Nói thật thì, câu chuyện của Robert đã lỗi thời lắm rồi. Hầu hết các bộ phim kinh dị Mỹ, đặc biệt là lấy chủ đề ở trong thị trấn nhỏ đều đi theo tình tiết quen thuộc này.
Nhưng vẫn phải nói bộ phim dù có đặc sắc đi chăng nữa thì cũng không sánh bằng lời đồn đại trong thực tế. Nhất là vẫn còn Giản Tĩnh vô cùng thích thú: “Những tấm ảnh này đều đến từ cuốn nhật ký cũ? Tôi có thể xem ảnh gốc không?”
“Ừm, để tôi tìm xem.” Anh ta lục lọi trong bàn làm việc một lúc, lấy ra chiếc hộp đựng đủ loại tài liệu, lật tìm một cuốn sổ nhật kỹ đã cũ kỹ: “Xin hãy lật xem cẩn thận.”
Giản Tĩnh thận trọng nhận lấy, đặt cuốn sổ lên trên bàn rồi chậm rãi lật xem từng trang một.
So với ký ức thời thơ ấu của Robert, đương nhiên cuốn nhật ký của Reed dễ hiểu hơn và cũng ly kỳ khác thường hơn.
Mở đầu như thế này:
Ngày 13 tháng 5 năm 1982
Đây là ngày thứ ba Kylie mất tích, tôi quyết định viết ra tất cả mọi thứ cho đến khi tìm thấy em ấy.
Đầu tiên tôi muốn sắp xếp từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện: Ba ngày trước, cũng là ngày 10 tháng 5, tôi nói với Kylie rằng buổi chiều sẽ cắt tỉa lại cỏ, mong em ấy có thể di chuyển mấy chậu hoa đi giúp tôi. Nhưng Kylie nói buổi chiều em ấy phải đi đến nhà Anna làm bài tập. Cô nhóc lừa đảo này, tôi biết em ấy định đi tìm Bill.
Nhưng tôi giả vờ như không biết, tôi đã cảnh cáo thằng nhóc thối tha Bill rồi. Nếu như cậu ta dám bắt nạt Kylie, tôi nhất định sẽ cho cậu ta cảm nhận nắm đấm của mình.
Thật ra tôi cũng làm như vậy rồi. Ngày thứ hai Kylie mất tích, tôi đã đấm cậu ta một trận, nhưng Bill cắn chết cũng nói chưa gặp em ấy. Sau khi cảnh sát trưởng đến điều tra thì xác nhận đêm hôm đó cậu ta lêu lổng ở quán bar.
Chuyện này thật kỳ lạ, theo như lời Anna nói thì Kylie ăn cơm tối ở nhà bọn họ rồi nhanh chóng rời đi. Nếu như em ấy không đi tìm Bill thì đi đâu đây? Tại sao mãi không quay về?
Tôi rất lo lắng, vô cùng, vô cùng lo lắng.
…
Ngày 17 tháng 5 năm 1982
Hôm nay là ngày thứ bảy Kylie mất tích, mọi người đều nói em ấy đi vào rừng, bị sói hoặc là gấu tha đi rồi.
Tôi không tin, Kylie chưa từng đi vào rừng sau khi mặt trời lặn. Em ấy nói trong rừng có thứ gì đó khiến em ấy rất sợ hãi.
Nhưng cả thị trấn đều đi tìm, không thấy gì cả.
Tôi rất nghi ngờ, liệu trong thị trấn có kẻ giết người hay là kẻ buôn bán ma túy chạy trốn từ biên giới đến đây không? Cho dù như thế nào, Kylie đáng thương của anh, em gái của anh, anh nhất định phải tìm thấy em.
…
Sau đó trong cuốn nhật ký của Reed có ghi lại vài trang về tìm kiếm Kylie, nhưng kết quả đều tay trắng đi về.
Dần dần dừng viết nhật ký lại, cho đến năm 1992 có viết lại một lần nữa.
