Xe dừng dưới khu nhà của Tang Diệc, Tiểu Kỷ xuống mở cửa xe, Tang Diệc khoác vai Mục Văn Kiêu, giữ chặt hắn: "Được rồi, em về đi."
"Anh ổn không, anh Diệc?"
"Ổn." Tang Diệc hất cằm ra hiệu, "Lái xe cẩn thận."
Tiểu Kỷ lên xe, hạ cửa kính xuống, nhìn Mục Văn Kiêu đang bám chặt lấy Tang Diệc mà hỏi: "Mục tổng, giờ tôi chuồn đi còn kịp giữ được căn nhà không?"
"Cút nhanh." Tang Diệc đá vào lốp xe một cái, "Lắm lời quá đấy."
Tang Diệc bản thân thường xuyên say rượu, nhưng chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người say. Anh cũng không biết trước đây Tiểu Kỷ làm thế nào mà khiêng anh về nhà, chỉ biết mỗi một điều—Mục Văn Kiêu nặng chết đi được, cả người mềm nhũn như sợi mì, bám lên anh, chẳng có chút sức lực nào.
Vật vã lôi hắn vào thang máy, Tang Diệc vòng tay giữ hắn trong lòng, khó khăn vươn tay bấm nút tầng.
Anh dựa lưng vào vách thang máy lấy lực, Mục Văn Kiêu thì áp môi lên phần da cổ lộ ra bên ngoài của anh, nóng rực. Tang Diệc hơi khó chịu, đưa tay đẩy hắn ra.
Kết quả, đầu Mục Văn Kiêu đập mạnh vào tấm gương phía sau, vang lên một tiếng "cốp" rõ to, khiến Tang Diệc giật nảy mình. Anh vội vàng kéo hắn lại, xoa xoa hai cái: "Được rồi, được rồi, anh Diệc thổi cho này, không đau, không đau."
Vật vã lắm mới lôi được người về nhà, Tang Diệc ném hắn lên giường rồi dựa vào tủ quần áo thở hồng hộc, mệt chết đi được.
Người nằm trên giường cứ như mất hết tri giác, trông chẳng khác nào ngất lịm.
Tang Diệc cười lạnh: “Tiểu Mục tổng, cậu tốt nhất đừng có giả vờ.”
Anh ra phòng khách uống cốc nước, vị AD Canxi vẫn còn vương lại khi ợ hơi. Thật ra, anh đã tám năm không uống thứ này rồi. Ai đời gần ba mươi còn uống AD Canxi chứ, mà còn để người khác biết thì đúng là mất mặt.
Mục Văn Kiêu làm vậy chẳng qua là đang trả thù anh mà thôi.
Tang Diệc lấy khăn nóng, quay về phòng ngủ, trước tiên lau mặt cho hắn, sau đó quỳ trên giường cởi hết quần áo ra.
Tiểu Mục tổng… không, là Lục Văn của ngày xưa ấy, phiền phức hết biết. Khi còn ở căn nhà trọ bé tí của anh, dù muộn thế nào cũng phải đi tắm. Mà cái nhà tắm trong sân lại hay hỏng, cứ đang tắm là lại gọi người. Tang Diệc đã hầu hạ hắn không biết bao lần, vừa làm vừa chửi, còn nguyền rủa hắn sau này chẳng ai thèm lấy. Dù gì cũng chẳng có cô gái nào chịu chăm sóc một kẻ mù cả.
Nhìn bên ngoài thì gầy, nhưng c.ởi đồ ra thì lại khá có da có thịt. Tang Diệc đưa tay sờ lên cơ bụng hắn, cứng rắn, rõ ràng là vẫn luôn chăm tập luyện.
Bên sườn hắn còn một vết bầm to, là do lần trước anh đánh. Vậy mà đến giờ vẫn chưa tan.
Tang Diệc "tặc" một tiếng, xấu tính ấn mạnh vào vết bầm, khiến cả người Mục Văn Kiêu co rụt lại.
“Ui, xin lỗi nha, không để ý.”
Tang Diệc bắt đầu lau tay cho hắn. Lật khuỷu tay hắn lên, đột nhiên một vết sẹo dữ tợn đập vào mắt.
Bao nhiêu năm rồi, vậy mà vết sẹo vẫn không hề mờ đi, thậm chí trông còn đáng sợ hơn.
