Giản Tĩnh không chậm trễ nữa, cầm dao đạo cụ lên, cắm vào khe hở để cạy ra.
“Cô Giản, cô muốn cạy sàn sao?” PD đã được đạo diễn dặn dò nên không ngăn cản, mà nói: “Để tôi đi tìm đạo cụ.”
“Làm phiền anh rồi.”
PD dùng tai nghe gọi cho chế tác đạo cụ, trực tiếp mang đạo cụ lên.
Những người chuyên nghiệp giỏi hơn cô nhiều, cắm tua vít vào, đập hai cái, sàn gỗ bị nạy lên, lộ ra xi măng bên dưới.
Giản Tĩnh: “Đập đi.”
Chế tác đạo cụ không nói gì, cầm búa lên đập.
Ngoài dự liệu của mọi người, lớp xi măng này không cứng như tưởng tượng, chỉ có một lớp rất mỏng, dùng sức đập một hồi thì lộ ra một lớp ngăn trống rỗng.
“Cô Giản giỏi quá, nơi này có tường kép.” PD ra hiệu cho người chụp ảnh tới chụp.
Đợi anh ấy chụp mấy tấm xong, Giản Tĩnh mới nói: “Các anh có ngửi được mùi gì không?”
“Hơi… thối?” Cô PD nói xong thì sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã liên tưởng đến một chuyện đáng sợ.
Giản Tĩnh nhẹ nhàng kéo tay cô ấy, kéo cô gái ra sau lưng mình: “Đi xa chút.”
PD lập tức lui xa ba bước.
Vạch một lớp xi măng vụn cản trở ra, Giản Tĩnh đeo găng tay cao su lên, từ từ đưa tay vào.
Hơi lạnh thổi qua kẽ ngón tay, đầu ngón tay cảm giác sờ phải thứ gì đó.
Tròn tròn, lập thể, có cổ trai giống như một cái bình hoa.
Cô điều chỉnh tư thế cẩn thận nâng cái bình ra.
Ánh đèn chiếu vào, không phải là bình hoa mà là một hũ rượu, miệng bình bị dán giấy đỏ, có lá bùa ố vàng giống như xiềng xích dán chằng chịt xung quanh hũ rượu.
Mở tờ giấy ra, một mùi gay mũi xông ra.
Mọi người không hẹn mà cùng buồn nôn, dịch dạ dày xông lên cổ họng.
“Buồn nôn quá.” PD cũng sắp nôn rồi.
Giản Tĩnh nín thở, cũng không dám thò tay vào. Cô lấy cái móc áo đạo cụ trong tủ quần áo ra, bẻ cong dây kẽm thành cái móc đưa vào bình.
Một cái tay nhỏ bị móc ra, bên ngoài phủ kín một lớp vật chất như là sáp nến màu trắng.
“Mẹ ơi.” Đến cả người chụp ảnh ít nói nhất cũng kêu lên: “Là trẻ con.”
Đúng vậy, ai cũng nhìn ra được, đây chính là tay trẻ con. Nắm đấm nho nhỏ như là một quả bóng golf, ngón tay rõ ràng, móng tay còn nguyên, vô cùng giống thật, tuyệt đối không phải là tác phẩm nghệ thuật nhân tạo.
Sao xác trẻ con lại bị ngâm trong bình chứ?
Có chuyện gì vậy?
Không khí đột nhiên trầm xuống, nhưng bị thứ gì đó đèn nén trong lòng, không thở nổi.
Giản Tĩnh hít một hơi sâu, hết sức bình tĩnh nói: “Báo cảnh sát đi.”
PD hơi do dự, không xác định nói: “Điều này cần hỏi đạo diễn.”
Cô ấy gọi điện thoại cho đạo diễn, nói rõ tình tình ở đây. Đạo diễn vô cùng hoảng sợ, tuy rằng lúc Giản Tĩnh hỏi có thể lục soát khách sạn không thì ông ấy đã mơ hồ có dự cảm rồi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, nhất thời ông ấy hơi chần chừ.
Nhưng nghĩ lại, ở đây có nhiều nhân viên và khách mời như vậy, chỉ sợ là không bưng bít được, chỉ có thể báo cảnh sát.
Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Giản Tĩnh nói: “Đi những phòng khách xem.”
“Còn có nữa sao?” PD sợ ngây người.
Giản Tĩnh không trả lời, đi vào phòng 201.
