Ở một thế giới khác.
Hai tháng sau cái chết của Giản Tĩnh, cô được truy tặng danh hiệu liệt sĩ.
Quý Phong mang tài liệu liên quan đến cửa hỏi thăm ba mẹ Giản Tĩnh. So với lúc ở bệnh viện khi trước, rõ ràng bọn họ đã già đi rất nhiều, người cũng như biến thành một khúc gỗ đờ đẫn.
“Xin lỗi vì lâu như vậy rồi mới đến thăm hai bác.” Thời điểm này luôn vô cùng khó khăn, Quý Phong không nói mấy lời nhảm nhí như cố nén bi thương gì đó.
Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Khi cô Giản còn sống có nói với cháu mấy lời, nhờ cháu chuyển cho hai bác.”
Lúc này mẹ Giản mới phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Tĩnh Tĩnh nói gì vậy?”
“Cô ấy nói.” Quý Phong sắp xếp câu từ: “Xin hai vị hãy tha thứ cho cô ấy, đừng lo lắng cho cô ấy, chẳng qua cô ấy chỉ trở lại một thế giới khác mà thôi.”
Anh cố gắng diễn tả lại cho giống giọng điệu khi ấy của Giản Tĩnh, thuật lại lời mà cô từng nói: “Ở nơi đó, cô ấy là một nhà văn rất nổi tiếng, mỗi năm đều kiếm được rất nhiều tiền, cuộc sống rất tốt, có rất nhiều người yêu thích cô ấy.”
“Cô ấy ở trong một căn nhà lớn, nuôi một con chó Đức tên là Kỵ Sĩ. Thỉnh thoảng lại gặp phải án mưu sát, nhưng cô ấy đều có thể bắt được hung thủ. Cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, có lẽ cô ấy sẽ chọn một người làm bạn trai.”
Từ lúc anh bắt đầu nói, nước mắt mẹ Giản đã nhanh chóng lăn dài, lau thế nào cũng không hết. Sau khi anh nói xong, bà lại không kiềm được cảm xúc: “Nếu sớm biết vậy, nếu sớm biết vậy thì trước kia bác cũng không ngăn cản con bé...”
Dường như bà đã tìm được một nơi để bày tỏ hết, bà nói: “Tĩnh Tĩnh của chúng tôi, từ nhỏ chỉ thích mấy chương trình trên tivi như [Sáu vụ án nghiêm trọng]. Con bé vẫn chưa xem xong, buổi tối tôi đuổi nó đi ngủ thì con bé nhất định sẽ lén chạy đến rồi núp sau cửa xem trộm.”
Dường như đứa nhỏ ấy đã lớn lên rất nhanh, nhưng từ đầu đến cuối người mẹ luôn nhớ tới hình dáng khi còn nhỏ của cô, mọi thứ như rành rành ở trước mắt.
“Thời cấp hai, con bé viết sách cả ngày lẫn đêm. Giáo viên nói cách hành văn của nó tốt, nhưng viết tiểu thuyết và viết văn không giống nhau. Viết văn thi giữa kỳ thang điểm 60, con bé không còn chưa đạt 50 điểm, chúng tôi đã phải con bé khuyên nhủ rất nhiều. Chúng tôi không ngờ con mình sẽ là nhà văn gì đó, mười mấy tuổi đã xuất bản sách như những cô gái trong tin tức trên báo kia. Chỉ cần con bé học cho giỏi, lên đại học là được. Sau đó con bé hiểu chuyện, không đề cập tới việc này, tôi còn tưởng rằng nó đã quên mất lâu rồi...”
Khóe mắt mẹ Giản lại đỏ.
