Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 250

Chương 250

Trong số tài sản để lại của Giang Quảng Trạch, ngoài bất động sản và các tài sản khác, cổ phần các công ty khoảng trên dưới bảy mươi tỷ.

Đầu tiên là cổ phần của tập đoàn Giang Thuỷ và công ty con, giá trị khoảng ba mươi lăm tỷ, chắc chắn Giang Liên sẽ không tha, bà Giang cũng không muốn rút tên, cuối cùng chia thành ba phần, ba mươi lăm phần trăm thuộc về Giang Liên, ba mươi phần trăm cho Giang Tuyết, mẹ cô ta sẽ thay mặt sắp xếp trước khi cô ta trưởng thành, còn lại ba mươi lăm phần trăm là của Giang Bạch Diễm.

Ba anh em nhà họ Giang không quá hài lòng, nhưng Giang Liên và bà Giang đều đuối lý nên cuối cùng đành phải nhịn xuống.

Đổi lại, Giang Bạch Diễm sẽ không lấy cổ phần từ các công ty nước, năng lượng và truyền thông.

Công ty nước Giang Hà có mười tỷ, năm tỷ cho Giang Âu, năm tỷ cho Giang Kỳ, công ty truyền thông Giang Tâm có năm tỷ đều thuộc về Giang Kỳ, công ty năng lượng Giang Lực có tám tỷ thì năm tỷ cho Giang Âu, ba tỷ cho Tưởng Nguyệt.

Đương nhiên là Tưởng Nguyệt không muốn chịu thiệt. Vì vậy, trong số bất động sản thì cho Tưởng Nguyệt thêm phần đất trị giá năm tỷ, cô ta không có kinh nghiệm quản lý công ty nên suy nghĩ xong thì cũng đồng ý.

Số bất động sản còn lại, bà Giang là vợ nên được năm tỷ, Giang Liên, Giang Âu, Giang Kỳ, Giang Tuyết mỗi người được hai tỷ rưỡi, còn lại tám tỷ thuộc về Giang Bạch Diễm.

Trong số đó có cả biệt thự nghỉ mát này.

Ba chị em Giang Liên không tính toán với cậu nữa, dù sao lúc trước chủ tịch cũng đã cho bọn họ một ít biệt thự cao cấp, bọn họ cũng không thèm để ý tới vật chết này.

Còn lại một tỷ tư động sản, con cái chọn vài thứ cho mình. Ví như Giang Âu lấy tàu biển chở khách chạy định kỳ, Giang Kỳ lấy siêu xe của ba, Giang Liên chọn vài món đồ cổ, còn lại thì thuộc về bà Giang.

Sau khi Giản Tĩnh nghe cách bọn họ chia tài sản, suýt nữa đã quên mất ‘trăm triệu’ viết như thế nào.

“Bọn họ đều đồng ý à?” Cô hỏi.

“Ai cũng rất hài lòng.” Giang Bạch Diễm buông tay: “Lúc đầu Giang Kỳ không thích tập đoàn rồi, muốn tự xây dựng sự nghiệp, công ty nước đã ổn định nhiều năm, không tốn nhiều thời gian của anh ta; Giang Âu thì không lo được việc của công ty nước, lại còn ở Anh, công ty năng lượng ở Mỹ còn có thể lăn lộn được, nhưng bạn trai Tưởng Nguyệt cũng ở trong công ty; Giang Tuyết thì khỏi nói, bà Giang có thể trở lại tập đoàn, chắc chắn sẽ chống lại Giang Liên, hai người họ không thể gạt bỏ tôi được.”

Cậu đã tính rất kỹ: “Không chia cổ phần cho Giang Liên, cô ta sẽ làm loạn lên, chia là tốt nhất, để cô ta bỏ sức ra phát triển công ty, đấu đá ngươi sống ta chết với bà Giang, tôi nằm đợi tiền về thôi, còn không phải bỏ công, thật sướng nha.”

“À, đúng rồi.” Cậu ta nhớ ra chuyện gì, lục túi lấy ra một sợi dây kim cương.

Kim cương vốn đã lấp lánh thu hút chú ý rồi, nhưng lúc này ánh hào quang đó cũng bị chèn ép, một viên lục bảo hiện ra, tỏa ra ánh sáng xanh.

Giang Bạch Diễm lấy viên ngọc lục bảo tinh khiết ra, trong suốt xanh biếc, phảng phất như phản chiếu một khu rừng, sáng như ánh đèn, mát rười rượi, còn hơn cả điều hoà giải nhiệt.

“Chị Tĩnh Tĩnh có nhớ cái này không?” Cậu giơ viên ngọc lên đặt trước tầm mắt quan sát thật kỹ: “Thuý Quan Minh Châu, mười năm trước, chủ tịch đã mua nói với giá một trăm ba mươi triệu.”

