Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 139

Chương 139

Đến bảy giờ, quản gia mang đến một tin xấu.

Vì bão đổ bộ vào nên không thể ra biển, cảnh sát tạm thời không có cách nào lên đảo, mà đảo Nhân Ngư cũng nằm trong phạm vi bão dự kiến sẽ đi qua. Nói cách khác, ít nhất trong vòng hai mươi bốn giờ tới sẽ không thể nhờ cậy vào cảnh sát địa phương.

“Chết tiệt!” Cảm xúc bị kìm nén của Tư Anh Kiệt lại bùng lên, cáu kỉnh nói, “Còn Tiếu Tiếu thì sao? Ai sẽ điều tra vụ án đây?”

“Anh Anh Kiệt, anh bình tĩnh chút đi.” Giản Tĩnh ấn anh ta trở lại ghế, bình tĩnh nói: “Tạm thời cảnh sát không thể đến được, nên chúng ta sẽ tự điều tra."

Khang Mộ Thành trầm giọng nói: "Anh Kiệt, hãy phấn chấn lên, cậu là chủ nhân, phải chủ trì tình hình mới đúng."

Tư Anh Kiệt ôm đầu hồi lâu sau mới hỏi: "Phải làm gì?"

Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Chúng ta cần biết rõ hành động đêm qua của mọi người là gì, xem có chứng cứ ngoại phạm không.” Cô biết tình trạng hiện giờ của Tư Anh Kiệt không được tốt nên giải thích rất chi tiết: “Từ bảy giờ tối qua đến sáu giờ sáng nay, ở đâu và làm gì, ai có thể chứng minh được."

Rồi nói thêm: "Tôi đã hỏi bên chỗ các nhân viên công tác, họ sống trong ký túc xá dành cho nhân viên, đều có khả năng làm chứng cho nhau."

Vì vậy, hoặc giả như có hung thủ thì tất nhiên phải nằm trong số những người khách.

Quay ngược thời gian trở lại ngày hôm qua.

Sau khi chia tay tại nhà hàng vào buổi trưa, mọi người tản ra.

Tư Anh Kiệt nói muốn dạy Giản Tĩnh đánh bida, kéo Khang Mộ Thành đi cùng, cả ba người dành thời gian trong phòng bida đến bốn giờ. Khi cái nắng không còn quá gay gắt thì mới ra bể bơi rộng.

Ở đó, họ gặp A Húc và huấn luyện viên Doãn.

Khi được hỏi đến nơi đến của những người khác, A Húc nói: "Dao Dao và Tiếu Tiếu bảo muốn làm bánh ngọt. Ngải Lâm Na và anh Tông thì không thấy đâu."

Năm người họ ở hồ bơi đến hơn sáu giờ rồi đến nhà hàng ăn tối.

Bởi ai cũng cảm thấy rối bời nên cũng không phải là một bữa ăn được tất cả thống nhất.

Tư Anh Kiệt đến nhà hàng, mới ăn không lâu thì Dương Tiếu đã nói thấy không được khỏe, muốn quay về nghỉ ngơi. Dao Dao bảo mình sẽ đưa cô ta về phòng của mình.

Đây là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy cô ta, lúc đó là bảy giờ.

Sau đó, Dao Dao trở lại nhà hàng, gia nhập vào bàn cùng đám bạn, để bạn bè nếm thử món bánh do Dương Tiếu và cô ta cùng làm lúc chiều.

Bảy rưỡi, Ngải Lâm Na xuất hiện.

Cô ta thay một bộ quần áo khác, bảo chiều nay mình đi dạo trên núi, lúc hơn hai giờ đã về phòng ngủ trưa, đến năm giờ thì thức dậy. Sau khi tắm rửa, làm spa thì đến đây ăn.

Sau khi trò chuyện một lúc, Tư Anh Kiệt và Khang Mộ Thành rời đi, cả hai trở về phòng uống rượu một mình.