Ngày 12 tháng 7 năm 1992
Năm ngày trước trong thị trấn có năm đứa trẻ mất tích. Ngày hôm qua chúng tôi phát hiện thi thể của bọn chúng ở trong rừng, tôi chưa từng nhìn thấy hiện trường như vậy.
Mấy đứa trẻ ấy giống như những con dê bị hiến tế, vây thành một vòng, cơ thể trắng bệnh không còn giọt máu. Sự thật đúng là như vậy, pháp y nói bọn chúng bị hút cạn máu! Còn cả vẻ mặt của bọn chúng nữa, vô cùng kỳ lạ. Tôi nghe nói trên gương mặt người chết cóng sẽ nở nụ cười kỳ quái như vậy, nhưng tôi không dám cá cược, cảnh tượng khi ấy còn đáng sợ hơn cả điều đó.
…
Ngày 20 tháng 7 năm 1992
Điều tra không ra bất kỳ kết quả gì, bố mẹ năm đứa trẻ đều nói họ chưa từng phát hiện ra manh mối gì trước đó. Chúng tôi điều tra rất nhiều người ngoài cuộc, có một kẻ buôn bán ma túy rất đáng ngờ…
Ngày 25 tháng 7 năm 1992
Đáng chết, kẻ buôn bán ma túy ấy bị loại ra khỏi diện nghi ngờ. Người dân vô cùng sợ hãi, chúng tôi không thể không thông báo tập thể người dân tốt nhất đừng cho các con của mình ra ngoài vào buổi tối.
Sau khi mặt trời lặn, không được đi vào rừng.
Rốt cuộc trong rừng có thứ gì
…
Ngày 1 tháng 8 năm 1992
Manh mối hoàn toàn bị đứt đoạn. Tôi và các đồng nghiệp đều biết rất rõ có lẽ mãi mãi không tìm thấy hung thủ, giống như tôi không thể tìm thấy Kylie.
Tôi thật sự không cam lòng. Hôm nay tôi lại đi vào rừng, đoán xem tôi đã gặp ai? Bill! Sau khi lên Đại học tôi không nhìn thấy thằng nhóc ấy nữa, không ngờ bây giờ lại quay về thị trấn. Cậu ta hỏi tôi có tung tích gì của Kylie không? Tôi không nói cho cậu ta biết.
Đừng tưởng tôi không nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cậu ta. Maria, chắc chắn là bạn gái mới của cậu ta nhỉ? Nhưng Kylie của tôi, em gái của tôi đã không còn… F*ch!
Tôi chắc chắn sẽ tìm ra sự thật!
Ngày 12 tháng 8 năm 1992
Không có manh mối, tôi đoán sai rồi sao? Tôi gặp ba mình, ông ấy hỏi tôi có manh mối gì chưa, cho dù là một chút cũng được. Mà nếu như không có bằng chứng, chỉ cần xác định là ai thì ông ấy sẽ đến giết chết thằng khốn nạn đó.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải nói cho ông ấy đáp án.
Ngày 1 tháng 1 năm 1993
Ba mẹ Laura chuyển đi, tôi đi tiễn họ. Haiz, tôi quá hiểu tìm cảm của bọn họ.
Kylie, tôi mãi mãi không quên Kylie.
Ông trời ơi, tại sao lại không trừng phạt những kẻ ác ôn ấy?
Năm 1982, Reed vẫn là học sinh cấp ba nên còn hạn chế về tìm kiếm em gái.
Nhưng trước sau năm 1992, ông ấy đã là cảnh sát của thị trấn Hoàng Hôn. Vì được tiếp xúc với nhiều người trong ngành nên mới có tài liệu. Báo cáo kiểm tra thi thể, lời khai và phân tích trong cuốn nhật ký cũ vô cùng toàn diện, nhưng vì chữ viết ngoáy nên khá khó nhìn ra.
