Thứ hai, Giản Tĩnh vẫn đến trường như bình thường, nhưng thật bất hạnh, các bạn cùng đi bộ đã cực kỳ tuyên dương công lao vĩ đại của cô. Cô có rất nhiều người hâm mộ ở trong tài khoản trường, nhưng có trời mới biết, cô vốn chưa hề gửi một dòng trạng thái nào!
"Lần này cậu thành người nổi tiếng của trường học thật rồi." Tả Hinh nói: “May là người ta không biết trông cậu ra sao.”
Giản Tĩnh không khỏi tức cười.
Nói đến vui, các bạn đều biết ‘Giản Tĩnh’ gặp tên cướp ngân hàng, cảnh sát cũng thông báo… ‘Dưới sự giúp đỡ của người họ Giản, một người dân nhiệt tình, chúng tôi đã bắt ba tên cướp chạy trốn thành công’.
Nhưng cô ngồi ở trong thư viện, không ai biết cô chính là người trong cuộc.
Không thể không nói, may mà ghi hình nhà ma đặc biệt, qua máy quay phim hồng ngoại, nhìn không rõ mặt, người đã xem chương trình chưa chắc có thể lập tức nhận ra cô.
"Như vậy vô cùng tốt." Cô cần danh tiếng, nhưng cũng muốn giữ cuộc sống bình thường. Nếu không sau này ra cửa, còn chưa tự giới thiệu, người ta đã xông lên hỏi ‘Ôi, cô là người đó đúng không?’, cuộc sống khó mà trôi qua.
Nhưng mà, người đi đường không nhận ra cô, nhưng người đã gặp cô thì có thể tìm ra cô.
Triệu Tuyền ôm sách đi qua, thấy các cô thì chần chờ gọi: "Hi."
"Hi." Giản Tĩnh gật đầu với Triệu Tuyền.
Triệu Tuyền tựa hồ được cái gì cho phép, đi tới ngồi xuống: "Tôi đã xem bộ nhà ma, không ngờ khách sạn mọi người nói trước đó chính là cậu phát hiện ra."
Triệu Tuyền thật chịu phục.
Trước đây Triệu Tuyền nghe Giản Tĩnh nói mình gặp tên cướp, còn hơi nửa tin nửa ngờ, nghi ngờ cô cố ý giả bộ X, xem từ xa xa lại khoa trương thành gặp gỡ, điều tra đặc biệt.
Tin tức đầu tiên của công cụ tìm kiếm là biên tập cắt nối [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma].
Triệu Tuyền xem xong, sau đó mới thừa nhận thành kiến của mình là không có căn cứ, quá một mặt. Trong ấn tượng, Giản Tĩnh không phải là một nữ thanh niên văn nghệ rập khuôn, không váy trắng bay bay, không chân trần đi giày chơi bóng, không hề liên quan đến xuân đau thu buồn.
"Cô giỏi thật." Triệu Tuyền thở ra một hơi, sảng khoái nói: “Bảo sao Gia Hữu thích cô."
Giản Tĩnh: "À."
Triệu Tuyền công nhận thì công nhận, nhưng chưa từng hết tự ái, nói xong thì đứng dậy đi.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Giản Tĩnh nói thật nhanh.
Triệu Tuyền ngẩn người, tiếp đó cười khổ: "Ngay cả cô mà cũng không thích, tôi càng không có hy vọng." Triệu Tuyền lắc đầu, chợt mất hết hứng thú.
Giản Tĩnh kinh ngạc: "Tôi và bạn Trình không hợp tính cách, các cô đều ở hội học sinh, chắc có rất nhiều tiếng nói chung."
"Trước kia không có, chẳng lẽ đột nhiên sẽ có sao?" Triệu Tuyền đột nhiên cảm thấy thật không có ý nghĩa, khoát tay: “Cám ơn cô, tôi đi trước."
Mình không thân với Giản Tĩnh, nói đến đây thì không cần phải ở lại, ôm sách rời đi.
Tả Hinh thấp giọng nói: "Cô ta đang đọc sách về MBA."
Giản Tĩnh lặng yên gật đầu, há mồm định nói gì, lại đột nhiên nhìn thấy các cô gái ở bàn trước xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bóng người nào đó dần dần đến gần.
Cô nghiêng đầu nhìn, kinh hãi: "Tớ đi đây."
"Ôi, người kia thật là đẹp trai!" Tả Hinh kề tai nói nhỏ với cô: “Đi tới chỗ chúng ta... Ồ, không biết là lại tới tìm cậu đấy?"
Người tới đi qua từng hàng bàn gỗ dài, dưới những cái nhìn soi mói, mặt không đổi sắc mà kéo ghế ra, ngồi đối diện Giản Tĩnh.
"Cô Giản, chào buổi chiều." Anh cười híp mắt gọi.
Tả Hinh nhìn anh, trong đầu nghĩ, nửa tháng trước, Trình Gia Hữu cũng ngồi ở cái ghế kia.
"Có chuyện gì?" Giản Tĩnh quan sát Quý Phong ngồi ở đối diện, không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này.
Quý Phong: "Không có chuyện thì không thể tới tìm cô à?"