Giản Tĩnh muốn cho hai người có thời gian nói chuyện riêng nên không đi theo, cô cũng không muốn ở lại như trẻ con đợi phụ huynh, vì vậy chơi bài với mọi người.

Đó là ý kiến của Ngải Lâm Na.

Nhưng với tư cách là người yêu, A Húc và và huấn luyện viên Doãn muốn cùng nhau xem phim, làm chuyện thân mật nên uyển chuyển từ chối.

Chuyện này cũng không có gì, ba người vẫn có thể đánh bài, nhưng lúc này, Tông Tuân Mỹ xuất hiện, cười híp mắt hỏi: "Chơi poker thì thêm tôi vào nhé?"

Mọi người quay đầu lại, thấy anh ta đứng ở dưới ngọn đèn pha lê, mày khẽ nhếch, thần sắc mờ ảo, tựa như đang nhìn ai đó. Nhưng khi nhìn kỹ lại, lại thấy anh ta chưa từng thật sự để ý tới bất cứ ai.

“Chào mừng.” Ngải Lâm Na nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi Giản Tĩnh và Dao Dao: “Bốn người chơi trò gì vậy?”

Dao Dao nói: "Tôi chỉ biết một chút, nhưng không thạo lắm."

Giản Tĩnh: "... Tôi chỉ biết chơi 21 điểm."

Ngải Lâm Na đổi hướng: "Vậy thì chơi mạt chược đi."

“Cô biết chơi mạt chược à?” Dao Dao ngạc nhiên.

“Trò chơi thì làm gì có biên giới.” Ngải Lâm Na bảo người quản gia mang đến một bộ mạt chược, trông rất ra dáng: "Cô Giản biết chơi chứ? Không cần vội đâu, tôi có thể dạy cho cô."

Giản Tĩnh buồn cười.

“Sao thế, không tin tôi à?” Ngải Lâm Na liếc mắt.

Giản Tĩnh nói: "Không, chỉ là tôi thấy giọng điệu của cô rất giống với anh Anh Kiệt."

"À, dù gì cũng từng là vợ chồng, giống cũng là bình thường." Cô ta thờ ơ nói.

Giản Tĩnh cười, không nói gì.

Đánh mạt chược không được mượt lắm, không, chính xác là rất tệ.

Luật chơi phức tạp, nhiều mánh khóe, ba người kia ra bài rất nhanh nhưng đến phiên cô thì cô lại mãi không đánh ra. Đều ra bài bằng cảm giác, ba lần thì đến hai lần là tự tặng tiền cho người ta.

Sau vài ván, Ngải Lâm Na không khỏi trêu chọc: "Cô Giản, có người cho cô ăn bài mà vẫn chơi thế này, trình độ của cô nát quá."

Một năm sau khi tái sinh, kỹ năng diễn xuất của Giả Tĩnh cũng tiến bộ nhảy vọt như lý trí của cô, nghe đến đây thì vô cùng ngạc nhiên: "Tôi chơi rất tệ à? Tôi còn tưởng rằng mình đã chơi tốt."

Ngải Lâm Na một tay chống cằm, lòng bàn tay vuốt ve mạt chược, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: "Cô nhìn anh Tông luống cuống tay chân kìa, để người khác cầm bài còn mệt hơn là mình thắng."

“Nói mệt cũng không phải.” Tông Tuân Mỹ dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn Giản Tĩnh ở đối diện, môi nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời: “Dù sao thứ mà tôi muốn giành được không phải là tiền.”

Giản Tĩnh giả vờ không hiểu, ngập ngừng nói: "Mấy người đang nói gì thế, tôi không hiểu."

Dao Dao che miệng cười: "Mau ra bài đi, đến lượt cô kìa."

Cô cúi đầu xuống, những đầu ngón tay mềm mại trượt trên các con mạt chược, cuối cùng quyết tâm đánh ra một con.

“Ôi ù rồi.” Ngải Lâm Na cười: “Cảm ơn nhé.”

Giản Tĩnh: "... Lại nữa."

