Giản Tĩnh kiểm tra trạm xe bus ở gần đó, tra được có ba tuyến giao thông công cộng để tới đây.
01, 07, 18, tạm thời mở rộng tới phạm vi ba trạm này, đi xa nữa thì hết phương tiện rồi. Cô tìm được thêm bốn, năm homestay nữa.
Lúc này, trái lại, giá trị của bánh rán hành cũng hết rồi. Dù sao đây cũng là chỗ sầm uất, ở đâu cũng mua được bánh.
Cô bèn đổi sang cách xử lý trực tiếp hơn, gọi điện cho từng chỗ một.
"Alo, chào bạn, tôi có đặt phòng ở chỗ các bạn. Phải rồi, số đuôi di động là **** A, không có đặt à? Vậy tôi nhớ nhầm rồi."
"Xin chào, haizz, phải đó, đúng rồi, bạn có giữ số của tôi à? Vậy thì tốt rồi, là thế này, tôi quên mất địa chỉ bên các bạn, là số bao nhiêu vậy? Hai mươi sáu à, được được, cảm ơn."
Giản Tĩnh vui vẻ cúp điện thoại, đi thẳng đến mục tiêu.
Tiện thể cô gọi cho Quý Phong.
Hình như người này đang bận, nhỏ giọng bảo: "Tôi đang ở ngoài. Tìm được rồi? Không về được. Thế này đi, cô gọi điện tới đồn cảnh sát... Cô Giản, cô cứ nói tên của mình ra là được. Yên tâm, người ta nhận ra cô chứ không nhất định nhận ra tôi."
"Nếu vậy rồi thì còn cần anh làm gì nữa?" Vừa nghe anh ấy bảo không qua được thì Giản Tĩnh vô tình cúp điện thoại, gọi thẳng cho 110.
Đúng như Quý Phong nói, cô báo tên ra, quả nhiên viên cảnh sát tiếp nhận vô cùng để ý, lập tức chấp nhận phái người tới thẩm tra.
Mười lăm phút sau, Giản Tĩnh đậu xe dưới lầu homestay, vừa hay gặp các cảnh sát nhân dân đã cứu được đứa bé ra.
Có xe cứu thương đỗ dưới lầu.
Cô bị dọa cho giật mình: "Đứa bé làm sao thế?"
"Hình như đã ăn phải món mì gì đó, ngộ độc thức ăn rồi." Viên cảnh sát với đầu toàn mồ hôi phối hợp với nhân viên y tế đưa đứa bé lên xe cấp cứu: "May mà phát hiện sớm."
Giản Tĩnh đột nhiên biến sắc.
"Mọi người đưa thằng bé tới bệnh viện, tôi báo cho người nhà." Cô mở cốp sau xe ra, tên bắt cóc vẫn còn hôn mê: "Đây là kẻ bắt cóc, phiền anh đưa anh ta tới bệnh viện luôn, anh ta bị thương."
Trái lại, viên cảnh sát hít một hơi lạnh: "Vậy thì cô đến đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến..."
"Tôi còn việc, tối nay phải đi rồi." Giản Tĩnh chặn taxi lại, báo địa chỉ của biệt thự.
Tài xế taxi nhìn thấy xe cứu thương và xe cảnh sát thì tò mò lắm: "Xảy ra chuyện gì vậy? Chết người rồi à?" Vừa nói ông ấy vừa liếc nhìn hành khách ngồi sau.
Mặt Giản Tĩnh sa sầm, không biết đang nghĩ gì.
Tài xế thức thời ngậm miệng lại.
Bốn mươi phút sau, Giản Tĩnh trở lại nhà của Thông Thông. Tư Anh Kiệt lo lắng nghênh đón: "Bọn bắt cóc vẫn chưa gọi đến, bây giờ cũng hai tiếng rồi. Tĩnh Tĩnh..."
Giản Tĩnh gật đầu qua loa, không để ý đến việc đáp lại anh ta, đi thẳng tới phòng khách, nhìn thẳng anh rể Tư và chị hai Tư, mở miệng nói ngay: "Tôi bắt được tên bắt cóc rồi."
Mọi người đồng loạt hoảng hốt.
Chị hai Tư vừa bật thốt đã hỏi: "Thông Thông đâu? Thông Thông ở đâu rồi?"
"Con tôi có sao không?" Anh rể Tư cũng hỏi.
"Đứa bé cũng tìm được." Giản Tĩnh dò xét nét mặt hai người, chậm rãi bảo: "Nhưng lúc tôi đi, thằng bé đã được đưa lên xe cấp cứu."
