Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 37

Chương 37

Căn phòng được đánh dấu 202 là phòng giặt là.

Trong phòng có một vài máy giặt công nghiệp, máy sấy và tủ khử trùng cũng như một bồn rửa dài. Đá bồn bị tắc, nước thải đen ngòm dâng đầy quá nửa.

Ở gần cửa có một cái móc, bên trên dán một tờ ghi chú: chìa khóa.

Nhưng trên móc không hề có chìa khóa.

“Chìa khóa chắc chắn là ở trong bồn nước.” Giang Bạch Diễm che mặt: “Mùa trước cũng như vậy, toàn giấu những manh mối quan trọng nhất ở nơi không muốn đụng vào nhất.”

Hàn Bạc nói: “Dùng cây lau móc lên?”

“Cây lau ở đâu?” Giang Bạch Diễm hỏi.

Hai người cùng im lặng.

Giản Tĩnh đã xem chương trình mùa trước, lặng lẽ lấy từ túi quần jean ra một đôi găng tay cao su: “Có cần không?”

“A, cần chứ, tuyệt lắm.” Giang Bạch Diễm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cầm lấy, chia với Hàn Bạc mỗi người một cái: “Mấy việc này cứ để bọn tôi làm cho, chị vất vả rồi.”

Giản Tĩnh: “... Cẩn thận thủy quái.”

Giang Bạch Diễm: “?”

Cậu ấy nhìn cô, mặt cắt không còn chút máu, yếu ớt nói: “Chị Tĩnh Tĩnh à...”

“Tôi xin lỗi.” Giản Tĩnh quay lưng lại, sợ rằng mình sẽ bật cười.

Hàn Bạc: “Ha ha ha.”

Giang Bạch Diễm: “Này.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên vui vẻ.

Tuy nhiên, cười gì thì cười, công việc vẫn cứ phải làm.

Hàn Bạc và Giang Bạch Diễm vớt trong bồn một lúc lâu, gặp phải vô số lần bị kinh hãi. Lúc thì chạm vào một con lươn mềm oặt, lúc lại chạm vào một bàn tay giả như thật, không thì là một đám vật thể ghê tởm không thể diễn tả được...

Tóm lại, Giản Tĩnh cảm thấy may mắn vì đó không phải là mình.

Sau bao khó khăn, cuối cùng họ cũng tìm thấy chiếc móc khóa trong ống dẫn nước.

Cửa phòng có thể mở được.

Đầu tiên, họ vào phòng 201. Tuy nhiên, trong phòng không có hành lý, chăn ga gối đệm chất thành đống trong tủ, bốn góc tường giăng đầy mạng nhện, không có dấu vết của người ở.

Theo thông tin trong sổ đăng ký, phòng 201 này chắc hẳn là một trong số các phòng 204, 207, 209, 210 và 212.

Tiếp theo là phòng 203.

Khoảnh khắc cửa được mở ra, một bóng trắng nhanh chóng lướt qua mái nhà, không xác định được dáng vẻ cụ thể, chỉ lưu lại một hình ảnh mờ nhạt trên võng mạc.

“Trời ơi!” Hàn Bạc kinh hãi, lần nữa ngã ngồi tại chỗ.

“Có ma!” Giang Bạch Diễm cũng không khác gì, cả người co rúm lại phía sau Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh: “...” Cô che ngực thở phào nhẹ nhõm.

Cô không nhìn rõ hồn ma, nhưng lại bị tiếng hét của hai người đàn ông phía trước dọa đến mức tim run lên, thình thịch thình thịch, nhịp đập có lẽ đã lên tới một trăm.

Cô chậm rãi đẩy cửa đi vào: “Ở đây có người sống.”

Đây là một căn phòng đơn, một cái giường, một cái ghế gỗ, một cái tủ gỗ, toàn bộ đều là sơn đỏ, phong cách trang trí rất cổ xưa. Một bộ xương nằm bên cạnh giường, quần áo trên người đã bạc màu, nếu quan sát kỹ thì có thể nhìn ra đó là một chiếc váy liền thân in hình hoa.

Một chiếc rương bằng da được đặt trong góc.

Giản Tĩnh mở rương ra, bên trong chứa quần áo phụ nữ từ nhiều năm trước, một đôi giày da và một vài thỏi son trong một chiếc túi trang điểm nhỏ.

“Phải đi xuống lấy sổ đăng ký mới được” Cô nói: “Nếu không rất khó để biết ai là ai.”

