Nạn nhân: Vạn Viễn.
Giới tính: Nam.
Nghề nghiệp: Phó hiệu trưởng trường Đại học.
Tuổi: 42.
Nguyên nhân tử vong: Chết cóng.
Nơi phát hiện thi thể: Tòa nhà bỏ hoang phía sau quán bar 2077.
Xe cảnh sát chở thi thể đi, hiện trường được căng dây phong tỏa, tất cả đều ngăn nắp, trật tự.
Giản Tĩnh dẫn theo Kỵ Sĩ, đi cùng xe cảnh sát, nói mỹ miều thì là ghi chép, nhưng mục đích thực sự là tìm hiểu tin tức vụ án.
Miệng cảnh sát Cao không kín như Quý Phong, không giỏi lừa gạt, cũng không đề phòng Giản Tĩnh nên bị cô moi móc gần hết thông tin.
Gần đây, thành phố Hòa Bình xuất hiện vụ án phức tạp.
Ba người phụ nữ bị giết, tất cả đều bị chôn sống, chết cóng, độ tuổi khác nhau, trong khoảng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi. Thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng, vân tay và mặt đều bị thiêu cháy, không thể tra rõ thân phận.
Mỗi ngày tuyết đều rơi, thi thể bị vứt ngay trên đường, ẩn giấu trong băng tuyết, giống như người bị đông lạnh trong ‘nữ hoàng băng giá’.
“Không có manh mối à?” Cô hỏi.
Cảnh sát Cao thở dài: “Không có cách nào xác minh thân phận, không tìm được mối quan hệ xã hội, điều tra vô cùng khó khăn. Hơn nữa, trời tuyết khiến mạch điện bị trục trặc, camera giám sát bị hỏng mấy cái, nơi thi thể bị vứt cũng không thu hoạch được gì.”
Giản Tĩnh cảm thấy vô cùng hứng thú: “Quý Phong cũng không điều tra được manh mối gì à?”
“Vốn dĩ là không được nói, nhưng nếu cô đã quan tâm đến anh ta như thế… Khụ.” Vợ chồng cảnh sát Cao rất hòa thuận, còn có một đôi trai gái song sinh, rất có hứng làm mai mối: “Chúng tôi điều tra các vật tùy thân để xem có tra được manh mối nào hay không, những cái khác thì không thể nói, đây là án lớn đấy.”
Giản Tĩnh gật đầu, sửa lời hỏi: “Anh có thể nói một chút về vụ án này được không?”
Theo thường lệ, án lớn thì phải phá, nhất là loại vụ án điều động người từ phân cục như thế này, mức độ bảo mật rất cao, độ khó cũng rất lớn.
Nhưng vụ án của phó hiệu trưởng Vạn không tính vào trong đó, chỉ là một vụ án bình thường, mặc dù trực giác của cảnh sát Cao đã cảnh báo có gì đó không đúng, nhưng cũng từ từ báo cáo.
Điều này tạo cơ hội cho Giản Tĩnh tham gia.
Nhờ có giao tình với cảnh sát nên khi cô đưa ra yêu cầu hỗ trợ phá án cũng không quá phận.
Cảnh sát Cao cũng vui vẻ đồng ý, mỗi lần có cô Giản hỗ trợ là Quý Phong lại lập công, lần này cũng đến lượt anh ta rồi. Anh ta nói: “Cô chắc chắn nạn nhân đã đi quán bar?”
Giản Tĩnh trực tiếp cho anh ta xem camera giám sát.
Hình ảnh chủ nhiệm Vạn hóa trang thành nữ vừa xuất hiện, cảnh sát Cao không nhịn được mà lên tiếng: “Sở thích của vị này thật đặc biệt.” Sau đó lại quan sát cẩn thận, ra đa của cảnh sát kêu inh ỏi: “Hóa trang… giống quá.”
Mấy người phụ nữ đã chết đều có dáng người nóng bỏng.
Giản Tĩnh lên tiếng hỏi: “Kiểm tra camera giám sát chưa? Chủ nhiệm của chúng tôi đi bar vào tối ngày mùng ba, phạm vi không lớn.”
Cảnh sát Cao lập tức hành động.
Giản Tĩnh tính toán thời gian, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Quý Phong: ‘Anh đang làm gì vậy?’
Anh: ‘Bận.’
Ồ, qua loa thế à.
Cô gửi icon mỉm cười không biểu cảm.
Bản lĩnh khác thì Quý Phong không có nhưng anh rất nhạy cảm, biết là có chuyện gì đó, lập tức bỏ việc qua một bên, trả lời tin nhắn cô, lần này là hai chữ: ‘Có chuyện?’
Giản Tĩnh: ‘Không.’
