Nhà nuôi mèo và nhà không có mèo khác nhau một trời một vực.
Bỗng một ngày Giản Tĩnh có rất nhiều việc, nào là xúc phân cho mèo, cho nó ăn, ăn bữa nhỏ. Lúc đi vệ sinh, thời gian chơi điện thoại cũng ngày một ít bởi mèo sẽ giám sát mà đi vào theo.
Mở máy tính làm việc, mèo sẽ ngồi trong tay kêu ‘meo meo’ đòi ôm.
Giản Tĩnh cảm thấy may mắn khi Pudding được dạy kĩ, nó không thích giẫm bàn phím, cũng không thích cắn dây điện. Ngoài việc đẩy ngã ly làm đổ nước lên bàn phím khiến nó bị hỏng mất một cái thì không có rắc rối gì.
Cô rất tò mò, không biết rốt cuộc những con mèo được tác giả nhận nuôi, à không, là những tác giả nuôi mèo làm thế nào để đảm bảo công việc nhỉ?
Dù sao nếu cô không muốn viết bản thảo thì cô sẽ vuốt mèo.
Mỗi ngày đều là: ‘Pudding, đến đây ôm cái nào’, ‘Pudding, lại ăn cơm nào’, ‘Pudding ơi, chúng ta xuống lầu thôi’.
Sau đó, cô không thể tránh khỏi mà nảy ra suy nghĩ đen tối: Nếu lừa Giang Bạch Diễm rằng mèo bị lạc mất thì có thể chiếm Pudding làm của riêng không?
Đáng tiếc là Giang Bạch Diễm quản con trai rất chặt chẽ, mỗi ngày đều phải gọi video mới yên tâm.
Giản Tĩnh cố tình hỏi: “Cậu không sợ tôi bán Pudding nhà cậu à?”
Giang Bạch Diễm: “Pudding không đáng tiền, tôi chỉ sợ nó bị người khác nhận làm con nuôi thôi.”
Ấy dà, đứa nhỏ này thông minh quá.
Giản Tĩnh hậm hực từ bỏ kế hoạch dụ dỗ, chơi được một ngày là một ngày.
Sau đó, tháng ba đến.
Xuân về hoa nở, nhiệt độ dần tăng lên, quần áo mỏng dần đi, hoa đào nở sớm, trên đường ngập tràn khí xuân.
Giản Tĩnh nhận được thiệp mời kết hôn.
Người kết hôn chính là con gái phó Tổng Giám đốc Kim Ô, chẳng những mời bạn bè gần xa mà các tác giả xếp hạng đầu cũng nằm trong danh sách mời.
Đây là trường hợp không thể thoái thác, bắt buộc phải đi.
May mắn là hôm đó trời trong gió mát, thời tiết sáng sủa, trời xanh thẳm cùng mấy làn mây trắng nhàn nhạt, nhiệt độ không cao cũng không thấp, vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Giản Tĩnh đã xúc phân và cho Pudding ăn từ sớm, chăm sóc cho đến khi giữa trưa có dì đến cho ăn thì mới dừng lại, lòng đầy lo lắng rời khỏi nhà.
Khang Mộ Thành tới đón cô, thấy thế bèn nói: “Thích mèo như thế thì tự mình nuôi một con đi.”
Giản Tĩnh: “Mua không bằng ‘chôm’, ‘chôm’ không bằng lừa, lừa không bằng trả lại.”
Đây là lần đầu tiên Khang Mộ Thành gặp cô sau gần một tháng, tình hình có vẻ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng. Xem ra, cô không giống như đau thương quá độ, hạt đính trên hai gò má như trang điểm, đánh son môi màu nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ hồng nhuận.
Mặc một chiếc váy trắng kiểu sơ mi viền ren, eo đeo thắt lưng da màu nâu sáng tôn lên vòng eo mảnh khảnh dưới làn váy rộng, ngoài cùng khoác một chiếc áo bành tô mỏng. Phía dưới phối với đôi giày boot, mặt trên đính mấy hạt lấp lánh, đáng yêu, mang theo làn gió Rock n’ Roll.
Tựa như gió xuân mới.
Có lòng mua quần áo thì vấn đề lập tức không còn lớn.
Khang Mộ Thành thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc anh mới dám mở miệng nhắc đến chuyện sách mới: “Anh đã xem bản thảo mới, vẫn phát huy ổn định tính hồi hộp, là phong cách của em, trái lại cảnh tình cảm khá bất ngờ. Nói thật ra, Tĩnh Tĩnh à, anh cho rằng em sẽ viết thành Hạ Tinh đấy.”
Giản Tĩnh buồn cười.
“Truyện của cô ấy rất được quan tâm, có điều cũng thấy rõ khuyết điểm, vũ trụ như giấc mộng. Truyện của em cũng có giả nhưng ý lại rất thật, viết bằng cách nào thế?” Khang Mộ Thành vờ bình thản hỏi.
