Không giống với hầu hết các đồng nghiệp nam, Quý Phong chưa bao giờ cảm thấy phụ nữ yểu điệu là phiền toái (Tuy rằng tác giả Giản... khụ!). Ngược lại, anh cho rằng phụ nữ có một loại năng lực đặc biệt, có thể phát hiện ra vấn đề từ những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Có lẽ đây là một điểm đặc biệt của giới tính, cũng thể là sự chênh lệch do hoàn cảnh xã hội tạo nên. Nhưng anh lại không phải là nhà xã hội học, không định đào sâu nghiên cứu, trong lòng hiểu rõ là được.
Lúc này, Quý Phong vô cùng khiêm tốn xin chỉ bảo: “Có vấn đề gì sao?”
“Nhà họ có hai chiếc lược, một chiếc lược bằng bình thường, chiếc còn lại là lược gai.” Giản Tĩnh không giấu giếm, giảng giải bí mật trong đó một cách tỉ mỉ: “Lược bằng hay được sử dụng nhưng sẽ không tốt với tóc uốn lọn. Hầu như tôi không dùng, con gái bây giờ đều dùng lược gai, có thể mát xa cũng dễ chải tóc xoăn hơn.”
Quý Phong liếc nhìn mái tóc uốn màu xanh của cô rồi gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Lược gai rất khó vệ sinh.” Giản Tĩnh nói: “Tóc sẽ quấn lên trên lược, rất khó để rửa sạch hoàn toàn, thế nào cũng sẽ có mấy sợi đứt gãy bên trên.”
Quý Phong hiểu ra: “Nhưng chiếc lược nhà ông ta lại rất sạch sẽ? Chờ chút, cô vừa nói tóc xoăn hả?”
Giản Tĩnh gật đầu.
Hai người trao đổi ánh mắt, lập tức đi tới phòng bảo vệ.
Camera của khu chung cư sẽ giữ mười năm ngày, bảo vệ lật tìm hồi lâu mới nhận ra một người trong số đó: “Đây chính là dì Cung, dì ấy về nhà mẹ đẻ rồi.”
Chất lượng hình ảnh của camera hơi kém, không trông rõ mặt, nhưng có thể nhìn ra được người phụ nữ đã hơn bốn mươi với mái tóc xoăn, dáng người gầy gò, hành động mau lẹ.
Giản Tĩnh nảy sinh nghi ngờ, không tránh khỏi hỏi nhiều thêm một câu: “sao anh biết, bà ấy đã từng nói với anh hả?’
Bảo vệ trả lời: “Chồng dì ấy nói rằng dì ấy đã về nhà mẹ đẻ, có chuyển phát nhanh gì thì cứ giữ lại, tan làm ông ấy sẽ đi lấy.”
“Ồ, vậy anh có nhớ người ta ‘về nhà mẹ đẻ’ ngày nào không?” Quý Phong hỏi.
Một khu chung cư nhiều người như vậy, bảo vệ lại thay ca, ai vô duyên vô cớ chú ý đến một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chứ, thật sự không trả lời được.
Giản Tĩnh đưa hai củ khoai lang nướng bên đường cho người trực ban, nhân tiện hỏi han: “Tích cách bà ấy như thế nào?”
Ăn người miệng mềm, nhưng trời lạnh như vậy, mặc dù một củ khoai lang nóng hôi hổi không ngọt dẻo thì cầm trong tay cũng thấy ấm áp. Anh bảo vệ trẻ ậm ừ hai tiếng rồi nhận lấy, trả lời cô: “Dì Cung ấy à, tính cách rất rộng rãi, thỉnh thoảng có khách tặng bánh chưng, hoa quả ăn không hết thì dì ấy sẽ đưa cho chúng tôi một ít, chỉ có điều nóng tính, dễ cãi vã với người ta.”
Giản Tĩnh nói: “Cãi có hăng không?”
