Chút tình thú nho nhỏ của đôi tình nhân thế mà lại trở thành chìa khóa để giải mối nghi ngờ.
Giản Tĩnh trở lại với suy nghĩ của mình thì phát hiện sau khi loại trừ A Húc và huấn luyện viên Doãn, vẫn còn lại hai người bị tình nghi.
Một là Dao Dao, cô ta ở vị trí thuận lợi. Hai là Ngải Lâm Na, cô ta và Dao Dao quen nhau đã lâu, trộm chìa khóa phòng của Dao Dao không phải việc khó.
Người trước đã kiểm tra, cô quyết định đi đến phòng Ngải Lâm Na đang ở, căn số 9.
Thế mà Ngải Lâm Na lại không ở trong phòng.
Giản Tĩnh lặng lẽ vào phòng.
Trong phòng tối om, cô cẩn thận rọi đèn pin lên kệ để giày, lật xem đế giày. Cô ta cũng chỉ đi một đôi giày da mềm đáy bằng, dính một chút sạn và cỏ, điều này cũng rất bình thường, điều duy nhất khiến Giản Tĩnh chú ý là có một ít thứ màu trắng ở mép giày.
Cô xem xét một lúc, ngửi thử, ngạc nhiên phát hiện ra đó là sơn.
Toàn bộ biệt thự nằm trên mặt nước, chỉ có một chỗ có thể bị dính sơn.
Căn số 12 ở phía tây.
Đảo Nhân Ngư là hòn đảo tư nhân của anh họ của Tư Anh Kiệt, anh ta để lại di chúc, giao hòn đảo cho em họ nhưng đặc biệt yêu cầu giữ lại căn biệt thự số 12 ở phía tây, không cho người khác sống tại đó.
Gian nhà đã lâu không có người ở nên dễ hỏng hóc, vùng nhiệt đới nắng nóng gay gắt, thỉnh thoảng lại có bão, khó tránh bị hư hại.
Vào ngày đầu tiên Tư Anh Kiệt đến đảo, anh ta đã đến căn số 12 dạo một vòng, chê bai nhân viên săn sóc kém, yêu cầu họ tu sửa lại.
Nhưng Ngải Lâm Na đến căn số 12 làm gì?
Giản Tĩnh ôm một bụng đầy nghi ngờ bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Ngải Lâm Na vô cùng ngăn nắp, hành lý được chất trong phòng quần áo, vài bộ quần áo được treo lên. Trên bàn trang điểm có đặt túi xách đựng mỹ phẩm, bên trong được xếp đặt chai lọ mỹ phẩm một cách gọn gàng.
Túi đựng đồ trang điểm cũng đơn giản, chỉ có phấn phủ, son và bảng phấn mắt.
Nhìn cách trang điểm của cô ta thì cũng không ngờ dụng cụ lại tinh giản đến đến vậy, trình độ cũng quá cao... không, có gì đó không ổn lắm.
Giản Tĩnh đặt tay lên ngực tự hỏi mình, cô không phải là một phụ nữ thích trang điểm, dù vậy lúc đi xa cũng không thể chỉ mang ít đồ trang điểm đi như vậy. Điều gì cũng có thể xảy ra khi đi du lịch nên chắc chắn là phải mang nhiều hơn để tùy cơ ứng biến.
Đặc biệt là kem chống nắng.
Ngải Lâm Na chỉ còn lại một ít, hoàn toàn không phù hợp với những gì cô ta nói về việc học lặn.
Mặt trời trên biển là mạnh nhất.
Trong két sắt có gì?
Cô do dự một lúc rồi bật thiết bị nhìn xuyên thấu trên kính mắt - công nghệ kỹ thuật đen đặc biệt này chỉ được sử dụng trong quá trình làm nhiệm vụ.
Két sắt của biệt thự trên mặt nước chỉ để cho khách đựng đồ dùng cá nhân, không có chức năng chống trộm mạnh, tính năng cực kỳ bình thường, hoàn toàn không chống lại thiết bị nhìn xuyên thấu.
Giản Tĩnh ngay lập tức nhận ra thứ bên trong.
Súng.
Đánh giá từ hình dạng của viên đạn thì không phải là súng lục.
Cô đảo mắt, đang định tắt thiết bị nhìn xuyên thấu (loại rất đốt tiền), nhưng ánh mắt thoáng thấy thứ gì đó nên vội vàng tập trung nhìn lại.
Có tường kép bên dưới hộp phấn, bên trong có vài viên con nhộng. Nhìn lại cây son, khá thật, phần đáy bên dưới là một cái USB.