Cô đặc biệt đi rửa sạch tay, đổi sang một ly rượu vang có độ cồn thấp, tiếp tục chiến đấu.

Khoảng chín đến mười giờ, cuối cùng vận may cũng đổi, đã có kinh nghiệm và sự phối hợp ăn ý của Tông Tuân Mỹ, Giản Tĩnh thắng được một ván.

“Đừng đánh nữa.” Ngải Lâm Na duỗi người, đường cong lả lướt lộ ra: “Một tân binh, một nhường, chán quá, tôi đi uống rượu đây.”

Cô ta đứng dậy, đứng trước cửa sổ quan sát một lúc rồi chỉ lên sân thượng phía trên cao, hỏi: "Đứng bên kia ngắm sao rất tuyệt đúng không?"

Dao Dao cười nói: "Đúng vậy, tầm nhìn rất tốt."

“Tôi đi thưởng đêm một chút.” Ngải Lâm Na quay lại, nói với Dao Dao: “Có muốn đi cùng không? Để chỗ này cho ai kia đi, suy cho cùng, ai kia cùng không cần thắng tiền mà.”

Không phải tiền, tất nhiên sẽ là trái tim. Dao Dao rất biết điều cười nói: "Được, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài hít thở."

Hai người lấy rượu và xô đá rồi ngang nhiên chuồn mất.

“Uống một ly không?” Tông Tuân Mỹ nhìn Giản Tĩnh, nụ cười trên môi càng sâu: “Không phải em rất để ý tôi à.”

Giản Tĩnh mím môi.

Đúng vậy, cô thực sự tò mò về anh, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ đang rục rịch, mà là một loại trực giác quái đản nào đó. Dáng vẻ mà Tông Tuân Mỹ thể hiện ra ngoài hoàn toàn không phù hợp với chính anh ta.

Đương nhiên, cảm giác này rất nhỏ, xen lẫn giữa tồn tại và không tồn tại, giống như ngọn đèn đường thấp thoáng trong ngày sương, chỉ để bắt lấy hình ảnh phản chiếu vụn vặt của giọt nước.

Giản Tĩnh tin tưởng trực giác của mình, nhưng không muốn lộ ra quá nhiều, cô tránh ánh mắt của anh ta, không chịu thừa nhận: "Không."

Tông Tuân Mỹ thong thả nói: "Đừng lo, tôi không phải người xấu."

Câu nói này khiến cô giật mình, chần chừ một lúc cô mới đi theo anh ta đến quán bar.

Tông Tuân Mỹ nói vài câu với người phục vụ, đối phương mỉm cười rời đi, để lại một không gian rộng lớn cho hai người họ.

Giản Tĩnh bình tĩnh nói: "Anh nói với gì với anh ta thế?"

“Nói anh ta có thể tan làm.” Tông Tuân Mỹ đi ra sau quầy bar nhìn vào ly rượu: “Em muốn uống gì, Margaret? Hay là Pretty in Pink?”

“Đó là gì, tôi chưa từng nghe tới.” Giản Tĩnh thuận miệng nói: “Tôi muốn bia bơ.”

Tông Tuân Mỹ cười khẽ: "Đúng là khẩu vị của một cô bé."

Cô nói: "Thế à?"

“Cái này cũng không khó gì.” Anh ta nói xong đã đi tìm đến một nồi sữa bò nhỏ, anh ta mở bếp từ lên, sau đó lấy bơ trong tủ lạnh ra đun chảy. Tiếp đến lại đổ sữa bơ và một ít đường nâu vào nồi, cho hết vào lại khuấy đều lên rồi mới rót đến bia. Anh ta lại khuấy đều thêm lần nữa rồi đổ ra ly, đánh bông kem rồi từ từ đổ lên trên, cuối cùng rắc thêm bột quế.

“Đây.” Tông Tuân Mỹ đẩy chiếc cốc đến trước mặt cô: “Cẩn thận bỏng.”

Giản Tĩnh nhấp một ngụm, lúc sau mới nuốt vào.

Hương vị khá lạ.

