Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 342

Chương 342

Từ một cô gái xinh đẹp trẻ trung dịch dung thành một cô bé tuổi nhỏ bình thường khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Giản Tĩnh đội tóc giả lên, sửa sang lại đường nét khuôn mặt, hơi tăng thêm cân nặng. Cô làm bả vai, thắt lưng và phần lưng rộng thêm đôi chút, trong thoáng chốc dáng người thay đổi rõ rệt, khi vứt vào đám người thì không hề nổi bật chút nào.

Tông Dã chuẩn bị áo sơ mi vàng nhạt cùng với váy dài màu lam cho cô. Độ bão hòa của màu sắc rất thấp, mờ nhạt trong biển người. Sau khi cô trang điểm xong xuôi, anh ta đứng cách xa ngắm một lát rồi vừa cười vừa ấn thái dương: “Sơ hở quá nhiều.”

Nhưng Giản Tĩnh đã rất hài lòng: “Lần đầu tiên thử nên không cần yêu cầu quá cao.” Cô xoay vòng vòng trước gương, nóng lòng muốn thử: “Lát nữa tôi gia công thêm một chút, chắc có thể gạt được họ.”

“Vậy tôi rất mong đợi.” Tông Dã mở cửa phòng giúp cô rồi cười nói: “Công chúa điện hạ, nhớ trở về trước mười hai giờ nhé, nếu không ma pháp sẽ biến mất đấy.”

Giản Tĩnh cười rộ lên: “Chuyến du lịch của cô bé lọ lem?”

“Đi chơi vui vẻ nhé!”

Cô đội mũ lưỡi trai lên, ngăn camera của khách sạn chụp được, đi thang máy xuống lầu.

Xuống dưới lầu, cô mua một chiếc túi vải buồm có chủ đề thành phố ở tiệm bán đồ lưu niệm, che lấp Chanel của chính mình, sau đó thay đổi một chiếc mũ rộng vành che nắng, kết hợp với quần áo trên người.

Cô đi bộ vào trạm tàu điện ngầm, chọn một vỏ điện thoại giá rẻ bên sạp ven đường, thay đổi vỏ cũ của di động. Sau đó, cô tìm một tiệm nail giá bình dân, mua móng giả che đi móng đẹp mình đã làm trước đó.

Giản Tĩnh tạm thời cất chiếc đồng hồ công nghệ màu đen đi, cổ tay trống không khiến cô cảm thấy không quen, chỉ đành mua thêm một chiếc lắc bạc lỏng lẻo.

Tàu điện ngầm lao nhanh tới.

Cô ngắm nhìn xung quanh qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cảm thấy cũng hòm hòm, bèn vui vẻ bước lên khoang xe.

Trạm thứ nhất, Kim Ô.

Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, khoang xe khá vắng, còn có hai ba chỗ ngồi.

Giản Tĩnh đi tới vị trí gần nhất, ai ngờ một nam sinh nhanh lên xe cùng lúc nhanh chân hơn giành ngồi xuống trước, còn liếc nhìn cô đầy đắc ý.

Cô nghẹn lời, tới khoang xe bên cạnh ngồi xuống.

Hầu hết mọi người đều phớt lờ cô.

Giản Tĩnh có chút không quen, ngày thường cô ra cửa, bị người chú ý nhiều hơn là bị làm lơ. Đám nữ sinh sẽ để ý tới phụ kiện và quần áo của cô (thường xuyên có cô gái tới bắt chuyện, hỏi mua đồ ở đâu). Còn đàn ông chỉ đơn giản ngắm nhìn, có người to gan còn hỏi cách thức liên lạc.

Tất nhiên với tư cách là một tác giả, fan nhờ ký tên là chuyện như cơm bữa.

Nhưng mà bây giờ, không ai chú ý tới cô.

Cảm giác cũng không tệ lắm.

