Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 423

Chương 423

Phim trường điện ảnh hào nhoáng lấp lánh.

Thạch Ngạn là sinh viên năm tư khoa Trung kịch, trong thời gian học tập có thành tích đặc biệt ưu tú, cũng có kinh nghiệm quay phim. Vì thế, năm nay thầy giáo giới thiệu cậu ấy cho một người bạn của mình, đạo diễn Đinh.

Đạo diễn Đinh đang chuẩn bị quay một bộ điện ảnh, nhưng ghét bỏ diễn viên dạo này quá thành thục rồi, không có cảm giác linh động ông ta muốn, thế nên mới tiến tới trường học khai quật.

Sau khi khảo sát, ông ta cảm thấy Thạch Ngạn cho người ta cảm giác cũng không tệ lắm, bèn cho cậu ấy một cơ hội thử vai.

Thạch Ngạn rất nỗ lực, tranh thủ được vai nam phụ thứ hai.

Sau kỳ nghỉ hè, cậu ấy chính thức gia nhập đoàn làm phim.

Đoàn làm phim là một nơi vô cùng thú vị, cấp bậc rõ ràng, phân công chính xác, còn nửa phong bế. Thỉnh thoảng đạo diễn cứ như bạo quân độc tài vậy, làm cho ai nấy nơm nớp lo sợ.

Có đôi khi, nơi này lại là một miền đất ấm áp mập mờ, trai xinh gái đẹp sớm chiều gặp mặt, tóc mai chạm vành tai, tình cảm không khống chế được mà điên cuồng sinh trưởng.

Đây không phải lần đầu tiên Thạch Ngạn tiến vào đoàn làm phim nhưng lại vẫn rụt rè không biết nên theo ai.

Diễn viên quần chúng tự thành quần thể, các diễn viên nhỏ khác đều có lai lịch riêng, tuy cũng rất hòa đồng nhưng giữa mỗi câu từ đều giấu diếm hỏi dò. Mà Thạch Ngạn lại càng không dám đến gần mấy diễn viên nổi danh, đỡ phải rước lấy phiền toái.

Vậy nên mỗi khi rảnh rỗi, cậu ấy ngồi trong một góc tự lật xem kịch bản của mình, sau đó lại nhìn trời, dần dà trở thành quái nhân có điểm quái gở trong mắt người khác.

Nhưng vài ngày sau lại xuất hiện cơ hội xoay chuyển, cậu ấy nhận được cành ô-liu tới từ diễn viên chính, đồng thời là nhà đầu tư kiêm đàn anh khóa trên của mình - Giang Bạch Diễm.

"Tôi có nghe thầy Trương nhắc đến cậu." Giang Bạch Diễm mở lời vô cùng đơn giản: "Thầy ấy nói cậu tương đối ngại ngùng, bảo tôi chăm sóc cậu một chút."

Thạch Ngạn xấu hổ cười.

Giang Bạch Diễm rất tự nhiên trò chuyện với cậu ấy, hỏi thăm gia đình, bài vở học tập, lại hỏi cảm nhận khi quay phim. Đề tài thay đổi, câu có câu không, cũng không có mục đích đặc biệt gì.

Thạch Ngạn dần thả lỏng.

Vài ngày sau đó, trời chợt hạ nhiệt độ, nhưng bọn họ lại phải quay ngoài trời rất lâu.

Thạch Ngạn lạnh run bần bật, không biết có nên quay về lấy thêm quần áo không, kết quả trợ lý của Giang Bạch Diễm cầm một chiếc áo gió dày tới: "Tiểu Bạch bảo tôi đưa cho cậu, đừng để lạnh hỏng người."

Đối phương còn nói: "Còn phải mất một lúc nữa mới tới cảnh của các cậu, cậu cứ vào trong nghỉ tạm đi."

Không ngờ cảnh này bị một diễn viên phụ khác thấy được, đối phương rất tự nhiên hỏi: "Áo của Giang Bạch Diễm à?"