Giản Tĩnh tắt thiết bị nhìn xuyên thấu, một suy nghĩ lởn vởn trong đầu cô: Không phải trên thế giới này có đặc vụ đấy chứ? Giống như 007 vậy?
Liệu Ngải Lâm Na có làm tổn thương người khác không?
Dương Tiếu có phải do cô ta giết không?
Cô ta muốn làm gì?
Da đầu Giản Tĩnh căng lên, nhớ lại cảm giác ngạc nhiên khi mới tới thế giới này.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy có người nói chuyện ở tầng dưới: "Ngải Lâm Na, cô không mang ô à?"
Đó là giọng của Tông Tuân Mỹ.
“Lúc ra ngoài trời không mưa.” Ngải Lâm Na thản nhiên nói: “Vậy nên, không phải bây giờ đang tranh thủ trở về đấy à. Nhưng anh Tông, sao mưa to gió lớn thế này anh vẫn còn ra ngoài dạo vậy?”
“Ai nói tôi đi dạo?” Tông Tuân Mỹ cười nói: “Có khi là có hẹn với người đẹp đấy.”
Ngải Lâm Na nói: "Vậy tôi không lãng phí thời gian của anh nữa."
Sau đó, tiếng cửa bị đẩy ra vang lên, tiếng cởi giày, tiếng đi lên tầng.
Giản Tĩnh quyết định rất nhanh chóng, lập tức vào phòng tắm mở cửa sổ ra, đang định nhảy xuống thì nhìn thấy một bóng người đứng phía dưới, cầm ô ra hiệu: "Mau lên!"
Trong trường hợp khẩn cấp, không cần hỏi chi tiết, Giản Tĩnh trèo lên bệ cửa sổ, hai chân cố gắng hết sức, cuối cùng cũng giẫm lên bức tường cách đó nửa mét, chưa kịp ổn định trọng tâm đã lập tức gập người nhảy về phía trước.
Nhờ sự nhanh nhẹn mà cô đã nhanh chóng vượt qua, may là đáp xuống con đường lát đá, tránh để lại dấu chân trên nền đất ẩm ướt.
Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tông Tuân Mỹ làm một động tác im lặng, đưa tay ra đẩy cô rồi ép cô vào bức tường thấp bên cạnh. Bản thân thì như không có chuyện gì đi về phía trước.
‘Cạch.’ Cửa sổ trên đầu anh ta bị mở ra.
Ngải Lâm Na ló đầu ra, nhìn Tông Tuân Mỹ đầy ẩn ý: "Quái lạ, sao anh lại vòng ra đường này?"
Tông Tuân Mỹ nói: "Đường phía trước bị ngập nên tôi định chuyển sang đường phía sau, có vấn đề gì à?"
Ánh mắt Ngải Lâm Na sáng như đuốc, quét từng tấc đất phía dưới, nhưng phía sau bức tường thấp là một góc khuất tầm mắt, Giản Tĩnh ngồi xổm dựa vào tường, hoàn toàn che khuất cơ thể của mình.
Cô ta không tìm thấy gì cả.
Không dấu chân, không vân tay, không tóc.
Nhưng Ngải Lâm Na nhớ rất rõ ràng cửa sổ phòng tắm đã đóng, chìa khóa của cô ta không hề rời khỏi người. Dù không biết đó là ai, nhưng chắc chắn đã có người bước vào.
Đó là ai?
Người khách khác hay là nhân viên?
“Được rồi.” Lòng Ngải Lâm Na tràn đầy nghi ngờ nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, vén tóc lên, đóng cửa sổ lại như không có việc gì.
Ở bên ngoài, Tông Tuân Mỹ nghiêng ô nói nhỏ: "Lát nữa hẵng đi."
Giản Tĩnh gật đầu.
Anh ta chậm rãi rời đi, năm phút sau, cửa sổ kính lại phản chiếu gương mặt của Ngải Lâm Na. Cô ta đứng im một lúc rồi lặng lẽ đi xuống tầng.
Động tĩnh cực kỳ nhẹ nhàng lại còn trong ngày mưa bão như vậy, dưới tình huống bình thường hoàn toàn không thể phát hiện được.
Trừ những người có thính giác tốt.
Cô ta vừa mới xuống tầng thì Giản Tĩnh biết cơ hội đã đến, cô nhanh chóng biến mất. Mà lúc này, xung quanh đây chỉ có một nơi duy nhất có thể che giấu mình.