Cô giống như một giọt nước lặng lẽ hòa vào dòng nước. Mọi người sẽ không đặc biệt chú ý đến hành động của cô, thậm chí còn không để lại quá nhiều ấn tượng trong đầu.

Không hề nghi ngờ, điều này là cách che giấu tuyệt đối với trinh thám.

Giản Tĩnh thử đi đến bên cạnh một người, lắc lư một chút rồi rời đi. Nhưng suốt quá trình, đối phương đều cúi đầu xem di động, căn bản không chú ý tới có người tới gần.

Thú vị.

Cô không khỏi tưởng tượng, chờ lát nữa gặp Tổng giám đốc Khang, liệu anh có thể nhận ra mình không?

‘Ting tong’, đã đến trạm rồi.

Giản Tĩnh xuống xe, quen cửa quen nẻo tìm được tòa nhà văn phòng của Kim Ô.

Sau đó… Cô không tiến vào được.

Khụ, tòa văn phòng của Kim Ô được bảo vệ nghiêm ngặt, quét thẻ mới có thể vào được. Nếu là khách đến thăm, yêu cầu đăng ký riêng và cần được đơn vị cụ thể xác nhận.

Trong đại sảnh sáng ngời, nhóm người đi qua đi lại, bước chân vội vàng. Tuy rằng không thể ngăn nắp xinh đẹp như trong các bộ phim công sở, nhưng lại có vẻ bận rộn cùng hiệu suất cao của các doanh nghiệp lớn.

“Làm phiền nhường đường một chút.” Người đang đi tới phía đối diện chính là thư ký Diane, từng đóng Watson của Giản Tĩnh. Cô ấy vội vàng xuống lầu, trong tay còn cầm điện thoại: “Thưa ngài, tôi lập tức tới ngay, tôi xuống dưới đón ngài. Có thể ở quán cà phê à? Được, tôi xin chỉ thị của Tổng giám đốc Khang một chút.”

Cô ấy cúp máy rồi lại gọi cho Khang Mộ Thành: “Tác giả Vương nói không muốn lên lầu. Ông ấy bị say thang máy, có thể gặp mặt trong quán cà phê không... Được, được, tôi qua đó trước.”

Diane vừa nói vừa đi lướt qua Giản Tĩnh, hoàn toàn không hề chú ý tới cô.

Giản Tĩnh lùi lại mấy bước, lập tức thay đổi kế hoạch.

Gần Kim Ô có một quán cà phê văn hóa rất có tình thú và phong cách, cực kỳ được yêu thích. Nếu không thể vào được Kim Ô (loại cảm giác này thật kỳ diệu), vậy cô tới quán cà phê thử vận may một chút.

Cô tới sớm hơn Khang Mộ Thành một bước, lựa chọn bàn bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, Khang Mộ Thành đã đi xuống, gặp mặt với thầy Vương.

Cả quá trình trò chuyện cũng chẳng có gì để kể.

Tác giả Vương cùng trang lứa với Chủ tịch Khang, tuổi đã lớn nên chuẩn bị ngừng viết, định xuất bản tập tản văn nhiều năm trước. Dĩ nhiên, một vị tiền bối như vậy yêu cầu thì Khang Mộ Thành phải tự mình gặp mặt. Cũng không phải họ trò chuyện về tiền nhuận bút mà là tình cảm.

Giản Tĩnh nghe đến mơ màng muốn ngủ, may là họ không định trò chuyện rất lâu, nửa tiếng sau đã kết thúc.

Diane thanh toán tiền, Khang Mộ Thành rời đi cùng với tác giả Vương.

Giản Tĩnh cũng đi theo sau.

Cửa kính của quán cà phê vừa to lại nặng, Khang Mộ Thành kéo cửa ra, để tác giả Vương đi trước. Nhưng khi đến lượt mình, Giản Tĩnh đã đi theo ra.

Anh bèn dừng chân, nhường cô gái đi trước.

