"Anh."
"Anh, nói chuyện chút đi."
"Anh, ngủ chưa?"
"Anh..."
"Mẹ kiếp, Tang Diệc, cậu có bị điên không vậy?" Lý Hoành vừa mới chợp mắt đã bị đánh thức, lập tức chửi ầm lên: "Tôi đúng là đầu óc có vấn đề mới để cậu qua đây trông chừng. Cậu muốn tôi chết sớm đúng không?"
"Gãy chân thôi mà, tạm thời chưa chết được đâu." Tang Diệc nằm trên chiếc giường bệnh đối diện, mở mắt nhìn trần nhà: "Đêm đẹp thế này, ngủ cái gì mà ngủ. Anh nằm đây cũng chẳng có gì làm, thời gian ngủ còn dài mà."
Lý Hoành hít sâu một hơi: "Thần kinh."
"Tiếc là anh mới là người bệnh, nếu không tối nay hai ta làm một chén." Giọng Tang Diệc u ám: "Giờ tôi đang rất khó chịu, khó chịu thay cho ông chủ, khó chịu thay cho Tiểu Mục tổng, còn khó chịu thay cho chính mình."
"Cậu khó chịu cái quái gì thay tôi?" Lý Hoành gắt.
"Không phải anh." Tang Diệc đáp, "Trước khi gặp anh, tôi còn có một ông chủ khác. Hôm nay tôi gặp lại anh ấy rồi. Năm đó chính anh đã lôi tôi khỏi chỗ anh ấy, khiến anh ấy mất đi một nhân viên ưu tú như tôi."
Lý Hoành: "..." Khốn nạn thật!
"Giờ tôi phải làm sao đây?" Tang Diệc càng nói càng thấy bức bối, bèn bật dậy, xuống giường, bò sang bên cạnh giường Lý Hoành, trong bóng tối nhìn chằm chằm anh ta đầy tha thiết: "Anh, chúng ta nói chuyện về tình yêu đi."
Lý Hoành dùng tay lành lặn đẩy mặt anh ra, lạnh lùng nói: "Tôi năm nay 40 rồi, cậu lại chạy đến đây nói chuyện tình yêu với tôi?"
"Nhưng anh có kinh nghiệm mà."
"Biến, biến, biến, biến, biến, biến, biến..."
Tang Diệc bị đẩy lệch đầu: "...Anh đã mất lương tâm rồi thì ít nhất cũng nên giữ lại chút tình cảm đi. Con người không thể mất hết cái này rồi lại chẳng có cái kia."
"Cút!" Lý Hoành cầm chai nước rỗng bên cạnh đập về phía anh.
Tang Diệc nhảy dựng lên tránh: "Anh có muốn đi tiểu không?"
"CÚT ĐI——" Lý Hoành sụp đổ: "CÚT, BIẾN KHỎI ĐÂY CHO TÔI——"
Tang Diệc lăn qua lộn lại như bánh kếp nướng thêm nửa đêm nữa, cuối cùng Lý Hoành không chịu nổi nữa: "Rốt cuộc cậu đang dằn vặt chuyện gì?"
Tang Diệc mở to đôi mắt không chút buồn ngủ: "Dằn vặt về Mục Văn Kiêu, tôi đang nghĩ về cậu ấy."
"Nghĩ thì đi gặp đi." Lý Hoành nghiến răng nghiến lợi: "Thật đấy, đi trèo lên giường hắn đi, đừng có dính lấy tôi nữa. Tôi cầu xin cậu đấy. Nếu cậu leo được lên giường Tiểu Mục tổng, tôi cũng được thơm lây, sau này gọi cậu một tiếng anh, Tiểu Tang ca!"
"Thế thì xong rồi, Tiểu Mục tổng nói không cần tôi nữa, bảo tôi cút đi."
"Cái gì?" Lý Hoành bật dậy theo phản xạ, sau đó đau đớn rên lên rồi ngã xuống: "Đậu má, công ty của tôi có phải sắp phá sản rồi không? Cậu lại làm cái gì rồi?"
"Tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ cãi nhau với cậu ấy một trận, sau đó cậu ấy nói sợ tôi lại bỏ đi lần nữa, chi bằng dứt khoát không cần tôi nữa, bảo tôi cút."
Lý Hoành nghe vậy, im lặng rất lâu. Quả nhiên là tên mù chữ thì nói chuyện không có chút logic nào.
"Anh ngủ rồi à?"
"Anh, nói gì đi chứ."
"Anh đừng ngủ mà."
"Anh, dậy đi."