Nhưng chính cô là người ra đề nên không thể không uống được.

Cô làm như chẳng có gì cả, cho rằng cơ mặt của mình đã được kiểm soát rất tốt, không hề lộ ra sự khác thường nào. Nhưng Tông Tuân Mỹ đã đưa tới một ly cocktail tới, là Bloody Mary nổi tiếng.

“Ly thứ hai nửa giá chứ?” Cô hỏi.

"Em sẽ thích cái này." Anh ta nói đầy ẩn ý: "Giống em, đúng không nhỉ."

Giản Tĩnh nhướng mày.

Mắt Tông Tuân Mỹ hiện lên ý cười: “Nhìn có vẻ tươi tắn như đào mận, vô cùng đáng yêu. Nhưng đằng sau lại là máu tươi đan xen, sát ý không ngừng.” Anh ta chậm rãi nói: “Tôi nói đúng không, tiểu thuyết gia trợ giúp cảnh sát phá nhiều vụ án giết người, cô Giản Tĩnh?"

Cô cụp mắt xuống.

Qúy Phong nói với cô tất cả những người giúp cảnh sát phá án, xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn nên trong hồ sơ đánh số, rất ít người có thể kiểm tra danh tính.

Làm sao Tông Tuân Mỹ biết được?

Giản Tĩnh có hơi ngạc nhiên nhưng phỏng đoán của cô đã được xác nhận, anh ta quả nhiên không đơn giản.

“À, anh nói cái này.” Giản Tĩnh bình tĩnh lại, tỏ vẻ tự nhiên, thừa nhận: “Chỉ là sở thích trái tay thôi. Nhưng làm sao anh lại biết được thế? Tôi không nhớ đã từng nói với ai.”

“Nơi nhạn đi quan sẽ để lại dấu vết, chỉ cần chú ý chút, đáp án sẽ rõ ràng.” Tông Tuân Mỹ nói.

Giản Tĩnh oán thầm: Nói cái khỉ.

Cô đảo khách thành chủ: "Cũng có lý, giống như một số người nói là nhiếp ảnh gia, nhưng lại hoàn toàn không giống."

"Xin rửa tai lắng nghe."

Giản Tĩnh nhún vai, nhưng không nói thẳng thắn như trước - không phải không muốn, mà là không thể. Cao thủ trung cấp biết quan sát sẽ đủ để đối phó với hầu hết mọi người, có thể gặp một bậc thầy ngụy trang như Tông Tuân Mỹ thì giống như trứng chọi đá vậy. Chỉ thấy sự khác thường mà không biết nguyên do.

Tông Tuân Mỹ nâng ly rượu, nhấp một ngụm Whisky lạnh, nụ cười giấu bên môi: "Xem ra chỉ là cảm giác."

Nói đến đây, Giản Tĩnh có hai lựa chọn: Hoặc thừa nhận một lần nữa, tỏ ra yếu kém với anh ta, xem có thể lợi dụng sắc đẹp để qua loa không, hoặc nhất quyết không thừa nhận, dù sao cũng không làm gì được cô.

Cô không muốn tỏ ra yếu kém, hiểu được với vẻ ngoài của mình, khó tránh việc lấy trứng chọi đá. Đang do dự thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa.

“Này, người pha rượu không có ở đây à?” Dao Dao bước vào, nói: “Tôi muốn gọi bia lạnh.”

Tông Tuân Mỹ mở tủ lạnh lấy một cốc bia ướp lạnh: "Cần gì nữa không?"

“Ngải Lâm Na hơi say, tôi nghĩ uống ít thì tốt hơn.” Dao Dao mỉm cười, trên má hiện lên một lúm đồng tiền mờ: “Hai người tiếp tục đi.”

Lúc đó đã mười giờ bốn mươi tối.

Mười phút sau, điện thoại nội bộ đổ chuông, là A Hào, anh yêu cầu người phục vụ của quầy bar giao kem và rượu Vodka. Nhưng khi nghe thấy giọng của Tông Tuân Mỹ thì anh ta chủ động nói sẽ đến đó lấy.