Thạch Ngạn ngây ngốc giải thích: "Em không mang quần áo nên anh ấy cho mượn…"

"Không sao đâu, cứ nhận lấy đi." Vị tiền bối này cười khẽ, tựa như hiểu rõ Thạch Ngạn kiêng kị cái gì, nhỏ giọng nói: "Giang Bạch Diễm rất tốt tính, đợt trước có lần quay giữa hè, tôi suýt bị cảm nắng, cậu ấy lập tức cho tôi vào xe phòng của mình nghỉ qua cả buổi trưa."

Thạch Ngạn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu ấy là người mới, sợ nhất là bị người khác nhằm vào.

Đối phương vỗ vai cậu ấy: "Duy trì quan hệ tốt với cậu ấy nhé, cậu ấy giỏi lắm đấy."

Những lời này khiến Thạch Ngạn nổi lên lòng hiếu kỳ đối với đàn anh Giang Bạch Diễm này.

Cậu ấy bắt đầu quan sát Giang Bạch Diễm, càng xem càng cảm thấy khó lường.

Giang Bạch Diễm cứ như quen biết tất cả mọi người trong đoàn làm phim vậy, lại rất khách sáo, chưa bao giờ nổi giận. Lúc hóa trang nhàm chán quá còn có thể buôn chuyện với thợ trang điểm, thảo luận xem mỹ phẩm của thương hiệu nào tốt.

Bình thường một ngày ba bữa hầu như đều ăn giống với mọi người trong đoàn, ngoại trừ một cốc nước ép rau củ mỗi ngày thì không tự làm món gì đặc thù chút nào.

Ngay cả nước ép rau củ cũng là đích thân mang máy ép tới, ép trước ở khách sạn rồi cầm đến trường quay.

Tuy rằng có phòng xe, bên trong có tủ lạnh nhỏ, nhưng đồ của người khác để nhờ còn nhiều hơn đồ của chính mình. Nào là mặt nạ này, thuốc này, túi chườm đá tiêu sưng này… Trong xe còn có bếp nhỏ, có thể mượn nấu mì gói.

Thạch Ngạn cũng từng nhờ cậy.

Hôm ấy Thạch Ngạn quay cảnh đêm, nhưng chiều hôm đó bị trúng gió đau bụng, dạ dày tạo phản kêu ùng ục. Mà nhà vệ sinh của phim trường lại rất xa, cậu ấy không nhịn nổi, đành phải mặt dày hỏi: "Đàn anh, em có thể… mượn nhà vệ sinh không?"

"Ừ, cứ thoải mái." Giang Bạch Diễm thật sự dễ nói chuyện, còn thân thiết nói: "Mặt cậu toàn là mồ hôi lạnh, có cần uống thuốc không? Mà thôi, cậu mau đi giải quyết trước đi."

Thạch Ngạn vô cùng cảm kích, nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh trên phòng xe.

Mười lăm phút sau, thoải mái.

Thạch Ngạn muốn đi cảm ơn, lại không ngờ đúng lúc bắt gặp Giang Bạch Diễm đang nói chuyện với người đại diện.

Người đại diện oán giận: "Cậu nhìn đi, bọn họ đều biến xe thành cái gì rồi. Loạn hết cả lên. Hôm qua còn suýt có người lấy mất đồ trong tủ nữa."

"Thì ngày mai lại lái một chiếc xe nữa qua đây, để đồ quan trọng ở bên đó." Giang Bạch Diễm nói: "Xe này vẫn để mọi người dùng đi."

Người đại diện: "Nào có người hào phóng như cậu đâu hả? Cậu không sợ bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước, đến cuối cùng còn sinh ra oán hận à."

Giang Bạch Diễm: "Yên tâm đi, lòng em hiểu cả mà. Tiểu Thạch xong rồi à? Còn đau bụng không?"

Thạch Ngạn bị phát hiện nghe lén thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến cậu." Giang Bạch Diễm nói: "Chị Trần không nói cậu đâu, tại có người mượn tủ lạnh của tôi nhưng lại trộm trang sức thôi. Chắc là cầm đi bán?"

Thạch Ngạn trợn mắt há hốc mồm: "Bán?"

