Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 187

Chương 187

Lễ phục Giản Tĩnh đặt may ở Paris trị giá sáu trăm năm mươi nghìn.

Con số này hơi quá nhưng phục vụ rất chu đáo. Khoảng nửa tháng sau, nhà thiết kế từ ngàn dặm xa xôi bay sang tận nơi mời cô thử áo một lần để chỉnh sửa các chi tiết cho phù hợp với thân hình.

Nhà thiết kế khen ngợi: “(Tiếng Pháp) Cô giữ dáng rất tốt, hầu như chẳng có thay đổi gì.”

Giản Tĩnh mỉm cười.

Đây có lẽ là một trong những lợi ích chính của hệ thống. Chỉ cần dữ liệu về cơ thể không đổi, hình thể cũng rất ít thay đổi. Thức ăn ăn vào được mặc định sẽ được tiêu thụ vô hình.

Nói ngắn gọn, ăn uống thả cửa mà không sợ béo.

Nhưng vẫn là có vài chi tiết chưa hoàn hảo cần chỉnh lại một chút. Đối phương cho biết chỉ mất thời gian một tuần, sẽ kịp hoàn thành trước lễ trao giải vào tháng mười một.

Giản Tĩnh nhìn vào gương chụp một bức ảnh, suy nghĩ một lúc lại gửi cho Quý Phong.

Anh trả lời chỉ một chữ: ‘Đẹp’

Giản Tĩnh: ‘Nhìn cho kỹ’

Nửa tiếng sau, sau khi cô đã thử áo xong, anh mới có thời gian mà bấm vào mở to bức hình. Lúc này mới ngộ ra, vẻ mặt kinh ngạc.

Quý Phong: ‘Cô Giản, không phải chứ, thật hay giả vậy? Cô muốn làm gì?’

Cô: ‘Anh đoán xem!’

Quý Phong: ‘Không khuyến khích.’

Giản Tĩnh: ‘Anh điều tra anh ta mà anh ta không biết gì sao?’

Quý Phong: ‘Quá mạo hiểm, không cần thiết.’

Giản Tĩnh: ‘Sớm muộn gì cũng đến ngày này, có chuẩn bị vẫn tốt hơn là chưa chuẩn bị.’

Quý Phong trực tiếp gọi điện thoại đến, nói thẳng vào vấn đề: “Đã tra ra thân phận của anh ta, bắt anh ta là xong. Cô không cần làm vậy.”

Giản Tĩnh vặn lại: “Anh ta biết thay hình đổi dạng, anh tìm ra thân phận thật của anh ta thì có tác dụng gì? Một đất nước lớn như vậy, chỉ cần anh ta không ra ngoài, anh có thể bắt được sao?”

Quý Phong thở dài, nghiêm túc nói: “Nếu chỉ là gậy ông đập lưng ông thì tôi sẽ cân nhắc kỹ càng. Vấn đề là cô chỉ định bắt anh ta thôi à?”

Giản Tĩnh im lặng.

“Không, cô biết dù bắt được anh ta cũng vô ích, không kết tội được anh ta.” Anh bình tĩnh nói: “Dù là vụ án nhà cô hay vụ án của Lưu Bảo Phượng, anh ta cũng không để lại bất kỳ manh mối nào. Nhiều nhất chỉ có thể tạm giam hai mươi bốn giờ. Cô có thể đồng ý chỉ bắt anh ta mà không đòi anh ta đền mạng sao?”

Cô nói: “Tôi không thể.”

“Vì vậy ý định của cô đã quá rõ ràng.” Quý Phong nói: “Cô muốn anh ta gây án với cô, rồi mới bắt cả người lẫn tang vật.”

Anh đã nói đến nước này, Giản Tĩnh cũng không giả ngu nữa: “Đúng vậy.”

“Tôi không thể hứa với cô.” Anh từ chối thẳng thừng.

Giản Tĩnh nói: “Anh động não chút đi, không hứa là được à? Quần áo tôi cũng làm xong rồi.”

Quý Phong: “Tôi không thể cản cô nhưng có thể gọi điện thoại cho Khang Mộ Thành.”

Cô không ngờ anh vô sỉ như vậy, giận dữ quát: “Đừng đem Tổng Giám đốc Khang ra dằn mặt tôi!”

“Cô Giản, nói cho đúng thì cô không phải đang nhử mồi mà là đang tự cắt thịt.” Lời của Quý Phong mang theo tình ý sâu xa: “Không ai đồng ý với cô đâu. Thật sự không thể. Không phải tôi không hiểu cô, không muốn hỗ trợ cô, nhưng thật sự là không được.”