“Hồi học đại học báo chí đó, con bé cũng từng cãi nhau với chúng tôi, con bé nói muốn học tâm lý tội phạm gì đó, nếu không thì học pháp luật, nhưng mà chúng tôi không nỡ. Làm cảnh sát... cảnh sát… Cậu là cảnh sát, cậu biết làm cái nghề này khổ cực nhường nào. Mặc dù làm luật sư kiếm nhiều tiền, nhưng mà chúng tôi cũng không muốn, luật sư bận rộn muốn chết. Chúng tôi thật sự không muốn con bé kiếm nhiều tiền để làm gì, chỉ cần một công việc ổn định là được rồi.”
Bà thở dài, nói với chồng: “Nếu biết trước thì chúng tôi đã nghe theo con bé rồi.”
Trước đó ba Giản đã rất buồn bã, lúc này ông mới nói: “Con bé thì biết cái gì? Con gái trong nhà, làm giáo viên là tốt nhất, công việc ổn định mà phúc lợi cũng tốt.”
Mẹ Giản: “Đúng vậy, sau đó con gái ông vì bắt một tên tội phạm giết người mà bị xe đụng chết.”
Lời còn chưa dứt, hai người cùng im lặng, giằng co lẫn nhau.
Quý Phong đoán, vợ chồng bọn họ mâu thuẫn ồn ào như vậy đã được một thời gian. Anh thở dài trong lòng rồi nói: “Hai bác có muốn nghe về cách nhìn nhận của cháu không?”
Mẹ Giản lau sạch nước mắt nơi khóe mắt: “Cậu nói đi, tôi đi rót ly nước cho cậu.”
Bà rót ly nước ấm tới, dường như rất mong đợi: “Tĩnh Tĩnh có còn nói gì với cậu không?”
“Cô Giản là cô gái dũng cảm nhất, thông minh nhất mà cháu từng gặp.” Quý Phong nói: “Cô ấy còn điều tra ra được hung thủ trước cả cảnh sát, điều này cực kỳ giỏi.”
Ba Giản đột nhiên ngẩng đầu, cứng cổ nói: “Ai cần nó giỏi chứ?”
“Dựa theo điều tra của chúng cháu, trước đó cô Giản đã trải qua hai lần nguy hiểm.” Giọng nói của Quý Phong vẫn vững vàng: “Lần đầu tiên, Vương Đàm muốn giết cô ấy, nhưng cô ấy đã chạy thoát. Lần thứ hai, Trương Phong trở lại hiện trường, muốn cùng giết người diệt khẩu với Vương Đàm, nhưng cô Giản vẫn hóa giải cực kỳ thông minh.”
Ba Giản vẫn canh cánh trong lòng: “Vậy tại sao...”
“Bởi vì cô ấy không muốn để hung thủ chạy mất.” Quý Phong nói thành khẩn: “Cô ấy có thể lựa chọn ở lại để giữ an toàn, nhưng cuối cùng vẫn chọn đuổi theo bọn chúng. Mặc dù nói như vậy có hơi tàn khốc, nhưng cháu cho rằng cô Giản biết mình đang lựa chọn cái gì. Điều này vô cùng hiếm thấy.”
“Vô cùng hiếm thấy.” Anh không khỏi lặp lại một lần nữa, nói chậm lại: “Cô ấy biết, có lẽ hai bác sẽ không hiểu được lựa chọn của cô ấy, cho nên chỉ cầu xin hai người hãy tha thứ.”
Nước mắt mẹ Giản lại chảy xuống.
“Nhưng cháu nghĩ, chắc hẳn hai bác nên tự hào vì cô ấy.” Quý Phong đưa tài liệu liệt sĩ tới, cất cao giọng: “Cô ấy đáng để hai người cảm thấy tự hào.”
Tối nay lại không ngủ.
Vợ chồng nhà họ Giản nằm trên giường, hai người đều biết đối phương không ngủ, nhưng ai cũng không mở miệng nói chuyện. Bọn họ duy trì một loại quan hệ ỷ lại đối nghịch, im lặng chèo chống bên cạnh người bạn già.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng sáng rực chiếu vào trong phòng, một mảng trần nhà trắng như tuyết.