Lý Hoành thoi thóp mở miệng: "Vậy cậu định đi nữa sao?"
"Tôi bị ngu chắc? Đi cái gì mà đi? Tôi đi đâu được nữa?"
"Phải rồi, cậu đâu có định đi nữa, vậy cãi nhau làm gì?" Lý Hoành tức điên: "Cậu có thể nhớ thân phận của mình được không? Cậu không thể nói chuyện với hắn bằng cách quỳ xuống chắc?"
Im lặng hồi lâu, chỉ còn tiếng thở chậm rãi. Lý Hoành nhắm mắt lại, cố gắng dỗ giấc ngủ.
Chuyện anh ta hối hận nhất trong đời chính là để Tang Diệc đến trông chừng mình. Không, phải là năm đó đã kéo Tang Diệc đi.
Người bên giường bên đột nhiên ngồi bật dậy, làm chiếc giường rung lên hai cái, sau đó vang lên tiếng cười khẽ.
"Anh, anh nói đúng, phải rồi, cãi nhau làm gì chứ? Có gì mà phải cãi, chỉ phí thời gian thôi."
Lý Hoành hít một hơi thật sâu, sau đó gào lên: "CÚT ĐI——"
Tiếng hét khiến lồng ngực gãy xương của anh ta đau nhói.
Một lão đàn ông gần 40, không tin vào tình yêu, lại vì chuyện tình cảm của người khác mà đau đớn tận xương tủy.
Sáng hôm sau, Tiểu Kỷ xách đồ ăn sáng đến, vừa nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Tang Diệc liền khóc lóc thảm thiết: "Anh Diệc, anh vất vả rồi, chăm sóc Lý Tổng cực khổ lắm đúng không?"
Tang Diệc phấn chấn gật đầu: "Ai nói không phải chứ?"
Lý Hoành yếu ớt rên rỉ: "Cút, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."
Tang Diệc dắt theo Tiểu Kỷ xuống lầu, đến phòng bệnh của Hàng Hàng. Trong phòng chỉ có Phương Phỉ ở bên cô bé, hai người đang thu dọn đồ đạc.
“Bé xuất viện sao?" Tang Diệc hơi ngạc nhiên.
"Ừ." Phương Phỉ gật đầu chào anh: "Bệnh của con bé vốn không cần nhập viện, chỉ cần thường xuyên chạy thận là được. Lần này vào viện là do không cẩn thận bị nhiễm lạnh, dẫn đến một số biến chứng."
"Đúng rồi, hôm qua số tiền dư đã được hoàn lại. Về nhà chị sẽ nhờ Tân Hạo chuyển lại cho em."
"Cảm ơn anh Tang." Hàng Hàng ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
"Không cần cảm ơn." Tang Diệc nhìn quanh một vòng: "Anh em không đến sao chị?"
"Anh ấy đi làm rồi."
"Làm gì cơ?"
"Ban đầu định chạy xe giao hàng, nhưng vì mới đến đây, chưa quen đường, nên anh ấy tạm thời làm ở công trường."
"Công trường?" Tang Diệc nghe mà ngổn ngang cảm xúc. Một người từng lười biếng như vậy...
Anh thở dài, quay sang nhìn Hàng Hàng: "Hôm qua đến vội, anh chưa tặng em quà gặp mặt. Hôm nay bù cho em nhé."
"Không được đâu." Phương Phỉ vội vàng xua tay từ chối: "Không được, không được, em đã giúp nhà chị quá nhiều rồi."
"Không phải thứ gì đắt đỏ đâu." Tang Diệc vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Kỷ. Cậu ta liền đặt chiếc túi lớn trên tay xuống giường bệnh. Tang Diệc mở túi, lấy ra một con búp bê đưa cho Hàng Hàng.
"LinaBell?" Mắt cô bé sáng rực: "Là LinaBell thật sao?"
"Ừ, đúng rồi, chính là cái gì đó Bell đấy." Tang Diệc cười, tiếp tục lấy thêm từng con ra.
"ShellieMay? StellaLou?"
"Anh biết em kiêng nhiều thứ, nên không mua đồ ăn vặt. Nhưng hôm qua anh thấy trên cặp sách của em có dán mấy hình này, nên mới chọn những con búp bê này. Thích không?"
"Thích! Đương nhiên là thích rồi!" Đôi mắt Hàng Hàng sáng lấp lánh, nhưng rồi cô bé lại chần chừ, quay sang nhìn Phương Phỉ: "Mẹ ơi, mấy cái này mắc lắm đó."