Quý Phong: ‘Tôi tin cô cái quỷ.’
Nhưng anh lại không đoán được ý của Giản Tĩnh.
Gần nửa tháng nay, số lần anh và cô Giản gặp mặt rất ít, thứ nhất là không có vụ án nào, không có cơ hội gặp mặt, thứ hai là anh cũng được thăng chức rồi, gần đây bận tối mặt tối mũi.
Thỉnh thoảng cũng thấy hoạt động của cô trong vòng bạn bè, ví dụ như nuôi một con chó, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Với kinh nghiệm của Quý Phong, Giản Tĩnh không bao giờ có hứng rảnh rỗi tìm anh nói chuyện phiếm, kể lể chuyện thường ngày thì gần như không có. Nhưng khi nói đến vụ án thì rất dễ lạc đề đến ngàn vạn dặm.
Cô đột nhiên nhắn tin như vậy, không bình thường.
Sau lưng Quý Phong toát mồ hôi lạnh, không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
“Này, cậu còn ngồi ngẩn ra đó làm gì vậy?” Lương Nghi bưng hai tách cà phê hòa tan vào, đưa cho anh một ly, nhìn thấy giao diện wechat trên màn hình điện thoại, tò mò hơi: “Có tiến triển rồi?”
Quý Phong giấu điện thoại đi, mặt không đổi sắc nói: “Chưa.”
Cô ấy thở dài, buồn bực ngồi trên ghế, lông mày nhíu chặt lại: “Cậu nói xem, có phải lần này chúng ta gặp phải sát thủ liên hoàn loại đó không?”
Quý Phong trợn mắt nói: “Loại đó là loại gì?”
“Cậu nói xem?” Trong lòng Lương Nghi vô cùng mong chờ.
Đúng thế, mong chờ, lúc còn bé, ai chả từng xem mấy bộ phim kẻ giết người điên cuồng biến thái chứ? Từ Jack the Ripper đến sát nhân Sông Xanh, quái nhân, sát nhân mười hai cung hoàng đạo, những cái tên này nghe nhiều đến nỗi trở thành ‘người nổi tiếng’.
Cảnh sát gặp phải bọn họ, vừa oán hận bọn họ coi thường pháp luật, coi thường tính mạng con người, nhưng đồng thời cũng kích thích ý chiến đấu của cảnh sát, muốn phân cao thấp với đám người đó.
Quý Phong hỏi lại: “Cậu cảm thấy thế ư?”
Lương Nghi thấp giọng nói: “Hung thủ làm tổn thương thi thể, dưới tình huống bị mất điện đã vứt thi thể đi, năng lực phản trinh sát cũng rất mạnh, lại đặc biệt nhắm vào giới nữ… Nhìn thế nào cũng thấy rất giống.”
“Chắc chắn là một người gây án, nhưng cô lại nói là sát thủ biến thái.” Quý Phong xoa cằm: “Nửa tháng trước mới có một người chết, giờ lại thêm một người? Tỷ lệ trúng thưởng cũng rất cao.”
Lương Nghi biết rõ người chết mà anh nói đến là ai, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chết cóng không phải là cách gây án thường gặp, gã tốn nhiều thời gian, công sức như thế thì chắc chắn là có nguyên nhân.”
Quý Phong đồng ý điều này.
Anh tính toán thời gian: “Trung tâm giám định bên kia chắc đã có kết quả rồi chứ?”
Mặc dù tỷ lệ phạm tội của thế giới này rất cao khiến cho tỷ lệ phá án cũng không được nâng lên, nhưng với những vụ hung án vừa có ảnh hưởng cực kỳ ác liệt vừa có thể xảy ra bất cứ lúc nào này, cảnh sát đều điều động rất nhiều nhân lực và vật lực.
Báo cáo được trình lên, trung tâm giám định tăng ca, đưa ra báo cáo giám định.
Đầu tiên, quần áo của ba thi thể nữ đều rất mới nhưng không có nhãn hiệu, chỉ là quần áo được mua từ cửa hàng ven đường, chất lượng cũng rất bình thường.
Nói cách khác, muốn điều tra nơi quần áo được mua là rất khó!
Nhưng bọn họ lại đo lường ra được bụi bặm và bùn đất trên ba bộ quần áo này rất giống với đất chuyên để làm vườn.
Đây chắc chắn là một bước tiến vô cùng lớn, có thể rút gọn phạm vi người tình nghi lại.
Quý Phong và Lương Nghi lại bắt đầu sắp xếp manh mối khô khan nhưng không thể thiếu này lại.
Cùng lúc đó, ở bên Giản Tĩnh cũng bước vào tình huống ba chọn một.