Hai chàng trai đồng ý. Họ quay xuống dưới, lấy được cuốn sổ đăng ký ở sảnh tầng dưới một cách thuận lợi. Khi quay trở lại tầng trên, họ chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh từ nhà ăn vọng đến.

Đối chiếu thông tin trên sổ đăng ký, có thể thấy có ba vị khách nữ, một người ở cùng phòng với chồng, hai người ở phòng riêng.

“Ở đây có dấu son môi.” Giang Bạch Diễm tinh mắt phát hiện ra trên chữ ký dòng cuối cùng có một dấu vết màu đỏ nhạt.

Giản Tĩnh nói: “Đây là phòng 211.”

203 → 211

Kế tiếp là phòng số 206 đối diện cửa ra vào.

Lần này mọi người đều chuẩn bị tâm lý, sau khi mở cửa, bọn họ lập tức vọt sang hai bên, bảo đảm không có thứ gì đáng sợ, sau đó mới cẩn thận thò đầu vào xem kỹ.

Gió lạnh thổi qua.

Giản Tĩnh rùng mình, cánh tay hết nổi da gà, hơi lạnh khó tả lan tỏa khắp người, giống như có rắn hay con gì đang trườn quanh, cuối cùng dừng lại trên bụng cô.

Dạ dày co thắt, vùng da quanh eo lạnh ngắt, cô vô thức đưa tay ra chạm vào.

Trong túi quần yếm, một viên bi làm lạnh buốt lòng bàn tay.

[Hệ thống: Kích hoạt bản sao đặc biệt, nhiệm vụ mới đã được thông báo]

[Tên nhiệm vụ: Bảy ngôi sao ***]

[Mô tả nhiệm vụ: Đây là khách sạn ** có lịch sử lâu đời, ẩn chứa bí mật liên quan đến chết chóc. *** chết vẫn chưa bị phát hiện, ***** không chịu kêu gọi, cô...]

[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Đánh giá dựa trên tình hình hoàn thành]

Giản Tĩnh: [Ngỡ ngàng ngơ ngác.JPG]

Bản sao đặc biệt? Tên nhiệm vụ và nội dung còn bị che mất? Sao lại có dự cảm khác lạ nhỉ, chẳng lẽ trong cuốn sách này… Có ma?

Cô giật bắn mình, lông tơ dựng thẳng đứng.

“Lạnh quá.” Giang Bạch Diễm nhìn xung quanh: “Ở đây cũng có người sống.”

Trong phòng có hai bộ xương, một lớn một nhỏ, nhìn quần áo thì chắc là một cặp bố con. Nhưng đứa trẻ còn nhỏ, không cần đăng ký, chỉ nhìn vào bản đăng ký thì thì không thể biết ở phòng nào.

“Có một chiếc túi xách.” Hàn Bạc mở túi ra, phát hiện bên trong có một cuốn sổ da cứng, một chai nước trẻ em, nửa bao thuốc lá và một chiếc ví rẻ tiền.

Họ so sánh thông tin trong sổ đăng ký thì thấy phòng 206 có thêm 20 tệ cho tiền phòng và phòng 205 là hơn năm tệ.

Trên bàn cạnh giường ngủ, Giang Bạch Diễm tìm thấy một menu với tiêu chuẩn tính phí: “Bộ đồ rửa là hai mươi tệ, chắc là đây rồi, phòng 206.”

206 → 206.

Giang Bạch Diễm nói: “Cô Tịnh Tịnh, chúng ta đến phòng tiếp thôi.”

Giản Tĩnh lơ đãng gật đầu.

Mục tiêu tiếp theo: Phòng 205.

Sau khi nắm vững cách suy luận, không khó để phân biệt được số phòng.

Giang Bạch Diễm và Hàn Bạc cảm thấy rằng họ gần như quên đi nỗi sợ hãi. Họ nhanh chóng tính toán được số thực của mỗi phòng thông qua sự khác biệt có chủ ý mà tổ chương trình đã tạo ra.

205 → Phòng trống

208 → 205

207 → Phòng trống

210 → Phòng trống

209 → 203

212 → 208

211 → 202

Phòng giặt là → 201

Cộng thêm suy luận trước đó: 201 → phòng trống, 203 → 211, ta có được bản đồ mới.

Phòng giặt, 206, 205, C, 208, 201.

