Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 335

Chương 335

Là phụ nữ nên cũng dễ dàng thăm dò nữ nhất, vì dù gì thì cũng đi chung một phòng vệ sinh.

Loại bỏ mục tiêu là vợ và con cái, tổng cộng có năm người: Hai nữ cảnh vệ, một người giúp việc, một gia sư và một vệ sĩ chuyên nghiệp.

Giản Tĩnh tìm thấy cô giúp việc ở khu dành cho trẻ em.

Cô ta đang chơi đùa với bé trai, bé trai cười khúc khích trượt từ trên cầu trượt xuống, cô giúp việc vẫn luôn giơ tay bảo vệ cậu bé để tránh cậu bé nghịch ngợm trượt ra khỏi thành trượt.

Giản Tĩnh lặng lẽ dò xét cô giúp việc, thẻ quan sát trung cấp được phát huy tối đa.

Cô ta mặc một cái áo sơ mi cổ lật màu trắng, váy màu xanh nước biển dài đến đầu gối, mái tóc đen được buộc chặt bằng cái chụp sau đầu, là cách hóa trang vô cùng điển hình của người giúp việc.

Cổ áo và vai hơi bẩn, mở thẻ ngũ cảm ra ngửi một chút, là mùi rau củ và sữa trộn lẫn, giống như là loại thực phẩm nào đó của trẻ con.

Bởi vì cô ta vẫn luôn xòe bàn tay nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết chai mỏng trong lòng bàn tay của cô ta, cánh tay để lộ ra ngoài có vết cào nhỏ.

Giản Tĩnh điềm nhiên như không đi ngang qua cô ta, cô liếc mắt nhìn phần phía sau cổ áo.

Dưới cổ áo sơ mi, làn da trắng hơn mặt, có thể thấy rõ nhờ phần cổ.

"Không phải là người giúp việc." Cô ấn vào nút truyền tin của tai nghe, cô nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Sự khác biệt của màu da không ăn khớp với cách ăn mặc, A không thể cứ mặc áo và váy suốt nhỉ?"

Đông Nam Á nóng gần chết, nếu như đi lại bên ngoài thì chỉ ước gì có thể mặc quần dày và che ngực, che bụng. Chỉ có sống trong điều kiện nhà có máy lạnh mới có thể mặc áo sơ mi và váy dài suốt.

A từng bị cảnh sát vây bắt, không ngừng chạy trốn trong thôn làng, núi rừng nên chắc là da sẽ bị đen.

Tông Dã lại nói: "Có lẽ là hóa trang."

"Cậu bé rất thân thiết với cô ta, hôm nay cô ta còn đút cơm cho cậu bé, A sẽ không làm đến bước này đâu."

Tông Dã suy nghĩ trong chốc lát: "Tôi hiểu rồi, người tiếp theo."

Kẻ tình nghi thứ hai là gia sư.

Rất khéo, cô ta vào phòng vệ sinh, dặm thêm phấn trước gương trang điểm sáng sủa.

Hôm nay Giản Tĩnh phải đi máy bay nên cô không trang điểm, nhưng cô luôn để hộp phấn và son môi trong túi để đề phòng. Cô giả vờ vào trang điểm, đi đến bên cạnh gia sư thì thoáng liếc nhìn cô ta.

Tất cả đồ trang điểm đều là hàng hiệu, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ, trên người thoang thoảng hương nước hoa.

Đúng lúc cô ta đang tẩy trang, Giản Tĩnh bèn quan lát làn da của cô ta, lỗ chân lông rất nhỏ, da rất bóng.

Cô giả vờ điều chỉnh ánh sáng trong gương, ánh sáng dịu lóe lên trên mặt đối phương, có thể lờ mờ nhìn thấy sống mũi trong mờ.

Giả.

Giản Tĩnh nhìn thấy bàn tay của cô ta không có vết chai nào.

Hình tượng này khác biệt quá lớn với tay của người buôn ma túy, thật sự không có gì tương tự. Nhưng khi nghĩ đến bản lĩnh ngụy trang của A, cô vẫn muốn thăm dò một chút.

Ngón tay vừa buông lỏng, son môi lăn lộc cộc xuống mặt sàn.

Giản Tĩnh cúi xuống nhặt nhưng lại giả vờ giẫm lên mặt nước, nghiêng người ngã về phía cô ta.

Gia sư không để ý, bị cô đụng vào.

"Sorry." Giản Tĩnh vội vàng xin lỗi.

