Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 284

Chương 284

Đã biết ư? Là ai vậy? Tại sao mình lại không biết thế nhỉ?

Diane tự hỏi ba lần trong đầu, nếu như cô ấy có filter manga ở đây, chắc chắn lúc này trên đầu cô ấy đang có ba dấu hỏi chấm to đùng.

Những người khác cũng có biểu hiện tương tự.

Bà Xa hơi ngập ngừng, lưỡng lự: “Cô biết hung thủ là ai rồi ư? Là ai vậy?”

“Trước khi công bố đáp án, tôi xin phép nói trước một điều, đó chính là kết luận này của tôi chỉ đơn thuần là xuất phát từ suy luận, không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.” Giản Tĩnh nói: “Dù sao thì ở độ cao mười mấy nghìn mét, không thể nào kiểm tra được thi thể để báo cáo, cũng không có cách nào để kiểm tra hành lý từng người, hy vọng mọi người hiểu cho.”

Bà Xa khẽ gật đầu: “Điều này chúng tôi đều biết rõ.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Giản Tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: “Điểm mấu chốt trong vụ việc này chính là ly sữa bò bị hạ độc kia. Ngay từ đầu khi nhìn thấy nó, tôi đã chắc chắn rằng đây không phải là nguyên nhân thực sự gây nên cái chết của nạn nhân.”

Diane hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người: “Vì sao chứ?”

“Trước khi lên máy bay phải qua kiểm tra an ninh, nếu đã có thể thuận lợi mang chất độc lên máy bay thì điều này chứng tỏ rằng hung thủ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước. Nói cách khác, hung thủ có chuẩn bị mà đến.”

“Thế nhưng việc đầu độc vào ly sữa bò lại là một hành động vô cùng cẩu thả. Nạn nhân có khả năng là không muốn uống, cũng có thể là vừa mới uống được một chút thì đã gọi người dọn đi, thậm chí cũng có khả năng vừa mới cầm chiếc ly lên, ngửi thấy mùi vị bên trong thì lại không uống nữa.”

“Việc chuẩn bị đầy đủ kỹ càng và hành vi hạ độc ngẫu nhiên như vậy hoàn toàn đối lập với nhau. Đương nhiên, cũng có người lúc hành động theo lý trí, lúc lại hành động theo cảm tính thì hành vi như vậy có thể coi là hợp lý. Thế nhưng tôi đã hỏi thăm kỹ càng tất cả mọi người ở đây, phát hiện không có ai có hai mặt tính cách đối lập - cẩn thận và điên cuồng - như vậy.”

Việc thẩm vấn trực diện, ngoài việc có thể ghi chép lại khẩu cung, đây cũng đồng thời là cơ hội tốt để thám tử có thể phân tích được nhân cách của mỗi người.

Bà Xa là một người thanh lịch, nhã nhặn, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng phải giữ hình tượng bên ngoài. Bà ta có sự tự chủ tốt, là một người phụ nữ vô cùng lý trí. Nếu như bà ta là hung thủ hạ độc thì chắc chắn sẽ chọn một loại độc tố mãn tính ẩn náu lâu ngày, ăn mòn từng chút một, nhưng ngoài mặt lại không có gì khác biệt.

Bà Bao tính ưa lãng mạn, thích sự quyến rũ, hưởng thụ sự theo đuổi và mê đắm của người khác phái. Nếu như bà ta hạ độc, phần lớn là do nhất thời hứng khởi, tiện tay lấy dùng, tiện tay đổ vào. Nếu như trải qua một khoảng thời gian, chỉ sợ bà ta đã ném việc này lên chín tầng mây.

Người mẫu nữ thì ham hư vinh, nông cạn, rõ ràng là ham mê tiền tài, không có động cơ giết người. Cho dù có thực sự nảy sinh mâu thuẫn do tranh chấp về tiền bạc thì cô ta cũng chưa chắc sẽ thực sự ra tay. Bởi vì cô ta căn bản là không hề có chút tình cảm nào với người chết.
Bố đường mà chết, cô ta cũng chỉ mắng vài câu xúi quẩy, rồi sau đó lại đi tìm một đối tượng khác.