Phương Phỉ không biết mấy thứ này là gì, hơi ngẩn người. Tang Diệc đã lên tiếng trước: "Hàng giả cả đấy, siêu thị nhỏ bán 10 tệ một con thôi, không đáng tiền đâu. Đồ đắt sao có thể đựng trong túi nhựa thế này?" Nói rồi, anh giơ chiếc túi nhựa trong suốt lên lắc lắc.
"Thôi được rồi, để anh đưa hai người về." Anh nhét lại đám búp bê vào túi, Hàng Hàng không nỡ, khẽ vu.ốt ve chúng.
"Vậy cảm ơn em nhé." Phương Phỉ hơi ngại ngùng.
"Đừng cảm ơn suốt như vậy, nghe xa cách lắm."
Hàng Hàng ôm túi búp bê bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng bệnh, một cô bé khác đến thăm bệnh trong phòng lẩm bẩm: "Anh ấy lừa người ta đấy! Toàn là hàng thật hết đó! Hừ!"
Ra khỏi bệnh viện, Tang Diệc hỏi Phương Phỉ: "Hai người ở đâu?"
"Không xa lắm, từ cổng sau bệnh viện đi bộ là đến, không cần em đưa đâu."
"Không sao, để em xem chỗ một chút, sau này còn ghé sang ăn chực nữa."
Phương Phỉ không còn cách nào, đành dẫn Tang Diệc về nhà.
Từ cổng sau bệnh viện đi qua hai con hẻm nhỏ, trước mặt là một khu nhà cấp bốn lụp xụp. Trên tường có những vòng tròn và chữ "Giải tỏa" to tướng.
Đẩy cửa sân nhỏ bước vào, có người lên tiếng: "Hàng Hàng về rồi đấy à? Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi ạ, không sao nữa." Phương Phỉ cười đáp, sau đó quay sang giới thiệu với Tang Diệc: "Trong sân này có rất nhiều người giống nhà chị, đều đến đây chữa bệnh, tiền thuê rẻ." Vừa nói, cô vừa dùng chìa khóa mở cửa phòng, mời Tang Diệc vào.
Căn nhà có hai phòng. Phòng trong là một chiếc giường lớn, phòng ngoài là một chiếc giường đơn lò xo. Đồ đạc cũ kỹ, mang đầy dấu vết thời gian.
Phương Phỉ rót nước mời Tang Diệc và Tiểu Kỷ, Tang Diệc nhận lấy cốc nước, nói cảm ơn.
Phương Phỉ do dự một lúc rồi lên tiếng: "Thật ra... Chị và anh em chọn ở đây là vì gần bệnh viện, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy. Bệnh của Hàng Hàng cũng chưa đến mức không thể tự chăm sóc, chỉ cần chạy thận đúng lịch là được. Chị và bố con bé vẫn có thể đi làm, kiếm tiền… Chị biết em thân với Tân Hạo, nhưng mong em đừng có suy nghĩ gì... Cuộc sống mà, đa số mọi người đều như vậy thôi."
Câu nói của Phương Phỉ có chút đứt quãng, giọng điệu cũng không rõ ràng, nhưng Tang Diệc hiểu được ý cô.
"Con cũng có thể kiếm tiền mà!" Hàng Hàng đang ngồi chơi với búp bê trong phòng, nghe thấy thế liền chạy ra, cười tít mắt: "Anh Tang yên tâm, em biết lồng tiếng đó! Em có thể nhận đơn hàng trên mạng nữa!"
"Em giỏi thật đấy!" Tiểu Kỷ mắt sáng rực, khen ngợi: "Đúng là giọng em rất hay."
Cô bé lập tức phấn khích: "Anh có việc gì nhớ tìm em nhé!"
Tiểu Kỷ gật đầu lia lịa: "Anh có rất nhiều—"
Tang Diệc giơ tay tát nhẹ vào gáy cậu ta: "Im miệng, trẻ con không cần kiếm tiền!"
Tiểu Kỷ giả vờ kéo khóa miệng.
Tang Diệc hỏi Phương Phỉ: "Giờ con bé chưa đi học sao?"
Phương Phỉ thở dài: "Bọn chị là dân tỉnh ngoài, tìm trường học không dễ. Trước mắt cứ chữa bệnh trước, khỏi rồi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn."
"Phải, đúng rồi." Tang Diệc gật đầu: "Sẽ ổn thôi. Hồi trước em còn từng ngủ dưới gầm cầu nữa kìa."
