Ngu Qua nhìn theo Mục Văn Kiêu rời đi, bước chân vừa định đuổi theo thì lại dừng lại, quay đầu nhìn Tang Diệc: “Quản lý Tang thân với Mục tổng lắm sao?”
“Không thân.” Tang Diệc lắc đầu, trong đầu vẫn đang nghĩ về hai chữ “kinh hỉ” mà Mục Văn Kiêu vừa nói.
Đối diện với Mục Văn Kiêu, hai chữ “kinh hỉ” phải tách ra mà hiểu—chữ “kinh” sẽ tăng gấp đôi, còn chữ “hỉ” thì là phản nghĩa.
Ngu Qua quay lại: “Tang…”
Tang Diệc đột nhiên bật dậy, chạy đến quầy thu ngân rút thẻ ra thanh toán.
Quẹt thẻ.
Nhập mật khẩu.
Sai mật khẩu.
!!!
Hắn dám đổi mật khẩu! Mục Văn Kiêu cái tên thần kinh này!
Ngực Tang Diệc phập phồng, tâm trạng vốn bình tĩnh đến mức đáng sợ giờ phút này dậy sóng dữ dội. Cái tên khốn này đúng là đến để khắc anh, mấy thứ dịu dàng tình cảm gì đó đều là giả dối cả.
Tang Diệc mặt đen sì quay trở lại, Ngu Qua chăm chú nhìn anh: “Mục tổng hẹn quản lý Tang ăn cơm ngày kia.”
Tang Diệc hoàn hồn: “Tổng giám đốc Ngu, không như anh nghĩ đâu, giữa tôi và Mục tổng có chút hiểu lầm, hắn đang cố tình làm khó tôi, tôi…” Tang Diệc cũng không biết giải thích thế nào. Thỏa thuận hợp tác vất vả lắm mới gần xong, vậy mà Mục Văn Kiêu lại chơi anh một vố như thế này, bảo Ngu Qua không giận mà đổi ý mới là lạ.
Giờ dù anh có tài ăn nói đến đâu cũng khó mà nói rõ được.
Ngu Qua nhìn anh với ánh mắt đầy suy tư, có vẻ vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và Mục Văn Kiêu.
“Vậy ngày kia quản lý Tang đi gặp Mục tổng, có thể dẫn tôi theo không?” Ngu Qua mỉm cười hỏi.
Tang Diệc sờ vào chiếc thẻ trong túi, lại thấy một cơn tức dâng lên.
“Ngu Tổng à.” Tang Diệc thở dài, cầm ấm trà rót thêm cho anh ta, “Là thế này, trước đây tôi từng đắc tội với Mục tổng, nên thái độ của hắn đối với tôi rất khó đoán… Tôi có thể dẫn anh theo, nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ không như anh mong muốn đâu. Mục tổng suy nghĩ rất khác người…”
Tang Diệc thực sự không nói tiếp được nữa, dứt khoát thẳng thắn: “Nói thẳng ra là tốt nhất anh đừng đi cùng tôi, tôi sợ anh bị liên lụy.”
Đạo diễn nghe mà ngơ ngác, sau này Tang Diệc nói gì ông cũng phải cân nhắc kỹ, hoàn toàn không giống với ấn tượng ban đầu về anh.
Ngu Qua không tin một chữ nào trong lời của Tang Diệc.
Anh ta nâng chén trà lên cụng vào ly của Tang Diệc: “Chuyện này làm phiền quản lý Tang rồi.”
Tang Diệc: “…”
“Tôi sẽ bảo thư ký soạn hợp đồng ngay, hôm nay chúng ta ký luôn.” Ngu Qua bổ sung.
Nhưng Tang Diệc lại không dám ký nữa.
Lỡ ký xong mà bên Mục Văn Kiêu lại có biến cố gì, đạo diễn cũng sẽ gặp họa lây mất.
“Hợp đồng cứ từ từ soạn, không vội mấy ngày này.” Tang Diệc khéo léo từ chối.
Ra khỏi trà trang, Tang Diệc nói với đạo diễn: “Chuyện này e là không thành được rồi, là lỗi của tôi, chuyện cá nhân của tôi đã ảnh hưởng đến ông.”