Giản Tĩnh nhớ rồi.

Lúc Giang Bạch Diễm bị bắt cóc, cậu đã dùng một viên đá quý để dụ dỗ bọn bắt cóc, để cậu trốn thoát.

Viên đá quý kia là Thuý Quan Minh Châu.

Không ngờ lại đẹp như vậy.

“Mỗi người chúng tôi chọn một vật kỷ niệm, cái đầu tiên tôi chọn là viên ngọc này, hình như bây giờ có giá năm trăm triệu rồi nha.” Cậu cười tủm tỉm nói: “Mạng của tôi càng có giá hơn rồi.”

Giản Tĩnh nói: “Yên tâm, cậu đáng giá hơn năm trăm triệu nhiều.”

Hình như Giang Bạch Diễm đang nghi ngờ lời cô, sau đó mới phản ứng lại: “Hình như là vậy, thật lạ.” Cậu cười: “Ngày trước thấy một trăm ba mươi triệu đã rất nhiều rồi, như là [Nghìn lẻ một đêm] vậy.”

Giản Tĩnh không cảm xúc: “Bây giờ tôi vẫn thấy nhiều đấy chứ.”

“Thật không?” Cậu chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: “Vậy tặng cô cái này.”

Cậu giơ tay nhét sợi dây với viên đá lục bảo vào mũ áo hoodie của cô.

Giản Tĩnh thấy lưng mình nặng hơn, dở khóc dở cười giơ tay móc lấy, may mà tay chân cô linh hoạt, nếu không sẽ không sờ tới được.

“Tặng cô thật đấy.” Cậu nằm trở lại ghế, ngáp: “Buồn ngủ quá à.”

Giản Tĩnh trợn mắt, móc viên đá ra ném cho cậu: “Không cần.”

“Đừng từ chối, đây là…” Không biết đêm qua đã phải đấu trí đấu dũng cái gì mà đại não Giang Bạch Diễm chậm hơn bình thường, một hồi lâu mới nhớ được từ muốn nói: “Phí uỷ thác.”

Khóe miệng Giản Tĩnh nhếch lên: “Tôi đâu có mở văn phòng thám tử.”

“Nhưng cô bỏ nhiều công sức để tìm ra sự thật, nếu làm vô ích thì sẽ buồn đấy.” Cậu nói: “Bồi thường là bồi thường, dù sao thì tôi cũng đâu chơi ngọc.”

Giản Tĩnh: “Thì bán lấy tiền.”

“Đó là mạng của tôi đấy.” Cậu kháng nghị.

“Vậy tôi đành lấy cái mạng nhỏ của cậu vậy.” Cô đá ghế tựa: “Cho tôi nằm một lát, mệt chết được.”

Giang Bạch Diễm đi qua một bên với vẻ không tình nguyện.

Giản Tĩnh nhanh chóng chiếm lấy cái ghế, khỏi phải nói, ghế nằm này rất thiết kế phù hợp với cơ thể người, vô cùng thoải mái, đu qua đu lại rất vui vẻ.

Lắc lư một hồi thì cô đã buồn ngủ.

Đại não hơi chậm lại, không nghĩ nhiều đã hỏi: “Lại nói, sao cậu không đi?”

Giang Bạch Diễm hỏi: “Ai nói tôi không đi?”

“Tôi nói sai rồi à?” Cô nhấc mí mắt lên.

Giang Bạch Diễm không nói gì.

Giản Tĩnh nằm nghiêng qua, đầu gối lên cánh tay, trọng lượng cơ thể áp xuống lưng ghế, ghế tựa đu qua đu lại: “Vậy, sao lại không đi?”

Bầu trời đầy sao, cậu im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi cũng không biết.”

Giản Tĩnh không ở nhà họ Giang lâu, ngày hôm sau trọ ở khu du lịch, chơi vui vẻ hai ngày mới bay về thành phố Hoà Bình.

Khang Mộ Thành: “Về rồi à?”

Cô: “...Ừm.”

Khang Mộ Thành: “Bản thảo đâu?”

Giản Tĩnh: “Thứ hai tuần sau em sẽ nộp.”

Khang Mộ Thành: “Ba tháng rồi, năm nay [Ác quỷ 3] có ra không?”

Giản Tĩnh: “Chắc chắn!”

Cô thề thốt một lúc mới được dời nửa tháng.

Giản Tĩnh vội chạy về nhà, đóng cửa tập trung viết bản thảo.

