Trời chạng vạng tối, những áng mây đỏ khắp chốn bầu trời, làn gió nhẹ từng hồi thoảng qua.
Giản Tĩnh men theo con hẻm đi thẳng đến hoa viên nhà họ Trương, khu tham quan này vốn ít được chú ý đến, trừ một vài du khách chụp ảnh, hiếm khi có người ở lại đến buổi hoàng hôn.
Cô né khỏi người bảo vệ ở cổng và rẽ vào phía hiên sau.
Đây là nơi ở trước đây của con gái nhà họ Trương, cũng là nhà của ma nữ trong truyền thuyết. Vào lúc này đây, ở trong khu vườn nhỏ bên ngoài hiên nhà có bày ra một cái hương án, và Long đại sư luôn mồm nói sẽ đến trước để chuẩn bị đồ cúng cho buổi lễ ở đây.
“Đại sư, ông lại định thử trừ quỷ sao?” Cô hỏi
Đại sư Long nói: “Nhận tiền rồi thì phải làm việc thôi.”
Giản Tĩnh ‘ừ’ một tiếng rồi nhìn về phía căn phòng tham quan một cách vô hồn. Thật ra mà nói, những loại danh lam như thế này tuy là về đại thể còn bảo lưu được nét kiến trúc của quá khứ, nhưng về cơ bản thì đã được trùng tu lại, có những thợ giỏi có kỹ thuật thì xem ra vẫn còn thấy được nét xưa, những thợ có tay nghề kém thì so với ngôi nhà cũ của bà vẫn còn mới hơn rất nhiều.
Nơi ở cũ của con gái nhà họ Trương cũng như vậy, năm đó căn tú lâu đã bị phá hủy trong chiến tranh và căn nhà cổ được trùng tu lại thì thực sự từ trước tới giờ không có người ở.
Nhưng tại sao Đại sư Long lại muốn tổ chức nghi lễ ở đây.
Giản Tĩnh chỉ thắc mắc chứ không mở lời hỏi dò.
Mặt trời đang lặn ở phía tây, ráng trời hoàn toàn chuyển sang âm u, sự ồn ào của du khách đều bị cơn gió đêm mang đi, chỉ còn lại sự tĩnh mịch trong khu vườn. Những ngọn đèn nhỏ trong lùm cỏ sáng lên, nhưng hình như nó hoạt động kém, ánh sáng cứ chớp tắt và phát ra tiếng ‘xì xì’.
Đại sư Long bố trí xong hương án rồi quay đầu nhìn cô.
Giản Tĩnh mỉm cười cứ vẫn không chịu đi.
Đại sư Long cũng không nói gì, cứ việc bắt đầu làm lễ.
Quá trình cho buổi trừ tà hôm nay và hôm trước đều giống hệt như nhau, kinh pháp giống nhau, cử chỉ giống nhau, nhưng so với ngày hôm đó làn khói cứ liên tục biến hóa, chu sa biến mất thì lần này chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đúng vậy, không có cơn gió ma quái, không có mùi, không có hộc máu, chỉ bắt đầu rất bình thường và kết thúc mà chẳng có tình tiết kinh ngạc nào cả.
Đại sư Long rất điềm tĩnh trong suốt quá trình đó.
Giản Tĩnh thầm oán: ‘Hôm đó có nhiều việc như thế, thì ra là biểu diễn sao?’
“Không sai.” Thầy Long đột nhiên mở miệng, thế nào mà lại nhìn thấu được lời xì xầm của cô: “Hôm đó không phải tôi bị ma nữ trấn áp mà là mình tự đạo diễn mà thôi.”
Giản Tĩnh cũng không thấy quá thất vọng: “Tại sao?”
“Thì nhận tiền làm việc chứ sao.” Đại sư Long vẫn là câu nói đó.
“Hôm đó nhận tiền của ai? Làm việc gì? Tôi đều biết hết. Nhưng hôm nay thì sao?” Giản Tĩnh hỏi: “Chuyện ma quỷ là do lúc trước con người làm ra, giờ ông lại ở đây trừ ma gì?”