A, 211, B, cầu thang, D, 203, 202.

Tại phòng 201 (phòng giặt ban đầu), họ tìm thấy một bức vẽ nguệch ngoạc do khách thuê phòng ghi lại thứ tự số phòng.

7 và 8 không liền kề; 3 và 4 cũng không liền kề; 9 có cùng ước số chung nhỏ nhất với phòng liền kề; 7 có cùng đặc điểm với phòng liền kề, nhưng không phải chẵn lẻ; 10 và phòng liền kề là số liên tục .

209 có cùng bội số chung nhỏ nhất với 206, 203 và 212, nhưng chỉ có 203 và 206 là liền nhau, do đó D hoặc phòng giặt là 209. Nếu phòng giặt là 209, A sẽ là 210, D là 207 hoặc 212 và C là 204 hoặc 212.

Thử thay thế một vài khả năng sẽ thấy rằng: nếu D là 207, B chỉ có thể là 204 hoặc 212, giữa các số này không có sự tương đồng. Nếu D là 212, B là 207 thì cũng không có điểm chung nào.

Do đó 209 là D, A hoặc B sẽ là 210. Nếu A là 210 thì chắc chắn phòng giặt hoặc B phải là 207, nhưng 7 và 6 với 7, 11 và 9 không có điểm chung nên phương án này bị bác bỏ. Nếu B là 210 thì phòng giặt hoặc A sẽ là 207, 7 và 11 đều là số nguyên tố, chính xác. Phòng 204 còn lại một là phòng giặt là, hai là C.

204 đã từng xuất hiện trong sổ đăng ký với tư cách là phòng khách, xác định được C là 204 và phòng giặt là 212.

Số phòng chính xác như sau:

212, 206, 205, 204, 208, 201.

207, 211, 210, cầu thang, 209, 203, 202.

“A, suýt nữa thì chết rồi.” Giang Bạch Diễm đỡ lấy vách tường: “Toán học quả thực rất phức tạp.”

Anh ta debut sớm nên tất cả các tiết học hồi trung học đều dựa vào thời gian tranh thủ trong quá trình quay phim. Vì trí nhớ tốt, các nội dung khoa học xã hội có thể học thuộc nhanh chóng nên điểm số của anh ta không quá tệ, chỉ riêng có toán học là kém hơn hẳn.

“May mà tôi không phải học toán cao cấp.” Anh ta vẫn còn khiếp sợ: “Chị Tĩnh Tĩnh, toán cao cấp hẳn là khó lắm, phải không?”

Giang Bạch Diễm quay ra nói chuyện theo thói quen, nhưng phát hiện Giản Tĩnh đang thất thần. Anh ta dừng lại, quay đầu hỏi Hàn Bạc như không có chuyện gì: “Anh đã từng học chưa?”

“Chưa.” Hàn Bạc tự nhiên tiếp lời, thế là hai người bắt đầu trò chuyện về cuộc sống đại học.

Giản Tĩnh không nghe thấy gì cả, mắt cô đăm đăm nhìn vào bản đồ. Vừa mới tìm kiếm hết một vòng, khi bước vào một vài căn phòng, viên bi trong túi của cô bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, nhưng một số căn phòng lại không có hiện tượng này.

Bây giờ, sau khi sắp xếp số phòng chính xác, một sự thật đáng ngạc nhiên đã xuất hiện.

Những nơi hòn bi lạnh đi là 201, 202, 203, 204, 205, 206, 207. Các phòng sau số 7 thì không có gì kì lạ.

Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy?

Bí mật chưa được khám phá là gì?

Đáng tiếc là sự sắp xếp của tổ chương trình đã làm cho tầm nhìn của cô bị xáo trộn và không thể xác định được thông tin một cách hiệu quả. Việc dừng quay bây giờ là không thực tế, chỉ đành đợi quá trình ghi hình kết thúc mới nói được.

Giản Tĩnh ngẫm nghĩ rồi lấy lại tinh thần: “Chúng ta hãy đi đến phòng 204 đi, lần này phải tìm kiếm cẩn thận.”

Hai người còn lại nói OK.

Sau khi xác định được mục tiêu thì việc kiếm đồng xu không hề khó. Giang Bạch Diễm tìm thấy đồng xu bị mắc kẹt trong vết nứt trên nóc tủ, và nhóm của họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, nhóm 3 người ở tầng dưới cũng tìm thấy 3 đồng xu ở sảnh, nhà bếp, phòng ăn, cộng với số đồng tìm được ở phòng khách và nhà vệ sinh, tổng cộng là 5 đồng.