Lần này cô tập trung thật, ngoài buổi sáng và chạng vạng tối thì chơi với Kỵ Sĩ một chút, lúc nào cô cũng ngồi trước bàn phím, ngày nào cũng viết bản thảo, chỉnh sửa từ ngữ, tra cứu tài liệu, buổi tối ngủ còn ngẫm lại chi tiết của vụ án.

Nhưng gõ chữ chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là cốt truyện đã viết xong, lúc đọc lại thì phát hiện có lỗ hổng, chỉ cần thay đổi cách nghĩ thì mánh khoé sẽ được phá giải.

Sụp đổ ngay tại chỗ.

Vì vậy sau nửa tháng, lúc Khang Mộ Thành nhận được tin nhắn đã… nhảy dựng lên.

Giản Tĩnh: Em sẽ gửi bản thảo nhanh mà.

Giản Tĩnh: Em sắp viết xong rồi

Giản Tĩnh: … có một vấn đề

Giản Tĩnh: Em bị ốm rồi.

Khang Mộ Thành: ?

Giản Tĩnh: Đầu hỏng rồi.

Khang Mộ Thành: Đừng nhây bản thảo, vẫn còn năm ngày.

Nói ngắn gọn thì sau nửa tháng chết đi sống lại, cô đi nộp bản thảo đúng deadline.

Khang Mộ Thành từ chối một buổi xã giao vào buổi tối, ngồi một mình trong văn phòng đọc bản thảo. Bản thảo lần này rất đặc biệt, tự cô biên tập và yêu cầu anh chỉ được đọc bản giấy.

Vừa lật sơ qua là anh đã biết nguyên nhân.

Đây là một bộ truyện có yêu cầu đặc biệt về cách đọc, được chia thành hai phần.

Truyện đầu tiên thì đọc bình thường, từ trước ra sau, được viết dưới góc nhìn của ác quỷ, kể về một vụ án giết người, được miêu tả tỉ mỉ, tuy không quá nổi bật nhưng ở cuối truyện lại để lại một bí ẩn chưa được giải đáp.

Truyện thứ hai thì phải đọc ngược lại, đọc từ tờ cuối đọc lên, dưới góc nhìn của thợ săn, là một vụ án hoàn toàn khác, tuy cuối cùng cũng phá được nhưng vẫn có câu hỏi để dở.

Lúc này, người đọc sẽ phát hiện, bí ẩn trong câu chuyện của quỷ giống với bí ẩn trong câu chuyện của thợ săn.

Câu chuyện thứ ba thì đọc từ chính giữa.

Độc giả có thể đọc truyện của ác quỷ trước, sẽ tìm được một manh mối, cũng có thể đọc truyện của người thợ săn trước, cũng có thể tìm được manh mối.

Hai manh mối bổ sung cho nhau, có thể tìm được một đáp án cho cả hai câu chuyện.

Người đó chính là hung thủ của vụ giết người liên hoàn.

Mà người đó, đã xuất hiện vài lần trước đó, lúc thì là giám đốc khách sạn, có lúc lại là anh bán bảo hiểm, có khi là bác sĩ ôn tồn lễ độ.

Mỗi lần đều được miêu tả không giống nhau, nhưng từ những lời khai của người khác, xâu chuỗi với các chi tiết về thời gian, có thể chứng minh là cùng một người.

Sau khi Khang Mộ Thành đọc xong, một mình suy nghĩ một lúc lâu mới gọi cho cô: “Cách sáng tác rất táo bạo.”

“Thế có được không?” Cô hỏi.

Lần nào cô cũng hỏi câu này, anh bật cười: “Đương nhiên là được.”

Giản Tĩnh nói: “Nhưng đáp án không được viết rõ ràng, có khi nào độc giả sẽ mắng không?”

“Cũng cần một khoảng trống mà, người đọc cũng muốn tự ngẫm lại.” Khang Một Thành nói: “Nhưng mà, chúng ta có thể làm tốt hơn, ví dụ như, viết tên hung thủ lên mặt bìa.”

Giản Tĩnh: “Em nghĩ nên là hoa văn ở mặt bên của sách.”

Khang Mộ Thành nghĩ lại, nói: “Cũng được, có thể hỗ trợ cho cách đọc trước sau.”

“Ok, vậy giao cho anh nhé.” Giản Tĩnh như trút được gánh nặng: “Có thể gửi bản thảo rồi.”

Anh nói: “Tạm thời thôi, anh sẽ đọc kỹ lại lần nữa, rồi nói chủ biên kiểm tra lại, chắc chắn sẽ có không ít chỗ cần phải chỉnh sửa. Đặc biệt là về ngữ pháp của em. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, phải chú ý mấy câu sai ngữ pháp.”

Giản Tĩnh phàn nàn: “Em biết ‘giống cái gì cái gì giống' là câu sai, nhưng ai cũng nói vậy mà! Viết một nửa sẽ làm em không thoải mái.”

