Tổng biên tập Quách và bà Tần không hề có ý định che giấu. Một người cho rằng chồng mình không có khả năng biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, người còn lại cho rằng ông ta đã bị người ta cố tình lừa dối. Hai người không hẹn mà cùng nhắm vào đối phương.
Tình tiết này thực sự nằm ngoài dự đoán, Giản Tĩnh vốn dĩ cho rằng chủ đề của ngày hôm nay là Tomb Raider. Ai lại ngờ là có một vụ án giết người trong căn phòng bí mật thế này?
Đối tượng nghi ngờ trong lòng cô là bà Tần, không vì lý do gì khác mà đơn giản vì bà ta là người thiết kế kiêm quản lý của biệt thự, có đủ điều kiện để giết người. Đồng thời trước đó Tổng giám đốc Tần đã vượt quá giới hạn khiến động cơ giết người của bà ta cũng rất rõ ràng.
Tổng biên tập Quách mới tới biệt thự lần đầu tiên, không thể biết về thiết kế an ninh, cũng không có động cơ phạm tội. Nếu Tổng giám đốc Tần qua đời thì ước mơ được chuyển thành chính thức của chị ta cũng bị ngâm trong nước, mất cả chì lẫn chài.
Nhưng cơm có thể ăn bậy còn lời nói thì không thể nói bừa bãi.
Giản Tĩnh có nghi ngờ thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể chỉ ra bất cứ điều gì mà không có bằng chứng, vì vậy cô chỉ có thể im lặng theo dõi diễn biến.
Vì thời gian đã quá muộn nên sau khi làm khẩu cung đơn giản xong, mấy người cảnh sát đã cho phép họ tạm thời rời đi, nếu cần thiết sẽ hỗ trợ điều tra.
Đề nghị này đã gãi đúng chỗ ngứa, ai cũng không muốn đến đồn cảnh sát khi đang lạnh và mệt mỏi thế này, mọi người chia ra đi về nhà của mình.
Giản Tĩnh về đến nhà lúc bốn giờ sáng, tắm rửa, uống một chén rễ bản lam rồi vội vàng đi ngủ, mãi đến một giờ chiều ngày hôm sau cô mới tỉnh lại.
Trong điện thoại di động có tin nhắn của Khang Mộ Thành: "Em dậy chưa? Dì đưa cơm đến cho em.”
Cô nhanh chóng trả lời: "Em dậy rồi, cảm ơn anh."
Khang Mộ Thành không nhắn lại, chắc anh đang bận.
Giản Tĩnh không bận tâm, cô đứng dậy đi tắm rửa, lấy thức ăn từ hộp cách nhiệt ở cửa ra, trong đó là món súp gà do dì quản gia của Khang Mộ Thành hầm. Sau khi ăn xong cô mới có tinh thần để xem kết toán của hệ thống.
[Tên nhiệm vụ: Thoát khỏi Biệt thự Dư Huy (đã hoàn thành).]
[Mô tả nhiệm vụ: 30 điểm giá trị dũng khí, 10 điểm giá trị cống hiến đặc biệt (bạn đã đóng góp rất nhiều trong quá trình trốn thoát).]
[Ghi chú: Điểm giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ bình thường, mỗi lần 5 điểm; Điểm cống hiến có thể dùng để rút thẻ đặc biệt, mỗi lần 10 điểm.]
“Hắt xì.” Giản Tĩnh bị dầm mình trong mưa đêm qua, bây giờ bị hắt hơi một cái làm cho cô lập tức quyết định rút hai thẻ bình thường trước.
‘Rút hai thẻ bình thường.’
[Đang rút thẻ.]
[Hoàn thành rút thẻ.]
[Tên: Thẻ cường hóa - bộc phát (1 điểm).]
[Nội dung mô tả: Tăng cường sự phối hợp của các cơ và bộc phát sức mạnh.]
[Ghi chú: Bộc phát trong một thời điểm nhất định, sẽ quyết định sinh tử.]
[Tên: Thẻ cường hóa - sức mạnh (1 điểm).]
