Thời gian ghi hình đã hẹn là hai giờ chiều ngày mười.
Giản Tĩnh ngủ đến chín giờ, nằm lướt điện thoại di động. Vừa mở Weibo ra, hộp chat của cô bùng nổ, rất nhiều người hâm mộ hỏi cô có phải hay tham gia quay [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] không, ngày hôm qua có không ít người chụp được hình cô vào khách sạn.
Cô lướt vùn vụt, phát hiện có không ít tin đồn.
Giải trí số XX: Khách mời tạm thời của [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] là Giản Tĩnh: tác giả của ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ và ‘Bác sĩ ác quỷ’, tiểu thuyết gia trinh thám đang rất nổi tiếng.
818 ơi 818: [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] mời Giản Tĩnh, hình làm chứng, không phải tiểu hoa X đồn đãi trước đó. Hẳn là để quảng cáo cho ‘Bác sĩ ác quỷ’ sắp quay.
Xì căng đan vui vẻ: Một CP Hồng Bạch bị người hâm mộ chặn, cho nên lần này tổ chương trình tìm một nữ nghiệp dư trẻ tuổi, không biết muốn xào với ai. Cô gái này có quan hệ với cấp cao của giải trí Phi Điểu, theo đuổi thần tượng thôi.
...
Đứng trước những thông tin bí mật nửa thật nửa giả này, có thể chia phản ứng của người hâm mộ thành mấy loại như sau: Kêu ca tại sao không phải XX nhà mình, người hâm mộ trước đây thật là quá đáng; người này là ai, chưa từng nghe đến, ôm anh nhà mình đi; tiểu thuyết gia trinh thám tham gia chương trình này, không biết có tốt không, trinh thám trực tiếp hoàn toàn khác với viết tiểu thuyết.
Chờ một chút.
Giản Tĩnh tắt điện thoại di động, mặc niệm: ‘Mở khóa nhóm giới hạn, mở khóa nhóm giới hạn…’
Hệ Thống: [Qua kiểm tra, danh tiếng túc chủ chưa đạt tới ‘Có chút danh tiếng’, không thể nào mở được]
Ô kê.
"Cô Giản, có thể vào không?" Tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền tới từ ngoài cửa.
Giản Tĩnh mở cửa cho họ, là thợ trang điểm đến trang điểm cho cô. Trang điểm xong, rồi ăn cơm trưa, sau đó rất nhanh là đến một giờ ba mươi.
Cô xuống tầng trước, muốn có mặt sớm một chút, không ngờ lên xe buýt đã thấy bên trong có hai người.
Là Hàn Bạc và Giang Bạch Diễm.
"Cô Tĩnh Tĩnh, ngồi ở đây." Giang Bạch Diễm dịch vị trí, gọi cô ngồi xuống.
Giản Tĩnh có hơi do dự.
Chỗ ngồi trong xe là như thế này:
Hàng cuối cùng: ABC
Hàng trước: D giữa EF
Máy quay phim cố định ống kính ở chỗ F, ngồi ở vị trí này phải hướng mặt ra sau mới có thể nói chuyện với những người khác, nhưng chỉ có một ống kính, vô cùng không thân thiện.
Giản Tĩnh đã xem mùa một, đại hoa Trịnh là B ngồi ở trung tâm, quân sư Tào thích A hoặc C, Giang Bạch Diễm thường ngồi ở vị trí khác. Tiểu hoa Thái thích chọn D, Hàn Bạc chỉ là một ca sĩ không quá nổi danh, chỉ có thể chọn giữa E và F.
Nhưng bây giờ, Giang Bạch Diễm ngồi ở F, tỏ ý cô ngồi ở E.
Cô có ấn tượng rất tốt về Giang Bạch Diễm, không nghi ngờ anh đang đào hố mình, nói cám ơn rồi ngồi xuống.
…
Thời gian: Ngày hai lăm tháng tám, chương trình được phát sóng.
Khung chat 1: Em trai quá ấm áp, biết chăm sóc người mới.
Khung chat 2: Người mới quá cẩn thận, không có cảm giác tồn tại gì.
...
Bầu không khí hết sức yên tĩnh.
Hàn Bạc hắng giọng, nói không đâu vào đâu: "Nghe nói lần này là một khách sạn trong núi."