Tiểu Kỷ lại không nhịn được: "Anh cũng có lúc như vậy sao? Tiếc quá, em chưa từng thấy."
Tang Diệc: "..." Anh đúng là quá khoan dung với thằng nhóc này rồi.
"Thôi, em đi trước đây." Tang Diệc uống cạn nước rồi đứng dậy: "Chị Phương, có việc gì cứ gọi cho em, đừng khách sáo."
"Ở lại ăn trưa đi?"
"Thôi, em còn có việc."
Tang Diệc dẫn theo Tiểu Kỷ rời khỏi sân. Tiểu Kỷ kéo áo anh, hạ giọng hỏi "Anh này, không lén để lại chút tiền sao?"
Tang Diệc nhìn cậu ta: "Em định để lại bao nhiêu?"
Tiểu Kỷ gãi gãi mũi, cắn răng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Hay là... em để lại 2000? Nhưng tiền thuê nhà tháng này em còn chưa đóng..." Nói xong, mặt cậu ta co giật dữ dội, như thể đã bắt đầu hối hận.
Tang Diệc bật cười, xoa đầu cậu ta một cái.
"A, trời ơi..." Tiểu Kỷ như bị điện giật, giật nảy người né tránh: "Anh chê ít thì cũng đừng làm vậy chứ, để Mục tổng nhìn thấy là em toi đời!"
Mục tổng?
Tang Diệc nhướng mày. Sao dạo này mỗi lần nghe ba chữ này, anh cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy nhỉ?
Anh đưa tay chạm vào ngực mình—tê tê, ngứa ngứa, còn hơi nhột nhột...
"Anh bị sao vậy? Tim có vấn đề hả?" Tiểu Kỷ giật mình: "Đừng nói là bị em làm tức quá đấy nhé?"
Tang Diệc liếc cậu ta một cái: "Hôm qua hầu hạ Lý Tổng mệt quá."
Tiểu Kỷ lập tức nịnh nọt: "Có anh là phúc của Lý Tổng."
"Có em cũng là phúc của anh." Tang Diệc cười mắng.
Tiểu Kỷ cười hí hửng: "Ai nói không phải chứ?"
---
"Mục tổng? Anh có đang nghe tôi nói không?"
"Mục tổng?"
Mục Văn Kiêu bừng tỉnh, nhìn quanh phòng họp, thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Hắn sững lại một chút, rồi đưa tay day nhẹ ấn đường: "Xin lỗi, tôi vừa thất thần, nói lại một lần nữa đi."
"Vâng, Mục tổng."
Cuộc họp kéo dài thêm một hồi lâu mới kết thúc.
Chung Ninh lo lắng hỏi: "Mục tổng, anh ổn chứ?"
"Không sao." Mục Văn Kiêu kéo nhẹ cà vạt, trầm ngâm một lát, sau đó đi đến mở két sắt, lấy hết mọi thứ bên trong ra. "Mang mấy thứ này đến nhà Tang Diệc."
Tiền mặt, trang sức, tranh chữ mua đấu giá, còn có cả thỏi vàng.
Chung Ninh ngớ người: "Anh ... định làm gì vậy?"
"Để vào nhà anh ấy, đừng để anh ấy biết là tôi để lại. Lúc rời đi có thể mang theo."
Chung Ninh nhìn người nào đó lại trở nên lạnh lùng vô cảm, cẩn thận hỏi: "Sao quản lý Tang lại phải rời đi?"
Mục Văn Kiêu thoáng sững người, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi cũng không biết. Nhưng cứ phòng hờ trước."
Chung Ninh: "...Phòng hờ cái gì? Ngăn cái gì?"
"Ngộ nhỡ anh ấy bỏ đi, ít ra cũng không đến mức không có tiền mà sống." Mục Văn Kiêu chợt nhớ đến điều gì đó, bật cười lạnh: "Khúm núm, cúi đầu, rót rượu, bị sai tới sai lui—những ngày như vậy còn chưa đủ hay sao?"
Chung Ninh: "..."
???
Nói ai thế?
Quản lý Tang mà khúm núm cúi đầu? Nếu thế thì bọn họ là cái gì?
Làm ơn nghĩ đến cảm xúc của đám nhân viên quèn chút đi!
Chung Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi sẽ đi ngay. Nhưng Mục tổng, quản lý Tang chỉ là đến bệnh viện thăm Lý Tổng thôi. Hôm nay tôi cũng đại diện anh đi thăm Lý Tổng rồi, nghe nói quản lý Tang tình cờ gặp một người quen cũ."
Mục Văn Kiêu nhíu mày: "Người quen cũ?"