[Nội dung mô tả: Tăng kích thước cơ bắp và cải thiện khả năng chuyển hóa sức mạnh của cơ thể.]
[Ghi chú: Trong tình huống hạn hẹp, chỉ những người có nắm đấm mạnh mới có thể chiến thắng.]
À, quả nhiên là thẻ cường hóa, xem ra hệ thống cảm thấy muốn cô sống tốt thì quan trọng nhất không phải là phải nắm vững thêm càng nhiều kiến thức và kỹ năng mà là thay đổi từ một con gà yếu ớt trở thành một một người có sức mạnh tương đương với người thường.
Cô nhìn lại bảng nhân vật, mô tả nhân vật đã thay đổi.
Thể chất: 5 (Hậu quả của việc thức đêm)
Sức mạnh: 5 (Tuyệt đối đừng vật tay với người khác)
Độ nhanh nhẹn: 7 (Nhạy cảm hơn người thường một chút)
Độ bộc phát: 5 (Bạn sẽ hối hận vào khoảnh khắc sinh tử)
Sức bền: 5 (Sức bền của bạn rõ ràng không được tốt lắm)
Đau lòng quá đi.
Giản Tĩnh không nhịn được hỏi: "Ta nhất định phải dùng thẻ cường hóa sao? Có thể tự mình tập thể dục không?"
[Hệ thống: Đương nhiên là có thể, vốn dĩ là bởi vì dữ liệu cơ thể của ký chủ quá kém nên mới nhắm vào thẻ có tính tăng cường.]
Cô ấy: "..." Không nói sớm.
Nếu đã có thể tự mình rèn luyện thì tất nhiên có thể giảm bao nhiêu điểm giá trị dũng khí sẽ giảm đi bấy nhiêu. Giản Tĩnh lập tức mở điện thoại di động ra, tìm phòng tập gym ở gần nhà, tìm một thương hiệu có chuỗi phòng tập trên cả nước rồi lái xe đi thẳng đến đó.
Ngành gym ở thế giới này cũng rất phát triển, phòng tập gần nhất chỉ cách nhà cô mười phút lái xe.
Quy mô cũng khá đẹp, tổng cộng có ba tầng, không chỉ có sân tennis, sân cầu lông ngoài trời mà còn có bể bơi cũng như các lớp học riêng với nhiều quy mô khác nhau.
Giản Tĩnh không thiếu tiền, sau khi thử một buổi cô thì đã nhanh chóng đặt một buổi riêng một kèm một.
Huấn luyện viên của cô không tính là đẹp trai nhưng trẻ trung, khỏe đẹp cân đối, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi. Sau khi anh ta hỏi kỹ yêu cầu của Giản Tĩnh thì lập tức chúc mừng cô: "Cô không cần thiết phải ăn theo chế độ ăn kiêng giảm chất béo. Chế độ ăn chủ yếu cần chú ý đến sự kết hợp dinh dưỡng. Tỷ lệ cacbonhydrat, protein và chất béo là khoảng 5 : 3 : 2 . Tôi sẽ cho cô một ít thực đơn tham khảo, cô cứ làm theo là được.”
Nói đến đây anh chàng lại cố tình dừng lại và nhấn mạnh: "Cơ bắp của cô sẽ tăng lên, cân nặng cũng sẽ tăng lên sau quá trình tập luyện. Như vậy không có nghĩa là cô sẽ trông mập lên nhưng chắc chắn sẽ không phải là thân hình hiện tại của cô. Cô cần suy nghĩ kỹ.”
Giản Tĩnh thầm nghĩ động một tí là lại ở trạng thái sống còn thì còn giữ dáng làm gì, không mặc được quần áo cỡ S cũng không có gì ghê gớm.
“Tôi muốn khỏe mạnh hơn.” Cô hứa.
Rõ ràng huấn luyện viên cá nhân đã thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ nhất là mấy học viên nữ sẽ làm ầm lên sau khi tập xong, nói rằng có nhiều cơ bắp thì người không đẹp nữa.