Gia sư nhíu mày, vẻ mặt không vui, nhưng khi cô ta nhìn rõ vẻ bề ngoài và cách ăn mặc của cô, sắc mặt đột nhiên trở lại bình thường. Con người đối với người có thân phận địa vị tương đương mình luôn vô cùng khoan dung, cô ta vui vẻ hòa nhã nói: "It's OK."

Giản Tĩnh mỉm cười với cô ta, cô đánh son qua loa lên môi một chút rồi rời đi.

"Gia sư cũng không giống." Cô nói với Tông Dã: "Cô ta chưa từng được huấn luyện, điều kiện phản xạ của cô ta không được."

Trong truyện ngôn tình có câu nói rất có lý ‘Cơ thể của con người thành thật hơn cái miệng. Cái miệng biết nói dối nhưng điều kiện phản xạ của cơ thể thì không.’.

Cơ thể từng được huấn luyện thì phản xạ cơ bắp luôn luôn nhanh hơn não. Nhưng vừa nãy lúc cô chạm vào đối phương, cô cảm nhận được cơ thể mềm mại, không có bất cứ sự phòng bị gì.

Mặc dù A tỏ vẻ thờ ơ, nhưng khi đối mặt với người xa lạ lại có thể không hề phòng bị ư?

Tông Dã tán thành: "Tôi hiểu rồi, tiếp theo cô phải cẩn thận hơn."

Cô giúp việc và gia sư đều là người bình thường, không khó phân biệt, cảnh vệ nữ và vệ sĩ nữ đều từng được huấn luyện, tất nhiên điều kiện cơ thể phù hợp với tình hình của A.

Muốn phân biệt họ có phải là A giả dạng hay không, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.

Giản Tĩnh nói: "Tôi biết rồi."

Sự cảnh giác của chuyên gia thì không cần phải nhắc nữa nên cô không có dự định đến gần mà chỉ quan sát từ xa.

Cả gia đình sếp lớn đều nghỉ ngơi trong phòng, cảnh vệ và vệ sĩ phân công hợp tác, hai tên cảnh vệ trông coi trước cửa phòng xép, hai tên khác ngồi trên ghế sô pha gần cửa xem chừng, những người còn lại thì cắt lượt để ăn uống và nghỉ ngơi.

Giản Tĩnh ngồi ở xa trong một góc của khu thương mại, sử dụng ống nhòm để nhìn cho rõ.

Tông Dã dịch dung đóng giả làm người phục vụ đến đưa nước và đồ uống. Sau đó, một kênh mới xuất hiện trong tai nghe.

Xì xồ, không biết là tiếng Thái, tiếng Việt Nam, tiếng Miến Điện hay là tiếng Lào.

Giản Tĩnh: ‘Cái quái gì thế này?’

‘Có dám nói bằng tiếng Anh không?’

‘Nói tiếng Pháp cũng được.’

Nhưng mà châm biếm thì châm biếm, trong cuộc nói chuyện có lẽ chứa tin tức quan trọng, Giản Tĩnh thật sự không muốn bỏ lỡ nên cô chỉ đành rút thẻ trợ giúp.

[Đang rút thẻ.]

[Rút thẻ hoàn tất.]

[Tên: Thẻ đạo cụ - Gói ngôn ngữ(12h).]

[Mô tả nội dung: Nghe, đọc hiểu tất cả các thứ tiếng và chữ viết trong vòng mười hai giờ nhưng không thể tự giao lưu và biểu đạt nội dung.]

[Ghi chú: Cùng một giống loài nhưng lại có chướng ngại giao lưu, con người đúng là một sự tồn tại thần kỳ.]

Giản Tĩnh: ‘Thì ra hệ thống mi không phải là người thì có thể cà khịa quang minh chính đại phải không?’

Cô oán thầm, thành thật chọn sử dụng.

Tiếng ‘chim hót’ ngay lập tức trở thành tiếng người.

"Cà ri ở sân bay không cay chút nào, không ngon."

"Chỉ có anh mới thích ăn thứ buồn nôn này."

"Chết tiệt, anh nói lại lần nữa xem?"

"Các người im lặng ngay cho tôi, đừng quên chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ."

Bốn nhân viên cảnh vệ do quân đội bố trí này, ba người nói chuyện là nam, hiểu rõ lẫn nhau, còn lại là một nữ cảnh vệ ngồi ở bàn bên cạnh, đã ăn xong từ sớm, đang giơ điện thoại, nhờ hình ảnh phản chiếu của màn hình để đánh son.

Giản Tĩnh nghe một lúc lâu, không thấy người nào giống A, ngược lại bắt đầu nghi ngờ ý thức chuyên môn của những người này.