Tổ chương trình đã sửa đổi nhất định căn phòng này rồi, nhưng sau khi lật thảm lên, vẫn có thể nhanh chóng phân biệt được nơi nào đã từng là giường. Cũng bắt trước phòng 206, sau khi cạy sàn nhà lên, đập lớp xi măng mỏng ra thì vẫn thấy một vò rượu.
Bên trong cũng là một bộ hài cốt trẻ em.
Tiếp theo là phòng 202, 203,… mỗi phòng đều cho kết quả như nhau.
Giản Tĩnh, PD, nhân viên quay phim và chế tác đạo cụ đều môt mực im lặng. Hai người lặng lẽ đập, hai người lặng lẽ quay, không ai nói gì.
Phiền muộn đè ở trong ngực, không thở nổi.
Cuối cùng cũng moi ra bảy bộ.
Giản Tĩnh quan sát xương sọ của các thi thể, phán đoán bảy đứa nè này nhỏ nhất khoảng hai tuổi, lớn nhất cũng mới khoảng bốn tuổi, tất cả thi thể đều bị ngâm trong một chất lỏng đặc biệt, các bộ phận cơ thể xuất hiện tình trạng sáp hóa.
Làm xong hết thảy những chuyện này, nặng lực chịu đựng của cô cũng hết hạn. Cô vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, nôn hết ra ở sân sau, dạ dày như được bài trừ sạch sẽ, cổ họng cháy rát.
“Chị Tĩnh Tĩnh, chị không sao chứ?” Giang Bạch Diễm đưa nước tới, vừa buồn bực vừa tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đột nhiên đạo diễn bảo chúng tôi về.”
Giản Tĩnh lấy nước súc miệng xong mới hỏi: “Vậy sao cậu không về.”
“Tôi không vội về.” Cậu ấy thản nhiên nói: “Nếu có chuyện gì cũng tiện giúp chị.”
Giản Tĩnh không khỏi tức cười, Giang Bạch Diễm ở trong nhà ma rất nhát gan nhưng bình thường lại rất đáng tin cậy, sợ cô và tổ chương trình có mâu thuẫn nên đặc biệt ở lại đây chờ cô.
“Trong khách sạn…” Cô dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Có thi thể.”
Giang Bạch Diễm hít một hơi lạnh, sắc mặt trắng bệch: “Thật sao?”
Cô gật đầu: “Cậu về đi, tôi phải ở đây chờ cảnh sát tới.”
Giang Bạch Diễm do dự, muốn nói lại thôi.
“?”
“Chị à, hay là chị gọi cho tổng giám đốc Khang đi.” Cậu ấy hạ giọng nói: “Chương trình xảy ra chuyện này, sau này còn không biết xảy ra chuyện gì nữa. Tôi không đi nữa, xem tình hình rồi tính sau.”
“A.” Giản Tĩnh đỡ trán, bắt đầu nhức đầu: “Cậu nói đúng.”
Cô nhanh chóng gọi cho Khang Mộ Thành.
Đã một rưỡi sáng, bên kia rất nhanh đã bắt máy. Chất giọng bình tĩnh của Khang Mộ Thành truyền tới: “Sao thế?”
“Ừm…” Lời đến khóe miệng, Giản Tĩnh lại do dự. Cô không biết nên nói từ đâu, chẳng lẽ lại nói, em tham gia gameshow nhà ma, kết quả moi ra được bảy bộ hài cốt của trẻ em sao?
Cô ấp a ấp úng khiến Khang Mộ Thành hiểu lầm. Anh nói: “Đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ giúp em giải quyết, em chỉ cần nói rõ đầu đuôi câu chuyện là được.”
Anh vừa nói, bên kia đã truyền tới tiếng mặc quần áo sột soạt.
Giản Tĩnh cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm giác mệt mỏi vì làm việc đêm khuya cũng tan bớt vài phần. Cô nói: “Em không cao, là chương trình có chút bất ngờ thôi.”
“Em không sao thì tốt.” Khang Mộ Thành thầm thở phào, hạ giọng xuống: “Chương trình có chuyện gì?”
Giản Tĩnh: “… Hiện trường quay phim có thi thể.”
“Có liên quan gì đến em không?”
“Em moi lên…”
Thoáng chốc, Khang Mộ Thành cười khanh khách.
Giản Tĩnh vội vàng giải thích ngọn nguồn cho anh biết.
“Anh lập tức bay tới, trước khi anh tới, đừng đồng ý bất kì điều kiện gì của bọn họ.” Khang Mộ Thành giải quyết nhanh chóng: “Gặp phải chuyện gì khó thì hỏi Giang Bạch Diễm, cậu ấy đối với em rất tốt.”