Anh nói tới nói lui, kiên quyết không buông: “Quần áo mua về nếu chưa hỏng thì lần sau có thể mặc. Đừng nghĩ đến cách làm nguy hiểm như vậy. Nếu cô thật sự không thể buông bỏ, tôi cùng cô đến quê nhà của Tiết Quân điều tra, được không?”

Giản Tĩnh cúp máy.

Đương nhiên là cô biết đề nghị này vừa nguy hiểm vừa điên rồ lại còn đe dọa đến tính mạng, còn cần anh ấy phải nói sao? Nhưng ngoại trừ cách này cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Thân phận thật sự của Đao Ba Nam có lẽ đã bị vạch trần, nhưng anh ta rất thận trọng. Mỗi lần gây án đều thay đổi danh tính, liệu có nghĩ đến chuyện dừng tay không?

Cô cược một cái Hermes, thân phận hiện giờ của anh ta không liên quan gì đến quá khứ.

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù tìm ra thân phận bây giờ của anh ta thì thế nào?

Không có bằng chứng, cảnh sát cùng lắm chỉ tạm giam được một ngày. Cả lệnh khám xét cũng không xin được vì không hề có dấu vết nào cho thấy anh ta có liên quan đến vụ án giết người hàng loạt trong quá khứ.

Vụ án của Lưu Bảo Phượng không có manh mối, liên lạc với hung thủ giết người hàng loạt đều thông qua Internet, tra không được IP. Một kẻ địch thận trọng và xảo quyệt như vậy, làm thế nào để bắt anh ta chịu tội trước pháp luật?

Ngồi đợi à?

Nếu anh ta bám theo cô suốt đời mà không làm gì cả, chẳng lẽ phải trơ mắt đứng nhìn anh ta ung dung ngoài vòng pháp luật?

Không, cô không muốn chịu đựng, cũng không thể chịu đựng.

Sinh mạng của ba mẹ trong thế giới này, sinh mạng của Giản Tĩnh phải được bồi thường.

Lễ phục Hoa hồng là một cơ hội rất tốt, một cái bẫy mà anh ta không thể tránh được.

Nhưng một mình cô thì không thể nào thực hiện được kế hoạch này.

Cô cần sự giúp đỡ của Quý Phong.

Nhưng anh ấy không đồng ý.

Không đồng ý thì không đồng ý. Cô nghĩ ‘anh không giúp tôi thì tôi đi tìm người khác giúp tôi.’

Ai có thể giúp cô nhỉ? Khang Mộ Thành chắc chắn không thể, anh ấy sẽ phản đối kịch liệt hơn cả Quý Phong.

Tư Anh Kiệt cũng vậy.

Tông Dã? Quên đi, tuy nói là kết bạn nhưng thực ra chẳng có quan hệ gì. Hơn nữa, thực ra cô không tin tưởng anh ta, anh ta chắc cũng không muốn nhúng chân vào vũng lầy này.

Những người như Tả Hinh, biên kịch Hứa,… Tuy rằng là bạn, nhưng chưa đến mức có thể giao phó mạng sống.

Lương Nghi…… Không quen thân, hơn nữa Quý Phong đã không đồng ý, thì chắc chắn cô ấy cũng không đồng ý.

Giản Tĩnh đếm cẩn thận một lượt, buồn bã nhận ra mình chỉ còn một lựa chọn không nên chọn.

Hai giờ sau.

Giang Bạch Diễm đến nhà.

Cậu vẫn kín đáo cẩn trọng như mọi khi, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao quá cỡ để che dáng dấp. Vừa vào cửa vẫn chưa nói gì đã đi kéo rèm cửa lại, tránh bị paparazzi chụp lén.

Làm xong mọi chuyện mới nghi ngờ hỏi: “Cô Tĩnh Tĩnh, chị nói có chuyện tìm tôi?”

Người đã đến rồi nhưng ngược lại Giản Tĩnh lại do dự: “Cậu ngồi xuống đã.”

“Ồ.”Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, hỏi: “Có liên quan đến điện ảnh sao?”

“Là việc riêng.” Cô rót một ly nước, lại không thể ngồi được. Lúc thì ra đứng ở bồn hoa chọc chọc lá cây, lúc lại vuốt ve những sợi tua trên vỏ bọc ghế sô pha. Hiếm khi cô đứng ngồi không yên như vậy: “Nói thế nào nhỉ, tôi muốn làm một chuyện, nhưng tất cả mọi người đều ngăn cản tôi.”

Ánh mắt Giang Bạch Diễm sáng lên, cẩn thận hỏi: “Sau đó thì sao?”