"Cái gì?" Chị hai Tư la hoảng một tiếng, bỗng nhiên không đứng vững nữa, choáng đầu rồi ngã xuống.
Anh rể Tư cũng hoảng hốt không thôi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Giết con tin rồi? Bọn tôi đã giao tiền rồi mà!"
Giản Tĩnh nhìn anh ta, bỗng nhiên nở nụ cười, hệt như chẳng có gì cả: "Đừng lo, chỉ là ngộ độc thức ăn thôi, đã được đưa tới bệnh viện kịp thời, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng."
Anh rể Tư ngẩn người, bấy giờ mới ngã ngồi xuống: "Làm tôi sợ chết đi được, tôi còn tưởng là..."
"Phải đó." Tư Anh Kiệt cũng bị dọa đến mặt trắng bệch: "Tĩnh Tĩnh, lần sau em nói gì thì nói rõ ra, suýt nữa là tim anh dừng đập rồi!"
Giản Tĩnh bảo: "Em cũng bị dọa giật mình mà, anh nói xem sao lòng dạ bọn bắt cóc lại độc ác như vậy chứ!"
"Được rồi, bọn bắt cóc đâu rồi?" Anh rể Tư hỏi.
Giản Tĩnh tỏ vẻ lúng túng: "Tôi ra tay mạnh quá nên hắn cũng được đưa vào bệnh viện rồi, không biết đã tỉnh lại chưa."
Anh rể Tư gật đầu: "Trước kệ hắn ta đi. Bệnh viện nào? Bọn tôi tới ngay!"
Chị hai Tư cũng chậm rì rì tỉnh lại, gượng đứng dậy: "Em cũng đi."
"Em lái xe." Tư Anh Kiệt bảo.
Giản Tĩnh ngồi trên xe anh ta, cúi đầu gửi Wechat.
Những người khác không có thời gian chú ý hành động của cô, vừa đến bệnh viện đã vội vã chạy qua.
Giản Tĩnh kéo Tư Anh Kiệt: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Sao thế?" Tư Anh Kiệt không hiểu.
Cô ghé tai vào thì thầm thế này thế kia mấy câu.
Sắc mặt Tư Anh Kiệt thoắt đổi: "Thật hay giả? Em đừng có làm anh sợ!"
"Chắc chắn bảy phần." Giản Tĩnh bảo: "Việc này em khó làm, chỉ có thể giao cho anh."
Tư Anh Kiệt chần chừ giây lát rồi cắn răng gật đầu: "Được, vậy anh làm."
Anh ta vội vã rời khỏi.
Thông Thông đã được súc ruột xong.
Bác sĩ nói thằng bé được đưa tới kịp thời, cũng không ăn quá nhiều mì, ngộ độc không nặng, rửa ruột xong rồi điều trị thêm mấy ngày nữa sẽ khỏe lại.
Chị hai Tư như trút được gánh nặng, ngã xuống ghế mà gần như tê liệt, một ngón tay cũng không nhấc lên được.
Lúc này, đầu óc cô ta đã quên mất em trai, quên mất người chồng, quên cả bọn bắt cóc, lòng dạ chỉ toàn là con trai đang nằm trên giường bệnh.
Thế giới nhỏ của cô ta lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Chị hai Tư bình thường có cứng rắn hơn nữa thì bấy giờ cũng không kìm được mà ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.
"Anh Mi." Chồng của cô ta cất lời, biểu cảm nghiêm túc: "Anh nghĩ là... không thể tha cho tên kia như thế. Nếu chúng ta giao cho cảnh sát chắc chắn nó sẽ không bị xử tử hình."
Chị hai Tư xốc lại tinh thần: "Anh muốn làm gì?"
Anh rể Tư không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
Chị hai Tư đỡ thái dương suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Nếu bị người ta tra được..."
"Vậy em cam tâm cứ thế à?" Anh rể Tư vặn ngược lại.
Chị hai Tư lặng thinh.
"Em không xuống tay được thì để anh làm, miễn đừng để lộ là được." Anh rể Tư nhỏ giọng bảo.
Chị hai Tư khó khăn do dự. Cô ta không hề muốn làm vậy, nhưng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt của con trai, thật sự hiện tại cô ta không nói nổi lời từ chối.
Chỉ cam chịu vậy thôi, chỉ cam chịu vậy thôi.
