Giản Tĩnh hỏi: "Ngải Lâm Na có gì không đúng cơ?"
"Nói từ lần tuần trăng mật của bọn anh đi, bọn anh đến Pháp. Cô ấy là con lai gốc Ý, không nói được tiếng Pháp." Tư Anh Kiệt nhớ lại: "Một hôm, anh và bạn ra ngoài uống rượu, lúc tối trở về thì lại nghe thấy cô ấy nói chuyện với người khác trước cửa khách sạn, đúng là đang nói tiếng Pháp. "
Khang Mộ Thành hỏi: "Nói gì?"
Tư Anh Kiệt thở dài: "Cậu cũng biết tiếng Pháp của tôi kém mà, chỉ hiểu mấy câu như ‘hiểu rồi’ với ‘được rồi’, nhưng vấn đề không phải cái này nhỉ? Biết nói tiếng Pháp rất bình thường, tại sao cô ấy phải nói dối tôi là không biết chứ?"
“Có khi là do bạn trai cũ dạy nên không muốn nói cho anh biết.” Giản Tĩnh làm sôi động bầu không khí: “Còn gì nữa không?”
"Lúc bọn anh đến Mỹ, có hôm đang dạo phố thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang. Cô ấy lập tức kéo anh đến cửa hàng bên cạnh. Hai người đoán xem đã xảy ra chuyện gì." Tư Anh Kiệt không đợi bọn họ đáp, đã tự mình trả lời: "Súng! Mọi người xung quanh lúc đó không kịp phản ứng, nhưng cô ấy lại có thể lập tức nghe thấy."
Khang Mộ Thành nói: "Người sống ở nước ngoài khá nhạy cảm với tiếng súng, đó là điều bình thường."
"Thôi được rồi, dù hai chuyện này có lời giải thích hợp lý đi chăng nữa thì điều thứ ba tuyệt đối vô cùng kỳ quái."
Giản Tĩnh tò mò: "Là gì thế?"
Tư Anh Kiệt thận trọng nói: "Từ lúc biết sẽ ly hôn, bọn anh chưa bao giờ cãi nhau."
Giản Tĩnh: "?"
“Cô bé, em không hiểu, Mộ Thành cậu nói đi, cái này có hợp lý không chứ?” Tư Anh Kiệt hỏi: “Cậu hiểu tôi mà, cậu nói xem có đúng là hơi kỳ quái đúng không?"
Giản Tĩnh không giải thích được: "Không cãi nhau thì có gì lạ."
Nhưng Khang Mộ Thành lại lắc đầu, tán thành với anh ta: "Tính khí Anh Kiệt nóng nảy, làm việc qua loa, đã cãi nhau với anh vài lần rồi, với Dương Tiếu thì ba ngày một trận nhỏ, nửa tháng một trận lớn."
"Đúng là người hiểu tôi. Tĩnh Tĩnh, em vẫn còn nhỏ, anh Anh Kiệt nói cho em biết vài kinh nghiệm sống. Ở trên đời không có cái gọi là linh hồn đồng điệu thật sự. Dù thích người nào đến đâu chăng nữa thì cũng sẽ có lúc không thể hòa hợp nổi, muốn cãi nhau." Tư Anh Kiệt nghiêm mặt: “Một người phụ nữ chưa bao giờ cãi nhau với người yêu của mình, chỉ có một giải thích."
Giản Tĩnh: "Hả?"
“Cô ấy không yêu anh.” Tư Anh Kiệt thở dài, buồn bã nói: “Đừng nghĩ anh cẩu thả, nhưng trực giác rất khó nói. Ngải Lâm Na là người rất bí ẩn, anh không hiểu được cô ấy, còn bị cô ấy làm cho mê muội, nếu không sớm kết thúc thì không chừng bị cô ấy bán mà còn đếm tiền giúp"
Khang Mộ Thành cau mày: "Sau khi cậu đề cập đến chuyện ly hôn, Ngải Lâm Na có phản ứng gì?"