Thần thái của đại sư Long vẫn cứ như thường: “Lý Bội mời tôi đến đây để trừ ma gì thì tôi trừ ma đó.”
“Bây giờ trừ được rồi sao?”
“Giả như cô ta không làm việc ác nữa thì như vậy là trừ được rồi.”
Giản Tĩnh: “…”
Người này có bản lĩnh hay không thì vẫn chưa nói được, nhưng về phần kinh nghiệm giang hồ thì có khá nhiều.
“Ông nói tôi ‘vẫn còn sống cơ à’ là có ý gì?” Cô thẳng thắn không đi băn khoăn thật giả mà liền thẳng vào vấn đề: “Đừng nói là ông nhất thời lỡ mồm, rõ ràng là nói cho tôi nghe.”
Đại sư Long không nói rõ ra mà bóng gió nói: “Cô gặp phải rắc rối lớn.”
“Vậy thì?”
“Có người muốn cô chết.” Ông ta khẳng định nói với cô: “Theo kinh nghiệm của tôi, đáng ra cô đã chết rồi, nhưng không biết tại sao cô vẫn còn sống.”
Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp: “Nhưng tôi lại cảm nhận được, sẽ không lâu nữa đâu.”
“Cái gì?”
Đại sư Long nhìn cô, đôi mắt nhấp nháy với một hàm ý sâu xa không đoán trước được, và nói gần như một lời tiên tri: “Cô, đã rất gần với cái chết.”
Xoẹt xoẹt.
Một loạt bóng đèn đường trong lùm cỏ đồng thời vụt tắt, bóng tối vô hạn lan đến gần.
Trời đất tối đen như mực.
Giản Tĩnh kiểm tra tư liệu về Đại sư Long một lúc và phát hiện ông ấy thực sự có tiếng ở khu vực Nam Dương, có rất nhiều tin đồn thật thật giả giả ở đô thị đều nhắc đến ông ta.
Thậm chỉ cả con bò xấu xí mà tôi gặp trong buổi tham gia đấu giá lần trước, có thân phận thật là một anh chàng giàu có ở Nam Dương, cũng nói Đại sư Long rất có tên tuổi, rất linh nghiệm và rất hiếm khi thất bại.
Ông ta có rất nhiều trải nghiệm huyền thoại như là bắt tiểu quỷ, hỏi hồ tiên, xua đuổi tà ma, và có thể tập hợp nó lại để làm ra một loạt phim ma.
Nhưng Giản Tĩnh cứ bán tín bán nghi kể cả lời nhắc nhở cuối cùng của ông ta.
Cái chết đang đến gần với cô.
Nghe thì có vẻ rất dọa người đúng không? Nhưng suy nghĩ kỹ càng một chút, ai chẳng phải đến gần với cái chết?
Vậy thì cô lại rơi vào chủ nghĩa duy tâm của Erwin Schrodinger rồi.
Nếu thành thật tin thì nó là như vậy, còn nếu như không tin thì cũng có thể như thế thôi.
“Hệ thống, tại sao lại có tình huống như thế này? Hãy cho tôi một lời giải thích.”
[Xin lỗi, đây không phải là phạm vi công việc của hệ thống, xin ký chủ hãy tự mình tìm kiếm.]
Giản Tĩnh có một chút bối rối.
Việc đếm ngược lời nguyền đã bị khóa sổ, cô không vội, nhưng ai đang mang trên mình một quả bom hẹn giờ như thế này thì đều không thể không lưu tâm được.
Nhưng việc đi cầu thần bái phật, mời người về trừ bỏ lời nguyền, lại có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Suy nghĩ về chuyện đó, Giản Tĩnh quyết định đi một chuyến đến núi Long Hổ, lúc trước đã liên lạc qua mấy lần với Đạo trưởng Hà đang tu hành ở đây.
Ngày hôm đó Đạo trưởng đang có buổi phát sóng trực tiếp.