“Nếu như, nếu như Tĩnh Tĩnh...” Mẹ Giản khàn giọng, nói khô khốc: “Thật sự đến một nơi khác… Có thể để chúng ta liếc nhìn một cái thì tốt biết mấy.”
Ba Giản không nói gì, chỉ nhắm chặt đôi mắt, yên lặng rơi nước mắt.
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Song lần này, không biết là do thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng, hay là bọn họ đã quá mệt và uể oải, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, bọn họ tham gia một đoàn du lịch dành cho người cao tuổi.
Trên xe buýt, mẹ Giản hết nhìn đông lại nhìn tây, thầm nghĩ trong đầu, đã lâu rồi không nằm mơ, hôm nay có thể nằm mơ thấy con gái không nhỉ? Đây là chuyện mong đợi nhất vào giờ đi ngủ mỗi ngày của bà.
Nhưng khắp nơi trên xe đều là người lớn tuổi và một hướng dẫn viên giới thiệu cảnh quan.
Chồng bà ngồi ở bên cạnh, cũng nhìn khắp nơi như bà, sau đó cùng tỏ ra thất vọng.
Hai vợ chồng đều yên lặng.
Xe buýt lái vào bãi đỗ xe, hướng dẫn viên du lịch giơ lá cờ nhỏ ra hiệu mọi người xuống xe.
Vợ chồng nhà họ Giản đi xuống theo dòng người.
“Thưa các cô chú, đỉnh núi mà các vị thấy trước mặt chính là núi Cầu Nguyện, đỉnh núi có một tượng Phật được điêu khắc từ bốn trăm năm trước. Tương truyền rằng chỉ cần có thể leo đến đỉnh núi trước khi mặt trời lặn, dâng hương thành kính thì Phật Tổ sẽ nghe thấy.” Hướng dẫn viên du lịch rất hiểu bí quyết dẫn đoàn người cao tuổi, miệng phun lời ngọc, kể đủ loại câu chuyện nhỏ, vừa nghe đã biết được thêu dệt nên.
Nhưng mấy ông bà cụ lại nghe rất chăm chú, thậm chí họ còn trao đổi nên cầu nguyện điều gì.
Có một bà cụ nói: “Con dâu tôi vẫn luôn không có bầu, tôi phải thành tâm cầu khấn mới được.”
Một ông cụ khác lại rầu rĩ: “Không biết đến bao giờ con trai tôi mới có thể bỏ được bài bạc, mong Phật Tổ phù hộ.”
“Con cháu tự có phúc của con cháu, quan tâm đến chúng nó làm gì.” Cũng có cặp vợ chồng nhìn thoáng, phản bác lại: “Chúng ta hãy cầu xin thân thể khỏe mạnh, không rước phiền toái thêm cho con cháu.”
Năng lực xã giao của các cụ khá là đáng sợ, nhanh chóng có người hỏi đến vợ chồng nhà họ Giản: “Hai người thì sao?”
Hai vợ chồng nói: “Muốn gặp lại con gái.”
Vừa nghe đã biết chính là một câu chuyện bi thương, mọi người tinh tế mỉm cười ‘sẽ linh nghiệm’ chứ không hỏi nhiều.
Ngọn núi không cao cũng không dốc lắm, người lớn tuổi cũng có thể đi từ từ.
Vợ chồng nhà họ Giản đang chậm rãi leo lên thì đột nhiên nhìn thấy một con chó chui qua từ bên cạnh.
Sau đó, bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Kỵ Sĩ!”
Cả người hai vợ chồng chấn động, cùng nghiêng đầu nhìn sang. Đó một là một cô gái da thịt trắng nõn lại sáng bóng, tóc nhuộm màu xám tro nhàn nhạt hơi xoăn. Trông cô rất giống công chúa trên phim Disney, bao trùm lấy người cô gái ấy là một luồng ánh sáng mờ ảo không chân thật.