Tư Anh Kiệt nói: "Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu rồi nói 'Hóa ra tình yêu đến nhanh cũng sẽ tan biến nhanh', sau đó ký vào đơn ly hôn".
Giản Tĩnh cũng cảm thấy kỳ quái, hôn nhân không phải trò đùa, không có chút níu giữ nào ư? Nhưng suy nghĩ lại, dường như tính cách Ngải Lâm Na không phải kiểu cố chấp, có khi còn không coi kết hôn là việc lớn gì.
Hơn nữa: “Nếu cô ấy không yêu anh thì cũng không có động cơ gì để giết Dương Tiếu cả.” Cô nói: “Nếu không phải vì tình yêu thì là vì tiền, cô ấy sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn với anh.”
Tư Anh Kiệt nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lý nên không khỏi cụt hứng: "Vậy sẽ là ai đây?"
Giản Tĩnh hỏi: "Vừa rồi anh nói A Húc thích Dương Tiếu hả?"
“Chuyện đó đã qua lâu rồi, bây giờ anh ta có quan hệ rất tốt với Tiếu Tiếu.” Tư Anh Kiệt vô cùng kinh ngạc: “Không phải em nghi ngờ anh ta đấy chứ?”
Giản Tĩnh bình tĩnh nói: "Bây giờ em vẫn chưa thực sự nghi ngờ bất cứ ai cả, ai cũng thấy đáng nghi. Còn Dao Dao thì sao, chị ấy có từng yêu ai không?"
"Trước đây Dao Dao từng có bạn trai, gia đình cũng bình thường. Bọn anh không quen, sau đó lại chia tay nên cũng không hỏi đến nữa." Tư Anh Kiệt nói: "Không thể là họ đâu, tất cả mọi người đều là bạn cũ cả."
Giản Tĩnh chẳng ừ hử gì cả: "Tông Tuân Mỹ và huấn luyện viên Doãn thì sao?"
Tư Anh Kiệt lắc đầu: "Không quen."
Khang Mộ Thành càng không biết, ngược lại rất lưu tâm đến một chuyện khác: "Họ Tông kia trước đây..." Nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Giản Tĩnh căng mặt lên, sắc mặt lạnh như trời đông giá rét: "Sao vậy?"
“Khụ.” Tư Anh Kiệt chợt hắng giọng.
Khang Mộ Thành đổi giọng: "Không có gì."
Giản Tĩnh bước vào việc giải quyết phá án về mặt tình cảm: "Bọn anh có tài khoản xã hội của chồng sắp cưới của Dương Tiếu không?"
Tư Anh Kiệt nói: "Em có thể hỏi Dao Dao, cô ấy biết."
“Được.” Sau đó Giản Tĩnh đi tìm Dao Dao.
Dao Dao đang ở trong bếp. Vì trên sàn dính đầy tương cà, dính nhớp nên cô ta đang lau sàn, lúc thấy Giản Tĩnh thì có hơi xấu hổ: "Muốn làm một chiếc sandwich nhưng không tập trung nên làm đổ hết."
“Vậy tôi sẽ quay lại sau.” Giản Tĩnh nói.
“Không sao đâu.” Dao Dao thu dọn một chút, bảo cô vào phòng khách ngồi rồi bưng một ly nước chanh bạc hà tới: “Có chuyện gì à?"
Giản Tĩnh bảo cô ta thuật lại các chi tiết của thi thể khi được phát hiện rồi mới hỏi thăm về chuyện chồng sắp cưới của Dương Tiếu.
"Anh Lý hả? Anh ta có một tài khoản Twitter, có khá nhiều fans." Dao Dao đưa thông tin tài khoản, khó nén u sầu: "Mới qua không bao lâu, Anh Lý mất, Tiếu Tiếu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lòng Giản Tĩnh hơi động: "Anh Lý chết như thế nào?"