"Bán cũng không có gì, tôi chỉ sợ có người gắn cameras chụp ảnh." Chị Trần tức tối: "Thôi bỏ đi, xe kia cũng chỉ dùng để úp gói mì, đi vệ sinh thôi. Mai tôi lại lái một chiếc xe bảo mẫu tới."

Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm: "Đúng rồi, đã nhận ưu đãi của tôi, nào còn ai nói tôi là minh tinh ra vẻ ta đây nữa? Như vậy tất cả mọi người đều có thể thoải mái một chút, quay phim cũng vất vả mà. Nhỉ? Tiểu Thạch?"

Thạch Ngạn rất ngượng: "Làm phiền anh rồi ạ."

"Đừng nói như vậy, một chiếc xe mà thôi." Giang Bạch Diễm không cho là đúng: "Tôi bây giờ là nhà đầu tư, mọi người thoải mái thì diễn càng để tâm, số tiền đưa ra ngoài sẽ nhanh chóng kiếm về tay tôi. Mọi người an tâm dùng là được."

Nói xong lại quay sang an ủi người đại diện: "Chị Trần, phòng xe có bao nhiêu tiền đâu? Em đây có mỗi tiền."

Khóe môi chị Trần run rẩy: "Biết cậu có tiền ấy."

"Vậy chị còn nhọc lòng làm gì." Giang Bạch Diễm lật kịch bản trên đùi:

"Người ta mở cái Party, cả đêm đổ mất mấy trăm chai rượu tây, còn có người đập xe, đốt biệt thự. So với bọn họ thì em tiết kiệm lắm rồi."

Chị Trần khoát tay, bất lực vô cùng: "Rồi rồi, tùy cậu đấy. Cuối tuần có bữa tiệc với Hoàng Ngu, cậu có đi không?"

"Đi." Giang Bạch Diễm nhìn về phía Thạch Ngạn: "Cậu đi với tôi đi."

Thạch Ngạn liên tục xua tay: "Không không, em thì thôi… em không đi đâu."

"Quen biết nhiều người sẽ có lợi cho cậu." Đối phương tựa một vị đàn anh chăm nom đàn em.

"Không sao đâu, có tôi mà, cam đoan cậu đi nguyên vẹn thế nào thì về cũng sạch sẽ trong sáng như thế ấy."

Thạch Ngạn: "..." Càng sợ hãi.

Nhưng đạo diễn Đinh chưa nói cái gì, Thạch Ngạn lại không am hiểu từ chối ý tốt của người khác, đành phải đi theo.

Trên bữa tiệc, Thạch Ngạn thấy được một mặt khác của đàn anh tốt bụng.

"Tổng Giám đốc Tiểu Chu, tôi đương nhiên nhớ rõ anh." Giang Bạch Diễm ngồi tại vị trí khách quý, gắp một miếng củ cải nói: "Anh và anh trai Giang Âu của tôi rất thân."

Đối phương xấu hổ cười gượng: "Đều là chuyện đã qua."

"Đúng thế." Giang Bạch Diễm gật đầu, cứ như không chút khúc mắc nào: "Thân với anh tôi như thế, không biết chừng hai ta cũng sẽ thân lắm."

Tổng Giám đốc Tiểu Chu dừng một chút, uống một ngụm rượu, sau đó mới nói ra ý định của mình, có liên quan tới hệ thống rạp chiếu phim.

Giang Bạch Diễm chậm rì rì ăn canh, nghe vậy nhíu mày, khó xử nói: "Chỉ sợ tôi không giúp được gì rồi."

"Sẽ không để cậu làm không công."

"Không phải vấn đề này." Giang Bạch Diễm khoát tay, chân thành giải thích: "Thời gian này tôi đang bận việc khác, không dứt tay ra được."

"Là việc xét duyệt [Thần thám Bạch Miêu] sao?" Tổng Giám đốc Hoàng Ngu xen miệng: "Nghe đâu vì nội dung bạo lực quá nên vẫn yêu cầu sửa chữa."