Nhất là nữ cảnh vệ đang đánh son môi, thật khó để không nhớ đến những tai tiếng của vương thất.

Chỉ là, không giống lắm.

Bên khác, ba vệ sĩ chuyên nghiệp (một người còn lại canh chừng trước cửa) lặng lẽ ăn cơm, gần như không nói chuyện.

Trong đó, vệ sĩ nữ cao hơn một mét bảy, tóc cắt ngắn, không phấn son, ánh mắt cảnh giác. Còn hai vệ sĩ nam thì cao hơn một mét chín, đầu húi cua, mặt và cổ đều bị rám nắng thành màu lúa mạch, năm đốt ngón tay thô to, vừa nhìn là biết từng được huấn luyện nghiêm ngặt.

Nhìn lại hai người canh gác trên sô pha, họ đều là cảnh vệ, làm việc cũng rất nghiêm túc, mặc dù tay đang lật dở cuốn tạp chí nhưng ánh mắt lại không ngừng tuần tra khu vực gần phòng ở, ở chỗ xa có chút động tĩnh gì cũng đều dò xét mấy lần.

Giản Tĩnh không thể đoán được liệu cảnh giác của họ là do công việc hay là cảnh giác về sự an toàn của chính họ.

Hai người đứng trước cửa phòng, một người là nữ cảnh vệ, một người là vệ sĩ nam, hai người không quen biết nhau. Mặc dù đứng chắp tay sau lưng, canh giữ tận tâm và có trách nhiệm, nhưng ánh mắt lại hiếm khi giao nhau.

Cô chăm chỉ nhìn một lúc lâu, nhưng hiếm hoi mới có lần thất bại quay về.

Khó mà phân biệt.

"Thời gian em xem bên đó lâu quá rồi đấy." Thân hình của Tông Dã che mất tầm nhìn của cô. Anh cúi xuống đưa một ly cà phê và một cái sạc dự phòng qua, tư thế và động tác giống hệt như nhân viên phục vụ, gần như làm người ta tưởng rằng trước đây anh ta từng làm nghề này.

Giản Tĩnh rời ánh mắt đi, không cam lòng nói: "Không có manh mối nào khác à?"

Anh ta mỉm cười.

"Anh nghi ngờ ai?" Cô hỏi.

Tông Dã bí mật chỉ về phía cảnh vệ nữ đánh son môi.

Giản Tĩnh vô cùng kinh ngạc: "Tại sao?"

"Tôi mới đi qua chỗ bọn họ hai lần mà cô ta đã chú ý đến tôi rồi." Tông Dã nói: "Cô ta quan sát tôi một lúc bằng hình ảnh phản chiếu trên điện thoại của cô ta.”

Giản Tĩnh khẽ nghiến răng.

Cô không hề phát hiện.

Rõ ràng cô cũng nhìn thấy động tác này, nhưng đối phương lại làm rất tự nhiên, hoàn toàn không nhận ra rằng cô ta đang quan sát người khác.

"Sau đó là anh ta." Tông Dã chỉ vệ sĩ nam đứng trước cửa.

Giản Tĩnh: "Tại sao?"

Tông Dã thu dọn khăn giấy cô lau trên bàn rồi quay người rời đi một cách tự nhiên, chỉ có lời giải thích truyền tới từ tai nghe: "Trong công việc bảo vệ an toàn, sự hợp tác giữa các thành viên là rất quan trọng."

"À!" Giản Tĩnh lập tức hiểu rõ lời giải thích của anh ta.

Giống như nhiệm vụ bảo vệ này, người cộng tác không thể thiếu sự ăn ý, nếu không một ánh mắt ra hiệu ‘có vấn đề’, người còn lại lại tưởng mắt người ta bị giật, vậy thì làm trò cười rồi.

Nhìn quá trình từ lúc bước vào sân bay, đám người này đều là người chuyên nghiệp, vậy không có đạo lý sắp xếp nữ cảnh vệ và vệ sĩ nam vào một tổ.

Rõ ràng là họ không quen thuộc.

Nhưng nếu như xáo trộn bố trí là để A dễ dàng hành động, vậy cũng không phải chỉ có vệ sĩ nam có vấn đề.

Có thể là nữ cảnh vệ hoặc cũng có thể là một trong hai thành viên tuần tra chia nhau ra ngồi.

Tại sao Tông Dã lại nghi ngờ vệ sĩ nam?

Cô suy nghĩ một lát: "Là vị trí à?"