“Cám ơn.” Giản Tĩnh sử dụng thẻ thay đổi giọng nói, thấp giọng cám ơn.

Khang Mộ Thành gật đầu, nhưng vẫn chưa chú ý.

Sau khi tác giả Vương rời đi, anh định quay lại Kim Ô.

Trên đường, lúc ngang qua tiệm của chuỗi cửa hàng Lego ở góc rẽ.

Khang Mộ Thành liếc mắt, bỗng nhiên dừng lại.

Giản Tĩnh ngạc nhiên.

Anh đẩy cửa bước vào, trực tiếp lựa chọn mấy bộ bày ở vị trí trung tâm rồi hỏi: “Có thể giao hàng tận nhà được không?”

“Có thể, thưa anh, anh muốn giao đến đâu ạ? Có cần card hay không?” Nhân viên bán hàng vô cùng tận tâm.

Giản Tĩnh dựa lại gần nghe trộm.

Khang Mộ Thành nói ra tên một khu chung cư, không hề nghi ngờ đó là nhà cô.

Nhân viên bán hàng ghi lại rồi cầm thiệp nhắn cho anh viết.

Anh do dự một lúc lâu, mới viết mấy hàng chữ.

Giản Tĩnh không lén nhìn nữa.

Khang Mộ Thành trả tiền xong rồi rời đi, lúc đi ngang qua chỗ cô chỉ nhìn thoáng qua cô một cái.

Giản Tĩnh làm như không có việc gì, cô không tin anh sẽ nhận ra.

Quả thật, Khang Mộ Thành cũng không nghĩ nhiều, người thường căn bản chưa từng tiếp xúc với những chuyện như dịch dung này. Anh chỉ cảm thấy rất trùng hợp, cô gái này lại hơi quen mắt nên lúc này mới nhìn nhiều thêm một chút.

Phải công nhận rằng, đôi lúc trực giác còn chính xác hơn cả đại não.

Anh không nhìn kỹ, cảm thấy quen mắt lại xem thêm, nhưng hoàn toàn không quen, trái lại hoàn toàn phủ nhận cảm giác vừa rồi.

Anh nâng cổ tay lên xem giờ, cách cuộc họp video còn mười lăm phút nữa.

Khang Mộ Thành vứt những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, xây dựng tư duy cho cuộc họp trong đầu.

Giản Tĩnh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, len lén bĩu môi.

Lần này Tổng giám đốc Khang vừa trở lại, nếu không tăng ca đến tám chín giờ thì không thể nào rời khỏi văn phòng được.

Người tiếp theo thôi.

Giản Tĩnh mở wechat ra, quả nhiên cái thứ nhất là tin tức giới thiệu, thứ hai chính là Giang Bạch Diễm.

Sáng nay, cậu gửi ảnh chụp tới, là ảnh selfie chụp ở đoàn phim còn nói rằng thời tiết rất nóng, lớp trang điểm dễ bị phai. May là gần đó có nhà ăn, đoàn phim đã bao trọn, ngồi thổi điều hòa.

Giản Tĩnh tìm kiếm tên nhà ăn, ngay lập tức đã tìm được địa chỉ.

Đó là một nơi ở khu phố cổ, công trình sửa chữa còn chưa hoàn toàn kết thúc. Nhà cửa san sát, kiến trúc đã có mấy chục tuổi, một số ngôi nhà còn sập xệ nguy hiểm.

Cô gọi taxi qua đó, trên đường lật xem lịch sử trò chuyện.

Giang Bạch Diễm nói bộ phim truyền hình chiến tranh gián điệp đã được lên lịch trước đó bị hoãn lại. Đoàn phim nghe tin đồn rằng nam phụ đã định sẵn trước đó không ổn nên quyết định không bấm máy. Hết cách, hợp đồng cũng đã ký, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải trả một số tiền lớn. Nhưng chính người ta tự mình thất bại, vậy thì tiết kiệm được một khoản này.