Biệt thự số 10 của Tông Tuân Mỹ.
Anh ta lấy khăn lông khô ráo lau tóc cho cô, trong mắt mang theo ý cười: "Xem ra cô đã phát hiện ra bí mật nho nhỏ của Ngải Lâm Na."
Ngâm nước mưa mấy phút đồng hồ khiến cả người Giản Tĩnh rùng mình vì lạnh: "Cái này là bí mật nhỏ ấy hả?"
“Đừng lo, cô ta không phải một người khó đối phó.” Tông Tuân Mỹ nói: “Em cũng không cần phải sợ cô ta làm tổn thương Tư Anh Kiệt.”
Giản Tĩnh nhướng mi: "Anh biết đọc suy nghĩ người khác à?"
“Trình độ suy luận cũng như em thôi, chỉ có chút tài mọn.” Anh ta nói: “Không ngại nói cho em biết, Dương Tiếu không phải do Ngải Lâm Na giết, trái lại cô gái nhỏ tên Dao Dao kia rất đáng ngờ.”
Không gì có thể khiến Giản Tĩnh kinh ngạc nhiên hơn việc này.
Cô đã điều tra hiện trường vụ án rất lâu, lại lần lượt kiểm tra phòng của mọi người, sau đó mới tập trung vào Dao Dao. Ngày hôm nay Tông Tuân Mỹ không làm gì cả, tại sao lại đưa ra được kết luận như vậy?
Giống cô ấy hả?
Tông Tuân Mỹ: "À, hình như tôi đã phí công rồi, em đã tìm ra manh mối."
“Tôi muốn nghe ý kiến của anh.” Giản Tĩnh nói ngắn gọn.
Tông Tuân Mỹ mỉm cười, câu trả lời cũng rất ngắn gọn: "Cô ta thích Tư Anh Kiệt."
Giản Tĩnh nghẹn lời, như bị hất máu chó đầy đầu, trái tim lộp bộp.
Cái thứ thần thánh gì đang bày ra thế, thêm một chiến trường cổ đại gì nữa hả?
"Lúc trước tôi đã từng nói, nhân duyên của Dương Tiếu rất tốt, mọi người đều không có mâu thuẫn với cô ấy, chắc đó chỉ là tranh chấp tình cảm."
Tông Tuân Mỹ phân tích biểu hiện của từng người: "Tư Anh Kiệt và cô ta dẫu lìa xa vẫn vương tơ lòng, hành động né tránh nhưng lại chưa từng rời mắt khỏi, rõ ràng là tình cũ chưa dứt. Khang Mộ Thành coi những người phụ nữ khác là người bình thường, nhưng đặc biệt chăm sóc em. Đổng Húc và Doãn Đồng hãm sâu vào tình yêu cuồng nhiệt, rót mật đổ dầu. Ngải Lâm Na cố gắng kết bạn với Lâm Dao, có mưu đồ khác. Còn em... em cảm thấy rất tò mò về tôi, không phải à?"
Không đợi câu trả lời, anh ta nói tiếp: "Về phần Lâm Dao, có thể em không phát hiện ra cô ta luôn ở phía trước bên phải hoặc bên trái của Tư Anh Kiệt, dùng góc mặt đẹp của mình đối diện với anh ta."
Giản Tĩnh im lặng: Có chuyện như vậy à? Sao không phát hiện nhỉ
"Một hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần thì không phải là trùng hợp nữa. Mà tối hôm qua, cô ta và Dương Tiếu đều làm bánh ngọt, cố ý nói những hình hoa là do Dương Tiếu làm, nhưng lúc bày chén đĩa lại đặt hình giọt nước mình làm trước mặt Tư Anh Kiệt."
Tông Tuân Mỹ nói không ngừng, như thể manh mối ở khắp mọi nơi.
Nhưng lòng Giản Tĩnh biết trên đời này có rất ít người có năng lực quan sát như vậy, hơn nữa thẻ quan sát trung cấp của cô cũng chưa đạt tới cảnh giới đó.
Con người này có thân phận gì thế?
“Cũng có lý.” Cô ngước mắt lên, sâu xa nói: “Nhưng tôi nhớ hôm qua sau khi mọi người ăn xong anh mới đến đây. Làm sao anh biết được chuyện này?”
Tông Tuân Mỹ nói: “Mặc kệ là tôi biết được từ đâu thì manh mối này cũng phải có giá trị nhỉ?"
Giản Tĩnh không phủ nhận.