Những người mà Giản Tĩnh loại trừ đầu tiên chính là ba người phụ nữ này.

Tiếp theo là Tổng giám đốc Mông, Tổng giám đốc Bao và thư ký, kỳ thực cả ba đều là đối tượng hoài nghi của cô.

Ân oán tình thù giữa nạn nhân và hai người đầu tiên thì không cần phải nói nữa, người chết cũng có rất nhiều mâu thuẫn với cấp dưới, cũng không loại bỏ khả năng thư ký chính là hung thủ giết người.

Thế nhưng điều tiếp theo mới là quan trọng.

“Tôi nhận thấy có hai hình thức hoàn toàn tương phản nhau, vậy cái nào khách quan và đáng tin hơn? Đương nhiên chính là chất độc rồi. Nói cách khác, hung thủ chắc chắn là đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho cả quá trình, còn về hành vi hạ độc vào trong sữa bò, còn có một cách giải thích khác.”

Giản Tĩnh công bố đáp án: “Để làm lẫn lộn thời gian. Nhưng đáp án này khiến cho tôi hơi khó hiểu, thời gian tử vong có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Chuyến bay hôm nay bị delay gần một tiếng đồng hồ, nếu như không có sự việc ngoài ý muốn này, thời gian tử vong của người chết hẳn là xảy ra sớm hơn, khoảng từ 18:00 đến 18:50, trước bữa ăn.”

“Điều này có ý nghĩa gì? Để tiếp viên hàng không nhanh chóng phát hiện ra nạn nhân đã chết ư? Không đúng.” Cô đặt ra vấn đề, rồi lại tự mình phủ nhận: “Phạm vi hẳn là lớn hơn, nói cách khác, hung thủ hi vọng mọi người cho rằng việc đầu độc đã xảy ra trên máy bay.”

Tổng giám đốc Mông nói: “Thế nhưng khi lên máy bay, ông ta vẫn còn khỏe mạnh mà.”

“Trong các tình huống cụ thể khác nhau, thời gian ủ bệnh sẽ khác nhau, nhanh thì hai, ba phút, nhưng nếu như là các loại thực phẩm như củ sắn hoặc hạnh nhân đắng thì có thể kéo dài từ bốn đến bảy giờ đồng hồ.”

Thư ký không nhịn được hỏi: “Vậy chẳng phải là mọi thứ mà ông ấy ăn ở công ty và trong phòng chờ đều là…”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta cần phải loại trừ một số yếu tố gây nhiễu.” Giản Tĩnh hỏi cô ta: “Cơm trưa có phải là do công ty đặt thống nhất từ trước đúng không? Người chết có đưa ra yêu cầu gì đặc biệt hay không?”

Thư ký nhanh chóng lắc đầu: “Không có, cơm hộp đều giống nhau hết mà, phải không Tổng giám đốc Bao?”

Tổng giám đốc Bao gật đầu: “Các vị trí khác nhau thì tiêu chuẩn đặt suất ăn khác nhau, thế nhưng lúc họp, mọi người đều đặt chung từ một nhà hàng, nhiều nhất cũng chỉ có hai, ba phần ăn khác nhau.”

Thư ký nói: “Đúng vậy, không ai biết Tổng giám đốc Xa sẽ lấy hộp cơm nào.”

“Được rồi, tiếp theo là mì sợi.” Giản Tĩnh lên tiếng: “Lúc ở phòng chờ sân bay tôi cũng có ăn một vài thứ, nhân viên đều trực tiếp bưng đồ lên, trừ phi là ăn được một nửa thì rời đi, khi đó mới có cơ hội hạ độc vào đồ ăn. Thế nhưng tôi nghĩ với tình trạng bụng dạ của Tổng giám đốc Xa khi đó, sau khi nôn xong thì hẳn là sẽ không ăn tiếp nữa.”