Giản Tĩnh: "A."
Đây không phải ngày đầu tiên cô quen biết anh. Bình thường vị sĩ quan cảnh sát này rất bận bịu, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ba trăm bảy mươi ngày là đi làm, còn lại là ở trong mơ.
Không có chuyện gì thì không lên điện tam bảo, anh không đi làm vụ án đuổi bắt phạm nhân, đặc biệt chạy đến tìm cô, ai tin?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Quý Phong quả thật thật kỳ lạ.
Mỗi lần cô gặp anh, anh không mặc đồng phục thì là thường phục đơn giản, mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng anh chưa bao giờ để tâm đến ngoại hình, không phải là chưa từng thấy anh râu ria xồm xoàm.
Nhưng hôm nay lại chỉnh đốn lại, quần áo phẳng phiu, sạch sẽ, có mùi thơm bột giặt, vừa cạo râu, trên cổ áo còn dính ít râu chưa cạo sạch sẽ, cực kỳ có tinh thần.
Tả Hinh cũng phát hiện ra, điên cuồng chọc eo cô, ánh mắt nhấp nháy không ngừng.
Giản Tĩnh ra vẻ không có chuyện gì. Cô biết dựa theo lý luận của Tả Hinh, điều này chứng minh Quý Phong vô cùng coi trọng cô, nhưng xin lỗi, cô không hề tin.
Chắc là người này vừa dậy chỉnh đốn xong, thuận đường nên tới.
“Cô nhìn tôi gì thế." Quý Phong sờ cằm qua lại: “Chưa cạo sạch râu à?"
"Nhìn xem trong hồ lô của anh bán thuốc gì." Giản Tĩnh nói: “Đừng nói với tôi là hôm nay anh lại muốn mời tôi ‘hỗ trợ’."
Phá án rất vui, nhưng cô không hy vọng trường mình xảy ra chuyện gì.
"Đừng nói giống như tôi ôn thần vậy chứ." Anh cười.
Giản Tĩnh nhìn anh chăm chú.
Quý Phong ‘Hừm’ một tiếng, tựa hồ cảm thấy rất có thú vị: "Được rồi, vậy để tôi nói thẳng."
"Mời." Không biết tại sao, Giản Tĩnh có dự cảm anh có chuyện xấu.
Nhưng Quý Phong không nói gì, anh chỉ nhún nhún vai, lấy hộp trang sức từ trong túi ra, là hộp nhung, màu sắc lộng lẫy, vuông vắn, là đồ dùng mà các cô gái rất quen thuộc.
Tả Hinh thở hắt ra một hơi, vừa vội vừa lợi, bởi vì cố gắng kìm lại nên càng khiếp sợ. Tả Hinh không nói gì, lấy tốc độ nhanh nhất đời người để thu dọn sách vở trước mặt, nhét toàn bộ vào cặp sách, né tránh đến mấy vị trí bên ngoài như một làn khói, trực tiếp biến mất.
"Mở ra nhìn xem." Quý Phong nhếch khóe miệng, trong mắt thoáng qua vẻ ranh mãnh.
Giản Tĩnh: "Nhàm chán."
Cô sảng khoái mở cái hộp trang sức này ra.
Bên trong là một đồng tiền vàng.
"Tiền kỷ niệm của ngân hàng, vàng nguyên chất." Rốt cuộc anh cũng nói ra: “Cô tìm vàng về cho họ, đây là một phần trong đó, bọn họ lấy ra làm quà cám ơn."
Giản Tĩnh còn tưởng rằng tiền thưởng bay mất, không ngờ có thể có vật kỷ niệm như vậy, cô không khỏi lấy ra, cẩn thận thưởng thức.
Dưới ánh mặt trời, vàng tản ra vầng sáng dịu dàng xinh đẹp, mùi tiền vàng làm người ta vui sướng sắp say.
"Tôi nhận." Cô lập tức bỏ vàng vào túi.
Quý Phong: "... Cô không khiêm tốn một chút à? Nhà văn không thiếu tiền chứ."
"Đây là đồ tôi nên nhận được." Cô hất cằm lên, khóe miệng kéo ra độ cong vui vẻ: “Anh bắt tội phạm là công việc, tôi thì khác."
"Xem cô đắc ý kìa." Quý Phong khịt mũi coi thường, thành khẩn nói: “Cô Giản, kiêu ngạo khiến người ta lùi ở phía sau, khiêm tốn mới giúp người ta tiến bộ."
Giản Tĩnh cũng không quan tâm đến anh: "Còn có việc gì không?"
"Vốn là còn có đồ cho cô, nhưng nếu thích tiền vàng vậy thì để lại cái này cho tôi đi." Anh đưa tay thoáng qua, có gì đó mơ hồ ụp trong lòng bàn tay.
Giản Tĩnh không thấy rõ, đưa tay ra lấy.
Anh nhanh chóng cất đi: "Thuộc về tôi."
"Ê!" Cô kêu: “Đưa tôi."
Quý Phong bình tĩnh tựa lưng vào ghế ngồi, cười híp mắt nói: "Không đưa." Anh ngoắc ngoắc tay: “Tới cướp đi."