“Em biết rồi.” Cô cười: “Em cũng không phải trẻ con.”
Khang Mộ Thành nói: “Phải, trẻ con không tài giỏi như em.”
Giản Tĩnh: “Nghệ thuật tới từ cuộc sống.”
“Em vì lấy tư liệu cũng đủ liều đấy.” Khang Mộ Thành mỉm cười, không nói thêm nữa: “Thôi, anh cúp đây.”
Giản Tĩnh: “Bye…”
Cô chưa nói xong, bên tai đã truyền tới một chuỗi tiếng “tút”.
Bản án cũ nhiều năm, trong chốc lát, cảnh sát không đến nhanh được. Tổ chương trình họp cả đêm, Giản Tĩnh quanh quẩn ở trong phòng sinh hoạt không đi.
Cô đã để chế tác đạo cụ giúp mang hết đồ của tổ chương trình đi, cố gắng trả lại diện mạo như cũ, lại nhờ bọ họ gửi toàn bộ video ghi hình quá trình phát hiện hài cốt cho cô, xem xem có nhìn ra đầu mối gì không.
“Cô Giản, đây là ảnh lúc ấy chụp được.” Chế tác đạo cụ đưa ipad cho cô: “Trên mặt tường này treo một bức tranh thất tinh bắc đẩu.”
“Ngay trên giường sao?”
“Đúng vậy.”
Giản Tĩnh suy nghĩ một hồi, quyết định nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Hài cốt được mai táng dựa theo phương hướng thất tinh bắc đẩu, tuyệt đối phương phải là trùng hợp, rất giống một nghi thức nào đó. Nhưng cô lại không biết chút gì về tôn giáo, pháp thuật nào cả, vì vậy, có rút thẻ ra cũng giống như không cần thiết.
Trước tiên tìm người giúp đã.
Đối tượng đầu tiên cô hỏi ý kiến dĩ nhiên là Quý Phong, nhưng anh ấy tắt máy. Cô lại tìm Khang Mộ Thành, anh nói cho cô một người cô có thể hỏi thăm – nhà văn của nhà xuất bản Kim Ô, chức vụ đạo sĩ, làm việc viết sách phong thủy.
Nhân tài!
Cô cầm lấy điện thoại, âm thầm nói tiếng xin lỗi, dứt khoát làm ác nhân nửa đêm gọi điện thoại.
Gọi đi gọi lại ba lần mới có người bắt máy.
“A lô?” Đối phương lim dim buồn ngủ, nói ra mang giọng mũi nồng nặc.
“Là anh Hà đúng không?” Cô cười xòa.
“Ưm, đúng vậy, cô là Giản Tĩnh hả?” Đạo trưởng Hà ngáp một cái, nói bằng giọng lười biếng: “Tổng giám đốc Khang gọi cho tôi, có chuyện gì cứ hỏi, tôi còn buồn ngủ.”
Khang Mộ Thành mãi luôn tỉ mỉ chu toàn. Giảng Tĩnh cảm thấy an lòng, cũng không khách sáo nữa, nói đúng sự thật.
Đạo trưởng Hà vốn đang buồn ngủ lim dim, cũng không biết đang nghe cái gì, nhưn vừa nghe đến thất tinh bắc đẩu, anh ấy lập tức tỉnh táo lại.
“Đều là hài cốt trẻ con, chôn theo thứ tự thất tinh bắc đầu? Thú vị nha.” Anh ấy xoa mặt, trầm ngâm nói: “Hơi giống một loại tà thuật mà tôi biết, nhưng tôi cần nhiều tư liệu hơn.”
Giản Tĩnh nói: “Tôi đang ở hiện trường, anh cần biết cái gì?”
“Có thể chụp ảnh trên không khách sạn cho tôi không?” Đạo trưởng Hà mở miệng hỏi.
Giản Tĩnh hỏi PD mấy câu, khẳng định: “Có thể, chờ chút.”
Tổ chương trình vì để chụp toàn cảnh khách sạn mà mang theo máy bay không người lái, muốn chụp chỗ nào thì chụp chỗ đó. Hôm nay nhiếp ảnh gia chụp rất hào phóng, gửi luôn mấy triệu bức ảnh qua.
Rất nhanh, đạo trưởng Hà trả lời: “Đây là một tà thuật, gọi là quan tài thất tinh phong, có câu khẩu quyết ‘thất tinh phong quan, trăng sáng chiếu xuống sông, thời gian dịch chuyển, thọ cùng núi sông’.”
Giản Tĩnh: “Có lợi ích gì? Trường sinh bất tử hả?”