Đạo diễn chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vỗ vai anh an ủi: “Không sao, tìm chỗ khác vậy, cậu đã giúp tôi nhiều rồi.”
Tang Diệc nhanh chóng thu dọn đồ, trả phòng, dặn dò Lộ Vũ Tranh vài câu rồi chiều hôm đó quay về Giang Thành.
Vừa đến công ty, Lý Hoành đã cho thư ký gọi anh vào văn phòng.
Thấy Tang Diệc, câu đầu tiên của Lý Hoành là: “Tiền tháng trước tiêu hết chưa? Hôm nay mùng Một, Tiểu Mục tổng bên kia nói gì chưa?”
Tang Diệc: “…” Mệt mỏi quá rồi.
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, gác chân lên bàn trà, ánh mắt lơ đãng, có một nét đẹp bi ai như sắp lìa đời.
“Nói đi.” Lý Hoành đá anh một cái, chưa kịp mắng, điện thoại lại reo. Nghe được một lúc, mắt Lý Hoành sáng lên: “Được, được, yên tâm, mai tôi cho Chu Quân qua ngay.”
Nghe thấy tên Chu Quân, Tang Diệc ngẩng đầu.
Lý Hoành hưng phấn nhìn anh: “Đạo diễn Đơn gọi điện nói muốn Chu Quân đến thử vai. Nếu đã mở lời rồi, chứng tỏ cậu qua cửa rồi.”
Điện thoại Tang Diệc cũng vang lên một tiếng. Anh mở ra xem, bên chương trình tạp kỹ cũng nhắn rằng có thể sắp xếp cho Giang Lâm và vài người khác tham gia.
Tang Diệc ném điện thoại xuống, xoa mặt.
Lý Hoành thấy sắc mặt anh không đúng, thu lại nụ cười: “Sao vậy? Cậu không muốn Chu Quân đi ?”
“Đi chứ, sao lại không.” Tang Diệc đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bỏ ra nhiều như vậy, đây là thứ tôi đáng được nhận.”
“Tôi đi xem Giang Lâm và mấy người kia một chút.” Tang Diệc bước ra ngoài, rồi lại dừng lại, quay đầu hỏi Lý Hoành: “À đúng rồi, Ngu tổng…”
“Sao? Chuyện không thành?”
Tang Diệc kể sơ lại mọi chuyện để Lý Hoành nắm được tình hình.
Lý Hoành tức đến chửi ầm lên: “Tên họ Ngu này, không có đạo đức!”
Mắng xong, Lý Hoành lại vỗ vai Tang Diệc, trấn an anh: “Đừng để bụng, chuyện như thế này quen rồi sẽ thấy bình thường. Trước đây tôi cũng từng làm thế, sau này cậu cũng sẽ làm thế thôi.”
Tang Diệc khoát tay rồi đi mất.
Anh nhắn tin hẹn lịch với đạo diễn chương trình, sau đó gọi cho Chu Quân thông báo lịch trình.
Hôm sau, Tang Diệc dẫn Chu Quân đến chỗ đạo diễn Đơn thử vai. Chu Quân vô cùng căng thẳng: “Anh Diệc, em có được không?”
“Đừng căng thẳng.” Tang Diệc cúi đầu xem điện thoại, tùy ý nói: “Cũng đâu phải lần đầu bị từ chối, quen rồi là được.”
Chu Quân: “…”
Vẫn là vai diễn đó. Ban đầu chọn Chu Quân, sau đó Chu Quân bị thay, giờ lại quay lại tranh vai. Đạo diễn để hai người diễn cùng một phân đoạn, ai diễn tốt hơn thì được chọn.
Người đại diện của đối thủ liếc nhìn Tang Diệc, cười nhạt: “Chuyện đã đóng đinh mà còn có thể thay đổi, quản lý Tang quan hệ tốt ghê.”
Tang Diệc dựa vào ghế xoay điện thoại, cười như không cười: “Cũng như nhau thôi, ai giỏi thì thắng.”
Bất kể là quan hệ chiếm bao nhiêu phần, thực lực chiếm bao nhiêu phần, cuối cùng vai diễn vẫn thuộc về Chu Quân. Sau buổi thử vai, hợp đồng được ký ngay, tháng sau vào đoàn phim.