Cô mặc quần lửng và áo phông ngắn, đầu đội mũ lưỡi trai, từ từ chạy tới.
“Nếu còn chạy nhanh như vậy nữa, cẩn thận chị đánh em đó.” Cô kéo căng sợi dây dắt trên tay: “Quay về.”
Con chó lớn với thân hình to lớn béo mập ‘ư ử’ hai tiếng rồi chạy nhanh trở lại.
“Xin lỗi, chó của tôi dọa đến mọi người rồi.” Giản Tĩnh xin lỗi với đôi vợ chồng già, ngay sau đó ngẩn ra. Mặt mũi của đôi vợ chồng này rất bình thường, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại cực kỳ giống ba mẹ cô.
Hai vợ chồng không nói lời nào, nhìn cô ngây ngẩn, dường như đã bị cô dọa sợ.
Cô cười áy náy một tiếng, rồi nghiêng đầu: “Tiểu Bạch, đi nhanh lên một chút.”
“Đây đây.” Giang Bạch Diễm đeo khẩu trang, kính mát cùng mũ, trang bị đầy đủ: “Tĩnh Tĩnh, chị cũng chờ tôi một chút, chậm thôi.”
Giản Tĩnh: “Con chó còn nhanh hơn cậu.”
Cậu tủi thân: “Nó có bốn chân, tất nhiên nhanh hơn tôi rồi.”
Kỵ Sĩ: “Gâu!”
Giản Tĩnh ha ha cười to, vươn tay ra: “Được rồi, để tôi kéo cậu đi.”
Tư thế Giản Tĩnh ung dung, thật sự kéo cậu lên. Kỵ Sĩ phấn khích đến điên mất, lập tức quên mất lời đe dọa vừa rồi, nhảy nhót đuổi theo. Dáng vẻ như muốn so tài với chủ nhân xem ai tới đỉnh núi trước vậy.
Vợ chồng nhà họ Giản nhìn theo, khóe mắt cùng đỏ lên.
Hai người cũng lập tức lên đường, cố gắng leo lên trên đỉnh núi.
Một lần đi này mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Lúc đến đỉnh núi đã qua buổi trưa, hai vợ chồng ngồi trong một KFC ở đỉnh núi, vừa ăn hamburger vừa thở hổn hển, đồng thời cũng không quên tìm con gái.
Tĩnh Tĩnh ở đâu? Có phải con bé đã quay về rồi hay không? Biết vậy thì vừa rồi đã nói nhiều thêm mấy câu.
Hai vợ chồng vừa tiếc nuối lại vừa mong đợi, thấp thỏm, ngay cả đồ ăn cũng thấy khó nuốt trôi.
Một đôi vợ chồng ở bàn bên cạnh lại nhắc đến cô vào lúc này.
“Ấy, hình như vừa rồi bọn họ nói có một ngôi sao ở đây hả?”
“Không phải ngôi sao, là một nhà văn nổi tiếng.” Người phụ nữ trung niên thời thượng nói: “Tôi biết, tên là Giản Tĩnh, rất có tiếng trong giới sáng tác. Đúng rồi, trước kia xem vòng bạn bè thấy nói cô ấy ký hợp đồng với bên Mỹ.”
Người chồng kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”
“Tất nhiên là thật rồi, nói là tác phẩm mới cực kỳ hay, nước ngoài muốn dùng để chuyển thể thành phim truyền hình đấy.” Người vợ nói: “Người cũng xinh nữa. Ai da, thật muốn xin chữ ký ghê, đem về cho con gái, chắc chắn con bé sẽ vui suốt cả tuần.”
Người chồng cũng động lòng: “Ở đâu vậy? Chúng ta đi xem thử đi.”
“Vừa rồi lúc ở nhà vệ sinh nghe một cô gái trẻ nói hình như đang ở phía sau núi bên kia.” Người vợ nói: “Ăn cơm xong chúng ta đi xem thử.”