Ý đại loại là năm thanh niên mười sáu mười bảy tuổi là Roger, Teresa, Ben, Laura, George đều bị giết hại dã man. Hiện trường giống như hình thức tế lễ đặc biệt nào đó.
Bên phía cảnh sát tốn mấy tháng trời, thẩm vấn hàng trăm người, khóa chặt hàng trăm nghi phạm nhưng đều không phải hung thủ thật sự. Cho đến bây giờ vụ án vẫn chưa được phá giải.
Tháng 1 năm 1993, cuốn nhật ký tạm thời đứt đoạn.
Sau đó là mười năm sau, năm 2002.
Ngày 2 tháng 4 năm 2002
Một đôi tình nhân cắm trại trong rừng, kết quả cô gái bị mất tích, bạn trai cô ấy không tìm thấy nên đã báo cảnh sát. Tôi và đồng đội đi tìm kiếm cô ấy, kết quả phát hiện cô ấy và thi thể của Kylie ở trong một hang động.
Em gái bé nhỏ đáng thương của tôi, con bé đã trở thành một bộ xương khô. Nhưng tôi còn nhớ quần áo của con bé, vào buổi chiều cái ngày con bé mất tích đã mặc quần jean và chiếc áo sơ mi trắng viền hoa.
Tôi vừa đau lòng vừa tức giận, muốn biết rốt cuộc em ấy chết như thế nào. Pháp y nói với tôi, trên hài cốt không có dấu vết gì, có lẽ em ấy lạc đường trong rừng, bị thương rồi mệt mỏi mà chết.
Tôi không dám tin kết quả như vậy. Không, chắc chắn không phải như vậy.
Có điều gì đó không đúng.
Tại sao Kylie lại đi vào rừng?
Đã hai mươi năm rồi, tôi có thể tìm ra sự thật được không?
Thời gian trôi qua khá lâu, không còn nhiều ghi chép về năm 2002, chỉ còn báo cáo khám nghiệm tử thi của Kylie.
Nhưng đến tháng 10 năm 2012, lại có một chuyện xảy ra.
Khu rừng bị cháy.
Nghe nói bị cháy ba ngày ba đêm, đốt sạch một khoảng đất rộng lớn. Những người may mắn sống sót kể rằng từng có một người đàn ông nước ngoài đến nơi này, lấm la lấm lét không biết làm cái gì.
Cái ngày khu rừng bị cháy, có người nhìn thấy anh ta xách theo xăng đi vào khu rừng, từ đó không còn tung tích gì nữa.
Reed vẫn còn cố chấp về khu rừng, vì thế bắt đầu điều tra vụ án này.
Nhân chứng miêu tả về người đàn ông ngoại quốc kỳ lạ ấy như sau: Nhìn gương mặt anh ta vô cùng kỳ lạ, rất giả tạo, giống như được chữa trị sau khi bị bỏng vậy. Anh ta cầm theo một vài thứ lạ, tờ giấy màu vàng, mực đỏ, còn có một cái đĩa đồng hình như na ná tinh tượng.
Khi đó chúng tôi đang nói về chuyện xảy ra trước đây, anh ta bỗng nhiên gia nhập và nói sở dĩ có nhiều người chết như vậy là có ác linh quấy phá.
Nếu như muốn phong ấn ác linh thì cần phải tìm thấy sào huyệt của ác quỷ, dùng lửa để ép bọn chúng chui ra từ trong lòng đất.
Trong cuốn nhật ký của Reed có viết: “Người đàn ông này tự xưng là Sky. Tôi tìm thấy một cuộn giấy dùng để viết trong hang động, trên bên có vẽ Big Dipper và viết chữ tôi không hiểu.”
Trong trang giấy này còn kẹp một bản phác thảo về Thất Tinh Bắc Đẩu.
Giản Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên u tối, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ đỏ quạch như máu.