Tối đó, Tang Diệc nhận được cuộc gọi từ Ngu Qua, nói rằng anh ta đã đến Giang Thành, nhắc anh đừng quên cuộc hẹn ngày mai.
Tang Diệc bất lực, cúp máy rồi nhắn tin cho Chung Ninh.
Cây dâu tằm tinh: [Thư ký Chung, ngày mai tôi qua tìm Mục tổng, Mục tổng có nhắc với cậu không?]
Mục Văn Kiêu dám chắc anh sẽ đến, đơn giản là vì hắn đã đổi mật khẩu.
Dù sao thì mục đích của hắn khi đổi mật khẩu cũng chỉ là bắt anh phải đến cầu xin hắn mà thôi.
Bây giờ trên cổ Tang Diệc cứ như bị Mục Văn Kiêu buộc một sợi dây, bị người ta dắt đi mất rồi.
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: Tôi biết rồi, tổng tài đã chọn địa điểm, lát nữa tôi gửi thời gian và địa chỉ cho anh.
Cây dâu tằm tinh: Tôi có thể dẫn theo một người không?
Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Được chứ, quản lý Tang.]
Dễ dàng vậy sao?
Tang Diệc cảm thấy có gì đó không ổn.
Chung Ninh gửi cho anh địa chỉ của một nhà hàng, thời gian là sáu giờ rưỡi tối.
Tang Diệc chuyển thông tin cho Ngu Qua và nói: “Ngu Tổng, nếu anh muốn đi thì cùng đi.”
Ngu Qua chờ câu này đã lâu, lập tức đồng ý không chút do dự.
Tang Diệc cũng bất lực, lời hay khó khuyên nổi kẻ muốn chết. Giờ anh còn lo chưa xong thân mình, làm sao quản nổi Ngu Qua nữa.
---
Ban ngày, Tang Diệc đưa Giang Lâm và mọi người đến gặp đạo diễn chương trình để bàn về lịch quay show thực tế. Cuối cùng thống nhất sẽ ghi hình vào tối ngày sáu.
Buổi trưa, anh mời ekip đi ăn, đến tối thì Tiểu Kỷ lái xe đưa anh đến nhà hàng.
Trên đường đi, Tiểu Kỷ lo lắng nói: “Anh Diệc, Tiểu Mục tổng là người rất thâm hiểm, anh phải cẩn thận.”
“Hửm?” Tang Diệc ngước lên.
“Anh không biết đâu.” Tiểu Kỷ uất ức nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Hắn… hắn… dùng nhà để dụ dỗ em phản bội anh.”
“Ý gì?”
Tiểu Kỷ tội nghiệp kể lại chuyện bị Mục Văn Kiêu đe dọa dụ dỗ, nghe xong Tang Diệc bật cười chửi thề: “Đồ khốn.” Không lẽ đầu óc Mục Văn Kiêu toàn nước hết rồi?
“Từ nay nếu gặp chuyện thế này, lập tức đồng ý ngay, đừng chần chừ.” Tang Diệc nói thêm.
“Hả?” Tiểu Kỷ trợn mắt.
“Hả cái gì mà hả, phương châm của công ty chúng ta là làm người không cần có lương tâm.” Tang Diệc giơ tay gõ vào đầu cậu ta, “Nhưng phải có não, em nghĩ xem em có số hưởng tài lộc không? Nhìn anh của em này, mỗi tháng phải tiêu trăm vạn, nếu là em, em có muốn không?”
“Không muốn.” Tiểu Kỷ lập tức đáp.
“Thế thì đúng rồi, anh của em còn bị hắn lột da đây này, em nghĩ em có thể moi được từ hắn một căn nhà sao?”
“Không thể.”
“Cho nên đừng ấm ức nữa, cứ bước đi vững chắc đi, đồng chí trẻ.”
Tiểu Kỷ được dỗ dành, tươi tỉnh hơn: “Vẫn là anh Diệc thông minh nhất.” Nói rồi ném cho Tang Diệc một viên kẹo cao su.
---
Xe dừng trước nhà hàng, Ngu Qua đã chờ sẵn ở cửa.