Cô cũng không ngờ hiệu suất lại nhanh như thế, chỉ mới một đêm, ngay cả kẻ tình nghi cũng tìm được rồi.
Cảnh sát Cao khoe khoang nói: “Gần đây thời tiết rất tốt, không có tuyết, camera giám sát ở vùng lân cận cũng không bị hỏng, tôi so sánh những chiếc xe ra vào buổi tối ngày mùng ba với những chiếc xe ra vào trong mấy ngày hôm nay, cuối cùng cũng tìm ra được ba người tình nghi.”
Bây giờ là thời đại khoa học, trí tuệ nhân tạo đã rất phát triển, muốn tra biển số xe cũng không thành vấn đề.
Giản Tĩnh nhận điện thoại của anh ta, hai mươi phút sau đến phân cục dự thính.
Người tình nghi đầu tiên là nam, ba mươi lăm tuổi, công nhân, nghề nghiệp là thợ sửa chữa.
Anh ta thành thật khai báo: “Tôi chịu trách nhiệm bảo hành hệ thống điều hòa sưởi ấm của nhãn hiệu XX, đơn hàng đều do công ty chỉ định. Hai ngày nay, số gia đình bị hỏng rất nhiều, mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mũi, cũng không nhớ đi qua lúc nào.”
Cảnh sát Cao hỏi: “Buổi tối ngày mùng ba anh ở đâu?”
Người công nhân nhớ lại một lúc mới đáp: “Ngày hôm đó có rất nhiều đơn hàng, nhiều nhất là vào buổi tối, tôi ăn khuya ở ngoài, sau đó về nhà đánh bài.”
“Lúc hơn bảy giờ sáng ngày mùng năm anh đang làm gì?”
“Nhận đơn hàng.”
“Khá lâu.”
“Ăn sáng, tôi có thói quen ăn chút gì đó ở gần khu vực đơn hàng đầu tiên.”
“Có người làm chứng cho anh không?”
“Không.”
“Trong nhà anh có ai không?”
“Chỉ có một mình tôi.”
“Vợ anh đâu?”
“Chạy theo thằng khác rồi.”
Cảnh sát Cao nhìn anh ta, giọng điệu hòa hoãn hơn: “Bình thường công việc vất vả lắm à?”
“Cũng bình thường.” Trình độ văn hóa của chú công nhân không cao lắm, nhưng bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện lại rất tốt, giọng điệu cũng tùy ý hơn: “Kiếm tiền cực nhọc để mùa đông, mùa hè thoải mái một chút.”
Cảnh sát Cao gật đầu, lại hỏi: “Anh có con không?”
“Có một đứa con gái, ở nhà ba mẹ.”
Nhìn có vẻ như hai người đang nói chuyện trong nhà, nhưng thực ra đã để lộ rất nhiều tin tức.
Ví dụ như, ông chú này rất để ý chuyện vợ mình đi theo thằng khác, gọi điện thoại bảo bà ta trở về, bà ta không đồng ý, còn nói từ nay về sau đừng tìm bà ta nữa, con gái cũng không có quan hệ gì với bà ta. Dù sao lúc trước bọn họ cũng chỉ tổ chức tiệc rượu, không đi đăng ký kết hôn, ly hôn cũng không cần phải đến cục dân chính.
Ông chú chửi bà ta ngại bần yêu quý, sau đó lại than khổ, nói nhà mình nghèo như thế nào.
Người thứ hai cũng là nam, ba mươi chín tuổi, nghề nghiệp là quản lý xí nghiệp, là khách quen của quán ăn khuya.
Cảnh sát Cao hỏi như thường lệ: “Vào đêm ngày mùng ba anh đang ở đâu?”
“Quán bar.” So với ông chú công nhân nơm nớp lo sợ thì người đàn ông thuộc thành phần tri thức này bình tĩnh hơn rất nhiều, bị thẩm vấn cũng không căng thẳng: “Uống rượu cũng không phạm pháp mà.”
Người khác nhau, thái độ cũng khác nhau. Cảnh sát Cao không hề hòa nhã như vừa rồi, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cái gì thì anh hãy thành thật trả lời, đừng nói nhảm.”
Sau đó hỏi tiếp: “Anh tới lúc nào, rời đi lúc nào?”
Người đàn ông trí thức kia vẫn rất bình tĩnh, tùy ý trả lời: “Chuyện này ai mà nhớ được, chắc tám giờ tới, lúc về, chắc là sau mười hai giờ.”
“Anh đi về một mình?”
“Thuê taxi.”
“Thuê taxi ở trên mạng?”
“Đứng ở ven đường, tùy tiện gọi một cái.”
“Có cách liên lạc không?”
“Ai mà nhớ cái này.”