Tất nhiên học viên nam cũng không khá hơn mấy, mới nâng tạ mấy lần đã hỏi bao giờ có cơ bụng. Tập một giờ, mười phút vận động, hai mươi phút chụp ảnh, ba mươi phút tám chuyện, đòi tập ra được cơ bắp mới lạ.
“Cô biết rõ kết quả thì tốt rồi, như vậy thì tôi sẽ xếp lịch cho cô.” Huấn luyện viên cá nhân thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lịch sự: "Đúng rồi, tôi đề nghị cô đăng ký đồng thời một lớp học đấm bốc đi, có thể học được một số kỹ thuật tự vệ cơ bản rất phù hợp với các bạn nữ."
“Được rồi, tôi sẽ đăng ký.” Giản Tĩnh không hề do dự thanh toán tiền.
Sắp xếp như vậy thì thời gian biểu của cô đã đầy, thứ hai, thứ ba, thứ sáu có lớp học, thứ tư, thứ năm rèn luyện thể thao. Nhìn những hoạt động cần một người viết văn tham gia như mới có thể đoán được trình độ sinh hoạt sôi nổi thế nào.
Tuy nhiên, dù vậy Giản Tĩnh cũng không quên chú ý theo dõi diễn biến sự việc của Tổng giám đốc Tần.
Cô bóng gió hỏi Khang Mộ Thành ở bên cạnh về tổng biên tập Quách.
Dường như Khang Mộ Thành cũng đoán được phần nào nên trả lời cô: "Cô ta không có chuyện gì, có lẽ không liên quan đến cô ta."
Giản Tĩnh nói với anh về tình hình thực tế: "Em nghĩ là bà Tần đã bày mưu giết Tổng giám đốc Tần."
“Không có chứng cứ.” Khang Mộ Thành nói: "Dù sao đó cũng là biệt thự của Tổng giám đốc Tần. Chỉ cần bà Tần cắn chặt vào chuyện ông ta biết rõ tình hình thì rất khó kết tội cho bà ta.”
Cô nhất thời trầm mặc.
“Tĩnh Tĩnh, phá án là việc của cảnh sát.” Trái tim vốn đã thả lỏng của Khang Mộ Thành lại một lần nữa trở nên lo lắng, cẩn thận nói: “Em đừng nhúng tay vào.”
Giản Tĩnh phản bác: "Thế nào gọi là nhúng tay vào chứ? Em không muốn nhúng tay đâu, nhưng..."
Nhưng gì nhỉ? Cô nghĩ lại, có lẽ là do cô không cam tâm. Biết rằng một vụ án mạng có lẽ có chỗ mờ ám nhưng lại im lặng không thể nói, khó tránh khỏi khiến cô cảm thấy mình như đang nối giáo cho giặc.
Nhưng những lời này cũng rất khó nói ra khỏi miệng, cô cũng không muốn để Khang Mộ Thành phải lo lắng cho mình trong khi anh còn đang rất bận rộn, vì vậy cô nói: "Thôi được rồi, dù sao thì cũng không liên quan gì đến em."
"Đúng vậy, anh có hẹn với biên kịch Hứa, đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết." Dường như Khang Mộ Thành không bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn ở Biệt thự Dư Huy, anh vẫn đi làm như bình thường: "Anh cúp máy đây."
“Anh làm việc…” Đi.
Giản Tĩnh chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng bíp ở đầu dây bên kia, cúp máy rồi!
Cô bất đắc dĩ cúp điện thoại, nhưng trong lòng lại vẫn canh cánh. Cùng là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trước đó khi câu lạc bộ Trinh thám bắt giữ La Tuấn thì cảm giác tốt hơn nhiều.
Giản Tĩnh nhàm chán nghịch điện thoại một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, ấn mở WeChat rồi tìm tên Quý Phong, họ đã kết bạn sau vụ án lần trước.
Cô ấn mở giao diện nhắn tin, nhưng rồi lại do dự.
Công việc của cảnh sát bận rộn như vậy, nếu quấy rầy anh ấy chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt thì có thích hợp không?