Anh bảo vệ trẻ gãi mặt, ngượng ngùng nhìn cô chăm chú rồi gật đầu: “Vô cùng hăng.”
“Hai vợ chồng họ có cãi nhau hay không?”
“Nào có vợ chồng nào không cãi nhau chứ?” Một chú bảo vệ lớn tuổi khác mỉm cười: “Chỉ cần không đánh mẹ và vợ thì gây gổ cũng có sao.”
Họ cứ thế moi tin tức nửa ngày, càng chồng chất nghi ngờ.
Quý Phong nói: “Mười thì cũng có tới tám chín phần.”
Giản Tĩnh còn thẳng thừng hơn: “Bao lâu thì sẽ có kết quả.”
“Chậm nhất là ngày mai.” Quý Phong cam đoan.
Quả nhiên, vừa báo manh mối lên trên, bên kia đã cử người tới trường đại học của con trai Cung Lộ thu thập mẫu vật, làm xét nghiệm DNA. Ngày hôm sau, kết quả được đưa ra, khớp với thi thể thứ hai.
Cuối cùng, vụ án nữ thi đóng băng đã bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Mọi người đều biết, vợ chết thì kẻ bị tình nghi đầu tiên chính là người chồng.
Nhưng biểu hiện của Chủ nhiệm Chu không chê vào đâu được. Vừa nghe thấy vợ mình đã chết, ông ta cực kỳ sốc, không ngừng phủ nhận: “Sao có thể? Tôi không tin, nhất định là lầm rồi.”
Cảnh sát đưa báo cáo DNA qua, lúc này ông ta mới đau khổ vò đầu bứt tóc: “Không thể nào, sao lại như vậy chứ? Rõ ràng bà ấy đã về nhà mẹ đẻ mà!”
Tuy nhiên, cảnh sát lại muốn hỏi: “Mấy ngày nay bà ấy có gọi điện cho ông không?”
“Điện thoại thì không nhưng có gửi hai tin nhắn, nói rằng mọi thứ đều vẫn ổn.” Chủ nhiệm Chu lặp lại xác nhận: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Người đang êm đẹp, sao tự dưng lại chết?”
Cảnh sát mở lịch sử trò chuyện wechat ra, quả nhiên có vài câu đối thoại việc nhà. Tin muộn nhất là gửi vào tối ngày mùng 4, hỏi toàn là đã ăn cơm chưa, trong nhà khỏe không, có chuyển phát nhanh xuống lấy một chút, tất cả không có gì lạ thường.
Họ lại điều tra trong nhà.
Lần này, đồ đạc sạch sẽ không phải chỉ mỗi chiếc lược. Mọi ngóc ngách trong nhà đều vô cùng sạch sẽ, nhất là trong phòng vệ sinh, chỉ có một ít tóc rụng của chủ nhiệm Chu.
Chủ nhiệm Chu tự nhận rằng mình ‘thích sạch sẽ’, nhìn thấy đồ vật lộn xộn là không thoải mái ‘nên hay dọn dẹp’. Tuy bên phía cảnh sát đã lấy được tóc của Cung Lộ ở trong góc, nhưng họ không tìm thấy mô sinh lý của hai người bị hại khác.
Họ lại tra xét xe của ông ta.
Không may là, mấy ngày trước ông ta mới đưa đi rửa sạch sẽ. Hơn nữa mấy người mất mạng bởi bị chết cóng, khuôn mặt hay vân tay đều bị tiêu hủy thảm hại. Không ai bị chảy máu nên thuốc thử như Luminol cũng vô dụng.
Trong thoáng chốc, sự việc trở nên khó xử.
Không có bằng chứng, dường như thật sự không phải ông ta làm. Hơn nữa, người bị hại không chỉ mình Cung Lộ. Chủ nhiệm Chu lại không thù không oán với người khác, ông ta mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ, cuộc đời suôn sẻ, ngày thường cũng không có biểu hiện căm ghét phụ nữ.