Giản Tĩnh ngoảnh mặt sang trái, hỏi: “Vậy khi nào anh cho ý kiến chỉnh sửa?”
“Anh mang đến rồi.” Khang Mộ Thành đưa cho cô một tập tài liệu rồi lại chuyển về đề tài cũ: “Gần đây trong nhóm, bên phía biên kịch Hứa luôn thảo luận về việc chọn diễn viên cho [Ác quỷ 2], mà em lại hiếm khi lên tiếng.”
Giản Tĩnh đáp: “Không có hứng thú.”
“Không phải trước đó muốn đề cử Giang Bạch Diễm sao?” Anh hỏi.
Giản Tĩnh đáp lại: “Không phải tùy anh sao? Hơn nữa, cậu ấy cũng bỏ rồi.”
“Em cũng có thể đề cử những người khác mà, em có thích diễn viên nào không?”
“Tổng Giám đốc Khang.” Giản Tĩnh quay đầu nhìn anh: “Có phải anh muốn hỏi em về Tạ Duy không?”
Khang Mộ Thành khựng lại, rồi nói: “Hai người mới quen biết bao lâu mà anh ta và Thiệu Mông lần lượt qua đời, Đào Đào lại bỗng nổi điên nên anh lo lắng mới hỏi thôi.”
Giản Tĩnh lắc đầu, trả lời: “Em không sao.”
Quen biết không được mấy ngày thì có thể đau lòng cỡ nào chứ? Chỉ là người vừa chết, mọi thứ đều ánh lên tầng sáng nhu hòa nên khó tránh khỏi thẫn thờ.
“Tĩnh Tĩnh.” Khang Mộ Thành nói từng câu từng chữ: “Em có thể tâm sự với anh.”
Cô liếc nhìn anh nhưng không đáp lời.
Anh nói thêm: “Chuyện gì cũng được, anh đều nghe cả.”
“Không muốn.” Cô từ chối vừa gọn gàng vừa nhanh chóng.
Khang Mộ Thành khiếp sợ, anh ngạc nhiên nhìn cô: “Vì sao? Anh sẽ giữ bí mật, em không tin anh sao?”
“Em không muốn báo cáo trạng thái người mình như thể đang làm khảo sát tâm lý.” Giản Tĩnh từ tốn nói: “Tổng Giám đốc Khang muốn nói chuyện với em thì trước tiên nói về mình cái đi.”
Khang Mộ Thành rùng mình, gương mặt lộ vẻ do dự.
Giản Tĩnh chỉnh lại chiếc trâm thỏ trước ngực, gió thoảng mây bay.
Một lát sau, dường như Khang Mộ Thành chuẩn bị mở miệng nói gì đó nhưng do không quen bày tỏ trước cô nên do dự một lúc lâu, vẫn không thể phá vỡ chướng ngại tâm lý, anh đành ngắc ngứ lảng sang chuyện sang: “Đến rồi.”
Hôm nay, câu lạc bộ nửa tư nhân không mở cửa do có tiệc cưới tổ chức ở đây. Nó được thiết kế như thành lũy Anh quốc, chỉ tổ chức lễ cưới và một bữa tiệc khác, tính bảo mật vô cùng cao.
Xe lái qua cửa sắt, một tòa nhà có kiến trúc giống trang viên Highclere đập vào tầm mắt.
Mặt cỏ rộng thênh thang, vườn hoa trang trí hoa lệ, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành cảnh phim thần tượng. Thế nhưng lúc này đây, khu vườn đã bị lụa trắng cùng dàn hoa tươi ‘đóng chiếm’, bóng bay năm màu rực rỡ được gắn lên giàn hoa, tựa như ảo mộng.
Giản Tĩnh ký tên ở lối vào, bỏ vào 8888 tệ, lại nhận được một phần quà.
Cô rất tò mò bọn họ sẽ đưa cái gì nên mở ra ngay tại chỗ.
Một chai nước hoa Jo Malone, một cây son Chanel và hai viên socola thủ công.
Lại liếc sang hộp cho quý ông của Khang Mộ Thành: “Của anh có gì?”
Khang Mộ Thành vốn không định mở ra ngay nhưng nghe cô hỏi thì anh đành giật dây ruy băng gói quà ra, bên trong là chiếc bật lửa, nước hoa và bánh quy.
“Cho em.” Khang Mộ Thành đưa bánh quy cho cô: “Như đứa bé.”
Giản Tĩnh: “...” Cô lại không muốn.
Thế nhưng cho cũng đã cho rồi, cô vẫn nhét nó vào trong túi.
Ánh mắt Khang Mộ Thành trở nên nhu hòa, anh săn sóc nói: “Đi theo anh, chúng ta đi chào hỏi chủ nhà.”
