Từ tám giờ đến mười giờ là thời gian trước khi cốt truyện chính thức bắt đầu.
Đến ngày thứ hai máy quay phim đã quay xong, không có lời thoại gì mà chỉ vung vẩy mấy động tác là xong. Nhưng thật ra từ tám giờ đến mười giờ ngày hôm qua mọi người lại diễn thật.
Ví dụ như Giản Tĩnh, cô viết trên kịch bản: “Cô có biết gả vào hào môn không đơn giản như mình nghĩ cho nên mỗi một cơ hội mình đều phải nắm lấy, phải suy nghĩ cho tương lai sau này của mình. Dù sao thì đâu chỉ có một thằng đàn ông làm chồng sắp cưới của cô, đúng không?”
Ý của câu nói ấy chính là bạn đang quyến rũ đàn ông.
Cho nên khi quay phim cô trang điểm lộng lẫy đi khắp nơi, thật ra không thể làm ổ trong phòng thành cá ướp muối trong khoảng từ tám giờ đến mười giờ được.
Điều này không hợp với con người cô.
Đương nhiên không có máy quay phim đi theo, cô không cần diễn vẻ nghiêm túc, có thể mò cá.
Ngày hôm qua cô bắt gặp Giang Bạch Diễm trong nhà vệ sinh, gọi cậu ấy lại và thoải mái nói: “Nói chuyện với tôi năm phút.”
Giang Bạch Diễm nhìn, tò mò nói: “Đây là kịch bản gì vậy?”
“Kịch bản quyến rũ cậu.” Cô mặt lạnh lùng.
Giang Bạch Diễm: “Tôi tình nguyện.” Cậu ấy xắn tay áo lên: “Có thể phim giả tình thật được không?”
“Cút.”
“Chị thật vô tình.” Cậu ấy lau nước mắt: “Không cưới sao phải ghẹo người ta.”
Giản Tĩnh không thèm để ý đến cậu ấy.
Rao bán thất bại, Giang Bạch Diễm lập tức chuyển chủ đề: “Tĩnh Tĩnh, chị nói thử xem lúc này hung thủ đang làm gì?”
“Khó nói lắm.” Cô nói: “Dù sao sẽ không giết người nữa đâu.”
Nhìn tình hình trong chương Châu Âu, nhóm thực hiện chương trình chuẩn bị thời gian không bị quấy rầy để tiện gây án. Nhưng cụ thể cách gây án như thế nào là do hung thủ tự suy nghĩ, người ngoài không biết được.
Đương nhiên đây là phát nội dung, còn hậu trường như thế nào thì khán giả và khách mời khác không biết được.
Nhưng cho dù nhóm thực hiện trương trình âm thầm giúp đỡ, Giản Tĩnh cũng không biết lúc này hung thủ có ra tay không.
Hai tiếng này chính là thời gian đặc biệt nhất trong tiểu thuyết trinh thám.
Có thể hung thủ sẽ làm gì đó, cũng có thể là nạn nhân làm gì đó. Tóm lại mọi người chắc chắn phải căng hai mắt, quan sát từng hành động của nhau.
Nếu như hung thủ dám ra tay vào lúc này, điều đó không phải là tự tin tăng cao mà là ngu dốt.
Như vậy hành động diễn ra trong hai tiếng này có vô nghĩa không?
Đương nhiên là không… Nhỉ.
Mười hai giờ trưa, trong nhà ăn của đội hình sự trinh sát.
Anh Cao cầm chiếc khay inox đi đi lại lại, cuối cùng gặp Quý Phong đang đứng trong một góc. Hiếm lắm mới thấy anh không ăn bữa trưa trong năm phút ngắn ngủi, mà thay vào đó là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dường như đang xem phim gì đó.
“Xem cái gì mà chăm chú vậy?” Anh Cao thả cái khay xuống cái ‘bộp’, ngó ngang ngó dọc: “Ái chà, đây chẳng phải là cô Giản sao? Cô ấy quay phim ư?”
Quý Phong chửi: “Anh nói phim ma xuất hiện chưa đến ba phút này sao?”
“Đó là trò gì vậy?” Anh Cao bực bội.
“Anh Cao, là trương trình truyền hình thực tế trinh thám.” Tiểu Lý phấn khích tham gia trò chuyện với tiền bối: “Tôi và bạn gái đều theo dõi, hôm nay là ngày đầu tiên phát sóng đúng không?”
Tiểu Ca ngồi trên bàn không kìm được: “Tiểu Lý, anh đúng là cứ mở miệng là nhắc đến bạn gái.”