Bà Xa gật đầu: “Lúc ông ấy vào nhà vệ sinh, tôi đã gọi nhân viên phục vụ tới dọn đồ ăn đi.”

“Lời khai này rất dễ dàng để xác minh, cho nên tôi nghĩ bà Xa không cần phải nói dối làm gì.” Giản Tĩnh nhìn mọi người: “Có phải là mọi người cảm thấy rằng dường như không có cơ hội để hạ độc đúng không?”

Diane cực kỳ phối hợp gật đầu.

Thế nhưng Giản Tĩnh lại nói tiếp: “Ông Bao, ông đã nói rằng mỗi lần người chết gây gổ với ông Mông thì đều được ông hòa giải. Buổi trưa hôm nay, hai người các ông có nói chuyện riêng với nhau không?”

Tổng giám đốc Bao chần chờ một lúc, sau đó gật gật đầu: “Tôi có khuyên ông ta hai câu, thế nhưng lúc đó tôi cũng vội vàng về nhà, nghĩ rằng dù sao thì đến lúc đi nghỉ phép cũng còn nhiều cơ hội nói chuyện nên không nấn ná lại lâu.”

Giản Tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt ông ta: “Lúc đó ông Xa có ăn cái gì không?”

Tổng giám đốc Bao trợn trừng hai mắt: “Ý cô là sao?”

“Tôi chỉ kiểm tra xem có bỏ sót gì không mà thôi.” Giản Tĩnh nói: “Xét theo tuyến thời gian thì điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra, đúng chứ? Bữa trưa ông ta ăn rất ít, có lẽ là sau khi triệu chứng cảm cúm trở nên đỡ hơn thì sẽ muốn ăn gì đó.”

Tổng giám đốc Bao liếm liếm môi, trả lời: “Tôi không rõ lắm. Sau khi họp xong, tôi đi dạo một vòng, đến lúc quay trở lại văn phòng thì ông ta đã ở đó rồi. Bên trong phòng làm việc của tôi có đồ ăn, nhưng ông ta có ăn gì hay không thì tôi không biết.”

Giản Tĩnh cười cười, nói trúng tim đen: “Tôi cho rằng ông ta chắc chắn đã ăn cái gì đó, có lẽ là đồ ăn vặt được làm từ củ sắn, cũng có thể là bánh bích quy có thành phần là hạnh nhân đắng. Đương nhiên là nếu như hiện tại tới văn phòng làm việc của ông điều tra thì hẳn là không tra ra được cái gì. Chắc ông đã tiêu hủy chứng cứ trong khoảng thời gian về nhà đón người rồi.”

“Cô có chứng cứ gì không?” Tổng giám đốc Bao nhấp khóe miệng, gương mặt gầy gò nghiêm túc đến đáng sợ: “Không thể ăn nói lung tung được đâu.”

Giản Tĩnh nói: “Căn cứ theo lời khai của mọi người, sáng sớm, cô ta (chỉ người mẫu nữ) nói rằng người chết chỉ có một vài triệu chứng cảm cúm và sốt nhẹ, thư ký cũng đã nói rằng đến giữa trưa, sau khi người chết uống thuốc xong thì các triệu chứng ban đầu đã thuyên giảm rất nhiều. Nhưng lúc ở bên trong phòng chờ sân bay, các triệu chứng của ông ta đột ngột nặng hơn, cũng xuất hiện tình trạng dạ dày khó chịu, khiến cho bà Xa lầm tưởng rằng đó là di chứng của việc ông ta uống rượu quá độ.”

Mỗi một điểm mấu chốt mà cô nói ra, Giản Tĩnh đều nhìn về phía nhân chứng, bọn họ đều bất giác gật đầu.

“Vì vậy, không khó để đưa ra kết luận rằng thời gian trúng độc là trong khoảng thời gian từ sau bữa trưa đến khi tới sân bay.” Giản Tĩnh nói tiếp: “Sau khi họp xong, Tổng giám đốc Mông đã rời đi luôn, trong số các vị ở đây, người có khả năng hạ độc chỉ có ông và thư ký.”