Giản Tĩnh chép miệng: “Tôi biết chuyện này… cũng không đúng và không hợp lý cho lắm. Nhưng tôi cho rằng đây là một biện pháp tốt, tôi không còn cách làm nào thích hợp hơn.”

Giang Bạch Diễm càng cẩn thận: “Chuyện này không mấy vẻ vang à?”

“Không phải là chuyện độc ác trái đạo gì đâu” Cô chữa lại: “Chỉ là có chút nguy hiểm.”

Giang Bạch Diễm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cam đoan: “Tôi đồng ý!” Cậu rất chân thành nhìn cô: “Tôi không sợ, tôi sẵn lòng giúp chị”

Dù trong lòng đang có hàng nghìn suy nghĩ nặng nề, nhưng Giản Tĩnh không thể không cảm động vì cậu. Cô cười nói: “Yên tâm, không bảo cậu đi chết, có chuyện gì tôi tự chịu trách nhiệm.”

Giang Bạch Diễm hơi sững người, sầm mặt xuống: “Tôi có thể rút lại lời vừa nói không?”

Giản Tĩnh nói: “Lại không muốn giúp tôi nữa sao?”

“Có lẽ tôi đã biết tại sao những người khác muốn ngăn chị lại rồi.” Giang Bạch Diễm gãi đầu, vẻ mặt khổ sở: “Chỉ trách tôi quá phấn khích. Vừa nghe chị nói nhờ tôi giúp đỡ nên cũng không dám nghĩ nhiều, sợ là không đến lượt tôi.”

Cô nói: “Muốn đổi ý vẫn còn kịp.”

Giang Bạch Diễm xua xua tay, cười tủm tỉm nói: “Không đổi ý, nếu là việc dễ dàng thì đã không đến phiên tôi.” Cậu cầm ly nước lên, uống một ngụm nước ấm, nghiêm nghị nói: “Chị nói đi, tôi đang nghe đây.”

Giản Tĩnh thở dài, cười khổ nói: “Vậy để tôi kể từ đầu.”

Cô bắt đầu nói từ vụ thảm án của nhà họ Giản bảy năm trước, rồi nói đến cái chết của Lưu Bảo Phượng, giải thích rõ ràng ý nghĩa của [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] rồi đợi phản ứng của cậu.

Cuối cùng mới nói: “Tôi muốn mặc bộ lễ phục đó đi dự lễ trao giải Cây bút trong mơ.”

“Cho nên, chuyện nguy hiểm mà chị nói chính là…” Giang Bạch Diễm xoa mặt, vừa hoang mang vừa căng thẳng: “Anh ta sẽ đến bắt chị trong lễ trao giải.”

Giản Tĩnh gật đầu, chậm rãi nói: “Đó là một chiếc váy cưới.”

Ban đầu nhìn thấy nó trên sân khấu, trong đầu cô đã nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: Chiếc váy này thật đẹp. Hoa hồng rất đỏ, trông rất giống những hoa hồng máu mà anh ta đã gửi.

Một khi ý nghĩ đã nảy mầm thì không bao giờ biến mất.

Một trực giác kỳ lạ đánh thức từ trái tim đang say ngủ của cô và nói với cô rằng mặc kệ là bảy năm trước anh ta có kế hoạch gì. Khi anh xuất hiện tại buổi ký tặng đã chứng tỏ rằng anh ta lại bắt đầu có hứng thú với cô.

Thử nghĩ xem, một cô gái đã bị anh ta tẩy não, dùng làm công cụ khiêu khích cảnh sát, hoặc là chẳng có giá trị gì, hoặc là để cho cô có thời gian trưởng thành… Điều này có thể lý giải cho sự biến mất trong suốt sáu năm qua.

Chớp mắt đã mấy năm, thời gian thấm thoát, một ngày nọ, anh ta bỗng nhiên nhìn thấy cô trên bản tin và phát hiện ra cô bé ngày xưa nay đã trưởng thành.

Anh ta đột nhiên nhớ đến cô, xuất hiện ở buổi ký tặng để trêu chọc cô, muốn hồi tưởng lại khoái cảm khống chế cô năm xưa.

Nhưng chuyện không như ý.

Cô đã phá được vụ án xương người ở buổi ký tặng. Cô không còn mắc kẹt trong bóng ma của quá khứ. Cô bắt đầu lợi dụng khả năng của mình để truy tìm bọn tội phạm, lập trường rõ ràng trong việc bảo vệ công lý.

Cô hoàn toàn và triệt để đối lập với anh ta.

Có phải anh ta sẽ rất kinh ngạc, rất thích thú không?

Sự phát triển tiếp theo như là lẽ tất nhiên.