Mà anh rể Tư cực kỳ hiểu vợ, biết thái độ cô ta thế này là đã thuận theo rồi, bèn im lặng rời đi không nói.
Anh ta dò hỏi phòng của tên bắt cóc từ hộ sĩ, kiên trì chờ đợi, khi thấy xung quanh không có ai qua lại rồi mới nhanh tay nhanh chân lắc người vào trong.
Trên đầu tên bắt cóc quấn một vòng băng vải, vẫn còn ngủ say vì tác dụng của thuốc mê.
Anh rể Tư nắm chặt quả đấm lại, xoay người khóa trái cửa. Sau đó anh ta cầm lấy cái gối bên cạnh, chuẩn bị sẽ đè mạnh xuống rồi, nhưng anh ta quá căng thẳng nên hoàn toàn không chú ý dưới giường vẫn còn một người.
"Tôi khuyên anh không nên làm vậy." Giản Tĩnh đứng dậy như không có gì xảy ra, cầm bút trên tay, hệt như bản thân đang cúi xuống dưới chỉ vì để nhặt đồ vậy.
Anh rể Tư lập tức sợ hãi, nhưng rồi lại bĩnh tĩnh rất nhanh: "Chỉ là tôi không nuốt trôi nổi cơn giận này!"
"Ồ, vậy ra không phải giết người diệt khẩu à?" Giản Tĩnh tò mò hỏi.
Anh rể Tư cực kỳ kinh ngạc: "Cô đang nói gì vậy?"
Giản Tĩnh xoay cây bút máy trong tay, ngồi xuống một ghế cạnh đó, vắt chân lên, tư thế nhàn nhã: "Tôi nói, anh đang định giết người diệt khẩu. Vụ bắt cóc là do anh làm phải không?"
Anh rể Tư giận quá thành cười: "Cô Giản, tôi khách sáo với cô là vì cô là bạn của Anh Kiệt, nhưng cô cũng không thể nói xấu tôi như vậy chứ?"
"Là nói xấu à?" Cô phản bác: "Anh chắc chứ?"
Anh rể Tư hỏi: "Cô bảo tôi là kẻ chủ mưu phía sau, chứng cứ đâu?"
Giản Tĩnh chỉ vào ngăn tủ đối diện: "Tôi đã quay lại tất cả hành vi ban nãy của anh rồi. Nếu tôi cho anh ta xem..." Cô chỉ vào tên bắt cóc: "Anh đoán coi anh ta có thể xác nhận là anh không?"
"Tôi cũng muốn giết anh ta rồi, anh ta nói xấu tôi thì có gì lạ?" Anh rể Tư vẫn bình tĩnh.
Vụ án cũng thấy nhiều rồi, ai gặp cũng không lạ.
Đây cũng không phải lần đầu Giản Tĩnh gặp một tên tình nghi mạnh miệng, cô nói với giọng không nhanh không chậm: "Vậy thì mấy hôm nay anh cũng không từng liên lạc với bọn bắt cóc?"
Lời của anh rể Tư hơi nghẹn lại, đang định phản bác gì đó thì cửa sau lưng bị gõ nhẹ: "Diệu Minh, là em."
Là giọng của chị hai Tư.
Anh rể Tư thừa thế mở cửa, để chị hai Tư đi vào.
Cô ta thấy Giản Tĩnh cũng ở đây, tên bắt cóc vẫn còn thở thì không biết mình thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, miệng bảo: "Hai người đang nói gì vậy?"
"Anh Mi, em đến đúng lúc lắm." Anh rể Tư đóng cửa, nhỏ giọng bảo: "Anh bị cô Giản bắt quả tang, cô ấy bảo là anh tới giết người diệt khẩu, muốn báo cảnh sát."
Chị hai Tư giật mình, nét mặt khó nén hổ thẹn.
Giản Tĩnh mỉm cười, hỏi: "Thì ra hai vợ chồng các người đã đạt được nhận thức chung rồi à?"
"Khụ." Chị hai Tư lựa lời: "Cô Giản, tôi mong cô đừng hiểu lầm, đây chỉ là xúc động nhất thời của người làm ba mẹ thôi. Suýt nữa Thông Thông đã mất mạng, chúng tôi thật sự không nuốt nổi cơn giận này."
Giản Tĩnh bảo: "Vậy nên cô chỉ muốn trả thù thôi?"
"Thật ra mới đây tôi đã hối hận rồi!" Chị hai Tư thành khẩn bảo: "Là chúng tôi hồ đồ nhất thời, xin cô cứ làm như không thấy gì, trái lại sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Cứ quyết định vậy nhé!"
