! Ông nói thế mà nghe lọt tai à? Để ngay trên bàn đấy, tôi chỉ tiện tay lấy thôi! Với lại, một ngày tôi có đi vệ sinh mấy lần đâu!"
Ông chủ cười đến mức cái ghế dựa cũng sắp long ra: "Thế nên thằng nhóc này mà chịu cho cậu vay tiền, đúng là chuyện lạ có một không hai trên đời. Cậu tốt nhất suy nghĩ kỹ đi, tiêu tiền của nó không phải chuyện đơn giản đâu."
Lục Văn chớp đôi mắt mờ đục, nhìn về phía ông chủ: "Anh có mục đích gì?"
Tang Diệc bực bội: "Không có! Nhưng cậu phải trả lại! Trả, trả, trả! Nói trước thôi, tôi còn chưa chắc đã kiếm được tiền nữa, nhưng cứ phải nói trước cho rõ ràng."
Tang Diệc đứng bật dậy, kéo tay ông chủ: "Nào nào nào, ông quay giúp bọn tôi một đoạn video đi, làm bằng chứng, bắt cậu ấy tự nói rõ. Nếu sau này tôi kiếm được tiền cho cậu ấy vay, cậu ấy nhất định phải trả lại. Nếu sau này phát tài, tốt nhất là còn trả tôi thêm chút lãi."
Ông chủ thấy thú vị, thật sự lấy điện thoại ra quay. Lục Văn mặt không cảm xúc nhìn Tang Diệc: "nh có bị bệnh không đấy? Chúng ta mới quen nhau không bao lâu."
Tang Diệc trợn mắt: "Cậu mới có bệnh! Cả nhà cậu đều có bệnh! Bố mẹ cậu còn mắc bệnh nặng hơn!" Anh túm lấy cằm Lục Văn, ép hắn quay mặt về phía máy quay: "Nói đi, thề đi!"
---
Quán nướng của Tang Diệc khai trương, anh còn đặc biệt làm một tấm biển ghi: "Tiểu Mù Nướng."
Anh đặt cho Lục Văn một cái ghế, bắt hắn ngồi đó kéo đàn nhị.
Đây là ý tưởng Tang Diệc nảy ra sau khi tình cờ biết Lục Văn biết chơi đàn nhị.
"Cậu kéo bài 'Hai con chó cắn trăng' ấy."
"Là 'Hai suối ánh trăng'." Lục Văn mím môi, tỏ vẻ không muốn, cảm thấy mất mặt.
Tang Diệc vỗ một cái lên đầu hắn: "Tiền quan trọng hơn tất cả! Không muốn cũng phải làm, không có bàn bạc gì hết!"
Quán nướng "Tiểu Mù Nướng" có một người mù kéo đàn nhị, mà người mù này lại đẹp trai đến lạ, thế là các anh chị , cô dì chú bác trong khu đều ghé vào ủng hộ.
Mùa hè về đêm, người ăn đồ nướng đặc biệt đông. Ban ngày Tang Diệc làm công ở quán mì, tối đến lại bận rộn nướng thịt đến tận khuya, nửa tháng trôi qua, anh gầy mất 10 cân.
Nhưng tiền kiếm được cũng kha khá, sau khi trừ hết chi phí, anh vẫn còn dư hơn 10 ngàn.
Tang Diệc đưa hết tiền cho Lục Văn: "Cầm đi, trước hết cứ đi kiểm tra mắt đã. Ông chủ nói kiểm tra xong mới xác định được hướng điều trị, có khi còn mất thêm thời gian. Tôi sẽ tranh thủ kiếm thêm ít tiền nữa, biết đâu có thể chữa khỏi cho cậu luôn."
Lục Văn cầm số tiền trong tay, hồi lâu không nói gì.
“Làm gì?”
Lục Văn nhẹ giọng nói: “Cho tôi chạm vào anh một chút.”
Tang Diệc nhíu mày, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Không! Sờ vào thấy kỳ lắm, cậu bị bệnh gì thế?”
“Lại đây.”
“Không.”
Lục Văn im lặng, chỉ lặng lẽ giơ tay ra, kiên nhẫn chờ đợi.
Tang Diệc nhìn hắn một lúc, nổi giận: “Cậu bị bệnh hả?”
“Ừ, mù mắt.” Lục Văn thản nhiên nói, “Muốn sờ người.”
“…” Tang Diệc chửi thầm một tiếng, đưa mặt tới sát tay hắn.
Lục Văn khẽ nói: “Mặt anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.”
“Chê tôi xấu?” Tang Diệc phì một tiếng, “Cút mẹ cậu đi.”
Tối hôm đó, Lục Văn kéo đàn là một điệu nhạc Tang Diệc chưa từng nghe. Lục Văn nói, bản nhạc đó tên là Tuyên ngôn của tôi.
Tang Diệc lẩm bẩm, cái tên nghe có vẻ thần thánh ghê.
Ở quán nướng, có một cô gái cầm micro hát, lại còn là tiếng Quảng Đông. Tang Diệc nghe không hiểu, nhưng cô ấy hát rất hay.