"Oa, vậy chắc chắn rất dọa người." Giang Bạch Diễm ngửa người ra sau, lộ ra vẻ lòng vẫn còn sợ hãi: “Tôi nhớ trước kia có xem một bộ phim, có một cặp sinh đôi mặc váy xanh, tên, tên là gì ấy..."
Cậu nhìn về phía Giản Tĩnh, mà cô trả lời không ngoài dự liệu: "Ngôi nhà ma?"
"Đúng vậy." Giang Bạch Diễm nhanh chóng tiếp lời: “Chẳng lẽ lát nữa sẽ có người cầm búa đuổi theo chém chúng ta à?"
Vẻ mặt Hàn Bạc khó tin: "Không đến nỗi hung tàn như vậy chứ?"
"Mùa trước cũng rất đáng sợ, chỗ triều Thanh đó khiến tôi sợ đến nỗi mấy đêm không ngủ được." Giang Bạch Diễm vô cùng tự nhiên mà nhớ lại chủ đề ghi hình mùa trước. Cậu vừa giới thiệu cho Giản Tĩnh, vừa nhớ lại một vài tình cảnh thay người xem.
Mà nhờ đề tài này, ba người hàn huyên câu được câu không, không bao lâu sau, những người khác lục tục lên xe.
Người thứ tư đến là Tào Ngự.
Tào Ngự ngồi vào vị trí A, cười híp mắt nói: "Đã lâu không gặp, Bạch Diễm, không tính cậu. Hai ngày trước tôi mới gặp cậu ở trong rạp chiếu phim, phim khá hay."
"Là đạo diễn Đinh quay tốt.” Giang Bạch Diễm khiêm tốn, quay đầu nhìn Giản Tĩnh: “Cô Tĩnh Tĩnh cũng viết hay."
Giản Tĩnh có cảm giác được Giang Bạch Diễm chăm sóc, cô lập tức tiếp lời: "Cậu diễn cũng hay."
Cô bị kéo vào đề tài, tất nhiên Tào Ngự không thể nhắm mắt làm ngơ, chào hỏi cô: "Cô Giản vừa có tài vừa xinh đẹp, giỏi lắm."
"Giản Tĩnh." Cô đưa tay ra, lễ phép nói: “Chào thầy Tào."
Tào Ngự là nam diễn viên phái thực lực, không nổi tiếng trên mang, nhưng đã tham gia rất nhiều bộ phim truyền hình chính thống, đóng từ nhân vật cha, người lớn trong nhà đến chủ tịch trưởng thành, chững chạc, con đường diễn xuất rất rộng.
Gọi Tào Ngự một câu thầy không được coi là nịnh hót.
Tào Ngự cười, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay của cô.
Đại hoa Trịnh và tiểu hoa Thái đến, hai người họ đều giao lưu với người hâm mộ ở cửa khách sạn một hồi, ở trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng hoan hô của những người hâm mộ.
Không thể không nói, trên thực tế sắc đẹp của sao nữ có rất nhiều lực sát thương, vừa thấy mặt, mặt mày ép người, hoàn mỹ, nổi bật phô ra sự khác biệt giữa người đẹp bình thường và đại mỹ nữ.
Trịnh Khả Yên là phong cách thanh lịch, mặc áo sơ mi lụa và quần ống rộng, màu sắc đơn giản, cực kỳ phóng khoáng. Tính cách có vẻ rất thân thiện, nhìn thấy Giản Tĩnh là cười: "Mùa này có người mới à, tôi là Khả Yên, gọi tôi là chị Yên là được."
"..." Giản Tĩnh không muốn gọi thân mật như vậy, mọi người đều không quen nhau, nhưng máy quay phim đang quay, sao lớn đưa cành ô liu tới mà không nhận thì hậu quả khó liệu.
Cô khách khí gật đầu: "Chị Yên."
Thái Đồng Nhi lại là phong cách khác, tóc được uốn thành nếp, không gì không đẹp đẽ, trang điểm rất đặc sắc, im lặng ngồi ở đằng kia, như một con búp bê tuyệt đẹp.
Nhưng Thái Đồng Nhi mở miệng ra là nghe giống như cô gái nhà bên, không hề kiêu ngạo: "Hoan nghênh, hoan nghênh, tôi nghe nói lần này có một tiểu thuyết gia trinh thám tới, trong lòng tôi thở phào, quá tốt, thời điểm nằm cũng thắng đến rồi."
Thái Đồng Nhi rất thân thiết nhắc nhở: "Cô gọi tôi là Đồng Nhi là được."