Họ lại hỏi han đơn vị, cũng không nghe nói ông ta có ý kiến gì với mái tóc quăn của người ta, thậm chí còn khen đồng nghiệp nào đó đi uốn tóc rất đẹp.
Càng không có bất cứ chứng đái dầm, đốt phá, ngược đãi động vật,...
Nói cách khác, chủ nhiệm Chu không hề có bóng dáng của kẻ giết người biến thái.
Ngay cả Lương Nghi cũng bắt đầu nghi ngờ: “Lẽ nào thật sự không phải ông ta hả?”
Quý Phong lại khẳng định chắc chắn: “Không có chuyện trùng hợp như vậy.” Anh liệt kê ra: “Trùng hợp đến mức, trong số người chết có vợ của ông ta. Bây giờ ông ta lại xuất hiện gần nơi vứt xác của Vạn Viễn? Lại vừa khéo đưa xe đi rửa một lần?”
Lương Nghi ngẫm thấy có lý, nhưng lại bực bội: “Tiếp theo phải điều tra thế nào giờ? Không có bằng chứng, có thả người không?”
Tất nhiên, Quý Phong không muốn thả.
Nhưng anh không thả cũng phải thả.
“Làm phiền các đồng chí cảnh sát rồi.” Cũng không biết chủ nhiệm Chu là oan uổng thật, hay là tố chất tâm lý hơn người. Ông ta không chỉ không trách cứ, ngược lại tỏ vẻ thiết tha: “Nhất định nhanh chóng bắt được hung thủ giết vợ tôi, tôi thật là... Ôi! Không nghĩ tới chuyện xui xẻo này sẽ rơi lên đầu gia đình mình.”
Lương Nghi tức gần chết, hẹn Giản Tĩnh ra ngoài ăn lẩu, xin gợi ý.
“Tôi đã hiểu rồi.” Lương Nghi nghiến răng nghiến lợi: “Nếu là tôi, đối diện với một tên kín kẽ như bưng, cũng chỉ ước gì tự mình xông trận bắt ông ta lại.”
“Đừng học thói hư của tác giả Giản nhé.” Quý Phong phàn nàn: “Lần trước cô ấy đã làm ra biết bao chuyện, suýt nữa tôi đã bị xử phạt đấy, chị gái ạ!”
Lương Nghi tức giận trừng mắt: “Không mời anh, anh tới làm gì?”
“Ăn chực.” Anh tỏ ra vô sỉ rõ mồn một, liếc nhìn Giản Tĩnh đang cắn đũa: “Tác giả Giản, nói gì đi?”
Giản Tĩnh đặt đũa xuống: “Liệt kê thời gian phát hiện thi thể xem nào?”
Lương Nghi giành trả lời: “Thi thể đầu tiên là ngày 28 tháng 11, thứ hai là Cung Lộ ngày 29 tháng 11, người thứ ba là mùng 3 tháng 12, tính cả Vạn Viễn là mùng 7 tháng 12.”
Quý Phong bổ sung thêm: “Vạn Viễn chết vào ngày mùng 3 tháng 12. Cung Lộ bắt đầu mất tích từ ngày 25.”
“Thời gian tử vong thì sao?”
“Nhiệt độ không khí thấp, xét nghiệm thi thể sẽ xảy ra sai lầm. Nhưng thời gian người thứ nhất và thứ hai rất gần nhau, trong khoảng 27 tháng 11, còn người thứ ba là ngày 30 tháng 11.”
Giản Tĩnh nói: “Giả sử ông Chu nào đó là hung thủ...”
Quý Phong ‘chậc’ một tiếng, ngậm miệng lại dưới ánh mắt ép bức của cô, làm một động tay mời tiếp tục. Lúc này cô mới nói: “Có hai khả năng, một là lúc ông ta giết người phụ nữ đầu tiên, bị vợ mình bắt gặp nên diệt khẩu. Hai là Cung Lộ là người chết đầu tiên, bà ấy mất mạng, hung thủ mới nảy sinh ý tưởng giết người liên hoàn để che giấu.”