Thái độ cô ta không thể nói là không thành khẩn, vẻ hối hận cũng không phải diễn trò, nhưng Giản Tĩnh vẫn bảo: "Tôi nghĩ là không được đâu."
Chị hai Tư cực kỳ sửng sốt: "Vì sao? Hành vi hiện tại của chúng tôi coi như là phạm tội nửa chừng chứ?"
"Không phải, tội phạm đã diễn ra rồi. Hoặc có lẽ, là đã kết thúc." Giản Tĩnh lướt qua cô ta, nhìn về phía chồng cô ta.
Anh rể Tư giận dữ: "Anh Mi, không biết Anh Kiệt đã qua lại với loại bạn bè gì nữa, còn bảo là do anh đứng sau vụ bắt cóc. Tự anh hại con mình sao?"
Chị hai Tư sững ra một chốc, vừa định thanh minh thay chồng đã thấy một người vội vã đẩy cửa đi vào.
"Tất nhiên việc hại con mình là lạ rồi, nhưng không phải con mình thì không lạ nữa!" Tư Anh Kiệt xông vào cao giọng phản bác, ném một xấp tài liệu lên trên giường bệnh.
Logo bên trên ghi là Sở Kiểm nghiệm Y học XX, tiêu đề là 'báo cáo kiểm tra DNA'.
Chị hai Tư liếc nhìn chồng, ánh mắt phức tạp.
"Ngại quá anh rể, em đã đến phòng làm việc của anh một chuyến." Tư Anh Kiệt bình tĩnh bảo: "Anh giải thích chút đi!"
Anh rể Tư trầm mặc.
Chị hai Tư hít thở sâu rồi hỏi: "Anh biết từ lúc nào?"
"Năm ngoái nó mắc bệnh nằm viện, em giấu báo cáo quá kỹ, anh đã nghi ngờ." Anh rể Tư thở dài: "Phải, anh thừa nhận lòng dạ mình hẹp hòi, nhất định phải tra một chút mới yên tâm được, nhưng anh thật sự không trách em, cũng tính là mãi mãi đối đãi với Thông Thông như với con ruột của mình rồi."
Anh ta thành khẩn bảo: "Chỉ vì anh biết nó không phải con ruột mà anh hại nó sao? Vậy thì tính là thế nào, trả thù em à? Anh không bỏ tiền ra chắc? Bỏ hết một đống kim cương, công ty anh không thiệt hại à?"
Biểu cảm chị hai Tư hơi lưỡng lự, trong phút chốc không biết đáp lại như thế nào.
Cô ta vẫn luôn chất chứa sự hổ thẹn với chồng, nhưng cô ta phải dùng tới hạ sách này thật sự là vì bất đắc dĩ. Thụ tinh ống nghiệm quá gian khổ. Vì bệnh của anh ta, mấy năm nay cô ta uống vô số loại thuốc, vật lộn với không biết bao nhiêu cây kim, đau đến chết đi sống lại. Chuyện này đâu phải làm một lần là thành công được?
Sau khi lần lấy trứng thứ ba kết thúc, cô ta nằm trên giường bệnh, cảm thấy cơ thể như dần yếu ớt hơn, hệt như lúc nào cũng có thể chết. Chồng cô ta cũng chỉ quan tâm kết quả, dỗ dành cô ta, nói nhất định lần này có thể, nhất định có thể.
Nhưng cô ta đã chịu đủ rồi.
Quá trình này quá đau khổ, quá khó nén nổi.
Cũng đâu phải là lỗi của cô ta, vì sao cô ta phải chịu nhiều khổ cực như vậy?
Cô ta đã tận tình tận nghĩa rồi, thật sự không muốn phải chịu thêm dằn vặt như địa ngục đó lần nữa. Thế nên, sau khi tiếp tục thất bại, cô ta xin bác sĩ giữ kín, tìm người khác để mang thai, Thông Thông chính là kết quả.
Đứa bé này đã giải thoát cô ta khỏi sự dằn vặt không ngừng, cũng giúp cô ta được trở thành mẹ như ý nguyện.
Thỉnh thoảng Tư Anh Mi sẽ thấy có phần có lỗi với chồng.
Ví dụ như anh ta muốn ly hôn, cô ta sẽ chẳng có ý kiến gì.
Nhưng, dù thế nào cô ta cũng không ngờ được, rằng chồng lại muốn hại con của mình…