Tiếng cười khẽ truyền đến từ trong tai nghe, như chiếc lông gãi qua, sột soạt, hơi ngứa.

Giản Tĩnh biết mình đã đoán đúng.

Vị trí rất quan trọng.

Vị trí mà hai cảnh vệ nam chọn trên ghế sô pha không có vấn đề, vừa có thể quan sát cửa phòng bao, lại vừa có thể quan sát tình hình gần đây.

Nhưng mà đại sảnh phòng nghỉ ngơi của sân bay không phải khép kín, nhiều khu vực được ngăn cách bằng vách kính, mà sô pha thường được đặt ở vị trí trung tâm của khu vực.

Nói cách khác, hai cảnh vệ nam ít nhiều gì cũng để lộ phần lưng của mình, họ giao điểm mù của mình cho đối phương, đây cũng là lý do tại sao lại sắp xếp hai người cùng tuần tra.

Với sự cẩn thận và giảo hoạt của A, sao có thể tin tưởng người khác chứ?

Bởi vậy, anh ta đưa lưng về cửa phòng bao, vị trí mặt nhìn ra bên ngoài canh chừng, để phòng bị và dễ quan sát hơn.

Nhưng đây không phải là đáp án.

Giản Tĩnh đỡ đầu, cô nghĩ về suy luận của Tông Dã: Tại sao anh ta lại cho rằng đó là vệ sĩ nam?

Có thứ gì mà anh ta chú ý đến nhưng cô lại bỏ qua?

"Vừa nãy anh nói, anh đi qua hai lần." Cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Quầy bar, Tông Dã đang lau ly rượu, môi gần như không động, nhưng giọng nói vẫn truyền vào tai nghe rõ ràng: "Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc."

Giản Tĩnh: "Cô ta nghi ngờ anh?"

"Tôi nghĩ không phải."

Cô nghi hoặc.

Lúc này Tông Dã đã dịch dung, vẻ ngoài chỉ là đẹp trai, thanh tú, không hề có khí chất cáo đực, anh ta dựa vào cái gì mà bản thân bị người ta nhìn mình nhiều hơn một chút mà lại cảm thấy người ta đáng nghi?

Ngược lại mới đúng chứ.

"Chú ý." Tông Dã khẽ nói: "Có người sắp tới đó."

Giản Tĩnh vội vàng nhìn lại.

Một nữ phục vụ đẩy xe đẩy nhỏ, từ từ đi về phía cửa phòng, cô ta nói tiếng Anh lưu loát: "Tôi là nhân viên phục vụ của phòng chờ VIP, đây là bữa trưa mà khách đã đặt."

Cảnh vệ nữ nhấc nắp đậy thức ăn lên và kiểm tra từng cái một, xác nhận không chứa vật phẩm nguy hiểm, lúc này mới nói: "Tôi đưa vào là được."

Phục vụ nữ lộ ra vẻ thất vọng rõ ràng nhưng lại không dám nói gì mà quay người trở về.

Giản Tĩnh hỏi: "Đây là người của anh?"

"Không, chỉ là một người đồng sự tạm thời ‘hăng hái mạnh dạn’ thôi.” Anh ta khẽ cười: "Thế nào?"

Giản Tĩnh không thể không thừa nhận: "Quả thật rất khả nghi."

Có lẽ nữ phục vụ đã bị Tông Dã lừa gạt, muốn mượn cơ hội để bám vào đại lão, cố tình không cài cúc áo ở cổ, để lộ ra độ cong đầy đặn và mượt mà.

Chị gái ngực lớn đi ngang qua, các cô gái cũng không nhịn được mà liếc nhìn thì huống chi là đàn ông?

Nhưng vệ sĩ nam chỉ liếc nhìn đối phương một cách qua loa, hoàn toàn không để ý tới.

Anh ta đang lơ đãng.

Hoặc là, tâm trí anh ta bị chuyện gì đó nguy cấp và cấp bách hơn chiếm giữ, vượt qua bản năng của giống đực.

"Nhưng cũng có khả năng anh ta thích đàn ông đấy chứ."

Giản Tĩnh trêu chọc.

Tông Dã: "Nhưng lúc tôi đi ngang qua, nữ giới nhìn tôi còn đàn ông thì không."

Giản Tĩnh mãi mới hiểu ra, ngẩng đầu, nhìn anh ta một chút.

Anh ta phối hợp cúi người xuống, giả vờ lấy xô đá.

Cô: ‘Hiểu rồi.’

Nói có sách mách có chứng, làm cho người ta tin phục.
 

Bình Luận (0)
Comment