“Đúng vậy, có bạn gái tự hào lắm sao?” Lý Phong hùa theo.
Tiểu Lý mặt nghiêm túc: “Đương nhiên rồi, ai bảo anh Lý không có chứ.”
Lý Phong: “...”
“Chương trình trinh thám là cái gì? Giống với phá án không?” Anh Cao cướp lấy điện thoại của Lý Phong, cũng xem, một lúc sau càng nghi ngờ hơn: “Chẳng phải đang ăn cơm sao? Ái chà, thằng nhóc ngồi bên cạnh cô Giản nhìn quen thế, là ai vậy?”
Tiểu Lý bới cơm, hất hàm trả lời: “Giang Bạch Diễm, bạn gái tôi thích cậu ta lắm.”
“Chậc chậc chậc.” Anh Cao bất giác chậc chậc.
Lý Phong không để ý, nhìn phụ đề một cách thích thú.
Trong cả chương trình truyền hình thực tế đều nói chuyện bằng tiếng Anh, nhưng trên app có phần mềm tự động dịch. Dù nghĩa hơi sai lệch nhưng cũng có thể hiểu được.
Đúng lúc này, nhóm khách mời đang thảo luận về cuộc lục soát chiều nay trên bàn ăn.
Park Min Chul là người khởi đầu câu chuyện.
Ông chú người Hàn Quốc này có nhiều kinh nghiệm điều tra, từng viết hàng loạt bài viết vạch trần tấm màn đen của các công ty lớn, tính tấn công vô cùng mạnh.
Mới ăn được một nửa, chú ta bỗng nhiên lên tiếng: “Trước khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, chi rằng chúng ta lục soát phòng của tất cả mọi người một chút.”
Những người khác vội vàng ngước đầu lên.
Lynnell vén mái tóc xoăn, là người đầu tiên tán thành: “Tôi không thành vấn đề.”
“Có lẽ hung thủ sẽ không để chứng cứ trong phòng mình đâu?” Lý Khang Nạp nghi ngờ.
“Có thể phát hiện một vài manh mối.” Kojima Shibu nói: “Ví dụ như động cơ giết người.”
Andre không quan tâm lắm: “Muốn lục thì lục, nhưng lục soát như thế nào?”
Raj nói: “Đương nhiên đi đến phòng mình thấy hứng thú.”
“Ặc.” Giang Bạch Diễm liếc nhìn trái phải, cẩn thận hỏi: “Các cô gái còn chưa lên tiếng mà.”
Park Min Chul nhìn xung quanh: “Ai có ý kiến gì không?”
“Có, nhiều lắm.” Giản Tĩnh không khách sáo mà nói: “Có thể lục soát phòng, con gái lục soát phòng con gái, con trai lục soát phòng con trai.”
Hiroto Ishikawa nhíu mày: “Có cần thiết không?”
“Dù sao tôi không thích con trai lục soát phòng của mình.” Giản Tĩnh nói dứt khoát.
Chương Tuyết Nhi nói: “Người cùng giới lục soát tiện hơn.”
Kumiko Terauchi nói: “Mong các anh hiểu và bỏ qua cho, chúng tôi có một vài thứ không tiện để cho con trai nhìn.”
“Tôi nghĩ là được.” Liễu Tú Trí nho nhã hiểu chuyện: “Là con trai tử tế, đúng là không nên lật xem đồ đạc của con gái.”
Trò chơi chỉ mới bắt đầu, vẫn còn cách lúc tiết lộ kế hoạch rất xa, các chàng trai không muốn vì như vậy mà chống đối với con gái. Nhưng có một người luôn nghiêm túc nhìn Giản Tĩnh rất lâu.
Giản Tĩnh khóe môi giật giật: “Anh Kojima, anh cứ nhìn tôi như vậy. Anh nghĩ tôi muốn giấu diếm chuyện gì sao?”
“Đúng vậy.” Anh chàng họa sĩ trạch nam không hề phụ lòng vẻ bề ngoài, hạ thấp EQ thừa nhận: “Cô đã thành công hạ thấp sự nguy hiểm của mình xuống hai phần ba rồi đấy.”
“Cho dù anh nói như vậy thì tôi cũng không thay đổi ý định đâu.” Cô vô tình nói:
“Tùy anh nghi ngờ thế nào thì nghi ngờ.”
Kojima Shibu gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ như vậy.”
Giản Tĩnh: “..”
Trong nhà ăn, không biết từ bao giờ anh Cao đã xem rất chăm chú, hỏi: “Thằng… Thằng nhóc này có ý gì vậy? Nghi ngờ cô Giản sao? Báo cáo khám nghiệm tử thi và điều tra hiện trường thì chưa có, vậy mà đã bắt đầu nghi ngờ người ta rồi?”