Giản Tĩnh đi theo.
Phó Tổng Giám đốc Kim Ô họ Nhiếp, được người ta gọi là Phó Tổng Giám đốc Nhiếp, là một người đàn ông trung niên đẹp trai, dù lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn còn đẹp, cơ thể thẳng tắp. Bởi vì cuộc sống sung túc nên nếp nhăn trên mặt không nhiều.
“Mộ Thành tới rồi à.” Phó Tổng Giám đốc Nhiếp phụ trách công việc xuất bản, ít tiếp xúc với Giản Tĩnh nên nói chuyện hơi lạnh nhạt: “Đây là cô Giản nhỉ, cảm ơn cô đã tới tham gia hôn lễ của con gái tôi.”
“Chào Phó Tổng Giám đốc Nhiếp.” Giản Tĩnh quen cửa quen nẻo làm bình hoa.
Phó Tổng Giám đốc Nhiếp đã làm ở Kim Ô vài chục năm nên thân với Khang Mộ Thành đến nỗi không cần chào đã hỏi thẳng: “Dung Dung và mẹ con bé đang ở cùng nhau, hai đứa chắc đã lâu rồi không gặp ha?”
Khang Mộ Thành trả lời: “Đã hơn hai năm.”
“Trông thấy cháu, chắc chắn con bé vui lắm.” Phó Tổng Giám đốc Nhiếp cười híp mắt: “Đi thăm con bé một chút đi, hôm nay có vài người bạn thân Dung Dung đến, đều là mấy cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa năng động. Cháu còn lớn hơn Dung Dung nhà chú hai tuổi đấy, nhớ nắm chắc.”
Khang Mộ Thành thở dài: “Vâng.”
Giản Tĩnh nhịn cười, quả nhiên điều đáng sợ khi tham dự lễ cưới chính là bị người khác giục cưới hết lần này đến lần khác.
Khang Mộ Thành sợ Phó Tổng Giám đốc Nhiếp nối duyên tơ hồng tại chỗ nên anh vội kiếm cờ rời khỏi, đi thăm cô dâu hôm nay.
Cô dâu và mẹ đang chờ ở trong phòng, tầm mười cô gái vây quanh cô ấy như vầng trăng sáng được ngàn vì tinh tú xoay quanh.
“Dì Vân, Dung Dung.” Khang Mộ Thành quen thuộc đến chào người lớn.
Hôm nay, bà Nhiếp mặc bộ sườn xám màu đỏ theo phong tục. Bởi vì chất vải cao cấp, tay nghề khéo léo nên dù là màu đỏ thô tục cũng không lộ vẻ kém sang, trái lại vô cùng lộng lẫy và mang theo không khí ngày vui.
Bà ấy nhìn thấy Khang Mộ Thành thì khỏi nói vui biết bao: “Mộ Thành à, mau qua đây ngồi.” Lại nói với con gái: “Dung Dung, lâu rồi con chưa gặp Mộ Thành đúng không?”
Cô dâu đã đổi váy cưới, vải sa tanh trắng nhu hòa cẩn thận ôm lấy dáng người mảnh khảnh, đuôi váy kéo dài trên đất, đẹp tựa cánh hoa nở rộ.
“Anh Mộ Thành.” Cô dâu Dung cười tươi: “Cảm ơn anh đã tới tham dự lễ cưới của em.”
Khang Mộ Thành cũng không nghiêm túc như xã giao thường ngày, anh khẽ cười: “Lâu rồi không gặp em, bỗng nay lại kết hôn. Nghe nói bên nam là con trai nhỏ nhà họ Phòng đúng không?”
Vẻ mặt bà Nhiếp vui sướng gật đầu: “Đúng đúng, trước kia Mộ Thành gặp rồi à?”
“Gặp rồi nhưng không quá quen.”
Chỉ cần lật xem bảng xếp hạng phú hào cả nước của thế giới này thì không khó để phát hiện về cơ bản, một trăm xí nghiệp đứng đầu đều gồm vài ngành nghề: Mạng, bất động sản, điện tử khoa học kỹ thuật, y dược, chế tạo máy móc, thực phẩm, quần áo và truyền thông xuất bản.
Gia tộc Phòng thị nổi tiếng về công việc bất động sản. Hai mươi năm trước, tài sản của gia tộc có thể xếp trong top 20 cả nước.
Thế nhưng đó chỉ là hai mươi năm trước.
Thời thế thay đổi.
Nhưng người sống không chạy thoát chuyện ăn ở, nghề đất vẫn ngoan cường. Nhà họ Phòng tuyệt đối được cả nước gọi là kẻ có tiền.
Đương nhiên, tài phú là của cả nhà, hôm nay, chú rể mà cô dâu Dung sắp lấy chỉ là đứa con nhỏ nhất nhà đó. Ba anh ta còn sống, bên trên lại có anh chị, tự bản thân mình lập nên sự nghiệp nhỏ.