“Cá nhân tôi cho rằng, xác suất của cái rất thấp, lần đầu tiên gây án thông thường sẽ cẩn thận. Chẳng lẽ anh ta sẽ đưa người vào nhà ư? Xét thời gian hai thi thể tử vong rất gần nhau, hoàn toàn không có khả năng thứ hai.”
Lương Nghi gật đầu.
Quý Phong chỉ nói: “Nói có lý.”
“Ngày 27 tháng 11, tôi nhớ rõ nhiệt độ giảm.” Giản Tĩnh ngẫm nghĩ nói: “Theo ý tôi, kẻ có ý định mưu sát thì sẽ không chọn cách chết cóng. Ông Chu kia có tâm tư tinh tế như vậy, việc giết thêm mấy người để che giấu cũng không phải là thượng sách. Tôi cứ tạm coi có một nửa là chuyện ngoài ý muốn đi.”
“Tác giả Giản, sau này cô có thể đặt tên cái này là suy luận theo tiểu thuyết đi.” Quý Phong xen mồm: “Dàn bài bố cục, manh mối mập mờ.”
Giản Tĩnh trừng mắt với anh: “Không nghe thì cút đi, anh cho rằng viết trinh thám rất dễ hả?”
“Nghe nghe nghe, cô cứ tiếp tục.”
Cô bèn nói: “Đặt thi thể của Cung Lộ là người thứ hai, sẽ giảm thiểu sự nghi ngờ đối với bản thân ông ta. Nhưng nếu ông ta chuyên lựa chọn những người phụ nữ có tóc uốn lọn giống hệt nhau, thì chắc chắn cũng hiểu biết đôi chút về hình sự, biết được sự tồn tại của việc nghiệm thi. Vì vậy, ông ta cần phải mau chóng chuẩn bị một kẻ chết thay, cũng chính là nói, thời gian của bản thân rất eo hẹp.”
Lúc này Lương Nghi cũng không màng nồi lẩu dầu đang sôi ùng ục, tiếp lời: “Ý của cô là điều tra thân phận của người chết đầu tiên đúng không?”
“Báo cáo nghiệm thi nói gì?”
“Giới tính nữ, hơn hai mươi tuổi, chưa từng sinh con, từng mổ ruột thừa. Ngón tay có bôi sơn móng tay màu ngọc trai, xét nghiệm ra thành phần của chì kẻ mày và mascara trong kẽ móng tay. Trong dạ dày còn sót lại một phần thức ăn.”
Lương Nghi đọc xong lại đưa ra kết luận: “Giống phụ nữ vừa mới đi ra khỏi hộp đêm.”
Buổi tối mùa đông tháng chạp giá rét, phụ nữ dễ tìm nhất chỉ có những cô gái đã uống rượu say khướt trong quán bar. Tính cảnh giác của họ khá thấp, có thể rời đi cùng người xa lạ, cũng có người đã hoàn toàn mất đi ý thức, bị người bắt đi ở ven đường.
Phạm vi đã thu lại rất nhỏ.
Quý Phong gọi điện cho đồng nghiệp, nhờ họ sàng lọc những cô gái bị mất tích phù hợp với điều kiện.
Có được thời gian chính xác cùng địa điểm xuất hiện cuối cùng, thì không còn như mò kim đáy bể nữa.
Dựa theo mấy đặc điểm như quán bar, sơn móng tay, cô gái trẻ tuổi, cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra một cô gái có điều kiện phù hợp. Họ Đồ, nữ, hai mươi ba tuổi, uống rượu ở quán bar nào đó với bạn. Người bạn bị anh đẹp trai câu đi mất, còn cô ấy không rõ tung tích.
Ban đầu, người bạn cũng không liên lạc được với cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy lại đi lăn lộn với người ta rồi. Cô ấy gửi tin nhắn cũng chỉ nói ‘Đang bận’ nên không để bụng.