Dao Dao cười khổ: "Tai nạn xe."
Cô ta biết rất rõ về chuyện này, lập tức giải thích toàn bộ câu chuyện. Thì ra anh chồng chưa cưới họ Lý từng mê thể thao mạo hiểm, cũng là một tay đua khá cừ, dù sau đó đã rửa tay gác kiếm nhưng là người rất có can đảm.
Hôm đó trời mưa to, anh ta nghe nói Dương Tiếu gặp vụ cướp, phải nhập viện, nhất thời lo lắng nên đi xe tốc độ cao.
Phạm vi nhìn thì kém mà phóng xe thì nhanh, tuy kỹ thuật lái xe của anh ta tốt, nhưng người khác lại không được như vậy, phanh không kịp nên bị chấn thương ở đầu.
Anh chồng chưa cưới họ Lý bị thương nặng rồi bỏ mình sau cuộc phẫu thuật thất bại.
Điều này có nghĩa là, nếu trong số những người có mặt có người thích anh ta, thì rất có thể sẽ nghĩ Dương Tiếu đã hại chết anh ta, có ý định trả thù.
Giản Tĩnh bắt đầu xem xét tài khoản xã hội của đối phương, nhân tiện hỏi: "Hôm qua chị tán gẫu với Ngải Lâm Na rất lâu, trước đây hai người đã biết nhau rồi à?"
"Không, trước khi đến đảo, tôi thậm chí còn không biết cô ấy là vợ cũ của Tư Anh Kiệt. Hai người họ kết hôn chớp nhoáng, còn chưa tổ chức đám cưới nữa." Dao Dao hơi chần chừ, sau đó thở dài nói: "Tôi luôn cảm thấy Tư Anh Kiệt và Ngải Lâm Na kết hôn có khi là vì trả thù Tiếu Tiếu."
Giản Tĩnh nổi hứng hỏi: "Tức là chị nghĩ Ngải Lâm Na thích anh Anh Kiệt ư?"
Dao Dao lè lưỡi: "Không biết nữa, chắc nhất thời thấy có tình cảm, hứng lên thì kết hôn, thấy không hợp thì chia tay, không có tình cảm sâu sắc."
Lời này không mưu mà hợp với những gì mà Tư Anh Kiệt đã nói. Giản Tĩnh hơi lo lắng rồi lại hỏi: "Chị biết Dương Tiếu có người thầm thích nào không?"
"Tiếu Tiếu? Tình sử của cô ấy rất đơn giản, chỉ có Anh Kiệt, anh Lý, à, trước đây A Húc cũng từng theo đuổi cô ấy." Dao Dao kỳ lạ hỏi: "Cô hỏi cái này làm gì, nghi ngờ ai hả?"
Giản Tĩnh nói: "Tiện thể thì hỏi chút thôi, chỉ là tôi cảm thấy quan hệ của mọi người khá phức tạp."
Đối thoại với Dao Dao kết thúc ở đây, tiếp theo, cô đến thăm A Húc và huấn luyện viên Doãn
Vừa khéo họ cũng đang bận.
A Húc nhe răng trợn mắt, huấn luyện viên Doãn đang bôi thuốc vào đầu gối cho anh ta: "Nhịn chút đi, chỉ là khử trùng thôi mà."
Giản Tĩnh quan tâm hỏi: "Anh Húc, sao anh lại bị thương thế?"
“Lúc nãy bọn tôi lên núi phun thuốc, tôi không cẩn thận bị ngã ấy mà.” A Húc ngượng ngùng nói: “Tôi giữ thăng bằng không tốt lắm nên dễ bị ngã.”
“Có nghiêm trọng không?” Giản Tĩnh hơi nghiêng đầu liếc nhìn hộp thuốc.
Huấn luyện viên Doãn bảo: "Bị tảng đá lớn cắt qua, nhưng may mà không sâu. Xử lý chút là được." Cô ta vừa giải thích vừa băng bó, động tác vô cùng thành thạo.