"Đúng, nghe nói là ông chủ trước đây của quản lý Tang."
Ông chủ cũ?
Mục Văn Kiêu khựng lại.
"À, đúng rồi, Lý Tổng còn nói..." Giọng điệu của Chung Ninh vô cùng bình thản: "quản lý Tang hôm qua ở lại bệnh viện cả đêm không ngủ, khóc lóc thảm thiết, gào lên rằng anh ấy yêu anh đến phát điên, sẵn sàng dâng hiến tất cả vì anh, bao gồm cả tình yêu, linh hồn, và sự trong trắng của mình."
Mục Văn Kiêu: "..."
Chung Ninh suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Nói đi cũng phải nói lại, nếu có ngày quản lý Tang thật sự nghĩ quẩn mà bỏ đi, tôi nghĩ ngài cũng không cần mất công tìm đâu. Lý Tổng chắc chắn sẽ đóng gói anh ấy rồi gửi trả lại ngay."
Mục Văn Kiêu hít sâu một hơi: "Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn hắn không?"
Thấy sắc mặt Mục tổng không ổn, Chung Ninh lập tức chữa cháy: "Cũng xem như một biện pháp bảo hiểm, còn nhanh hơn tự mình tìm kiếm."
Mục Văn Kiêu bật cười vì tức: "Cậu không nói thì tôi suýt quên mất, năm đó cũng chính hắn là người đã mang anh ấy đi."
Chung Ninh: "..."
Xin lỗi, Lý Tổng, tôi thật sự không có ý đó...
---
"Sao cậu lại đến nữa?" Tân Hạo nhìn người xuất hiện trước sân nhà mình từ sáng sớm, bất đắc dĩ cười: "Hôm qua vừa đến, hôm nay lại đến, cậu... không đi làm à?"
Tang Diệc nhìn bộ quần áo lao động dính đầy bụi bẩn của y, trừng mắt: "Sao hả, tôi còn không được đến?"
"Haiz... cậu..." Tân Hạo thở dài: "Được, ai cấm cậu đâu, vào nhà ăn sáng đã."
"Không ăn đâu, hôm nay tôi đến là để chặn anh lại đây. Xin nghỉ một ngày đi, trưa tôi mời mọi người ăn cơm."
Tân Hạo định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ nhìn Tang Diệc một cái, không nói gì nữa: "Được, tôi xin nghỉ."
"Chị Phương, chị đưa Hàng Hàng đi cùng nhé." Tang Diệc nói.
Phương Phỉ nhìn sang Tân Hạo, thấy y gật đầu thì mới đồng ý.
Cô hiểu rõ tính Tang Diệc, sau bao năm gặp lại, nhìn thấy Tân Hạo sống thế này, chắc chắn trong lòng sẽ không yên. Nếu không cho Tang Diệc cơ hội bù đắp, chắc chắn chuyện này còn dây dưa mãi.
Sau khi thu dọn xong, Phương Phỉ dẫn theo Hàng Hàng ra ngoài. Tân Hạo cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả nhóm cùng nhau rời khỏi khu nhà.
Nhìn mặt trời mới nhô lên, Tân Hạo nhìn sangTang Diệc: "Bây giờ mới 8 giờ sáng, cậu định mời bọn tôi ăn trưa ở đâu?"
Tang Diệc bá vai y vừa đi vừa cười: "Tôi thật không ngờ, một kẻ lười biếng như anh cũng chịu đi làm công nhân công trường. Trước kia ngay cả bán đồ nướng mà anh cũng chê cực không chịu làm mà?"
Tân Hạo chậc một tiếng: "Chẳng qua là trước kia tôi sống quá sung sướng, ông trời nhìn không vừa mắt, thế là phán—mẹ nó, trên đời này sao có thể có kẻ sướng đến thế? Không được! Cút ra ngoài mà làm việc đi!"
Tang Diệc bật cười thành tiếng.
Hàng Hàng nhỏ giọng nói từ phía sau: "Chú Hạo sao thô lỗ thế?"
Phương Phỉ cũng bật cười: "Anh ấy trước giờ vẫn vậy, mồm miệng chẳng đứng đắn chút nào. Cũng vì thế mà chị không ưng, chia tay luôn."
"Nghe chưa, nghe chưa?" Tang Diệc vỗ vai Tân Hạo: "Nghe tiếng lòng của quần chúng chưa? Bảo sao anh mãi không kiếm được vợ."
Đi qua hai con phố, những dãy nhà cấp bốn thấp lè tè dần biến mất, thay vào đó là những khu chung cư mới xây năm ngoái.