Giang Bạch Diễm bày ra vẻ bất đắc dĩ: "Đúng vậy, tôi nhìn không ra nó cần phải sửa chữa cái gì nữa."

"Chiêu trò của mấy ông lớn cả thôi." Tổng Giám đốc Tiểu Chu đã hiểu: "Bạo lực hay không, máu me hay không thật ra đều là vấn đề tương đối co dãn."

Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm: "Thật tốt quá, vậy chúng ta cùng chung ý kiến rồi… Tổng Giám đốc Tiểu Chu, chén của anh cạn rồi đấy."

Giang Bạch Diễm ân cần rót nửa chén, Tổng Giám đốc Tiểu Chu nhếch môi, uống một hơi cạn sạch.

"Tửu lượng của anh tốt thật." Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, tư thế như học sinh tiểu học lên lớp: "Đúng rồi, chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"

Tổng Giám đốc Hoàng Ngu nhìn thoáng qua bạn mình, vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện hệ thống rạp chiếu… Tổng Giám đốc Giang, chuyện này cũng có lợi cho cậu mà."

"Cũng đúng." Giang Bạch Diễm thở dài, lại cực kỳ chân thành nói: "Nhưng anh nói xem, tôi cần nhiều tiền thế làm gì chứ? Tôi đã có đủ nhiều tiền rồi, ăn không hết tiêu không xong. Các anh nói phải không?"

Thạch Ngạn không nhịn được nhích nhích mông, sợ mấy người đối diện nhảy dựng lên đánh mình.

Nhưng mấy người ở đây đều tương đối có học, lễ độ tốt hơn Thạch Ngạn tưởng nhiều.

Tổng Giám đốc Tiểu Chu khen: "Vẫn là Tổng Giám đốc Giang nhìn thoáng. Chúng tôi đều là người phàm tục, vẫn cảm thấy càng nhiều tiền càng tốt… Hơn nữa, đây không phải vấn đề tiền, mà là cống hiến cho sự nghiệp điện ảnh mà."

"Anh nói có lý lắm. Thời buổi này kinh tế rạp chiếu phim đình trệ, tôi cũng rất đau lòng." Giang Bạch Diễm buông đũa, rầu rĩ sầu lo: "Rất không đành lòng nhỉ?"

"Đúng là như thế." Mọi người cổ động.

Một bữa cơm ăn hai tiếng đồng hồ. Lúc rời đi, Thạch Ngạn chỉ đơn phương nhớ kỹ mặt của vài ông lớn.

Về phần bọn họ bàn tán cái gì… Thật xin lỗi, cậu ấy nghe với không nghe chẳng khác gì nhau cả.

Rốt cuộc lý do ăn bữa cơm này là gì?

Vì tương lai giới điện ảnh à?

Trong lúc suy tư, thang máy đã xuống tới nơi, bên trong có người.

Thạch Ngạn biết đối phương, nghệ danh cô gái này là Châu Châu, hoa đán đang nổi danh, lực lượng mới xuất hiện năm ngoái, dựa vào một điệu nhảy nổi tiếng toàn Internet. Theo cách nói của fans cô ta thì gương mặt của cô ta vừa trong sáng lại khiêu gợi.

"Tiểu Bạch, cậu cũng ở đây à." Người đại diện của Châu Châu rất thân quen chào hỏi: "Chúng ta chưa gặp lại từ sau khi hơ khô thẻ tre nhỉ."

"Vội mà." Giang Bạch Diễm tùy tiện nói: "Hai người cũng đến ăn cơm sao?"

Người đại diện gật đầu.

Châu Châu không nóng bỏng như trên màn ảnh, ngược lại có vẻ ngốc nghếch ngọt ngào, thẳng thắn nói: "Đi ăn cơm với một đạo diễn, anh cũng thế à?"

"Ừ." Giang Bạch Diễm nói chân thành đáng yêu, cứ như đáp rất thành khẩn vậy. Nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản, cậu chỉ nhìn chằm chằm số thang máy, hoàn toàn không có ý định nói chuyện nhiều hơn.