Thầy ấy không những là một đạo sĩ mà còn là một nhà văn, hai năm gần đây các đoạn video ngắn của thầy bất ngờ thịnh hành, và thầy cũng quay video để giảng giải văn hóa Đạo giáo nên cũng được xem là một người nổi tiếng trên mạng rồi.
“Hôm nay, tôi xin kể cho mọi người cùng nghe về lịch sử của phủ Thiên Sư ở trên núi Long Hổ…” Đạo trưởng Hà đang đứng trước ống kính nói rất đĩnh đạc, các điển tích nhân văn xuất khẩu thành thơ, nên thu hút rất nhiều ánh mắt của khách du lịch. Giản Tĩnh đi theo đám đông và đứng bên nghe giảng ké.
Nửa giờ sau thì buổi phát sóng kết thúc.
Đạo trưởng Hà quay đầu nhìn thấy Giản Tĩnh, suy đoán một lúc rồi do dự hỏi: “Cô Giản Tĩnh?”
“Xin chào Đạo trưởng.” Giản Tĩnh mỉm cười.
“Suýt chút nữa là tôi không nhận ra, người thật bên ngoài đẹp hơn trên ảnh nhiều.” Hai người đã nói chuyện với nhau vài lần, cũng coi như là bạn trên mạng.
Đạo trưởng Hà vốn dĩ rất thân thuộc: “Đến du lịch sao?”
“Cứ cho là như vậy đi.” Giản Tĩnh quan sát nhìn từ trên xuống dưới rồi cười: “Tôi cũng không ngờ Đạo trưởng, thầy như vậy mà…”
“Sành điệu?”
“Đẹp!”
Giản Tĩnh cũng không phải lấy lòng. Đạo trưởng Hà mới ngoài hai mươi, má đỏ môi hồng, mặc một chiếc áo trường bào truyền thống màu xanh lam, phóng khoáng thoát tục, nên có thể trực tiếp nhận vai khách mời đóng trong các bộ phim tiên hiệp.
“Xin cảm ơn.” Thầy vui vẻ nhận lời khen ngợi: “Đã đến đây rồi thì cô Giản phải đi xem phong cảnh ở trên núi của chúng tôi, có cần tôi làm hướng dẫn viên cho cô không?”
Vốn dĩ Giản Tĩnh đến để tìm Đạo trưởng Hà, nghe được lời này, cô như được mở lòng nên nói: “Tôi cầu còn không được.”
Đạo trưởng Hà chỉnh cổ áo và tạm thời làm hướng dẫn viên không chuyên, thầy đưa cô đi dạo xem cảnh quang ở dòng sông có tên Tú Thủy, để tránh du khách nên thầy đã chọn một nơi ít khách đến hơn, hai người vừa đi bộ vừa tán gẫu.
Giản Tĩnh hỏi thầy ấy rằng trên người cô có điểm nào khác không.
Đạo trưởng Hà trầm tư một lúc rồi giả vờ bừng tỉnh: “Cô có phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Giản Tĩnh: “…”
“Nó mang một chút triết lý huyền học.” Cô ám thị.
Đạo trưởng Hà không thể không giải thích lại một lần là bản thân không có mê tín cổ hủ.
Giản Tĩnh nói: “Lúc trước tôi có gặp một vị đại sư ở Nam Dương, ông ta nói rằng tôi có thể gặp một rắc rối lớn.”
“Sau đó thì sao? Đã lừa của cô bao nhiêu tiền?” Đạo trưởng Hà nói không thương tiếc.
Giản Tĩnh nhún vai: “Không tốn tiền, ông ta cũng không bảo tôi quyên góp hay mua thứ gì cả.”
“Không lừa tiền thì tức là chuẩn bị lừa sắc.” Đạo trưởng Hà khuyên chân thành: “Đừng tin những lời này, nếu thật sự có hứng thú với văn hóa đạo giáo thì hãy đến núi Long Hổ chúng tôi học vài ngày, chẳng tốt hơn sao?”
Giản Tĩnh cười: “Tôi đã đến đây rồi còn gì.”
Đạo trưởng Hà nhìn cô với vẻ mặt hoàn toàn không tin.