Vợ chồng nhà họ Giản nghe đến đây, nào còn ăn được gì nữa, lập tức vội vàng đứng dậy rời đi.
Sau núi hơi xa, du khách cũng không nhiều.
Hai người bọn họ không biết đường, lượn quanh vào con đường mòn vắng vẻ.
Sau đó lại không khéo gặp phải một người đang co cẳng chạy về phía mình.
Anh ta nhìn thấy hai vợ chồng, trong mắt lập tức lộ ra sự hung ác, cứ như nháy mắt sẽ biến thành con chó điên nhào lên.
... Nhưng cũng chỉ là giống như mà thôi.
Một giây sau, anh ta lập tức kêu rên một tiếng, ngã nhào ra đất.
Con gái của họ đi tới, nhấc chân đạp lên lưng đối phương: “Anh chạy cái gì? Tôi cho anh chạy à?”
Rồi quay đầu than phiền: “Anh chậm muốn chết.”
Anh cảnh sát có duyên gặp được mấy lần đi tới, thở hổn hà hổn hển: “Cáp treo hỏng rồi, phải tự leo lên. Cô tiêu chuẩn thoáng một chút có được không?”
Một người khác lớn tuổi hơn càng không thở nổi: “Đúng vậy đấy, tác giả Giản, núi này nhìn thì thấp, nhưng mà leo mệt muốn chết.”
Giản Tĩnh phì cười ra tiếng: “Vậy anh cũng có thể không leo mà, xuống trước đi, bái bai nha.”
“Có đạo lý. Mà tới thì cũng tới rồi.” Cảnh sát Cao nói: “Cô Giản đã cầu nguyện gì chưa? Nghe nói cầu duyên linh nghiệm lắm đấy.”
“Điều này không được, người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ đây tới Pháp luôn đó.” Cô nháy mắt mấy cái: “Nhiều thêm mấy người nữa, tôi sẽ phiền chết mất.”
Anh Cao: “Ha ha.”
Vợ chồng nhà họ Giản trố mắt nhìn nhau.
“Ai da, hai người ở đây hả, cần phải về rồi.” Hướng dẫn viên du lịch đến tìm người: “Cáp treo đã sửa xong, có rất nhiều người đang chờ đi xuống, đoàn người cao tuổi của chúng ta xếp hàng đầu tiên.”
Hai vợ chồng không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, lại nói thấy con gái sống tốt như thế, bọn họ cũng miễn cưỡng yên tâm, giả vờ ỡm ờ đi theo.
Cũng không ngờ chân trước vừa mới đi, chân sau Giản Tĩnh đã nhận được một cuộc điện thoại.
Nói chuyện đôi câu đơn giản, cô lập tức bảo: “Mọi người cứ đi từ từ nhé, tôi phải về trước đây.”
“Có chuyện gì?”
“Người bên Mỹ kia muốn trò chuyện với tôi về kịch bản [Trò chơi săn phù thủy].” Cô phiền muộn: “Lần này lại phải tăng ca rồi.”
[Trò chơi săn phù thủy] được cô sáng tác trong năm nay, nói về trò chơi săn phù thủy, giết người trinh thám. Hơn nữa vô cùng mới lạ, ra mắt cả ở trong và ngoài nước cùng một ngày, nguồn tiêu thụ ở nước ngoài cũng được mở rộng.
Không lâu sau, cô lại leo lên bảng xếp hạng tiểu thuyết hấp dẫn nhờ vào cuốn sách [The New York Times], thu hút sự chú ý của một công ty chế tác bên Mỹ, họ muốn mua bản quyền đóng thành phim.
“Đi đây, đi đây.” Cô phất tay, nhảy vào trong rừng rậm xanh tốt như một chú nai con.
Ở cáp treo.
Vợ chồng nhà họ Giản vừa chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nghe hỏi: “Xin lỗi, cháu có thể đi cùng không ạ?”