Giản Tĩnh hết sức bội phục họ, dù là diễn thì cũng diễn không hề sơ hở, đều có bản lĩnh.
Sau khi chào hỏi, mọi người tiếp tục trò chuyện tình tiết mùa một, nhớ lại những chuyển biến quan trọng ở mỗi lần thám hiểm.
Sau đó tất cả đều ăn ý mà yên tĩnh.
Giang Bạch Diễm đẩy đẩy cô, ý bảo cô tắt micro không dây, đợi cô làm theo xong, cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Quay xong rồi, bây giờ có thể nghỉ ngơi một lúc, chạng vạng tối mới bắt đầu quay nhà ma, quay tới rạng sáng."
Giản Tĩnh: "..." Hóa ra không khí vừa rồi đều là diễn xuất.
"Tôi ngủ một lát." Giang Bạch Diễm rất có kinh nghiệm mà nằm xuống, nhắm mắt, chưa tới một phút, hô hấp đã đều đều.
Giản Tĩnh chán đến chết, lấy điện thoại di động ra chơi 2048.
Kể từ sự cố ở biệt thự Dư Huy, cô cực kỳ hứng thú với những cơ quan nhỏ xuất hiện này, nhỡ lúc nào cần chạy thoát thân.
Chặng đường nửa giờ trôi qua trong chớp mắt.
PD thông báo: "Sắp tới rồi."
Các khách mời đều tiến vào trạng thái làm việc, sửa sang lại quần áo và microphone, gương mặt vui vẻ xuất hiện ở trước ống kính.
"Mời mọi người đeo chụp mắt lên, để điện thoại di động ở chỗ này của tôi."
Trong bóng tối, Giản Tĩnh có cảm giác xe dần dần chậm lại, đi xuống sườn núi, cuối cùng chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra, các khách mời xuống xe dựa theo thứ tự, không khí lạnh lẽo ở trên núi phất qua mặt, trên cánh tay còn có mấy giọt nước, cái lạnh thấm người.
"Trời mưa."
"Phía trước có bậc thang."
"Trơn quá."
Trong sự hoảng loạn, mọi người đi vào nhà, mũi ngửi thấy mùi mốc nhàn nhạt.
Cửa ở sau lưng khép lại, giới thiệu cốt truyện: "Các bạn là khách du lịch đi bộ đường dài trên núi, do mưa to bất ngờ nên bị vây ở trong núi. Đội mưa đi bộ hơn một giờ, sau đó các bạn tìm được khách sạn bỏ hoang này, quyết định ở lại đây một đêm..."
Sau khi giới thiệu cốt truyện, mọi người tháo chụp mắt xuống, nhưng vẫn không nhìn thấy cái gì.
Dĩ nhiên trong khách sạn bỏ hoang không có có điện, cửa sổ đóng chặt, mưa bên ngoài càng tô đâm bầu không khí âm u, bên trong gần như đưa tay ra là không nhìn thấy năm ngón.
"Tìm đèn trước." Tào Ngự hướng dẫn mọi người hành động theo thói quen: “Bật đèn."
"Công tắc ở đây, nhưng không mở được." Hàn Bạc đi cuối cùng, nhanh chóng mò được công tắc trên tường, nhưng dù bật ‘tách, tách’ thế nào, đèn vẫn không sáng.
"Vậy thì nhìn xem có nến không." Tào Ngự bình tĩnh: “Tìm trong ngăn kéo tủ nữa."
Mặc dù Giản Tĩnh có thể mở thiết bị nhìn ban đêm, nhưng không cần thiết chơi ăn gian. Cô lui về phía sau mấy bước, dựa lưng vào tường, tìm tòi dọc theo mặt tường.
Trong chốc lát, cô tìm đến một cái ghế sa lon, còn đang đo kích thước, Trịnh Khả Yên ở bên kia đã nói: "Nơi này hình như có bật lửa."
Trịnh Khả Yên bật bật lửa, ánh lửa yếu ớt soi sáng cả căn phòng.
Đây là đại sảnh khách sạn, diện tích không lớn, trên dưới hai mươi mét vuông, trông khá vuông vức. Tay trái cửa là một cái quầy cao cỡ nửa người, bên ngoài bám đầy bụi bặm.