Thư ký rất hoảng hốt: “Không phải tôi làm.”

“Đúng vậy, tôi không tìm được động cơ giết người của cô.” Giản Tĩnh khoát khoát tay, nhìn chằm chằm về phía Tổng giám đốc Bao: “Mà ông đã sớm nói cho tôi biết động cơ của mình.”

Cơ mặt Tổng giám đốc Bao run rẩy, phản bác: “Tôi thì có lý do gì để giết ông ta kia chứ? Người có mâu thuẫn với ông ta cũng không phải là tôi.”

Giản Tĩnh nở nụ cười.

“Trước đó ông đã nói, người chết vốn là người vô lý và không muốn chịu thua thiệt. Chỉ cần một nhân viên phản bội mình, ông ta cũng phải làm cho người đó không thể nào lăn lộn ngoài xã hội được nữa. Vậy nếu như người phản bội ông ta lại chính là bạn tốt thì sẽ như thế nào?” Cô chậm rãi nói: “Tự ông biết rõ, bản thân mình quả thực có một đống nhược điểm.”

Sắc mặt của Tổng giám đốc Bao lập tức thay đổi, quay phắt sang nhìn về phía bà Bao. Bà Xa hơi mấp máy môi, nhưng vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh bên ngoài nhờ vào định lực hơn người.

Thái độ bà Bao có vẻ lười biếng, không hề kinh ngạc chút nào.

“Ông có động cơ giết người, có thời gian gây án phù hợp. Điều quan trọng nhất chính là ông còn đặc biệt cung cấp cho tôi thời gian rời khỏi chỗ ngồi - hơn tám giờ tối.”

Giản Tĩnh tựa vào tay vịn của ghế, thở dài: “Tại sao hung thủ lại muốn hạ độc lần thứ hai? Đương nhiên là để tạo chứng cứ ngoại phạm cho bản thân, ông vẫn luôn để ý tới người chết, xác định ông ta đã chết rồi mới hạ độc lần thứ hai để đánh lạc hướng. Mà sau khi ăn xong, mọi người trong cabin hầu như đều đi ngủ hết, là thời gian thích hợp nhất để ra tay.”

“Cô nói tôi hạ độc, vậy thuốc độc đâu?” Tổng giám đốc Bao chất vấn.

“Có khả năng là đã phi tang trong nhà vệ sinh.”

“Điều đó có thể là chứng minh là tôi phi tang ư?”

“Tìm chứng cứ là công việc của cảnh sát.” Giản Tĩnh nói: “Kiểm tra camera ở công ty sẽ biết ông có mang đồ ăn đi hay không, tra xét tài khoản của ông sẽ biết được lộ trình mua sắm của ông. Mà báo cáo kiểm nghiệm tử thi có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc là người chết đã ăn thứ gì.”

Cô ngước mắt lên, tiếp tục nói: “Nhắc nhở hữu nghị, nếu như người chết đã sử dụng chất độc ở dạng dung dịch loãng, niêm mạc dạ dày sẽ xung huyết và sưng to, nhưng nếu như chất độc ở dạng rắn hoặc dung dịch đậm đặc, vậy thì dưới đáy dạ dày sẽ xuất hiện hiện tượng bị ăn mòn, xung huyết rõ rệt, phù nề và chảy máu.”

“Tất cả sẽ được trình bày một cách rõ ràng và chi tiết trong báo cáo kiểm nghiệm tử thi, ông không phải ôm tâm lý may mắn làm gì.” Giản Tĩnh nhìn về phía đồng hồ: “Cũng sắp tới New York rồi, thời gian còn lại của ông không nhiều, tôi khuyên ông nên đi tự thú đi, thái độ hối cải tốt thì mới có thể được giảm nhẹ án phạt. Dù sao thì con gái ông vẫn còn nhỏ như vậy.”

Nhắc tới đứa bé, Tổng giám đốc Bao cuối cùng cũng không kiềm chế được mà thất thần ngồi phịch xuống ghế.