Người đại diện của đối phương nhìn cậu, lại đưa mắt ra hiệu với nghệ nhân nhà mình: "Vẫn còn sớm, cậu có muốn cùng đi uống chén trà không? Vừa lúc tỉnh rượu."

Giang Bạch Diễm nói: "Tôi dẫn theo đàn em, lát nữa còn đưa cậu ấy về. Để lần sau đi."

Thạch Ngạn cảm thấy mình bị đánh giá vài phút, cậu ấy dùng sức nhìn chằm chằm mũi chân.

"Vậy thôi, chúng tôi đi trước." Đối phương cũng không miễn cưỡng.

Sau khi ra khỏi thang máy, Giang Bạch Diễm vỗ vỗ vai Thạch Ngạn, buồn rầu hỏi: "Cứ khủng hoảng xã hội như thế thì sau này phải làm sao?"

Thạch Ngạn cười ngượng nghịu không nói gì.

Không lâu sau, phim của đạo diễn Đinh hơ khô thẻ tre.

Thạch Ngạn bị Giang Bạch Diễm hẹn ra ngoài ăn cháo, thuận tiện tâm sự chuyện ký hợp đồng.

"Chắc cậu nhận được không dưới một công ty mời nhỉ?" Giang Bạch Diễm bình luận: "Có đạo diễn Đinh đề cử, người đại diện muốn ký cậu cũng không kém."

Thạch Ngạn có hơi ngượng ngùng.

Trong cuộc sống hàng ngày, Thạch Ngạn khá rụt rè, không thích trao đổi với người khác. Nhưng chỉ cần đến trước máy quay là toàn thân đều linh động hẳn lên, dù không có lời thoại thì biểu cảm cũng rất sâu sắc, có thâm ý.

Đạo diễn Đinh khen cậu ấy có linh khí, dẫn tới không ít công ty tung cành ô-liu.

Phòng làm việc của Giang Bạch Diễm chính là một trong số đó.

"Đây là hợp đồng của tôi dành cho cậu." Giang Bạch Diễm đưa một tập hồ sơ tới: "Xem cẩn thận."

Sau đó, Giang Bạch Diễm gọi nhân viên phục vụ tính tiền: "Tôi còn có việc, hẹn gặp ở phòng làm việc."

Thạch Ngạn ngơ ngác: "Em còn chưa đồng ý…"

"Cậu sẽ chọn tôi." Giang Bạch Diễm đáp.

Thạch Ngạn mờ mịt.

Nhưng cuối cùng, đúng là Thạch Ngạn vẫn lựa chọn phòng làm việc Pudding.

Thạch Ngạn chưa bao giờ hy vọng xa vời việc nổi tiếng chỉ trong vòng một đêm, cũng không ôm ấp quyết tâm trả giá hết tất cả mọi thứ vì sự nghiệp. Cậu ấy chỉ đơn giản thích đóng phim, muốn kiên định đi từng bước vững chắc về phía trước.

Mà trong toàn bộ số hợp đồng, điều kiện của Giang Bạch Diễm không phải hậu đãi nhất nhưng lại hợp lòng cậu nhất.

Mãi về sau, Thạch Ngạn mới phát hiện, phòng làm việc Pudding không giống những công ty giải trí khác. Hợp đồng của bọn họ không phân đẳng cấp, thậm chí hợp đồng của mỗi nghệ nhân đều không giống nhau.

Kỳ lạ chính là, chẳng sợ biết hợp đồng của người khác càng hậu đãi hơn mình như nào, tỷ lệ giải ước của Pudding là ít nhất trong số các phòng làm việc lớn.

Thế nên, có nhiều lúc Thạch Ngạn cảm thấy Giang Bạch Diễm hơi đáng sợ.

* Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vương Thế nghiền ngẫm lòng người để giết người, Tiểu Bạch nghiền ngẫm lòng người để đục khoét nền tảng…

Tiểu Bạch rất đáng thương, tôi thật sự đau lòng cho cậu ấy. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cậu ấy có tới mấy trăm triệu lại cảm thấy còn không bằng tự mình thương mình đi.

Mình còn chẳng có mèo 〒▽〒
 

Bình Luận (0)
Comment