Một lúc sau, anh ta đến một mình, trò chuyện với họ, lấy kem và rượu vodka đi.

Đó là lúc mười một giờ năm phút.

Giản Tĩnh uống Bloody Mary xong thì hơi say.

“Em hơi say rồi.” Tông Tuân Mỹ rót cho cô một ly Coca: “Uống cái này đi.”

Giản Tĩnh chuẩn bị dừng lại, nhưng Tông Tuân Mỹ lại nói: "Để tôi nghĩ xem, em bắt đầu để ý tới tôi từ khi nào... à, cây chanh."

Anh ta cười, trong mắt có cất chứa sự bỡn cợt, nhưng không có ác ý, giống như kẻ si tình nói mê, dịu dàng xen chút quyến rũ, nhưng không có sát ý.

Hơn nữa, chủ đề câu chuyện bắt đầu rồi lại kết thúc cứ như vừa ra trận đã chạy thục mạng.

Giản Tĩnh không còn cách nào khác, đành nhận lấy cốc Coca, định dùng cafein để tỉnh táo lại tinh thần, nhưng không biết rằng lúc này, kết cục đã rõ ràng rồi.

Đây là một đối thủ khác hẳn bình thường, cô rõ ràng đề phòng anh ta, nhưng lại vô tình mất cảnh giác, đây hoàn toàn không phải lỗi của cô.

Lời nói của anh ta rất hài hước, bộ dạng thân mật đến mức ngay cả những người phụ nữ ngu ngốc thế nào cũng có thể cảm nhận được trên người anh không chỗ nào là không quyến rũ.

Không chỉ vậy.

Suốt mấy phút đầu, anh ta cũng không một lần chạm vào tay của cô, ngón tay, tóc, vai và tất nhiên là đôi chân gợi cảm hơn, luôn duy trì khoảng cách, toát lên vẻ lịch thiệp của một quý ông.

Sự quyến rũ vừa vặn, khiến người ta buông lỏng, không có chút cảm giác bị mạo phạm, tràn đầy hormone, tuyệt đối là sự hấp dẫn thuần túy đối với người khác giới.

Anh ta giỏi nói chuyện, giống như một tiểu thuyết gia tài giỏi, nhả ra từng lời giới thiệu, vừa phải, kích thích mong muốn bày tỏ của mọi người.

Được nghe, được hiểu, được thu hút, được khẳng định.

Và rồi trong một khoảnh khắc nào đó, say ngã trên quầy bar.

Rất đột ngột, một giây trước vẫn còn cảm thấy rằng ý thức của vẫn còn đó, giây tiếp theo khi tỉnh lại đã là một không gian mới.

Cô giãy dụa ngồi dậy, thấy đồng hồ trong phòng điểm mười hai giờ bốn mươi lăm.

"Em uống say rồi." Anh ta nói: "Ngủ đi."

Ý thức duy nhất còn lại nói cho cô biết đây không phải là phòng cô và cô phải rời khỏi đây.

Nhưng Tông Tuân Mỹ lại đỡ lấy đầu cô, đặt cô trên một chiếc gối mềm, cơ thể cô cho rằng mình đã trở lại không gian nơi mà cô có thể nghỉ ngơi và chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại là năm giờ hai mươi ngày hôm sau.

Tin tức do hệ thống công bố treo lơ lửng trước mặt.

[Tên nhiệm vụ: Sát ý trong đa giác tình yêu]

[Mô tả nhiệm vụ: Trời xanh mây trắng, biển xanh cồn cát, hòn đảo nhiệt đới nghênh đón cánh đồng Tu La Tràng trước nay chưa từng có. Dưới lời nguyền tình yêu, sát ý đang từng bước ép lại, bàn tay kẻ nào đã nhuốm đầy máu? Mời tìm ra sự thật trên đảo]

[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Thưởng ba mươi điểm can đảm nếu thành công, không bị phạt nếu thất bại]

Bình Luận (0)
Comment