Hồi đó, Lục Văn bảo là vô tình ngã trầy. Lúc đó Tang Diệc cũng chẳng để ý, nhưng giờ nghĩ lại, ai ngã mà lại để lại một vết sẹo sâu và dài như vậy chứ?
Tang Diệc chạm nhẹ vào đó hai lần, rồi mới tiếp tục lau tay còn lại.
Vừa lau vừa giở trò: “Mục tổng, mật khẩu thẻ là gì?”
Người say nằm im không có phản ứng.
Tang Diệc nghi ngờ nhìn hắn, nhấc mép qu.ần ló.t đen lên rồi búng một cái: “Rượu trái cây mà cũng uống say được, cậu đúng là nhân tài đấy.”
“Nếu là giả say thì càng đỉnh hơn.” Tang Diệc ghé sát quan sát sắc mặt hắn, “Năm độ thôi mà, Tiểu Mục tổng, năm độ, có cần thiết không?”
Người kia vẫn nằm im mặc cho anh giày vò.
“Hết nói nổi.” Tang Diệc bực bội kéo chăn đắp cho hắn, “Có bản lĩnh thì mai đừng tỉnh, tôi trực tiếp khiêng cậu vào viện, tiện thể kiểm tra não luôn.”
Tắt đèn ra khỏi phòng, Tang Diệc trước tiên nhắn tin cho tài xế của Ngu Qua để xác nhận anh ta đã đến khách sạn, sau đó lại nhận tin nhắn của Tiểu Kỷ báo đã về nhà.
Dựa lưng vào ghế sofa, anh thất thần một lúc, rồi mở điện thoại tìm bài Lời Tuyên Thệ Của Tôi, lặng lẽ đọc hết lời bài hát từ đầu đến cuối.
Thở dài một hơi, anh ném điện thoại sang bên rồi đứng dậy vào phòng tắm.
---
Điện thoại đổ chuông.
Người nằm trên giường mở mắt, ngồi dậy, với tay lấy quần bị ai đó vứt sang một bên, lôi điện thoại ra bắt máy.
Đèn tắt, rèm cửa kéo kín, nhưng cửa phòng lại chỉ khép hờ, để ánh sáng ngoài phòng hắt vào.
Mục Văn Kiêu hạ giọng: “Mẹ.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: “Mẹ nghe nói con đã tìm được Tiểu Tang rồi?”
“Ừm.”
“Vậy… con ổn chứ?”
“Rất ổn.” Mục Văn Kiêu ngẩng đầu quan sát căn phòng, trong căn phòng chục mét vuông chỉ có một chiếc giường, một tủ đầu giường và một cái tủ quần áo gắn vào tường.
Mục Lan ngập ngừng một chút: “Hai đứa nói chuyện tử tế với nhau nhé. Tiểu Tang là đứa trẻ ngoan… Con không làm gì nó chứ?”
“Không có.”
Mục Văn Kiêu nói với giọng không cảm xúc, khiến Mục Lan không nghe ra được tâm trạng của hắn, trong lòng có chút lo lắng: “Con à, chuyện năm đó có lẽ là lỗi của mẹ, không liên quan đến Tiểu Tang. Lúc đó mẹ bảo sẽ cho hai đứa đi du học cùng nhau, có thể là nó sợ không theo kịp con, áp lực quá nên mới bỏ đi. Con đừng trách nó.”
“Không phải vậy.” Mục Văn Kiêu bình tĩnh nói, “Năm đó, trong đầu anh ấy toàn AD Canxi, không nghĩ được nhiều như thế đâu.”
Mục Lan: “…”
Mục Văn Kiêu nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: “Anh ấy chỉ là… không thích con mà thôi.”
Mục Lan không biết phải nói gì về chuyện yêu hận của đám trẻ: “Vậy con định làm thế nào?”
“Không biết.” Mục Văn Kiêu cúi mắt, giọng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Nhưng con sẽ không để anh ấy chạy lần nữa.”
“…” Mục Lan ngập ngừng, “Con trai, giam giữ người khác là phạm pháp đó.”
Mục Văn Kiêu: “…”
Cúp điện thoại, hắn ngồi im vài giây để tiêu hóa cảm xúc, sau đó đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Bên trong có một chiếc bật lửa và một chồng hướng dẫn sử dụng của điều hòa, máy hút khói và tủ lạnh. Không có bóng bay hay thứ gì tương tự.