Khang Mộ Thành lạnh lùng nói: “Đó cũng là câu sai ngữ pháp đấy.”

“Em không sửa, anh đi mà sửa.” Cô thoải mái sử dụng đặc quyền của tác giả.

“Tĩnh Tĩnh!"

“Cúp máy, dắt chó đi dạo đây.” Giản Tĩnh nhanh chóng cúp điện thoại.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, nhưng đây là ngày đầu tiên ‘được phóng thích’, cô đã muốn ra ngoài đi bộ hai vòng lắm rồi.

“Kỵ Sĩ.” Giản Tĩnh tháo dây xích: “Đi, chúng ta đi dạo thôi.”

Bỗng nhiên Kỵ Sĩ đứng dậy, dùng vận tốc ánh sáng chạy ra cửa, móng vuốt cào cào trên sàn nhà phát ra tiếng ‘xẹt’, ‘xẹt’, tiếng vang lanh lảnh như tiếng hạt mưa rơi trên mái ngói, nhẹ nhàng vui tai.

Đây vốn là một buổi tản bộ đêm rất lâu mới có được, nhưng mà còn chưa ra khỏi cửa tiểu khu thì tâm trạng của Giản Tĩnh đã bị phá huỷ hoàn toàn.

Thế mà lại có phóng viên đang ngồi xổm bên ngoài, thấy cô ra tới lập tức lén lút tới gần, còn chụp lén cô bằng camera giấu trong balo.

Giản Tĩnh: “?”

Chẳng lẽ việc cô nộp bản thảo cũng cần phóng viên tới hay sao? “Này, anh làm gì vậy?” Cô dừng chân lại, nhìn về người phóng viên đang tự cho là đã trốn rất kỹ.

Đối phương sửng sốt, cất bước chạy đi.

Giản Tĩnh sinh nghi, tháo xích cho Kỵ Sĩ: “Chặn anh ta lại.”

Kỵ Sĩ: “Gâu!”

Nó lao đi như mũi tên rời dây cung, vèo một cái chạy đi, chỉ thấy được tàn ảnh của bốn chân. Chỉ trong một lát đã vọt tới người trước mặt, cắn balo của anh ta.

Phóng viên lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã sấp mặt.

Giản Tĩnh đi tới gần, chống nạnh: “Anh chạy làm gì?”

“Á, cô Giản.” Phóng viên ngại ngùng: “Có thể nói chó của cô… thả tôi ra trước không?”

Giản Tĩnh hỏi lại: “Sao anh chụp lén tôi.”

Phóng viên ấp úng.

Giãn Tĩnh: “Qua hai ngã tư phía trước có một đồn cảnh sát, có muốn tới đó không?”

“Không không, cô Giản, đây là công việc của tôi, sống tạm mà thôi.” Phóng viên nói: “Cô xem, dù có chụp được thì cũng chưa chắc sẽ tung ra, nói chi tôi ngồi trước cửa nhà cô mấy nay rồi, có thu được gì đâu?”

Giản Tĩnh không hiểu: “Công việc? Ai nói anh chụp tôi?”

Phóng viên nhìn mặt đoán ý, hỏi: “Chậc, có phải hai ngày nay cô không lên mạng phải không?”

“...” Nói đúng hơn là đóng phòng tối rồi, cô có dự cảm xấu về chuyện này: “Có chuyện gì sao?”

Phóng viên: “Cô tự nhìn xem đi? Vẫn còn trên hotsearch đấy.”

Giản Tĩnh ra ngoài đi dạo chỉ mang vòng tay thông minh có thể nghe điện thoại, duỗi tay nói: “Kỵ Sĩ, thả anh ta ra, đưa điện thoại tôi xem nào.”

Phóng viên khuất phục, dâng điện thoại lên.

Giản Tĩnh mở trang chủ Weibo ra, liếc một cái đã thấy scandal của mình.

“Mối quan hệ tình yêu mờ ám của Giang Bạch Diễm bị đưa ra ánh sáng, bạn gái là nhà văn xinh đẹp.”

Giản Tĩnh lập tức tức giận: “Tôi không xứng được gọi tên hay sao hả?”

Tin tức trong giới giải trí toàn không có căn cứ, cô đã từng ăn mấy quả dưa, sau đó đều nghe tin là giả, bây giờ tin giả rơi xuống đầu mình cũng không lấy làm lạ. Vấn đề là, dù sao cũng là người ‘khá nổi tiếng’, tại sao lên hot search rồi mà đến một cái tên cô cũng không có?

Viết ‘Giản Tĩnh’ thì không có ai biết à?

Buồn cười.

Bình Luận (0)
Comment