Robert uống cốc cà phê nóng hổi, hỏi: “Muốn uống một cốc không? Cô đọc nhập tâm quá.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Giản Tĩnh cầm lấy cốc cà phê, nhấp một ngụm bình tĩnh lại.
Khi cô nhìn thấy Thất Tinh Bắc Đẩu trong căn phòng gỗ cũng không có trực giác mãnh liệt như vậy, mà chỉ cảm thấy chi tiết nhỏ rất chân thực. Nhất là người chết trong bức ảnh, nó không phải là hiệu quả trang điểm mà rất giống với người chết thật sự.
Vì vậy bỗng nhiên cô thấy tò mò, quyết định tìm hiểu sâu về câu chuyện phía sau.
Ai ngờ lại nhìn thấy bản ghi lại như vậy.
Sky, bầu trời, Thất Tinh Bắc Đẩu… Đặc điểm như vậy không thể không nhớ đến Tề Thiên - người đã dùng bảy đứa trẻ để bày ra bảy quan tài Thất Tinh, còn làm bậc thầy tà thuật Tạ Duy.
Tính thời gian, trước sau năm 2012, anh ta vừa trải qua cuộc phẫu thuật thẩm mỹ. Mà tên thật cũng dần được công bố trong nước, lúc này anh ta trốn ra nước ngoài. Điều này khá hợp lý.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
Giản Tĩnh lập tức quyết định muốn nghĩ cách đi đến thị trấn Hoàng Hôn một chuyến.
Nhưng trước đó, cô phải tìm hiểu một vài thông tin. Thế là cô cười nói: “Những ghi chép này đúng là rất ly kỳ, bây giờ không chỉ có anh mà ngay cả tôi cũng có linh cảm tuôn ra như suối.”
Robert vỗ trán, mỉm cười: “Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, cô là tác giả. Cô viết cái gì mà, ồ, [Bác sĩ ác quỷ]. Tôi từng xem qua quyển sách này, nói thật thì chỉ thiếu một chút về bàn luận tôn giáo… Cô không để bụng tôi nói thật chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Thế là Robert nói một tràng dài về suy nghĩ của anh ta về tôn giáo. Nói tóm lại, anh ta cho rằng tôn giáo là nhu cầu trong lòng con người, chứ không tồn tại trong thực tế.
Giản Tĩnh nghiêm túc ghi chép lại, sau đó giả vờ lơ đãng hỏi Robert: “Tôi gặp ông ấy rồi, ông ấy vẫn khỏe chứ?”
“Ông Reed vẫn khỏe như trâu, nhưng ký ức của ông ấy…” Robert cố tình chỉ lên đầu: “Dừng lại ở mười mấy năm trước. Ví dụ như ông ấy có nói gì kỳ lạ với cô, cũng mong cô đừng để bụng.”
“Ông ấy luôn nhớ về em gái của mình.” Giản Tĩnh nói: “Cho dù đã già nhưng vẫn không quên bảo vệ bà ấy.”
Robert thở dài thườn thượt.
Lúc này cô mới thăm dò: “Tôi có thể chụp mấy tấm ảnh, lưu lại làm kỷ niệm không?”
Robert do dự một chút, nhưng có thêm thẻ tín nhiệm nên vẫn gật đầu.
Giản Tĩnh rất khiêm tốn, chỉ chụp tài liệu quan trọng trong cuốn nhật ký cũ. Lúc này cô mới nói lời cảm ơn: “Làm phiền anh lâu rồi, thật ngại quá.”
“Không sao, tôi rất vui khi cô thích nơi này.”
Sau khi chào tạm biệt Robert, Giản Tĩnh bình tĩnh quay về ăn tối.
Bởi vì tối nay có bộ phim vô cùng quan trọng, phần lớn đoàn làm phim đều ở phim trường. Cô yên lặng ăn xong, lấy lý do ngày mai phải dậy sớm nên quay về phòng nghỉ ngơi trước.
Sau đó, cô bắt đầu tìm đọc tài liệu liên quan đến thị trấn Hoàng Hôn.