Sáu người gặp nhau, đi vào phòng tắm, ăn nhẹ, uống nước, trang điểm và giải thích hành động của nhau.

Nhưng Giản Tĩnh không hề có suy nghĩ muốn tán gẫu, cô thường xuyên bị phân tâm, cũng không nói chuyện với mọi người nhiều lắm. Những người khác đều là người khôn ngoan, sao lại không thể nhìn ra sự khác thường của cô, nhưng họ chỉ nghĩ cô có gì bất mãn, cố ý tỏ ra khó chịu, lười quen rồi nên cũng không quan tâm.

Một biểu hiện gây tranh cãi như vậy, làm sao mà ê-kíp chương trình lại bỏ sót được, chỉnh sửa một chút rồi tung hết ra.

Sau khi chương trình phát sóng, quả thực là bùng nổ một phen.

Người xem số một: Người mới không hiểu chuyện gì hết, độ hảo cảm -10086

Người xem số hai: Cô ta nghĩ mình là ai mà lại trưng ra bộ mặt như thế?

Người xem số ba: Người ta chỉ mệt mỏi quá thôi, lúc mệt thì tôi cũng không muốn nói chuyện.

Người xem số bốn: Chỉ mình cô ta mệt thôi, những người khác không mệt chắc? Nhìn người ta để biết thế nào là kính nghiệp nhé.

Người xem số năm: Nói thật thì sắp xếp thực sự không công bằng, tầng một có bốn cái, tầng hai chỉ có một cái.

Người xem số sáu: Tất cả đều là đồng đội, không cần so đo ai đóng góp nhiều ai góp ít.

Người xem số bảy: Những người lên tầng hai là tự mình chọn, trách ai chứ?

Người xem số tám: E hèm, mấy người hậu kỳ phải lên tiếng đi chứ, mọi người đều trách nhầm chị gái mới rồi. Cụ thể thì không soiler nữa, kết hợp hậu trường với tin tức mới hay.

Người xem số chín: Mẹ kiếp! Tôi xem rồi, đúng là quả đỉnh! Nổi hết cả da gà!

Người xem số mười: Tôi không muốn nhảy, có ai có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?

Người xem số mười một: Xin lỗi chị gái mới đi, chết tiệt!

Người xem số mười hai: Mẹ ơi, xem cái vẻ không biết gì của họ kìa...

Người xem số mười ba: Đoạn video phát lại lúc chỉ đường đáng sợ thật. Lúc đó đáng lẽ chị gái đã phát hiện ra rồi.

Người xem số mười bốn: Thế mà cô ấy còn phối hợp quay cho xong, là tôi thì tôi ngất ngay tại chỗ luôn.

Người xem số mười lăm: Người mới đỉnh quá! Làm sao phát hiện ra được?

Sau khi nghỉ ngơi, tất cả những người không biết gì đều đi ra sân sau.

Sân sau của khách sạn giống như một cái sân thông thường ở nông thôn, có một cái chuồng gà, bên trong có mấy con gà đang thong dong đi lại, vô cùng vênh váo.

Thái Đồng Nhân bật cười khúc khích: “Có cả có gà sống cơ à, không phải đã bỏ hoang lâu rồi sao?”

“Mắt thấy chưa chắc đã là thật, đây có thể là linh hồn của mấy con gà đã bị ăn thịt.” Hàn Bạc nói đùa.

Những người khác đều cười vang.

Tình tiết tiếp theo dường như là tinh túy của chương trình thực tế. Một nhóm các ngôi sao đang cố gắng hết sức để lấy chiếc chìa khóa từ cổ của con gà trống.

Một số bị gà mổ, một số dẫm phải cứt gà và một số bị gà mái rượt đuổi.

Sau một hồi ồn ào, họ không chỉ lấy được chìa khóa từ thân con gà mà còn vô tình tìm thấy một món đồ chơi trong chuồng gà, rất giống với ký hiệu cuối cùng trong lời nhắc.

“Cái này được gọi kho báu trong lồng. Nó là một món đồ chơi trí tuệ, không thể dùng vũ lực lấy ra được, cũng giống như Baguenaudier vậy.” Tào Ngự khẳng định: “Cái cuối chắc là ở đây rồi.”

 

Bình Luận (0)
Comment