“Thôi được.” Giản Tĩnh đành thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đến đây là vì phần tiếp theo của Thất tinh phong ấn quan.”
Nói đến cái này thì tinh thần của Đạo trưởng Hà lập tức bị chấn động. Thầy ấy đã viết một vài quyển sách về loại phong thủy huyền học, đương nhiên là không phải để cổ vũ những tư tưởng bất hòa, mà là muốn từ góc nhìn phong tục tập quán của dân tộc để giới thiệu văn hóa và cách chôn cất mồ mả trong quá khứ.
Thất tinh phong ấn quan, những tà thuật này, cho dù là ở trong lịch sử phong thủy cũng cực kỳ hiếm thấy.
“Cô lại phát hiện ra một nơi chôn cất mộ tương tự như vậy nữa sao?” Thầy ấy hào hứng hỏi.
“Là một pháp sư.” Giản Tĩnh do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Ông ta đã gắn một lời nguyền lên tôi.”
Đạo trưởng Hà bỗng dừng bước lại, quay đầu sang nhìn cô.
Giản Tĩnh dang tay ra, thầy nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, quan sát xong ba đến năm phút mới hỏi: “Có phải gần đây cô rất xui xẻo phải không?”
Giản Tĩnh: “...”
“Có cảm thấy là có người đang nhìn cô? Hay ai đó gọi tên cô? Tự dưng cảm thấy lo lắng sợ hãi trong lòng mà không biết vì sao?”
Cô ấy: “...Không có.”
Đạo trưởng Hà trái lại rất lấy làm lạ: “Không có?”
“Tôi không có cảm giác gì đặc biệt cả.” Vẻ mặt cô không thay đổi mà nói: “Cho nên đây không phải là ảnh hưởng tâm lý, ông yên tâm đi.”
Đạo trưởng Hà lúng túng cười.
“Đương nhiên là ông nói tôi muốn tìm cách xoa dịu tâm lý cũng được.” Giản Tĩnh suy tính nói: “Tôi muốn lập một trận pháp.”
Việc lập đàn cúng bái là một kỹ năng cơ bản của một đạo sĩ, Đạo trưởng Hà liền đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Nghi thức lập đàn cầu khấn của phủ Thiên Sư dĩ nhiên sẽ hoàn toàn không giống với việc trừ yêu diệt quỷ của Đại sư Long, mà được viết đầy hai chữ ‘Chính quy’.
Địa điểm là nơi chuyên dụng, công lực giỏi được chứng nhận, hương đèn và bát hương là đặc biệt đưa đến, lý do khác nữa là không phải là thơ văn mà là thơ cổ. Thoạt đầu nghe thì hoàn toàn không hiểu, và điều khiến Giản Tĩnh ấn tượng sâu sắc nhất không gì khác đó là tiếng tụng kinh của các đạo sĩ, mặc dù nghe không hiểu lời nào nhưng giai điệu tươi đẹp, nghe như tiếng nhạc thần tiên ở bên tai, rất tận hưởng.
Sau đó hệ thống hiện lên một cách lặng lẽ.
[Thanh trạng thái: “Lời nguyền của Tề Thiên (đếm ngược: 10)].
Giản Tĩnh: “…”
Sau khi kết thúc buổi lễ, Đạo trưởng Hà hỏi cô: “Cảm thấy thế nào?”
Cô nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Thầy không nhịn được mà bật cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vừa nói vừa nghiêm túc gật đầu coi như điều đó thực sự xảy ra.
Giản Tĩnh đợi thầy ấy cười đủ rồi mới nói: “Nhưng lời nguyền vẫn chưa bị giải trừ.”
Đạo trưởng Hà đột ngột dừng tiếng cười lại mà kinh ngạc nhìn cô.
“Nếu như buổi lễ cúng không chạm vào được lời nguyền thì tôi nên làm gì?” Cô hỏi.
Đạo trưởng Hà chớp mắt, khẽ cau mày quan sát.