Do dự một lúc, cô gửi một hồng bao cho đối phương trước.
Quý Phong nhắn lại rất nhanh: ‘? Hối lộ à?’
Giản Tĩnh: ‘Có việc muốn hỏi ý kiến, đây là phí tư vấn.’
Anh nhanh chóng đáp lại: ‘Hỏi đi, liên quan đến chuyện bí mật thì không đáp, không hoàn lại phí tư vấn.’
Giản Tĩnh hỏi: ‘Nếu có người lợi dụng hệ thống an ninh để gây ra cái chết của người khác thì hành động như vậy có được coi là cố ý giết người không?’
Quý Phong: ‘Tất nhiên là có tính rồi, giết người có chủ đích có thể chia thành giết người có chủ đích trực tiếp và có chủ đích gián tiếp. Nếu đã biết rằng hệ thống an ninh có thể gây chết người mà bỏ mặc cho việc đó xảy ra hoặc hướng nó đến kết quả gây chết người thì cũng được coi là giết người có chủ đích.’
Giản Tĩnh lại hỏi: ‘Vậy nếu người đã chết biết rằng hệ thống an ninh có vấn đề, nhưng người đó đã chết thì điều đó có được tính là có một người khác cũng biết không?’
Quý Phong: ‘Người đã chết biết có vấn đề à, chuyện này khá phức tạp đấy.’
Anh tò mò hỏi thẳng: ‘Cô lấy tài liệu hay gặp phải vụ án vậy? Nói cụ thể xem nào.’
Giản Tĩnh: ‘Anh rảnh lắm à?’
Quý Phong: ‘Trực ban cả một tháng, rốt cục cũng có một ngày nghỉ ngơi, cô nói xem tôi có rảnh không?’
Giản Tĩnh: ‘Rảnh.’
Quý Phong: ‘Sai rồi, tôi đang trên đường đi tìm kẻ tình nghi đấy.’
Giản Tĩnh bày tỏ sự thông cảm với khối lượng công việc của cảnh sát, nhưng chuyện nên hỏi cô vẫn phải hỏi, vì vậy lập tức kể lại ngắn gọn từ đầu đến cuối chuyện ở căn biệt thự cho đối phương.
Quý Phong trực tiếp gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã nói: “Vụ án này không dễ xử lý đâu.”
“Bởi vì không có bằng chứng à?” Cô hỏi.
"Lưu Bảo Phượng là người thiết kế biệt thự thì chắc chắn bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng cô nói bà ta cố ý giết người thì phải có đầy đủ chứng cứ. Đầu tiên là động cơ, cô nói bà ta giết người là do chồng mình lừa dối, có điều gì chứng minh cho chuyện này không? Nếu không thì chính cô đã nói trước mặt người khác hai vợ chồng họ rất tình cảm, vậy thì rất khó hình thành động cơ gây án."
Không biết Quý Phong đang ở đâu, trong điện thoại có không ít tạp âm, rất ồn ào: "Hơn nữa, điều kiện tiên quyết của tội cố ý giết người là biết rõ có khả năng gây ra cái chết cho người khác. Nếu là những người khác thì chí ít cũng là ngộ sát, nhưng người chết lại là chủ biệt thự, muốn chứng minh ông ta biết rõ tình hình rất dễ, nhưng nếu muốn chứng mình ông ta không biết thì lại rất khó.”
“Haizz.” Giản Tĩnh thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ?
“Tại sao cô lại nghĩ bà Tần là kẻ giết người?” Anh hỏi.
"Trực giác, thời gian bà ta rời đi quá trùng hợp, lại còn tình cờ bị nhốt trong phòng điều khiển điện. Tổng giám đốc Tần lại chết khi ở cùng Tổng biên tập Quách." Cô chán nản bước đi: "Thật quá trùng hợp, tôi không tin lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy."
Quý Phong không khách khí nói: "Cái này thì gọi là trùng hợp gì, tôi còn thấy nhiều sự trùng hợp hơn cô nữa."