Tiểu Kỷ đứng trước cổng khu dân cư vẫy tay gọi: "Anh Diệc, bên này."
Tang Diệc dẫn mọi người băng qua đường. Một nhân viên môi giới bất động sản ăn mặc chỉnh tề tiến đến chào hỏi với nụ cười tươi rói: "Chào buổi sáng, quản lý Tang."
"Chào buổi sáng." Tang Diệc xã giao đôi câu: "Làm phiền cậu sáng sớm đã phải đến rồi."
"Anh Tang nói gì vậy, phục vụ khách hàng vốn là trách nhiệm của chúng tôi mà."
Tân Hạo cảm thấy có gì đó sai sai, liền túm lấy Tang Diệc: "Cậu định thuê nhà cho tôi sao? Nói cho cậu biết, Tang Tiểu Thụ, không cần đâu..."
"Đi đi đi." Tang Diệc túm chặt tay y, lôi thẳng vào khu chung cư, kéo đến trước một căn hộ.
"Anh Tang, hai căn anh xem hôm qua có căn nào ưng ý không? Nếu chưa, tòa số 13 còn hai căn, có thể qua xem thử." Nhân viên môi giới nói.
"Xem căn tầng một trước đã." Tang Diệc đẩy Tân Hạo vào trong. "Tầng một có sân nhỏ, trồng ít rau cỏ cũng được, nhưng ánh sáng không tốt lắm, lại kém riêng tư. Còn có một căn trên tầng 22, sáng sủa, thoáng đãng, mùa hè không có muỗi. Anh xem căn nào hợp thì chọn."
Tân Hạo không nhìn nhà, chỉ quay sang nhìn Tang Diệc, giọng trầm xuống: "Tôi thuê chỗ đó chỉ vì tiện, không cần thuê nhà tốt như vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả, cậu hiểu không? Cậu lớn từng này rồi mà vẫn cái tính thích gì làm nấy."
"Không phải thuê." Tang Diệc rút điếu thuốc đưa y, bật lửa châm cho y, rồi thản nhiên nói: "Là mua, tôi tặng anh."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Tiểu Kỷ và nhân viên môi giới bất động sản, đều sững sờ.
Phương Phỉ và Hàng Hàng cũng tưởng mình nghe nhầm, mặt ngơ ngác.
Chàng trai họ Tang này từ đâu nhảy ra, lại nói muốn tặng nhà cho Tân Hạo?
Trên tin tức vẫn bảo trời không rơi bánh từ trên xuống, nếu có rơi thì chắc chắn là lừa đảo.
Tân Hạo nhìn chằm chằm Tang Diệc cả nửa phút, cuối cùng buông một câu chất vấn đầy tính linh hồn: "Cậu, bị bệnh hả?"
"Anh mới bệnh đấy!" Tang Diệc mắng lại ngay, mới chậm rãi rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói: "Không chỉ tặng anh nhà, tôi còn tìm xong mặt bằng rồi, lát nữa dẫn anh đi xem. Anh vẫn nên quay lại bán mì đi, công trường không hợp với anh."
"Còn nữa, tiền thuốc men của Hàng Hàng tôi bao hết." Tang Diệc kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nhìn y: "Anh chỉ việc bán mì, ngồi ghế bập bênh mà rung từ từ... rung đến chết... khụ, rung đến già."
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ quái.
Tân Hạo cúi đầu rít mạnh một hơi thuốc, đưa tay vỗ đầu Phương Phỉ—người vẫn chưa biết xoay logic về hướng nào: "Đừng hoảng, lâu lắm rồi anh mới gặp một thằng ngu, đợi anh sắp xếp lại tư duy đã."
Lại quay sang Hàng Hàng: "Không phải lừa đảo đâu, yên tâm, bố con chẳng có gì đáng để bị lừa cả."
Hút xong nửa điếu thuốc, sắp xếp xong logic, Tân Hạo ngẩng đầu nhìn Tang Diệc: "Nói thật đi, cậu yêu tôi rồi đúng không?"
Tang Diệc nghẹn lời, mãi không phản ứng lại được.
"Khụ khụ khụ..." Tiểu Kỷ bên cạnh ho sặc sụa như sắp chết, cảnh tượng này sao mà quen thế? Anh ơi, nghĩ tới Mục tổng đi! Anh chạy ra ngoài mua nhà cho trai lạ, Mục tổng mà biết chắc phát điên mất! Đến lúc đó gió tanh mưa máu, anh định để Lý Tổng ở đâu hả?