Đi vào trong nữa, có một ghế sa lon với lớp da tả tơi dựa vào tường bên phải, và một cánh cửa đã bị khóa ở bên cạnh tay vịn gần bên trên.
Góc vuông góc chín mươi độ của cửa là cầu thang dẫn lên tầng hai. Sau khi rẽ qua góc tường là có một cửa khác. Hướng ra phía ngoài cửa là một bàn thờ, thờ ông thần tài.
Sơ đồ như sau:
... Cầu thang...
Cửa... Cửa
...
Tiên... Sa
Bàn thờ thần tài...
Tủ...
Bục...
... Cửa.
Trên quầy có một ngọn nến đã cháy dở, dĩ nhiên là nến điện. Có điều tác dụng như nhau, sau khi mở ra, cuối cùng mọi người có được nguồn sáng ổn định, không có nguy hiểm.
"Ở đây có một quyển sổ ghi chép." Hàn Bạc mở ra: “Trên đó viết gì?"
Tào Ngự tiến lên: "Đơn đăng ký của khách sạn, còn có mật mã."
Trên trang đầu tiên của sổ ghi chép có một hàng chữ viết: không giờ mỗi ngày sẽ thiết lập lại mật khẩu chìa khóa tủ.
Thứ hai ??????
Thứ ba 20????
Thứ tư ??05??
Thứ năm ????21
Thứ sáu ????09
Thứ bảy ??01??
Chủ nhật 19????
Chỗ có dấu hỏi đều bị vết bẩn che mất, không thể nhìn rõ.
"Hôm nay là thứ hai, chúng ta phải tìm ra mật mã mới có thể lấy được chìa khóa." Tào Ngự cầm giấy bút, viết viết vẽ vẽ.
Trịnh Khả Yên xé trang giấy thứ nhất ra đưa cho Tào Ngự, mình thì nhìn đơn đăng ký của khách; Thái Đồng Nhi và Hàn Bạc tự giác lục soát khắp nơi, chú ý đến bàn thờ nhất.
"Đây là thần tài, tôi nhớ có bài hát.” Thái Đồng Nhi hát: “Kính thần tài, mời thần tài, chiêu tài vào, lạy thần tài..."
Hàn Bạc gia nhập hát theo: "Tài nguyên cuồn cuộn tới…"
Giản Tĩnh mơ hồ, làm việc kiểu gì đây, một lời không hợp là hát?
"Cô Tĩnh Tĩnh, cô xem." Giang Bạch Diễm nhỏ giọng gọi cô: “Chỗ này có máu."
Giản Tĩnh nhìn chỗ cậu chỉ, phát hiện chỗ dựa ghế sa lon và trên tường đều dính chút vết máu đã đen lại.
"Mắt của cậu tốt thật." Nguồn sáng ở trên quầy, những chỗ khác đề mờ tối, đúng là cô không nhìn thấy vết bẩn lạ thường ở trong góc.
Nhưng mà, nhìn quân sư Tào, cô không đi cướp đầu ngọn gió của người ta. Suy nghĩ một chút, cô đi tới trước bàn thờ, lấy nến điện tử ở trước chỗ thờ cúng ra.
Phía dưới có một công tắc, bên trong vẫn còn điện, có thể soi sáng ra ánh đỏ.
Ánh sáng đỏ tất nhiên không soi ra vết đỏ. Giản Tĩnh đi tới cạnh quầy: "Đổi đèn được không?" Trong miệng hỏi, cô liếc mắt nhìn tờ giấy mật mã.
"Được." Tào Ngự ngẩng đầu, thấy là cô thì dừng lại hỏi: “Cô có đầu mối mật mã này à?"
Giản Tĩnh nói: "Văn bản rõ ràng là thứ tự trái, giữa, phải."
"Đúng, hẳn là sáu số, hai số một người.” Tào Ngự không hổ là quân sư, suy nghĩ rõ ràng: “Tôi đang suy nghĩ, ví dụ hai vị trí đầu của ngày thứ Tư có phải là mười lăm không, mười lăm thêm năm tương đương với 20 ở phía trên?"
"Như vậy thì không liên quan trực tiếp đến tuần lễ. Có ba ô ở bên trái, giữa và bên phải, có thể coi là từ viết tắt tiếng Anh tương ứng. Thứ ba là tuesday là tue, t là 20." Sau vụ biệt thự Dư Huy chăm sóc dạy bảo, Giản Tĩnh rất nhạy cảm với các con số tiếng Anh.