Giản Tĩnh hỏi: "Cô thành thạo thế, biết sơ cứu à?"
“Huấn luyện viên lặn phải thi chứng chỉ sơ cứu.” Hướng luận viên Doãn cười nói: “Tất nhiên tôi phải biết.”
Cô như có điều gì đó cần suy nghĩ, gật đầu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hỏi hai người vài vấn đề."
Đầu tiên đương nhiên là về quá khứ của A Húc và Dương Tiếu.
A Húc thẳng thắn thừa nhận: "Ban đầu là tôi biết cô ấy trước, nhưng tình cảm không đủ, không có duyên. Sau này thì thành bạn bè bình thường, Anh Kiệt cũng biết chuyện này."
Trái lại, anh ta lại hỏi: "Không phải cô nghĩ bây giờ tôi có bạn gái, lại đi giết người vì chuyện của bảy, tám năm trước chứ?"
“Quan hệ của hai người đúng là hơi phức tạp, đừng nghĩ nhiều quá.” Giản Tĩnh khẽ cười.
Trong lúc mơ hồ, Giản Tĩnh chợt ý thức được, khi cô tập trung phá án, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, nói nhiều hơn, hòa đồng hơn, như một sát thủ ẩn mình trong rừng rậm, kiên nhẫn tìm kiếm sơ hở của con mồi.
Cô quay sang nhìn huấn luyện viên Doãn, ý vị sâu xa nói: "Huấn luyện viên Doãn nghĩ sao?"
Huấn luyện viên Doãn cắn môi, đột nhiên nói: "Có phải cô muốn hỏi về quan hệ giữa tôi và Lý Tu?"
A Húc sững người: "Lý Tu? Chồng sắp cưới của Tiếu Tiếu ư? Hai người..."
Anh ta tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng phản ứng không quá dữ dội, nam nữ trưởng thành có chút quá khứ là chuyện bình thường, không quá ngạc nhiên.
“Trình độ hướng dẫn viên lặn của tôi trong lĩnh vực này không thể nói đứng thứ hai, lại càng không phải số một.” Hướng dẫn viên Doãn giải thích: “Lý Tu muốn tìm một nữ hướng dẫn viên, anh ta tìm được tôi, nhưng chúng tôi chưa từng chính thức nói chuyện, cũng chưa từng gặp lại."
Giản Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.
Trước đó, cô đã lướt qua tài khoản xã hội của anh chồng chưa cưới họ Lý kia, trong một bức ảnh từ ba năm trước có xuất hiện hình của huấn luyện viên Doãn. Nhưng chỉ có một tấm này, đến tấm ảnh trong tháng tiếp theo, anh ta đã ôm eo người phụ nữ khác rồi.
Nhưng dù như vậy, mối quan hệ hiện tại giữa bọn họ cũng đã đủ hỗn loạn.
Tư Anh Kiệt và Ngải Lâm Na.
Tư Anh Kiệt và Dương Tiếu.
Dương Tiếu và A Húc.
A Húc và huấn luyện viên Doãn.
Huấn luyện viên Doãn và người chồng sắp cưới họ Lý.
Người chồng sắp cưới họ Lý và Dương Tiếu.
Thú vị đến vậy, Tu La Tràng vẫn còn chưa đủ xứng tầm ấy chứ, phải gọi là chiến trường cổ đại mới đúng.
Giản Tĩnh viết viết vẽ vẽ vào sổ tay cả buổi, xác định mục tiêu tiếp theo là Tông Tuân Mỹ.
Đi bộ xung quanh một vòng cuối cùng cũng tìm thấy người nọ đang nằm trên ghế dài cạnh bể bơi.
Anh ta uống bia lạnh, thái độ bình tĩnh: "Đến tôi rồi à?"