Tang Diệc xuống xe, chào hỏi anh ta, ánh mắt phức tạp: “Ngu Tổng, anh thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ngu Qua khoác tay lên vai Tang Diệc, cười tươi: “Quản lý Tang, chuyện này cảm ơn cậu nhé, sau này còn dài.”
Hai ngày qua anh ta cứ nghĩ mãi, nếu nói anh ta đã đắc tội ai thì chỉ có Tang Diệc. Không chừng Mục Văn Kiêu là đang ra mặt giúp Tang Diệc đây?
“Sau này còn dài?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Hai người cùng quay đầu, Mục Văn Kiêu đứng dưới bậc thang, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống cánh tay Ngu Qua đang khoác lên vai Tang Diệc.
Tang Diệc theo phản xạ rụt vai, hất tay Ngu Qua xuống. Ngu Qua cũng không hiểu sao bỗng cảm thấy chột dạ, gượng gạo chào hỏi Mục Văn Kiêu.
Đối với sự xuất hiện của Ngu Qua, Mục Văn Kiêu không hề ngạc nhiên, dường như đã đoán trước.
Hắn chậm rãi bước lên bậc thang, lướt qua hai người, miệng buông một câu: “Thêm 10 vạn.”
“Cậu đúng là có bệnh!!” Tang Diệc giờ nghe thấy tiền là bị kích động, trừng mắt nhìn hắn, “Sao lại thêm 10 vạn?”
Mục Văn Kiêu dừng bước, quay lại nhìn anh: “Tôi bị bệnh?”
Tang Diệc: “…”
Mục Văn Kiêu giơ tay chỉ vào mắt mình: “Chỗ này khỏi rồi, vậy nên bây giờ tôi không bệnh nữa. Trước đây anh nói vậy tôi không cãi được, nhưng bây giờ mà dám nói, tôi xem như anh đang chửi tôi, thêm 3 vạn.”
Tang Diệc: “…”
“Tôi bị bệnh, tôi bị bệnh.” Anh nhanh chóng sửa lời.
“Chửi tôi mù, thêm 3 vạn.”
Tang Diệc không nhịn được, “phì” một tiếng nhổ ra.
Viên kẹo cao su bật khỏi miệng anh, bay thẳng vào sau đầu Mục Văn Kiêu, giống như cắm lên đó một bông hoa trắng, tô điểm thêm vài phần sắc màu.
Tiểu Kỷ hít mạnh một hơi khí lạnh.
Anh Diệc đúng là gan to thật.
Mục Văn Kiêu khựng lại, quay đầu.
Chung Ninh theo phản xạ giơ tay, nhưng rồi nhanh chóng rụt về, chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của cậu ta.
Mục Văn Kiêu định giơ tay lên chạm vào đầu mình, Tang Diệc lập tức lao đến, giữ chặt cổ tay hắn, tay kia thì lùa vào tóc hắn, miệng liên tục nhận sai: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thêm 3 vạn, tôi chịu được.”
Mục Văn Kiêu cúi mắt nhìn người gần như đang dán chặt vào mình: “Không tệ, tiếp tục.”
Tang Diệc ngoan ngoãn: “… Tôi sai rồi.”
Nhưng có thể đi khám não không?
Ngu Qua hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không nghe nổi, chỉ là đột nhiên hối hận vì đã đi theo hôm nay.
---
Vào trong phòng riêng, Mục Văn Kiêu cởi cúc áo vest, ngồi xuống ghế, gọi phục vụ: “Mang ra trước năm chai Mao Đài.”
Hắn quay sang chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngu Tổng, mời ngồi.”
“Tôi nghe quản lý Tang nói anh thích uống rượu. Hôm nay anh đã đến rồi, tôi cũng nên tận tình tiếp đón, để anh uống thỏa thích.”
“Không say không về.”
Mi mắt Tang Diệc giật giật, Mục Văn Kiêu liếc anh một cái rồi nói tiếp: “Đương nhiên, loại rượu hảo hạng thế này thì thân phận quản lý Tang không xứng để uống, nên tối nay quản lý Tang chỉ có thể uống sữa với Ngu Tổng thôi.”
“À đúng rồi, lát nữa xong nhớ thanh toán luôn.”