Anh ta giết Lưu Bảo Phượng, một lần nữa theo đuổi cô, cũng là đe dọa cô, kiểm soát cô.

Nhưng cô sẽ không nhận thua như vậy. Cô lựa chọn chống trả.

Vị cứu tinh được thổi phồng trong [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ đã khiến anh ta tức giận.

Anh ta tìm kiếm người này bên cạnh cô, muốn giết chết, như một lời cảnh cáo cô đừng mơ mộng hão huyền. Đồng thời, cũng là để khoe khoang trí tuệ và sức mạnh của mình.

Tội phạm có lòng dạ thâm sâu, nhưng bỏ qua những hành vi biến thái tàn nhẫn, thì cũng không thể thoát khỏi phạm vi bản chất của con người.

Lúc đầu, Giản Tĩnh dùng cách nghĩ của tội phạm để phân tích một tên sát nhân điên cuồng. Nhưng Quý Phong đã nhắc nhở cô, anh ta xảo quyệt và cay độc hơn cô. Theo một ý nghĩa nào đó, anh ta chính là thầy của cô.

Vậy đổi một cách khác.

Dùng suy nghĩ của phụ nữ để phân tích một người đàn ông đang theo đuổi cô.

Cô đã trưởng thành, đã trở nên rực rỡ hơn trước. Cô mặc váy cưới hoa hồng là thích hợp nhất, thậm chí cô đứng trên sân khấu nhận giải và hưởng thụ tiếng vỗ, nhất định sẽ làm anh ta không thể buông tay.

Ngay cả khi anh ta đoán được đó là một cái bẫy, bản năng của tội phạm và dục vọng của đàn ông cũng sẽ khiến anh ta phải cắn câu.

Cũng bởi anh ta không thể kiềm chế bản thân nên mới có ngày hôm nay.

Vì vậy, anh ta nhất định sẽ đến, chắc chắn một trăm phần trăm.

Giản Tĩnh thu lại dòng suy nghĩ, nói với Giang Bạch Diễm: “Anh ta muốn ở bên tôi nên nhất định sẽ không giết tôi đâu. Nhưng tôi cần thời gian tìm bằng chứng mới có thể kết tội anh ta. Vì vậy, tôi cần một người luôn theo dõi vị trí của tôi, hiểu được đường đi nước bước của tôi.”

Giang Bạch Diễm nhíu mày suy nghĩ.

Có lẽ là tình huống này quá nghiêm trọng, trên mặt cậu không còn nụ cười ngoan ngoãn thường thấy, tóc và chân mày rủ xuống, xem ra cũng có vẻ nghiêm túc.

“Nếu như cậu cảm thấy mình làm không được, hoặc cảm thấy khó xử thì có thể từ chối.” Giản Tĩnh thở dài, muốn nói lại thôi.

Giang Bạch Diễm cũng không phải lựa chọn tốt nhất của cô, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Dù sao cũng phải có người tiếp ứng.

Lỡ cô chết thì sao?

Nếu Giang Bạch Diễm không đồng ý, cô đành phải thử tìm người khác.

“Chuyện này, nếu không có ai giúp chị, chị vẫn làm sao?” Giang Bạch Diễm hỏi cô.

Giản Tĩnh nói: “Gần như thế.”

Cậu thấy kỳ lạ:“Vì sao?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Số mệnh.”

Thời khắc mà Đao Ba Nam chọn Giản Tĩnh, số phận của họ đã gắn chặt vào nhau. Cô buộc phải đứng giữa võ đài, đối đầu với một kẻ thù đáng sợ mà cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Nhưng cô không được chọn lựa. Cô không tìm anh ta thì anh ta cũng sẽ đến tìm cô.

Cũng không chọn được kết cục cuối cùng, hoặc là anh ta có được cô, hoặc là cô giết anh ta.

Đây là cuộc chiến của số mệnh.

“Tuy nói thời gian càng dài thì chuẩn bị càng chu đáo, nhưng cứ đợi ngày này qua ngày nọ sẽ hao mòn ý chí.” Giản Tĩnh nói: “Tôi không muốn ngồi yên chờ ngày đó đến.”

Hiện tại cô đang có phong độ tốt, tinh thần của Paris vẫn chưa hề phai nhạt.

Trong màn đêm u tịch, cảm giác ghê tởm việc giết chóc đã dần biến mất, thay vào đó là sát khí còn vương trong máu.

Tôi có thể giết người khác, vậy thì tại sao tôi không thể giết anh ta?

Đêm nào cô cũng tự hỏi mình như vậy.

“Tôi muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.”

Bình Luận (0)
Comment