“Anh đang mong tôi đến, hay là sợ tôi đến?” Lời nói của cô sắc bén, ánh mắt như dao, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
Nhưng thái độ của Tông Tuân Mỹ lại chân thành đến bất ngờ: “Đương nhiên là đang mong em đến.” Ngừng một chút, nói với giọng cực kỳ tùy ý nhưng cũng vô cùng bình tĩnh: “Cái chết của Dương Tiếu không liên quan gì đến tôi, tôi không giết cô ấy."
Giản Tĩnh làm sao có thể tin tưởng anh ta dễ dàng như vậy, hỏi: "Ồ? Anh cho rằng đó không phải là một tai nạn sao?"
“Tôi biết em không tin, vậy thì nghe thử suy nghĩ của tôi đi.” Anh ta dựa vào ghế bình tĩnh chắp tay, cực kỳ hấp dẫn, không khác gì tối hôm qua.
Nhưng Giản Tĩnh rất tinh ý nhận ra lúc này anh ta đang che giấu tâm trạng giữa đôi lông mày, điều này chỉ khiến người khác nghĩ anh ta xuất chúng, chứ không nghĩ đến mấy thứ tình cảm này kia.
Vừa thả vừa bắt như thường vậy, xem ra hôm qua đúng là cố ý rồi.
Tông Tuân Mỹ nói: "Tôi thường xuyên đến đảo nhiệt đới du lịch, hiếm khi thấy rắn cạp nong ở vùng này. Mà vết thương bị rắn cắn vô cùng đặc biệt. Vết thương trên cánh tay của Dương Tiếu không phải do nanh độc mà là kim độc..."
Giản Tĩnh bình tĩnh nói: "Còn gì nữa không?"
"Cửa sổ phòng mở toang, hung thủ chắc chắn phải là người biết được thói quen sinh hoạt nghỉ, ngơi cũng như biết cô ấy thích mở cửa sổ khi ngủ. Xét cho cùng, chẳng dễ gì mà có được nọc độc của rắn cạp nong." Tông Tuân Mỹ nói: “Mấu chốt là ai có nó? Lúc gây án đã dùng phương thức nào để giết người?”
Giản Tĩnh hơi thất vọng: "Nói cũng như không."
Anh ta nhún vai, cười nói: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, suy luận không phải sở trường của tôi."
"Vậy sao anh biết chuyện của tôi?” Cô hỏi ngược lại.
“Bí mật.” Tông Tuân Mỹ mỉm cười: “Có điều, theo quan sát của tôi về Dương Tiếu, cô ấy là người tốt bụng, ôn hòa, không có vẻ kiêu ngạo của tiểu thư nhà giàu, cũng không dễ làm mất lòng người. Những người có mặt hôm nay trên cơ bản đều bạn bè của cô ấy, khả năng báo thù rất nhỏ, nhưng khả năng giết người vì tình thì lại rất cao."
Giản Tĩnh dứt khoát ngồi xuống, cũng nằm xuống ghế dưới ô che nắng: "Giết người vì tình? Anh đang ám chỉ Ngải Lâm Na à?"
Anh ta nói: "Không, Ngải Lâm Na trêu đùa, quyến rũ Tư Anh Kiệt nhiều hơn là yêu triền miên, cô ta sẽ không giết người vì chuyện đó. Nhưng Tư Anh Kiệt và Dương Tiếu từng bên nhau, trong lòng chưa hẳn đã dứt tình, dường như muốn nói lại thôi, như trên phim vậy, có khả năng anh ta vì yêu mà sinh hận khá cao."
Những lời này đã chạm vào nỗi lo lắng giấu kín của Giản Tĩnh.
Mọi người không bị mù, Tư Anh Kiệt và Dương Tiếu tình khó dứt, mà tình là thứ không thể lý giải, lỡ như có điều gì hiểu lầm mà lỡ ra tay giết người cũng không phải không khả thi.
Giản Tĩnh thực sự không muốn nghi ngờ Tư Anh Kiệt, nhưng cô vẫn còn phân vân về anh ta.