“Ầy, cô đúng là không biết gì cả. Xem bản đồ đi, nhìn xem khách sạn này có gì kì lạ không? Vuông vức như thế, nghĩ tới cái gì?” Đạo trưởng Hà hỏi.
Giản Tĩnh giật mình: “Quan tài hả?”
“Đúng thế. Quan tài trước kia khác quan tài bây giờ, không phải là một hộp tro cốt là được, mà chia thành quan và quách. Quách chính là cái hòm lớn bao bên ngoài quan tài, quan tài chứa người chết.” Đạo trưởng Hà nói: “Khách sạn này là một cái quách, bên trong là quan, bảy đứa bé là người mai táng.”
Linh quang chợt lóe lên
“Nói cách khác, trong quan quách này hẳn là có thi thể?” Suy nghĩ của Giản Tĩnh vô cùng rõ ràng.
Tổ chương trình nói ông chủ không rõ tung tích, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được. Có lẽ bọn họ chó ngáp phải ruồi, đã đoán đúng chân tướng, cỗ thi thể kia thật sự vẫn còn ở trong khách sạn này.
Đạo trưởng Hà nói: “Tất nhiên là có, quách cũng đậy kín rồi mà.”
“Có tác dụng gì chứ? Chết đi sống lại sao?” Giản Tĩnh tò mò hỏi.
Đạo trưởng Hà mỉm cười: “Cô có đi chọn mộ bao giờ chưa? Phần mộ tổ tiên phải xem phong thủy, cũng không phải vì người chết mà là vì người sống. Tác dụng của thất tinh phong quan là đảm bảo đời sau nhiều con cháu, sống thọ.”
Giản Tĩnh: “… Phong kiến mê tín không chấp nhận được.” Ông chủ không rõ tung tích, khách sạn được người bà con xa thừa kế, làm gì có đời sau chứ?
“Cảm ơn anh.” Cô nói tiếng cảm ơn đạo trưởng Hà: “Anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Chuyện nhỏ thôi, nếu như cô thật sự muốn cảm ơn thì chụp mấy bức ảnh gửi cho tôi xem. Tôi chưa từng thấy ai phát rồ như vậy cả.” Đạo trưởng Hà nói.
Giản Tĩnh đồng ý.
Đồng hồ đeo tay điểm ba giờ bốn mươi lăm phút.
Cô đã mệt mỏi không muốn nhúc nhích nữa rồi, nhưng tinh thần lại đang dâng cao, hoàn toàn không thể ngủ được.
Tới thì cũng đã tới rồi, không tìm được thi thể cuối cùng thì tiếc quá. Giản Tĩnh ăn một viên kẹo hồi sức, tiêu trừ mệt nhóc và buồn ngủ rồi tiếp tục đi dạo trong khách sạn.
Tổ chương trình họp ở trong xe, thấy trong nhà có một cái bóng tóc dài đi tới đi lui, đều cảm thấy hơi rợn người.
Phó đạo diễn nói: “Cô Giản thật to gan, giờ tôi còn không dám vào phòng nữa.”
Nhân viên quay phim: “Đúng thế, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, một cô gái yếu đuối, không ngờ lại giỏi thế.”
Đạo diễn: “Ừ, thành thật mà nói, nếu không phải vì hợp tác với Phi Điều, lại hiếm khi thấy Tiểu Bạch đề cử một ai đó, tôi cũng sẽ không cân nhắc đến cô ấy. Không ngờ tới lại đào được kho báu, tốt số đấy.”
Phó đạo diễn: “Có thể xem tướng lại có thể trinh thám, nếu không về tay thì tiếc quá.”
Đạo diễn cười đầy hàm ý, hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng tôi không muốn sao?”
Phó đạo diễn Văn Huyền Ca biết được nhã ý, chép miệng, không tiếp lời.
Nhân viên quay phim: “Tôi vừa phát hiện một chuyện, hơi đáng sợ.”
Anh ta lấy máy quay ra: “Các anh xem, lần đầu tiên cô Giản bước vào các phòng từ 201 đến 207 đều xem hạt ngọc. Tổ đạo cụ nói, hạt ngọc này là đồ trong khách sạn.”
Đạo diễn: “Mẹ nó, cô ấy gặp ma hả?”
Phó đạo diễn: “Có quay được gì không?”
Nhân viên quay phim: “Không.”
“Không có cũng không sao.” Đạo diễn sớm cằm: “Về nhớ cắt đoạn này ra, bỏ vào trailer.”
Những người khác: “Ha, kì này chúng ta chơi lớn rồi.”