Nơi này nằm ở biên giới giữa Mỹ và Canada, cách Seattle hai ba tiếng đi xe. Vì nó không có gì đặc sắc nên hiếm có người đến đây, hầu như trên mạng cũng không tìm thấy thông tin gì.
Ôi, một mình đi về thị trấn nhỏ kỳ lạ xa xôi, sao giống như khởi đầu của phim kinh dị thế nhỉ.
Giản Tĩnh nghĩ như vậy, nhưng không hề có ý định lùi bước mà lại càng thích thú hơn. Cô tắt đèn, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Không biết được bao lâu, cô mơ mơ màng màng, dường như đang nằm mơ.
Trong giấc mơ là một khu rừng tăm tối, có một con cú mèo kỳ lạ đậu trên trên cành cây, dưới gốc cây là một con cừu. Hai con vật đang nói chuyện với nhau.
Con cú mèo: “Lại có người đến.”
Con cừu: “Be… Be”
Mặt trăng bị bao phủ bởi đám mây đen, có người đi ra từ trong hang động và ngước mặt lên.
Gương mặt anh ta vô cùng kỳ lạ, mặt mày vừa gượng gạo vừa căng thẳng, có thể nhìn thấy vết sẹo cấy ghép da mặt không hề hài hòa với nhau.
“Là cô.” Anh ta nói.
Sau đó, cô tỉnh khỏi giấc mộng.
Thợ trang điểm đứng bên ngoài cánh cửa đánh thức cô: “Cô Giản, cô tỉnh chưa? Phải đi trang điểm rồi.”
Giản Tĩnh ngồi dậy, không còn nhớ nội dung giấc mơ nữa.
Cô khó khăn bò ra mở cửa: “Sao lại sớm vậy?”
“Đã ba giờ ba mươi phút rồi, chúng ta phải khẩn trương lên. Hơn bốn giờ là trời sáng rồi.” Có lẽ thợ trang điểm vẫn chưa ngủ, cô ấy vội vàng mở hộp trang điểm rồi làm tóc, trang điểm cho cô, sau đó lại mang bộ quần áo vừa với số đo của cô đến.
“Cô Giản Tĩnh, bữa sáng đây.” Giang Bạch Diễm đi vào, tay còn cầm sủi cảo và sữa nóng hổi.
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Sủi cảo ở đâu vậy?”
“Gói từ trưa qua đấy, tôi đoán chị đã chán ăn cơm Tây rồi.”
Cậu ấy không hề kể công mà chỉ thúc giục cô mau ăn một chút: “Nhân lúc nó còn nóng thì ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu.”
Giản Tĩnh vội vàng động đũa.
Buổi biểu diễn vào buổi sáng rất vội, cô tranh thủ ăn hết đĩa sủi cảo nóng rồi bắt đầu diễn.
Trong nông trường hoang vu, ánh nắng ảm đạm, chân trời chỉ hiện màu xanh nhạt. Ở tận sâu trong rừng vang lên tiếng kêu của dã thú.
Sột soạt sột soạt. “Nhanh lên, nhanh lên một chút.” Nhóm khách mời chật vật chạy lăn lộn trong rừng. Anh đỡ tôi bị thương ở chân, tôi đỡ anh bị thổ huyết, vô cùng nhếch nhác.
Trong kịch bản, bọn họ đã trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ, nhưng trong thời khắc cuối cùng lại bị bầy quái vật truy đuổi.
Nhóm khách mời phản kháng, gào khóc: “Mấy người đi trước đi.”, “Không, chúng ta không thể bỏ đồng đội.”, “Phải đi cùng nhau.”
Diễn rất chân thực tình tiết máu chó.
“Grào!” Quái vật cứ đuổi theo mọi người, nhìn giống như sắp đuổi theo đến nơi rồi. Bỗng nhiên ở phía xa xa có một bóng người xuất hiện.
Tiếng súng vang lên.