"Cút! Nhìn trúng anh? Tôi đâu có mù?" Mắng xong, Tang Diệc bỗng nhiên nhíu mày, khó hiểu nhìn Tân Hạo: "Này, anh nói xem, năm đó Lục Văn thích tôi là vì hắn mù ư?"
Lần này đến lượt Tân Hạo nghẹn lời.
Khó khăn lắm mới kéo lại dòng suy nghĩ từ chuyện người mù, y nhíu mày hỏi: "Thế bây giờ cậu giàu rồi?"
"Đừng quan tâm tôi có giàu hay không." Tang Diệc thở dài, ngồi xuống ghế sô pha: "Mấy năm nay tôi chắt chiu từng đồng, không ngờ đâu, cuối cùng số tiền đó lại để dành cho anh. Quả nhiên, người tốt có báo đáp, mà tôi chính là cái báo ứng của anh đây."
Tân Hạo dần hiểu ra, nhận ra Tang Diệc nói thật. Anh thực sự muốn tặng nhà, bao tiền thuốc men, không khỏi bật cười: "Cậu, Tiểu Thụ, tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Người tốt có báo đáp hả? Thế này đi, năm đó tôi cho cậu mượn 3 vạn, dù cậu đã trả cả gốc lẫn lãi, nhưng cậu tốt bụng vậy, giờ cậu đưa tôi 5 vạn, coi như tôi bán đứt cái báo ứng này."
"Bán không đứt." Tang Diệc nhìn y: "Tôi nhất định phải tặng anh nhà, tặng cả xe. Anh không nhận cũng phải nhận."
Tân Hạo hết cách: "Cậu càng lớn càng điên nặng. Được rồi, đừng giở trò nữa, không phải nói đi ăn sao? Đi thôi, cậu mời."
Tang Diệc vẫn ngồi yên, kẹp điếu thuốc, gõ nhẹ vào gạt tàn, nghiêm túc nói: "Hôm qua tôi cũng nghĩ rồi, làm sao để anh chịu nhận, nghĩ mãi chẳng ra, thôi thì cứ làm thẳng luôn. Anh nói xem, làm sao anh mới chịu nhận mà không thấy khó chịu trong lòng?"
"Năm đó là anh cho tôi 3 vạn..."
"Là cho mượn! Tôi cho cậu mượn, có viết giấy nợ đàng hoàng!" Tân Hạo cắt ngang. "Hơn nữa, 3 vạn đó với tôi khi ấy không phải con số lớn, tôi chỉ tiện tay giúp thôi. Còn nữa, hai người không hề dùng tới số tiền đó. Tôi đưa sao, cậu trả lại y nguyên, giấy nợ còn chưa xé. Lại thêm nữa, Lục Văn còn để lại cho tôi 10 vạn, chúng ta huề nhau rồi."
"Đúng, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, nhưng lúc đó tôi và Lục Văn đã đường cùng rồi." Tang Diệc cúi đầu. "Phải, lúc tôi ngủ gầm cầu cũng là đường cùng, là anh kéo tôi về. Nếu hôm ấy anh không kéo, có lẽ tôi đã chết rét trong đêm hôm đó rồi."
"Tiền bạc bao nhiêu tôi cũng chẳng biết dùng gì để cân đo. Người đời ai cũng thiếu tiền, ai cũng coi tiền như mạng sống, tiền đúng là một thứ tốt." Tang Diệc khẽ cong môi cười, "Thế nên tôi cũng thấy may mắn, bây giờ tôi có tiền, có cơ hội và có khả năng đưa anh trở lại vạch xuất phát—có nhà, có xe, có cửa tiệm. Đó chính là dáng vẻ ban đầu của anh khi tôi gặp anh."
"Anh à, không có mấy ai có cơ hội quay lại vạch xuất phát đâu. Tôi là kẻ may mắn, mà anh cũng vậy, nên hãy đón nhận sự may mắn này đi."
Tang Diệc nói bằng giọng điệu chân thành hiếm thấy, khiến Tân Hạo sững sờ nhìn anh, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Thằng nhóc ngốc nghếch, vô tư ngày xưa vậy mà lại có thể nói ra những lời này.
"Làm lại từ đầu đi. Lần này đừng chỉ bán mì nữa, bán thêm đồ nướng đi, kiếm nhiều tiền rồi dành dụm. Ghế lắc thì lúc nào lắc được hãy lắc, lúc nào không thì đừng có mà lắc bậy bạ. Ngồi nghỉ mà lắc thì cũng lắc tới già thôi."