“Đinh đoong” - Âm thanh thông báo vang lên, máy bay chuẩn bị hạ cánh, tiếp viên hàng không đưa hai đứa trẻ quay trở lại chỗ ngồi.

“Ba ơi!” Con gái ông Bao là một cô bé bụ bẫm xinh xắn, vô cùng đáng yêu. Giờ phút này, cô bé hoàn toàn không nhận thức được việc gì đang xảy ra, nhanh chân chạy tới ôm lấy chân ba mình: “Ba ơi ôm ôm.”

Tổng giám đốc Bao ôm con gái lên, ngẩng đầu nhìn về phía bà Bao.

Bà ta không nói lời nào, chỉ là thái độ hơi khác thường, đón lấy con gái, để cô bé ngồi sang bên cạnh mình.

Đứa bé sốt ruột vặn vẹo, hai má phồng lên giống như một chú sóc con.

Bé Xa hỏi: “Mẹ ơi, ba làm sao thế ạ? Ba chẳng để ý tới con gì cả.”

Bà Xa ôm lấy con mình, không nói tiếng nào.

“Ba của cháu bị bệnh rồi.” Bà Bao nói: “Cháu nhớ phải ngoan đấy, đừng gây thêm rắc rối cho mẹ cháu, biết chưa?”

Sự quyến rũ của bà Bao không phân già trẻ, bé Xa ngoan ngoãn đáp lại, sau đó rúc vào bả vai của mẹ.

Bà Xa chầm chậm đi tới, đưa cho con gái Tổng giám đốc Bao một món đồ chơi. Cô bé nhận lấy thú bông, ngay lập tức bị phân tán sự chú ý, không còn muốn giật dây an toàn ra nữa.

Hai người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía xa xăm.

Ở bên kia, Tổng giám đốc Bao nắm tóc, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hồi lâu cũng không nhấc lên.

Diane thở dài và lặng lẽ trở về chỗ ngồi.

Những người khác thì đường ai nấy đi.

Tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người thắt chặt dây an toàn và mở tấm che nắng ra.

“Ai chà.” Giản Tĩnh trở về chỗ nằm xuống, lẩm bẩm nói: “Đây là chuyến bay nhanh nhất mà em từng đi, cứ tưởng rằng còn được ngủ thêm một, hai tiếng đồng hồ cơ đấy.”

Khang Mộ Thành đóng sổ tay lại: “Lát nữa xuống khách sạn rồi ngủ cũng được.”

Tiểu công chúa ngáp một cái thật to, đáp: “Cũng không biết là giường khách sạn có ngủ được hay không nữa. Giường ở khách sạn lần trước quá mềm, làm em đau lưng cả ngày trời.”

“Tại sao lại không nói với anh?” Tổng giám đốc lập tức nhíu mày.

Tiểu công chúa: “Cũng chỉ có một đêm thôi mà, quên đi.”

“Lần sau không tới khách sạn đó nữa.”

Như thường lệ, Diane lắng nghe cuộc trò chuyện của họ trong im lặng.

Nhưng trước kia, mỗi lần nghe những điều này, trong thâm tâm của cô ấy không khỏi mỉa mai: Tiểu công chúa quả nhiên không hổ là tiểu công chúa, nhìn cái đãi ngộ này xem, chậc chậc.

Ngày hôm nay… Có chút không giống, mặc dù Diane không nói ra được khác biệt ở chỗ nào.

“Diane.” Tiểu công chúa gọi cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôm nay cô thấy thế nào? Có bị sợ hãi không?”

Diane ngẫm lại, thành thật đáp: “Vừa mới bắt đầu thì tôi có hơi sợ, nhưng sau đó thì đã quên rồi. Thậm chí bây giờ tôi còn có chút kích động.”

Tiểu công chúa hỏi: “Lần tới cô có muốn làm trợ thủ cho tôi nữa không?”

“Lần tới ư?” Diane quả quyết lắc đầu: “Những chuyến bay khó quên như này, cả đời tôi chỉ cần một lần là đủ rồi.”

Giản Tĩnh bật cười.

Bình Luận (0)
Comment