Thật ra thầy ấy chưa bao giờ cảm thấy lời nguyền mà Giản Tĩnh nói nó nghiêm trọng đến mức nào, vì thứ nhất cô không tin điều này, thứ hai là bản thân cô rất bình tĩnh và có vẻ như không có gì là sợ hãi, chỉ là cô thà rằng tin là có, còn hơn tin là không, làm trận pháp cũng chỉ là để cho trong lòng thấy an tâm mà thôi.
Nhưng ngay vào lúc này, thái độ bây giờ của cô khiến thầy nhận thức được, sự tình không đơn giản như thế.
Thầy không thể không nghiêm túc để suy nghĩ lại, một lúc sau nghiêm nghị nói: “Lời nguyền mà cô nói thực ra là một thuật phù thủy cổ độc, tuy nhiên tôi không quá hiểu biết nhiều về mặt này, nhưng nói chung thì…e hèm… chú ý, chỉ là nói chung vậy thôi.”
Giản Tĩnh chăm chú lắng nghe.
“Thuật phù thủy cổ độc này ở trong lịch sử, thì thay vì nói nó là sức mạnh siêu nhiên, chi bằng nói nó là căn bệnh hoặc là trúng độc. Vốn dĩ cổ độc chính là một loại côn trùng, cái gọi là trúng cổ độc thật ra chính là một bệnh ký sinh trùng, nỗi tiếng nhất là trùng hút máu.” Đạo trưởng Hà nói: “Đây là một tồn tại khách quan, người xưa không hiểu nên mới gọi nó là cổ độc, cô không thể phủ nhận nó.”
Giản Tĩnh gật đầu đồng ý.
Thầy ấy nói tiếp: “Nhưng nếu như nói về thuật trấn yểm hình nhân gỗ, thì tôi cho rằng yếu tố của tâm lý ám thị quan trọng hơn, vì tâm trạng không ổn định, lo lắng và trầm cảm, sẽ gián tiếp gây ra các bệnh về sinh lý.”
“Thầy nói rất có đạo lý, tóm lại một câu hãy tin vào khoa học.” Giản Tĩnh thở dài.
Đạo trưởng Hà vò đầu nói: “Vậy cô muốn nghe điều gì?”
“Nếu như tồn tại một lời nguyền phi khoa học, thì phải giải quyết như thế nào?” Giản Tĩnh hỏi thẳng vào vấn đề: “Thầy cứ xem như tôi lấy đề tài cho một cuốn tiểu thuyết, thiết lập là tất cả mọi thứ.”
“Nếu cô đã nói như vậy.” Đạo trưởng Hà suy nghĩ một lúc: “Hoặc là tiêu hủy vật mang lời nguyền, cũng tức là các đồ dùng để làm phép như hình nhân gỗ, hình nhân giấy vân vân, hoặc là xử lý người làm phép.”
Giản Tĩnh “ừ” một tiếng, giọng nói bỗng trở nên hớn hở: “Tôi biết ngay, ông ta chết đi là được mà.”
“Đúng!” Đạo trưởng Hà gật đầu xong mới cảm thấy không đúng, hoảng hốt nhìn cô, nói năng không rõ ràng: “Đợi đã, cái gì gọi là chết đi là được?”
Giản Tĩnh quay đầu điềm nhiên cảm khái: “Phong cảnh ở núi Long Hổ của mọi người thật sự không tệ.”
Đạo trưởng Hà nói: “Cô Giản, phạm tội là một việc trái với…”
“Tôi nghe điện thoại đã.” Giản Tĩnh lôi điện thoại ra: “Alo, Tổng giám đốc Khang… Em đi ra ngoài du lịch hai ngày… Được được, sẽ quay về lập tức, ngày mai là về đến nhà.”
Khuôn mặt cô hối lỗi: “Đạo trưởng, thật ngại quá, Tổng Giám Đốc Khang thúc tôi về làm bản thảo gấp, lần này cảm ơn thầy, chi phí tôi sẽ gửi vào thẻ, chúng ta hẹn gặp lần sau.”
Đạo trưởng Hà: “…”