Tủ quần áo thì bừa bộn, nhưng không giống như là hai người, đồ lót cũng đều cùng một cỡ.
Mục Văn Kiêu gật đầu hài lòng, cảm giác bực bội ban nãy cũng vơi đi đôi chút.
---
Khi Tang Diệc lau tóc đi ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Mục Văn Kiêu chỉ mặc mỗi qu.ần ló.t đứng giữa phòng khách, tay cầm cốc nước của anh uống ngon lành.
Nghe tiếng cửa mở, Mục Văn Kiêu ngước lên.
Bình thường ở nhà Tang Diệc chỉ mặc quần đùi, nhưng hôm nay quên không mang vào phòng tắm, nên chỉ mặc mỗi qu.ần ló.t. Hai người đàn ông, mỗi người một cái qu.ần ló.t, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Tang Diệc khựng lại một giây, sau đó hừ lạnh như không có chuyện gì: “Ồ, Tiểu Mục tổng tỉnh rượu rồi à?”
Mục Văn Kiêu nhìn anh chằm chằm, giơ tay chỉ vào chính mình, rồi từ từ quét xuống: “Con người có bản năng tự bảo vệ. Tiềm thức nhắc tôi rằng nếu không tỉnh, e là sẽ mất sạch trong đêm nay.”
Đánh rắm.
Tang Diệc lườm hắn một cái.
Mục Văn Kiêu vẫn chưa chịu dừng lại: "Anh chắc chắn là không sàm sỡ tôi đấy chứ?"
Tang Diệc quay lại phòng ngủ, lôi một bộ đồ mặc nhà ném lên người hắn: "Mặc đồ vào đi, thưa ngài."
Mục Văn Kiêu cúi người đứng đó mặc quần: "Quản lý Tang, anh còn nhớ thân phận của mình không?"
Tang Diệc cũng đang cúi người mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình của mình: "Gì cơ?"
Mục Văn Kiêu đứng thẳng dậy, vẻ mặt bình thản: "Làm ơn hãy nhớ kỹ thân phận tình nhân của anh. Đối xử với tôi tốt một chút. Vừa nãy quát tháo tôi thế nào tôi tạm không tính, nhưng nếu còn lần sau, mỗi lần cộng thêm 10 vạn."
"..." Tang Diệc bực bội, "Tiểu Mục tổng, nếu đã tỉnh rượu rồi thì về nhà đi. Cái miếu này của tôi nhỏ quá, chứa không nổi ngài đâu."
Mục Văn Kiêu thản nhiên ngồi xuống sofa, thoải mái như đang ở nhà mình: "Thái độ vẫn tệ, lại còn đuổi nhà đầu tư, cộng thêm 20 vạn... À đúng rồi, tháng này anh cần tiêu bao nhiêu nhỉ?"
Hắn rút điện thoại, mở ứng dụng máy tính: "Tháng trước anh chưa tiêu hết 67 vạn 7419, tháng này phải tiêu lại từ đầu. Cộng thêm thái độ kém cỏi tối nay của anh, lại thêm mấy chục vạn nữa… Ồ, quản lý Tang, tháng này có lẽ anh sẽ phải tiêu hơn 200 vạn rồi đấy."
Mục Văn Kiêu tính toán xong, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Tang Diệc: "Tôi đối xử với anh tốt như thế, anh có vui không?"
Vui cái đầu cậu! Lần đầu tiên nghe nói tiền tiêu không hết còn phải tiêu lại từ đầu!
Có lẽ do uống AD Canxi quá nhiều, sữa bơm can đảm vào người, Tang Diệc tức giận, chửi một câu: "Bố đây xxx nhà cậu! Không, bố xxx cả bố nhà cậu luôn!" Ngày nào cũng chửi "ông nội", đổi vị chút cho mới lạ.
Từ sau khi gặp lại, Mục Văn Kiêu đã quen với dáng vẻ ủ rũ, hèn nhát của Tang Diệc, giờ lại thấy anh xù lông lên như một cái cây nhỏ quen thuộc ngày xưa, thực sự khiến hắn hoài niệm.
Hắn nhếch môi cười nhẹ: "Bố tôi chắc không muốn bị anh xxx đâu. Năm đó anh đã đá gãy chân ông ấy, nghe nói đến giờ vẫn còn khập khiễng đấy."