Tang Diệc bật nhẹ tàn thuốc, ngừng vài giây, như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó: "Tôi cũng muốn làm lại từ đầu."
"Anh định làm lại kiểu gì?" Có người hỏi anh.
"Tôi à…" Tang Diệc hơi thẫn thờ, "Trả nợ. Trả nợ tình. Chơi hệ tình yêu trong sáng."
…Rồi tiện thể chơi luôn hệ sắc tình.
Nói xong anh tự cười khoái chí, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì giật bắn mình, buột miệng chửi một tiếng: "Vãi!"
Điếu thuốc đang cắn trên miệng rớt thẳng xuống.
Mục Văn Kiêu giơ tay bắt lấy, thuận tay dập vào gạt tàn, nhìn anh một cái đầy ý vị sâu xa, rồi đứng thẳng dậy, nhìn sang Tân Hạo đang ngơ ngác.
"Lâu rồi không gặp, ông chủ Tân."
"Lục Văn?" Tân Hạo tận mắt nhìn thấy Mục Văn Kiêu bước vào từ ngoài cửa, đầu óc bỗng dưng ngừng hoạt động. Sao hai người bọn họ lại có thể xuất hiện trong cùng một căn phòng thế này?
Không thể nào! Sao có thể chứ?!
"Hai người… hai… cái gì…" Tân Hạo hết chỉ người này rồi lại người kia, hai mắt trợn tròn như muốn rớt ra, "Trùng hợp vãi đạn…"
Mục Văn Kiêu nhìn Tân Hạo, lại nhìn Tang Diệc đang ngồi đó, khoảnh khắc này, hắn như trở về nhiều năm trước.
Cậu nhóc ngồi xổm bên cạnh hắn, thấp giọng tố cáo: "Loại đàn ông độc thân không vợ không con như anh ta, đáng đời cả đời ngồi trên ghế lắc lắc đến chết."
Lục Văn biết, ông chủ Tân chính là người mà tên nhóc ấy hâm mộ nhất.
Hai người họ ghé vào nhau cười trộm, thế là ông chủ sẽ giơ vỏ hộp thuốc lá rỗng lên ném về phía họ.
Nhất quyết không cho thằng nhóc kia được một điếu nào.
Quay lại vạch xuất phát sao?
Thứ đè nặng trong lòng bỗng như bị khoét ra một lỗ hổng.
Đúng vậy, không ai khao khát được trở về mùa hè năm ấy hơn hắn.
Mục Văn Kiêu cong môi cười, nói với Tân Hạo: "Không phải trùng hợp. Năm đó tôi đã nói với anh rồi, tôi nhất định sẽ tìm được anh ấy."
Tân Hạo nhìn hắn, nhìn con người vẫn kiên định như ngày nào, trong mắt đầy vẻ mơ hồ và khó tin.
Năm ấy, trên tầng thượng bệnh viện, y đã để lại một câu mà không dám nói cho Tang Diệc biết, sợ anh nghe xong lại thấy nặng lòng.
Đêm ba mươi Tết năm đó, sau khi Lục Văn nói "Anh ấy sẽ không quay về nữa đâu," hắn còn bổ sung một câu khác: "Tôi sẽ tìm thấy anh ấy, dù có bao lâu đi nữa, nhất định sẽ tìm được."
Lúc ấy, Tân Hạo chỉ thở dài một hơi, không nỡ đả kích chàng trai 18 tuổi.
Chỉ nghĩ trong lòng: Thế giới rộng lớn như vậy, biết tìm ở đâu đây?
Hơn nữa… lại còn là một kẻ mù.
Mắt Tân Hạo chợt đỏ lên: "Năm đó tôi không tin, giờ thì tôi tin rồi."
Thế giới này rộng lớn biết bao, năm tháng cứ trôi qua hết vòng này tới vòng khác, bốn mùa luân hồi chẳng biết đã đổi thay bao nhiêu lần. Những thiếu niên ngày ấy đã rũ bỏ nét non nớt, trưởng thành hơn theo năm tháng. Những ngày tháng ngây ngô ấy lẽ ra đã phải bị chôn vùi cùng cánh cửa quán ăn đóng chặt và căn phòng phủ bụi, mãi mãi lãng quên theo dòng chảy của thời gian.
Nhưng sau bao nhiêu năm, cuối cùng, bọn họ vẫn quay lại vạch xuất phát.
Không phải trùng hợp.
Không phải số phận.
Mà là do chính họ quyết định.