“Nói một chút về tình huống gia đình anh đi.”
“Độc thân, chưa kết hôn.”
Cảnh sát Cao ồ một tiếng, nói với giọng hàm ý: “Tuổi này rồi mà chưa kết hôn, hiếm gặp đấy.”
“Tự do cá nhân.” Người trí thức hất cằm lên: “Không có vấn đề chứ?”
“Có gặp người này không?” Cảnh sát Cao lấy ra một bức ảnh Vạn Viễn hóa trang nữ đã được photoshop: “Nghĩ kỹ vào.”
Người trí thức liếc mắt nói: “Không có ấn tượng, quán bar có rất nhiều người, ánh sáng lại tối, người ngồi trên chân anh cũng còn không rõ mặt mũi thế nào, ai mà nhớ được người khác.”
Cảnh sát Cao: “Không chạm mặt người này?”
Người trí thức trả lời: “Dù sao tôi cũng không nhớ rõ người này.”
“Đêm ngày mùng sáu anh đã đến khu vực gần nơi này?”
“Đi bar đấy.” Người trí thức lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi thường xuyên đến đây.”
Cảnh sát Cao lại hỏi anh ta mấy vấn đề khác, cũng không phát hiện sơ hở nào.
Người thứ ba cũng là nam, bốn mươi ba tuổi, là công nhân viên chức xí nghiệp nhà nước, năng lực bình thường, đến bây giờ vẫn chỉ là một quản lý nho nhỏ.
Ông ta bình tĩnh hơn người công nhân một chút, nhưng lại câu nệ hơn người trí thức kia, tổng thể mà nói, đây là một người đàn ông trung niên rất quy củ, hỏi gì nói đó.
“Đêm mùng ba? Đúng, tôi có đi qua chỗ đó, tăng ca muộn quá nên muốn đi vòng qua đó để ăn bữa khuya. Hôm mùng năm? Hôm đó tôi đi làm, không đi qua… À, đúng rồi, tôi cầm áo lông đi giặt.”
Cảnh sát Cao chạm vào điện thoại, sau một lúc mới nói: “Bên đó đúng là có tiệm giặt là, nhưng có vẻ như nó cách nhà anh hơi xa đấy?”
Người viên chức hơi khẩn trương: “Đúng là hơi xa, trước đây tôi cũng không đi qua, chỉ đường chỉ cho tôi đến đó. Phiếu thu tiền giặt đồ vẫn còn ở nhà tôi đấy, tôi không nói dối đâu.”
Cảnh sát Cao nhìn ông ta một lúc, hòa nhã nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ tùy tiện hỏi vài câu, anh đã nhìn thấy người này bao giờ chưa?”
Vẫn là ảnh chụp.
Người viên chức nhận lấy bằng hai tay, phóng to ra quan sát thật kỹ, sau đó mới nói: “Không có ấn tượng.” Suy nghĩ một lúc, ông ta nói thêm: “Có lẽ không cùng đơn vị với tôi.”
Cảnh sát Cao gật đầu, hỏi vài câu về tình hình gia đình như thường lệ.
Người này không phải người độc thân, nhưng cũng không có chứng cứ ngoại phạm: “Vợ tôi về nhà mẹ đẻ, con trai ở bên ngoài, nó đang học đại học, thành tích rất tốt. Đúng rồi, tôi kết hôn sớm đấy, không nhìn ra đúng không…”
Nói lải nhải về chuyện nhà một hồi nhưng vẫn không tìm ra sơ hở rõ ràng.
Cảnh sát Cao cảm thấy nghi ngờ: “Có lẽ hung thủ không dùng cũng một chiếc xe. Chúng ta bỏ sót ở đâu rồi.”
Giản Tĩnh cầm ipad trong tay, lướt lướt màn hình, xem đi xem lại ảnh chụp hiện trường, đối chiếu với báo cáo giám định: “Người chết mặc quần áo nam mỏng manh, bên người có một chai rượu Whiskey, trên chai rượu có vân tay của ông ta, nhìn rất giống kẻ say rượu đầu đường, không cẩn thận bị chết cóng.”
Cảnh sát Cao gật đầu, nhưng chưa hiểu được hàm ý trong lời nói của cô.
“Nếu không biết người chết từng mặc đồ phụ nữ thì không có ai biết ông ta và xác chết nữ đông lạnh có quan hệ gì tới nhau.” Giản Tĩnh nâng cằm lên, khóe môi khẽ nhếch: “Lúc hung thủ xử lý thi thể, gã sẽ không chú ý nhiều, tôi cho rằng khả năng anh ta sử dụng cùng một chiếc xe là rất lớn.”
Chắc chắn hung thủ ở trong ba kẻ tình nghi này.