Gần đây có một chuỗi thương hiệu homestay, là việc kinh doanh của đối phương.
Bà Nhiếp vô cùng hài lòng đứa con rể này.
Một khi đứa con bé bỏng nhà mình có chốn về thì bà ấy cũng muốn phá lệ xe dây tơ hồng cho những người khác.
Ánh mắt bà Nhiếp đảo qua dàn phù dâu, chọn trúng một người mình ưng nhất: “Tiểu Thuần à, cháu giúp dì một chuyện với, cháu dẫn thằng bé đi dạo đi.”
Lại nói với Khang Mộ Thành: “Một đứa con trai như cháu, chắc chắn không kiên nhẫn nói chuyện với dì. Hôm nay có rất nhiều người tới, cháu nên kết bạn nhiều hơn đi.”
Khang Mộ Thành lại trả lời: “Hôm nay phải tới tối mẹ cháu mới đến nên cháu muốn nói chuyện với dì một chút ạ.”
Chủ tịch Khang lăn lộn đến chỗ cao này thì việc kiếm tiền đã không còn là điều đầu tiên cần giải quyết. Đa phần bà đều vứt công việc lên đầu con trai, còn mình thì phụ trách nhiệm vụ truyền bá văn hóa, thường xuyên tổ chức hoạt động ở nước ngoài, nâng cao tiếng tăm.
Hôm nay, bà cũng ở nước ngoài, chuẩn bị gặp mặt thành viên hoàng gia nào đó. Lịch trình đối phương đã sắp xếp tốt một, hai tháng từ lâu nên thật sự không tới kịp.
“Không sao, Chủ tịch cũng đã gọi điện cho dì.” Bà Nhiếp cười thúc giục: “Đừng lề mề, đi mau đi, nếu cháu không đi thì cô gái nhỏ bên này sẽ không thể nào làm việc.”
Dàn phù dâu cùng cười rộ.
Khang Mộ Thành kiếm cớ thất bại nên đành đứng dậy rời đi.
Phù dâu Thuần có vẻ hơi căng thẳng, cô ấy hít một hơi thật sâu mới cười dịu dẫn đường: “Chú rể bên kia đều chờ ở vườn hoa, ta nên đi vòng đường này qua đó.”
Từ lầu hai đi xuống, xuyên qua sảnh lễ đường, đi ra cửa sau thì tới khu vườn mát mẻ, hoa tươi cắm trên hành lang và cổng vòm, cỏ xanh như tấm đệm.
Bình bơm liên tục thổi ra bong bóng bay, dưới tia khúc xạ mà nó lóe lên bảy sắc cầu vồng. Trong không khí ngập tràn mùi bánh ngọt, theo gió xuân kích thích khứu giác của mỗi người.
Những khách mời đa phần đứng trò chuyện hoặc chụp hình, mấy đứa trẻ nắm bóng bay chạy khắp nơi.
Giản Tĩnh ngồi một góc, chụp hình, nghịch điện thoại. Ánh nắng ấm áp rọi lên người, xua tan đi cái lạnh mùa đông vô hình còn sót lại.
Có lẽ vì cô chọn vị trí khá tốt, phía sau chính là một giàn hoa nên rất nhiều người thích chạy đến nơi heo hút này nói chuyện.
Ví như bây giờ có hai chàng trai cùng ngồi tâm sự.
A hỏi: “Nghe nói anh lại xem mắt?”
B đáp: “Mẹ anh giục nên đâu còn cách nào.”
A hỏi: “Vì sao không thẳng thắn với họ?”
B đáp: “Anh là con một, chắc chắn phải nối dõi tông đường, đâu còn cách nào.”
A cười khinh: “Cứ thế luôn à?”
B nói: “Em phải hiểu cho anh.”
A tức giận: “Được thôi, nếu đã vậy thì anh muốn hôn ai thì hôn, cưới ai thì cưới, chúng ta chấm hết từ đây.”
B khiếp sợ: “Sao em có thể nhẫn tâm như thế?”
Giản Tĩnh nghe đến mùi mẫn, nghĩ thầm hiển nhiên đây là tình tiết mở đầu của văn đam mỹ.
Nhưng nhanh chóng lại có việc đột ngột xảy ra, thay đổi cách thức hồi hộp.
Một phù rể mặc đồ tây đen khác vội vã chạy đến, thấp giọng nôn nóng hỏi: “Các cậu có nhìn thấy Phòng Ngạn đâu không?”
Phòng Ngạn là tên chú rể.
“Không, sao thế?” A hỏi.
Người thứ ba thở dài, giọng điệu không tốt: “Không thấy cậu ta đâu.”
Giản Tĩnh: À, hiểu rồi.