“Anh đoán sai chủ yếu và thứ yếu rồi. Đây là trò chơi trinh thám, điểm mấu chốt là trò chơi chứ không phải tình tiết vụ án.” Quý Phong nói: “Nội dung cốt truyện rất quan trọng, người xem cũng rất quan trọng. Kẻ ác giết người như thế nào không có ý nghĩa gì nhiều.”
Tiểu Lý giải thích: “Người đàn ông này thấy cô Giản nhảy dựng lên nhiều quá, có thể là sói giết người.”
Anh Cao lắc đầu, không hiểu thuật ngữ của giới trẻ mà hỏi Quý Phong: “Anh nói xem?”
“Chuyện này dễ hiểu mà. Phòng mình từng ở, không muốn cho đàn ông lạ mặt vào.” Quý Phong không ngạc nhiên chút nào: “Anh xem nhiều cô gái đều có suy nghĩ như vậy.”
Anh Cao rất tán thành: “Phụ nữ thật phiền phức.”
“Phiền phức?”
“Đúng vậy. Ra ngoài thì phải trang điểm cả nửa ngày, kem đánh răng thì không được bóp ở giữa, tất cũng không được cởi ngược lại, xem ti vi cũng không cho tôi gác chân lên bàn…” Anh Cao càng nói càng bé, cuối cùng gần như không nghe thấy nữa.
Quý Phong tuyên bố tử hình với vẻ thương hại: “Chào chị dâu.”
Anh Cao bỗng nhiên tuyệt vọng.
Nếu như đã quyết định phương án lục soát, vậy sau đó không cần nhiều lời mà bắt tay làm theo kế hoạch.
Đàn ông và phụ nữ chia thành hai nhóm, một người lục soát hai phòng, vừa để kiểm tra xem còn sót gì không và cũng có thể đề phòng có người cố tình giấu diếm.
Hai phút sau, tất cả mọi người tập hợp trong phòng họp, thay phiên nhau nói về manh mối mình tìm ra được.
Cảnh này không khác quá nhiều với đa số chương trình truyền hình thực tế khác, vì thế không cần miêu tả nhiều mà chỉnh đến đoạn mọi người họp đưa ra kết quả lục soát.
Kẻ tình nghi số một: [Ồ] Valeria (Thân phận nhân vật: Con dâu trưởng.)
Kết quả lục soát như sau:
Phát hiện một vài tượng Phật trong phòng con dâu trưởng, trong lư hương trên bàn thờ Phật có rất nhiều tro hương. Nhưng mỗi ngày chủ nhân của nó đều thắp hương chứ không phải vậy trang trí. Bên ngoài ban công có một bình thuốc, trong đó chứa chất lỏng không rõ là gì, mùi vô cùng nồng.
Trong ngăn kéo giấu giấy kiểm tra sức khỏe năm nay, nhưng không đúng số trang, ở giữa có một tấm ảnh.
Phía sau bức ảnh giấu quyển sổ tiết kiệm, cho thấy cô ấy thường xuyên thu tiền người khác, nhưng không cùng một số tài khoản. Trên bìa quyển sổ chỉ miêu tả: Phí thuốc.
Hiroto Ishikawa hỏi: “Mạo muội hỏi, trong bình thuốc đấy là thuốc sao?”
Valeria mỉm cười nói: “Tôi nghĩ là đúng.”
“Cô bị bệnh gì? Tại sao kết quả kiểm tra lại thiếu mất một trang?” Park Min Chul hỏi.
Cô ấy lắc đầu, hất hàm nói: “Nếu như là trò chơi trinh thám, tại sao các anh không nhìn theo khía cạnh trinh thám?”
Liễu Tú Trí: “Cái này tiết kiệm thời gian của chúng tôi.”
“Tôi nói rồi, chưa chắc những người khác sẽ nói.” Valeria nghiêm túc nói: “Là người lên tiếng đầu tiên, tôi nghĩ cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Park Min Chul không quan tâm lắm: “Tùy cô thôi, nhưng tôi vẫn có một đề xuất. Suy nghĩ kỹ những thông tin có liên quan, giới thiệu theo trình tự dựa vào thân phận nhân vật. Mọi người thấy sao?”
Nhóm khách mời liếc mắt nhìn nhau, không ai đồng ý và cũng không ai phản đối.
Giản Tĩnh lên tiếng: “Tôi đồng ý, như vậy tiện sắp xếp hơn.”