Cô gái say rồi, lắc lư theo điệu nhạc, trông vô cùng quyến rũ. Tang Diệc nhìn đến ngẩn người, sau đó thấy cô ấy kéo cô gái bên cạnh lại mà hôn.
Đệch, đệch, đệch…
Tang Diệc vứt xiên nướng trong tay, chạy đến bên cạnh Lục Văn, lay mạnh vai hắn: “Tiểu Mù, cậu có thấy không? Hai cô gái hôn nhau kìa! Trời đất ơi, náo nhiệt gì đây?”
Hai cô gái quấn lấy nhau, giữa đám đông vang lên tiếng hoan hô, có người huýt sáo, có người đập bàn.
Lục Văn điềm nhiên kéo đàn, nói: “Đó là đồng tính.”
“Đồng tính là gì?”
“Là con gái yêu con gái, con trai yêu con trai, giống như cách đàn ông và phụ nữ bên nhau cả đời.”
“Ờ…” Tang Diệc nghĩ một lát, rồi trợn mắt, “Còn có kiểu này nữa sao?”
“Ừ, thời nay rất bình thường, là anh…” Lục Văn trầm mặc giây lát, “Quê mùa quá rồi.”
“Biến.”
Tang Diệc quá đỗi kinh ngạc, anh chạy đến trước mặt hai cô gái kia nhìn chằm chằm. Cô gái bị hôn có hơi ngại ngùng, vùng vẫy thoát ra.
Tang Diệc lại quay về chỗ Lục Văn: “Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thấy đàn ông lấy vợ sinh con, con gái hôn con gái thì có cảm giác gì nhỉ?”
“Anh đã hôn con gái bao giờ chưa?” Lục Văn hỏi.
“Chưa.” Tang Diệc tiếp tục nướng đồ, “Con gái chỗ tôi chẳng ai thèm để mắt đến tôi cả.”
“Ê…” Tang Diệc tò mò không chịu nổi, “Thế còn đàn ông hôn đàn ông thì sao? Cậu thử bao giờ chưa?”
“Chưa.”
Tiếng đàn dừng lại, Lục Văn đặt đàn xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn thử không?”
Tang Diệc nghĩ một lúc, bỗng dưng thấy có chút tò mò.
Anh tò mò cảm giác đàn ông hôn phụ nữ, tò mò cảm giác phụ nữ hôn phụ nữ, cũng tò mò cả cảm giác đàn ông hôn đàn ông.
Mà phụ nữ thì anh không có, nhưng bên cạnh lại có một người đàn ông.
“Vậy thử xem sao.”
Sau khi phục vụ bàn cuối cùng, Tang Diệc kéo Lục Văn đến con hẻm nhỏ bên cạnh.
Hai giờ sáng, phố ẩm thực vẫn còn náo nhiệt, nhưng trong hẻm lại tối đen. Tang Diệc có chút lúng túng: “Cái này… cái này… tôi chưa làm bao giờ, hôn thế nào? Cậu biết không?”
Tiểu Mù hơn anh một chút, trầm mặc giây lát, sau đó hơi cúi xuống, chuẩn xác đặt môi lên môi anh.
Đó là lần đầu tiên Tang Diệc hôn.
Dù đã 20 tuổi, nhưng anh chẳng hiểu gì về yêu đương.
Cũng chính vào cái thời điểm không hiểu gì ấy, lại bị hôn.
Cảm giác rất kỳ lạ, dù trong miệng toàn mùi thì là và bột ớt, nhưng sống lưng anh lại tê dại như có dòng điện nhỏ chạy qua.
Đầu óc trống rỗng.
Tay chân như không còn là của mình nữa, theo bản năng, anh giáng một cú đấm lên mặt Lục Văn.
Không rõ vì sao, chỉ là cảm giác mất kiểm soát này khiến anh khó chịu.
Lục Văn mặt không biểu cảm lùi lại một bước, thản nhiên nói: “Đây chính là cảm giác đàn ông hôn đàn ông.”
Tang Diệc dựa vào tường, tay chân bủn rủn: “À…”
---
Trong phòng khách sạn, Tang Diệc nhìn vết bầm trên mặt Mục Văn Kiêu.
Tám năm trôi qua, vậy mà vẫn đánh trúng đúng chỗ cũ.
Anh có chút chột dạ, đưa tay chạm lên chóp mũi, đầu óc nóng lên, đột nhiên hỏi:
“Nếu tôi để cậu ngủ với tôi một lần, cậu có tha cho tôi không?”
Mục Văn Kiêu nhìn anh, nhặt điếu thuốc rơi trên thảm lên, hút một hơi, sau đó bật cười châm chọc: “Tang Diệc, anh nghĩ bây giờ anh còn chút sức hút nào với tôi sao?”
“…”
Tang Diệc nghẹn lời.
Làm ơn nói chuyện thì đừng có vừa nói vừa cứng được không? Là ai vừa rồi còn phát tình với tôi hả?