Việc Dao Dao yêu thầm Tư Anh Kiệt có thể nói là động cơ lớn nhất, là điều kiện phạm tội tốt nhất, điều tiếp theo cần tìm hiểu là vũ khí giết người mà cô ta đã sử dụng và thời gian là lúc nào.
Trong lúc trầm tư, sấm chớp giật, gió gào thét.
Giản Tĩnh muốn gửi một tin nhắn cho Khang Mộ Thành để hỏi anh ấy về tiến độ bên đó, nhưng gửi vài lần đều không được. Tín hiệu mạng ngày càng kém, lúc vừa bước ra khỏi cửa thì nó đã biến thành chữ X.
Mạng như rác vậy, cơ sở hạ tầng cũng là rác, đảo nhỏ không làm ăn được gì.
Cô oán thầm một lúc lâu, không còn cách nào khác là quay về trước.
Tông Tuân Mỹ đưa cô ra cửa.
Lúc này, Giản Tĩnh đột nhiên dừng lại, núp ở người sau cánh cửa, quan sát Tông Tuân Mỹ: "Mục đích anh đến đây là gì?"
"Không liên quan gì đến mọi người cả." Anh ta trả lời.
Giản Tĩnh dừng lại một chút, chưa nói tin hay không, xoay người rời đi.
Nhưng Tông Tuân Mỹ thấy cô không chọn về phòng nghỉ ngơi mà trái lại, cô đến căn biệt thự số 9, gõ cửa phòng Ngải Lâm Na như không có chuyện gì.
Trong lòng anh ta không khỏi khen ngợi một tiếng, dừng lại ở căn biệt thự số 9, không chỉ có thể trông chừng Ngải Lâm Na mà còn có thể theo dõi anh ta, một công đôi việc. Hơn nữa không phải ai cũng dứt khoát như vậy, mới thoát hiểm ở bên đây đã lại mặt không đổi sắc tới cửa khác.
Biệt thự số 9.
Ngải Lâm Na nhìn người ngoài cửa, vừa cảnh giác vừa kinh ngạc: "Sao cô lại ở đây?"
“Tôi muốn hỏi cô thêm một số chi tiết về chuyện xảy ra tối qua.” Bụng da Giản Tĩnh càng ngày càng sâu, mới lẻn vào nhà người ta không lâu mà còn có thể giả vờ như không có chuyện gì: “Không sao chứ?"
Ngải Lâm Na nói: "Muộn rồi, ngày mai không được à?"
Giản Tĩnh nhìn thời gian trên điện thoại của mình, giả vờ ngạc nhiên: "Mới hơn 8 giờ, cô muốn đi ngủ à?"
Ngải Lâm Na tỉnh bơ nói: "Trời vừa mưa lại trở gió, cũng chẳng còn chuyện gì hay ho khác, chẳng bằng đi nghỉ sớm."
“Vậy tôi đến uống rượu cùng cô nhé?” Giản Tĩnh hào hứng nói: “Vừa hay, tôi không có ai ở cùng, rất chán. Hôm nay Dao Dao đi cùng anh Anh Kiệt rồi, hai chúng ta có thể làm bạn.”
Giản Tĩnh vừa bước vào vừa nói.
Nếu đẩy người ta ra, sợ rằng sẽ khiến cô nghi ngờ, có khi lại nói là có liên quan đến vụ án giết người. Ngải Lâm Na nghĩ, miễn cưỡng nhường đường.
Quầy bar của biệt thự đã chuẩn bị sẵn đồ uống, hai người mỗi người một ly rót đầy sâm panh.
Giản Tĩnh nói: "Cô rất thích uống rượu ở quán bar, nhưng uống không giỏi. Tôi nhớ hôm qua cô và Dao Dao mới uống một chai rượu nho đã say rồi."
Ngải Lâm Na cười nhạt, cầm ly rượu chậm rãi uống.
Giản Tĩnh nhấp một ngụm rượu, im lặng rút thẻ ra.
[Rút thẻ bình thường]
[Rút hoàn tất]
[Tên: Thẻ thuốc giải rượu (10/10)]
[Nội dung mô tả: Công dụng giải rượu mạnh mẽ, tỉnh táo tức thì, khiến bạn ngàn chén không say, vạn cốc không đổ]
[Lưu ý: Có vẻ như bạn không muốn nếm trải mùi vị của cơn say nữa rồi]
Rất tốt, hệ thống vẫn đáng tin cậy hơn bao giờ hết, gửi các đạo cụ thích hợp đến.
Tối hôm nay, xem xem ai không nhịn được giả say trước.