Hai vợ chồng ngẩn ra, vội vàng cúi đầu xuống che giấu nước mắt: “Được chứ.”
Giản Tĩnh đi vào, nhận ra bọn họ: “Là hai bác.”
Hai vợ chồng nhìn nhau một chút rồi mỉm cười với cô, thử dò hỏi: “Nghe nói cháu là một nhà văn à?”
“Đúng vậy ạ.” Cô cảm thấy cặp vợ chồng già ở trước mắt rất thân thiết, không khỏi cười nói: “Hai bác đã từng nghe nói về cháu ạ?”
Hai vợ chồng gật đầu qua loa rồi lại hỏi: “Anh chàng vừa rồi...”
“Oh, anh ta là một tên tội phạm bỏ trốn, đóng giả thành nhân viên công tác ẩn núp ở trên núi, bị cháu phát hiện ra.” Cô nói bâng quơ: “Đã dọa đến hai bác rồi ạ?”
“Cháu, cháu làm vậy quá nguy hiểm.” Ba Giản không nhịn được nói: “Ba mẹ cháu sẽ lo lắng.”
Cô cười: “Thế này có gì đâu ạ, cháu có thể giải quyết được, chuyện nhỏ thôi.”
Mẹ Giản lại nói: “Cậu trai leo núi với cháu vừa nãy đâu rồi?”
“Cậu ấy có chuyện về trước rồi ạ.”
“Là bạn trai của cháu phải không?” Mẹ Giản ân cần hỏi.
Giản Tĩnh không khỏi buồn cười: “Chưa tính ạ.”
Mẹ Giản lộ ra vẻ thất vọng bằng mắt thường cũng có thể thấy.
“Con gái vẫn nên yên ổn một chút.” Ba Giản nhai đi nhai lại: “Tìm một người để dựa vào.”
Giản Tĩnh mỉm cười.
Mẹ Giản nhìn chồng trách cứ, ông không lên tiếng.
Núi Cầu Nguyện không cao, cáp treo đi xuống dưới chỉ mất khoảng ba phút, chớp mắt đã xuống.
Khoang xe dừng lại mở cửa ra, Giản Tĩnh gật đầu chào bọn họ: “Cháu đi trước đây ạ, hẹn gặp lại.”
Hai vợ chồng cầm tay nhau, nhìn cô lưu luyến không thôi: “Đi từ từ thôi, trên đường cẩn thận.”
“Cháu biết rồi ạ, không cần lo lắng cho cháu đâu.” Giản Tĩnh nhẹ nhàng nhảy xuống, đi tới chiếc xe thương vụ dừng ở ven đường: “Mộ Thành.”
Lại một người đàn ông bước xuống mở cửa xe cho cô: “Bọn họ giục vội lắm, chúng ta phải nhanh lên thôi.”
“Thật đáng ghét.” Cô nói: “Làm gì mà chưa nói một tiếng đã tới rồi?”
Khang Mộ Thành: “Biên kịch vừa khám ra bị ung thư giai đoạn cuối, muốn hoàn thành kịch bản trước khi chết.”
Trái lại, Giản Tĩnh hít một ngụm khí lạnh: “Có cần phải vậy không?”
“Nghệ thuật gia cố chấp mà.” Anh nói: “Vì tác phẩm, nhân nhượng chút đi.”
Cô thở dài, gật đầu một cái.
Xe quay đầu ở phía trước, lái qua cổng lớn một lần nữa.
Cặp vợ chồng đó vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn theo, hồi lâu vẫn chưa chịu rời tầm mắt đi chỗ khác.
Giản Tĩnh nhìn một lúc, đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với bọn họ: “Tạm biệt.”
Hai vợ chồng cố nhịn sống mũi cay cay giơ tay lên, chậm rãi, chậm rãi vẫy tay với cô.
Nắng chiều vô tận, kết thúc một giấc mộng đẹp.