Mãi đến đầu tháng chủ nhà thu tiền trọ, người bạn cũng là bạn cùng phòng, gọi điện bảo cô ấy gửi tiền. Cô ấy không nghe máy cũng không gửi tiền. Cuối cùng người nọ nhận ra không thích hợp, lựa chọn báo cảnh sát.
Chỉ có điều cô ấy nói sai thời gian, nên trước đó không ai để ý.
Bây giờ họ lại lần nữa khóa chặt được mục tiêu, kiểm tra thân phận, thông báo cho người nhà và điều tra camera theo dõi.
Đúng như suy đoán, camera trên đường cạnh quán bar đã chụp được biển số xe của chủ nhiệm Chu.
Nhưng ông ta kể lại rằng: “Tôi cãi nhau với vợ nên không ngủ được, ra ngoài mua bao thuốc.”
Nhưng một hai lần còn có thể nói là trùng hợp, đến lần thứ ba vẫn vậy thì quỷ mới tin không liên quan gì tới ông ta.
Tổ chuyên án đã khóa chặt ông ta.
Nhưng rắc rối nằm ở chứng cứ.
Nhân viên kỹ thuật kiểm tra vết tích gần như đã lật tung cả chiếc xe một lượt, nhưng vẫn không tìm được manh mối có tính quyết định.
“Hiện trường vụ án không phải ở trong nhà, cũng không phải trong xe.” Quý Phong cầm bản đồ trên tay, so sánh với phạm vi bị cúp điện: “Tôi không tin chúng ta không bắt được ông ta.”
Lương Nghi vừa liếc nhìn anh vừa bưng cà phê, vui vẻ đến híp mắt lại: “Tĩnh Tĩnh, cô thật là tốt, cà phê này uống ngon hơn loại hòa tan nhiều.”
“Đừng khách sáo.” Tiểu thuyết gia bưng cà phê theo, quen cửa quen nẻo tham quan: “Nơi này là tổng đội à, hình như cũng không khác mấy.”
Ăn người miệng mềm, đội trưởng Vương mắt nhắm mắt mở, hỏi Quý Phong: “Kết quả là gì thế?”
Quý Phong nói: “Đơn vị công tác của Chu Quốc Lương chịu trách nhiệm cung ứng điện lực. Mạch điện xảy ra vấn đề sẽ thông báo cho ông ta. Chắc ông ta đã dựa vào điều này, làm cúp điện mấy tiếng đồng hồ, né tránh camera giám sát trên đường để vứt xác.”
Anh cầm bút từ, vạch phạm vi trên ipad: “Tối ngày 27 cũng vậy, trận tuyết bất ngờ dẫn tới đường dây cao thế bị đóng băng, làm mạch điện bị đứt đoạn. Chắc hẳn ông ta đã lập tức nhận được tin tức, di dời thi thể. Xét từ tình huống cúp điện, rất có thể cả khu vực này là hiện trường vụ án đầu tiên.”
Lương Nghi không tiện tranh giành với lãnh đạo, nôn nóng nói: “Máy chiếu, máy chiếu.”
Quý Phong phóng hình ảnh lên màn hình lớn.
Chỉ có một phần dân chúng sinh sống, hầu hết đều là nhà máy, thậm chí là rất nhiều công xưởng bị bỏ hoang.
Đội trưởng Vương nói: “Cô tới hiện trường xem thử đi.”
Giản Tĩnh: “Tôi có dẫn chó theo.”
“Tiện dùng luôn.” Quý Phong giữ chặt cánh tay cô: “Đi thôi, lên xe.”
Lương Nghi không chịu bỏ lỡ, hai ba hớp đã uống sạch cà phê: “Tôi cũng đi, chờ tôi với.”
Anh Triệu cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt.”
“Còn không phải à?” Đội trưởng Vương phiền muộn vuốt ve chiếc bụng bia của mình.