Vì vậy, lịch trình của cậu bị bỏ trống, dứt khoát nhận một bộ phim điện ảnh.

Cốt truyện rất hài hước: Nam chính ngủ một giấc dậy, phát hiện bản thân thay đổi giới tính, biến thành phiên bản nữ của mình. Trong trí nhớ của người nhà và bạn bè, cậu vẫn luôn là một bé gái, chỉ có cậu cho rằng mình là nam sinh.

Cuộc sống kỳ diệu bắt đầu từ đây.

Thế giới trở nên vừa xa lạ lại quen thuộc, rõ ràng đều cùng một người, khuôn mặt y như đúc. Nhưng sau khi thay đổi giới tính, lại bày ra một mặt hoàn toàn khác.

Giang Bạch Diễm hình dung: ‘Bảy phần hài hước, hai phần ấm áp, một phần tự ngẫm.’

Giản Tĩnh nhìn thấy câu trả lời của chính mình khi ấy: ‘Vậy cậu phải mặc đồ nữ không?’

Giang Bạch Diễm: ‘Pudding rơi lệ.JPG’

Cô bỗng có hứng thú, lúc đến nơi cũng không vội tới gần, mở kính viễn vọng ra đứng ở góc đường quan sát.

Giang Bạch Diễm đang ăn bánh ngọt cùng với một cô gái.

Dáng vẻ của cậu thiên về trung tính, lúc này mặc quần áo thun rộng thùng thình, để tóc hơi dài một chút, trông có vẻ không mấy khoa trương. Nhưng tất cả cặp sách, phụ kiện, đồ trang sức đều là màu hồng, tiết lộ giới tính hoàn toàn trái ngược với chủ nhân.

Có lẽ kỹ thuật diễn của cậu quá tốt, vẻ mặt sống không còn luyến tiếc quá mức chân thật, khiến Giản Tĩnh nhìn mà buồn cười.

“Cut!” Đạo diễn hô dừng, phát lại một lần sau đó hài lòng gật đầu: “Qua!”

Mấy fan hâm mộ may mắn vội vàng bước tới, dò hỏi có thể xin một phần ký tên hay không.

Giản Tĩnh lẫn vào trong đám người đó.

Từ trước đến nay, Giang Bạch Diễm rất thân thiện, tất nhiên sẽ không từ chối. Cậu tìm một bóng cây rồi ký tên cho họ.

Đám fan cố nén sự kích động: “Có thể chụp ảnh được không?”

“Không thể được.” Cậu thành thạo ký tên của mình lên: “Tôi vẫn đang làm việc, không tiện chụp ảnh.”

“Ôi.” Các nữ sinh tiếc nuối, nhưng cũng không ép nữa.

Đến lượt Giản Tĩnh.

Giang Bạch Diễm không thèm ngẩng đầu, ký tên mình rồi lại hỏi: “Viết cái gì?”

Giản Tĩnh: “Kim Cát An?”

Đây là một cái tên hết sức bình thường. Lúc Giang Bạch Diễm hạ bút vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng vừa viết xong, cậu cảm thấy có hơi kỳ quái, vì vậy ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Không quen biết.

“Cô là fan của tôi à?” Cậu thuận miệng hỏi.

Giản Tĩnh nói: “Xem như đi.”

“Ôi, chẳng lẽ fan của nhà khác chuyển sang đây?” Cậu nghiêng đầu, thế nhưng bắt đầu vẽ chibi, phác họa ra hình dáng hiện tại của cô chỉ bằng mấy nét đơn sơ, sau đó còn nói: “Đều đã tới đây rồi, sau này cũng phải ủng hộ tôi nhiều vào nhé! Tôi sẽ vẽ thêm hai trái tim nhỏ cho cô.”

Giãn Tĩnh thấy cậu đáng yêu thì không khỏi buồn cười, suýt chút nữa đã cười rộ lên.