Giản Tĩnh nhấn mạnh: "Tôi mới nhìn thấy họ đã biết rằng là họ ngoại tình. Bà Tần là vợ của Tổng giám đốc Tần chẳng lẽ lại không có cảm giác gì sao? Dù không có bằng chứng nhưng bà ta cũng có thể cảm nhận được liệu chồng mình có đang lừa dối hay không mà."
“Cảm giác không thể dùng làm bằng chứng.” Quý Phong kiến thức rộng rãi phản bác cô: "Cô đi báo chuyện ngoại tình cho cảnh sát phụ trách đi, còn lại thì không thể làm gì khác hơn nữa đâu.”
Giản Tĩnh im lặng.
Quý Phong thở dài, giọng điệu thành khẩn: "Cô Giản Tĩnh, tôi đánh giá cao ý thức chính nghĩa của cô. Tuy nhiên, hiện thực không phải là một cuốn tiểu thuyết, nó có rất nhiều yếu tố phức tạp. Chỉ cần chúng ta làm những gì có thể thì cũng coi như không thẹn với lương tâm rồi."
“Đây có phải là một vụ phạm tội hoàn hảo không?” Giản Tĩnh hỏi.
"Không." Quý Phong trầm ngâm một lát: "Nếu kẻ sát nhân thật sự là bà Tần thì tôi chỉ có thể nói là bà ta đã phạm tội rất khôn khéo."
Trên đời không có vụ phạm tội nào là hoàn hảo, càng hoàn hảo thì càng có nhiều sơ hở. Nhưng tính toán của bà Tần không hoàn hảo. Bà ta đã nói với mọi người rằng mình là người thiết kế ngay từ sớm và thừa nhận rằng mình đã sử dụng thiết bị không hợp quy định, có thái độ tốt và hợp tác với việc phá án, rất khó xác định là cố ý, rất có thể đó chỉ là ngộ sát hoặc tai nạn ngoài ý muốn.
Bà ta lại chủ động trình báo vụ việc và hợp tác với cảnh sát, dù có tuyên án kết luận cuối cùng thì khả năng rất cao cùng là án treo.
Giản Tĩnh im lặng.
Quý Phong lại nói: "Có rất nhiều trường hợp tử vong do hệ thống an ninh gây ra, nên nhìn chung là có xu hướng xử án nhẹ hơn. Vì đây là hoạt động để bảo vệ tài sản tư nhân, cô hiểu không?"
“Tôi hiểu rồi.” Giản Tĩnh không thể không nói: "Tôi thực sự hy vọng đây chỉ là suy đoán của tôi. Sự thật rất đơn giản, đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
"Ừm, thực ra cô có thể làm một việc." Quý Phong nói.
"Cái gì?"
“Bắt người trong tiểu thuyết.” Anh nghiêm túc đề nghị: "Thế nào, ý kiến không tệ chứ?”
Giản Tĩnh: "..."
Mặc dù biết anh đang nói hươu nói vượn, nhưng sao cô lại động lòng nhỉ?
"Tôi có việc, phải cúp máy rồi, lần sau nói chuyện nhé." Quý Phong cũng giống như Khang Mộ Thành, phong cách làm việc mạnh mẽ quyết đoán, nói cúp máy là cúp máy, không cho Giản Tĩnh cơ hội để nói lời tạm biệt.
Nhưng lần này cô đã cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi trao đổi với viên cảnh sát qua điện thoại, để phản ánh sự mập mờ giữa Tổng giám đốc Tần và tổng biên tập Quách, cô lập tức bật máy tính, tạo một file tài liệu mới.
Một người phụ nữ giết người chồng lừa dối của mình nhưng đã trốn tội hoàn hảo. Bà ta là người tốt hay kẻ xấu, trái tim của bà ta là mỹ vị hay là thuốc độc?
Động cơ nào khiến bà ta quyết định làm vậy?
Bà ta có do dự và hối hận không?
Vào lúc này bà ta đang ăn mừng vì thành công của mình hay đang run rẩy vì cảm giác tội lỗi?
Giản Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại, thật lâu sau cũng không thể bắt đầu.