Lý Khang Nạp suy nghĩ một chút, thấy không có vấn đề gì lớn bèn nói: “Được, vậy nói cho tôi biết tiếp theo đi.”
Kẻ tình nghi số mười ba: [Mới] Lý Khang Nạp (Thân phận nhân vật: Con trai trưởng.”
Kết quả lục soát như sau:
Phát hiện một vài bức thư trong hộc bàn tối trên bàn, từ hai cô gái khác nhau. Từ ngữ rất nóng bỏng ghê tởm, cái gì mà ‘anh yêu’, ‘cục cưng’, ‘người đàn ông em yêu nhất’. Hơn nữa trong mỗi bức thư đều kèm theo một tấm ảnh, là em bé khoảng mười tháng tuổi.
Bên trong ngăn kéo có báo cáo kiểm tra sức khỏe, cũng rơi mất một trang.
Nhưng có điều không giống với vợ là bên trong báo cáo còn kẹp một tờ khai không liên quan đến kiểm tra sức khỏe, bên trên có rất nhiều chỗ bị bôi đen nhưng có thể nhìn thấy loáng thoáng mấy chữ DNA.
Bên trong chiếc hộp âm nhạc giấy một hộp băng ghi âm, sau khi mở ra xuất hiện giọng nói của Đan.
Đan: “Liên quan đến di chúc, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ.”
Người lạ: “Ông muốn thay đổi di chúc sao?”
Đan: “Ở Châu Á huyết thống là quan trọng nhất, anh hiểu không?”
Người lạ: “Vâng, tôi hiểu. Vậy ý của ông là…”
Đan: “Có lẽ… Không, bây giờ tôi vẫn chưa chắc chắn… Để sau hẵng nói đi.”
Người lạ: “Tôi hiểu rồi.”
Raj hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, người lạ trong này là ai?”
Lý Khang Nạp phân tích khẩu âm của anh rồi mới trả lời: “Có thể thấy rất rõ là luật sư.”
“Anh lén ghi âm cuộc nói chuyện của hai người họ?”
Lý Khang Nạp: “Không phải tôi ghi âm.”
“Vậy anh lấy nó từ đâu?”
Anh ta học theo Valeria, không trả lời.
Park Min Chul mỉm cười: “Xem ra hai vợ chồng con trưởng của chúng ta có bí mật khá lớn đấy. Tiếp theo là vợ chồng thứ nữ đi, đúng lúc đến phiên hai con rể.”
Kẻ tình nghi số hai: [Hàn] Liễu Tú Trí (thân phận nhân vật: Chồng thứ nữ.)
Kết quả lục soát như sau:
Phát hiện một vài thư đe dọa trong hộc tối trên đầu giường, tất cả thư đều viết dòng chữ đỏ bằng máu.
[Tháng này không trả tiền, tao sẽ giết mày], [Cho dù mày trốn ở đâu cũng vô ích thôi], [Tao biết ba mày đang ở đâu], [Tao biết bí mật của mày], vân vân…
Trong sổ tiết kiệm của anh ấy không có tiền, ngược lại còn kẹp một đống giấy vay nợ.
Ở trang cuối quyển lưu bút học sinh kẹp một tấm ảnh chụp chung bị cắt mất một góc.
“Xem ra cậu nợ nần chồng chất nhỉ.” Park Min Chul nói: “Tú Trí, giải thích đi.”
Liễu Tú Trí bình tĩnh nói: “Đánh bạc thua nợ, những bức thư này đều do chủ nợ viết. Bây giờ tôi có thể bị chặt tay bất cứ lúc nào.”
“Quyển lưu bút học sinh thì sao?” Giản Tĩnh vô cùng tò mò: “Thiếu mất ai?”
Liễu Tú Trí mỉm cười, cũng giữ bí mật.
Tiếp theo đương nhiên là vợ của anh ấy.
Kẻ tình nghi số mười lăm: “[Trung] Chương Tuyết Nhi (thân phận nhân vật: thứ nữ.)
Kết quả điều tra như sau:
Phát hiện bùa hộ mệnh số lượng lớn trong phòng, dưới gối có một cái. trong tủ quần áo có một cái. Trên đầu giường treo một tấm vải rất kỳ lạ, phía dưới còn giấu một con dao phay.
Bên trong ngăn kéo là một tập giấy báo cáo khám thai dày cộm, còn có tấm ảnh siêu âm B mới cứng. Thai nhi có giới tính nam.
Mở két sắt ra, bên trong ngoại trừ đồ trang sức còn giấu báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Đúng vậy, chính là hai tờ giấy bị mất của vợ chồng con trai trưởng.