“Tiểu Bạch.” Chị Trần bước tới nói: “Suất diễn hôm nay của em kết thúc, có về nhà không?”

Giang Bạch Diễm đưa trả lại tờ giấy ký tên, thuận miệng hỏi: “Có mang đồ theo không?”

“Trên xe.”

Bọn họ trở lại xe bảo mẫu, Giản Tĩnh giả vờ tránh đi, nhưng thật ra đang vểnh tai nghe lén. Tuy nhiên, Giang Bạch Diễm cũng không hề nói những lời linh tinh như ‘cô bé fans vừa rồi rất kỳ quái’, nhưng thật ra lại nhắc tới chính mình.

Chị Trần hỏi: “Là tặng cho tác giả Giản đúng không? Chị đã gói sẵn cho cậu rồi đấy.”

Giản Tĩnh vểnh tai nghe: ‘Hả?’

Chị Trần vừa nói vừa cầm lấy một chiếc hộp giấy màu hồng nhạt buộc dải lụa, được gói vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ từ trên xe xuống.

“Như vậy được không?” Người đại diện rầu thúi ruột.

Ai ngờ Giang Bạch Diễm lắc đầu lia lịa, hai ba cái đã kéo dải lụa mở hộp ra, lấy son môi, kính râm, nước hoa bày biện lại vào bên trong, để thành một đống lộn xộn, trông giống như tùy tiện nhét vào.

Chị Trần tức ói máu: “Ngừng, ngừng, ngừng, như vậy còn tặng người ta thế nào được nữa?”

“Chị làm quá giống quà tặng, Tĩnh Tĩnh sẽ cảm thấy kỳ quái.” Cậu trách cứ: “Cần phải tùy tiện một chút, trông giống như các nhãn hiệu tặng quá nhiều, em tùy ý nhận lấy cơ.”

Chị Trần: “…”

Cậu lăn lộn một hồi, cảm thấy vừa lòng rồi mới cúi đầu gửi tin tức.

Di động của Giản Tĩnh rung lên.

Cô lấy ra thì thấy cậu viết: ‘Dạo này đại diện cho nhãn hàng quá nhiều, tặng một đống đồ không có dùng hết. Tôi mang tới cho chị một ít nhé, có ở nhà không?’

Giản Tĩnh: ‘Không ở nhà!’

Cậu nói: ‘Đặt ở cửa nhé?’

Giản Tĩnh: ‘Được.’

Cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng của Giang Bạch Diễm. Cậu nói với chị Trần: “Thấy không, càng tùy tiện càng tốt, như vậy chị ấy mới chịu nhận quà của em.”

Giản Tĩnh: “…”

Chị Trần nói móc thay cô: “Cậu ấy, có đến nỗi thế không?”

Giang Bạch Diễm: “Khởi đầu thấp thì phải cố gắng hơn so với người ta.”

“Vậy nhỡ như tác giả Giản cảm thấy cậu không quan tâm đến cô ấy thì sao?” Chị Trần hỏi ngược lại.

“Tĩnh Tĩnh lại không phải kẻ ngốc, đều là những khoản chị ấy thích, sao có thể không quan tâm chứ? Chị ấy vừa nhìn là biết ngay.” Cậu vô cùng tự tin.

Chị Trần khó hiểu: “Nếu cô ấy nhìn ra cậu chơi tâm cơ thì sao? Không sợ phản tác dụng à?”

“Chị không hiểu đâu, tâm cơ mà để nhìn ra được thì đều là mánh khóe vụn vặt.” Cậu thản nhiên nói: “Chính là muốn để chị ấy nhìn ra, để chị ấy cảm thấy dù em có nhảy nhót cỡ nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.”

Chị Trần: “…”

Giản Tĩnh xoa xoa thái dương, yên lặng bỏ đi.
 

Bình Luận (0)
Comment