Giản Tĩnh không nhịn được, xem thường: "Đàn ông quả nhiên đều ngây thơ."
"Tôi chỉ dùng một tay." Anh dụ dỗ cô: “Có muốn thử một chút không?"
"Nơi này là thư viện." Giản Tĩnh không mắc lừa, sơ cấp đánh cận chiến với nhân sĩ chuyên nghiệp này mà đánh thắng được mới gặp quỷ: “Hơn nữa, đúng là của tôi thì anh không lấy được."
Quý Phong từ chối cho ý kiến: "Chắc chắn vậy à? Như vậy đi, đoán được là cái gì thì tôi sẽ đưa cho cô."
Giản Tĩnh liếc anh: "Thiệp cảm ơn."
Anh nhướng mày.
"Thiệp cảm ơn của con gái cảnh quan Cao." Cô hơi nhếch môi: “Đoán đúng rồi đúng không?"
"Nói lý do của cô đi." Anh cất giọng tra hỏi theo thói quen.
Trong nháy mắt, Giản Tĩnh nhớ đến chuyện lúc vừa sống lại trở về, làm biên bản bị anh ép đến tháo chạy, nhưng đã qua lâu như vậy, cô không còn sợ nữa.
Thậm chí, cô rất khoái trá.
Khi không chuẩn bị cái gì, bị thầy chỉ đích danh lên làm bài, trong lớp chỉ có mình làm đúng câu này, thầy gọi mình lên thể hiện, sau đó chắc chắn sẽ làm người thỏa mãn và kiêu ngạo.
Cô nói: "Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy một mảnh giấy, nhưng hiển nhiên không thể nào là thẻ ngân hàng. Màu sắc rất sặc sỡ, hình như có màu đỏ, lam, xanh, màu sắc rất không cân đối. Lúc lướt qua, tôi có ngửi thấy một chút mùi bút sáp màu, rất dễ đoán thôi, là thiệp do trẻ con làm.”
"Hơn nữa, trước đây anh còn từng dùng con của cảnh quan Cao đánh bài tình cảm với tôi, câu trả lời đã rất rõ ràng."
Giản Tĩnh đưa tay ra với anh: "Đưa đây."
"Suy luận không sai, nhưng phải nói cho cô, ở đây có một nửa của tôi." Quý Phong đưa thiệp cho cô, cường điệu nói: “Còn nhớ đến tôi."
Giản Tĩnh mở thiệp ra, bên trong là tác phẩm hội họa khá trẻ con, lòe loẹt lại đủ trừu tượng. Dùng bút chì viết một đoạn ngắn ngủn.
"Chú Quý, chị Giản, cám ơn hai người iu cha cháu. Chúc thân thể an khang, bình an."
Mặc dù chữ ‘chị’ thiếu nét ngang, chữ ‘ơn’ viết rất to, còn cả bính âm, nhưng mà ai thấy tấm thiệp cảm ơn này đều sẽ không so đo.
Vẻ mặt Giản Tĩnh vô tình ôn hòa đi, nụ cười hiện ra trong mắt cô.
"Đọc xong rồi." Quý Phong cất tấm thiệp cảm ơn đi đàng hoàng: “Người cứu lão Cao là tôi, cô chỉ là tiện tay thôi."
Giản Tĩnh không tranh cùng anh, thiệp cảm ơn này cũng quan trọng đối với Quý Phong, cô chỉ cười nhạo anh: "Chú Quý."
Quý Phong lộ ra biểu cảm đau răng.
Đồng ngôn đồng ngữ đâm vào lòng nhất. Tâm trạng Giản Tĩnh khoái trá: "Thức đêm mau già đấy."
"Có phải cô đang thúc giục tôi cút đi nhanh lên một chút đúng không?" Quý Phong nói cho hả giận, xem đồng hồ: “Được rồi, tôi cũng nên đi rồi. Cô từ từ đoán chuyện thứ ba đi. Cô Giản thông minh như vậy, chắc chắn đoán được."
Giản Tĩnh sợ run lên: "Còn có việc gì?"
Anh hỏi ngược lại: "Nếu chỉ những thứ này thì tôi có cần phải đặc biệt đi một chuyến không?"
Giản Tĩnh ngẫm nghĩ: "Anh làm cho tôi cái gì vậy?"
Tiền vàng và thiệp cảm ơn gửi riêng cho cô là được rồi, quả thật không cần phải đặc biệt chạy đến trường học. Anh làm như vậy, hẳn là có lý do ra mặt.
"Mới nhớ ra." Quý Phong cuống cuồng: “Không phải cô sắp thi sao, có thể cộng thêm vài điểm thì cộng. Được rồi, tôi đi thật đây, lão Cao nói ra viện sẽ mời cô ăn cơm."
Anh khoát tay, sải bước rời đi, lập tức biến mất.
Tả Hinh trở lại, ánh mắt lấp lánh: "Ai đấy?"
"Bạn." Giản Tĩnh thuận miệng trả lời, mở lòng bàn tay ra, không kịp chờ đợi nói: “Mau nhìn đi."
Tả Hinh sững sờ: "Tại sao phải đưa cậu tiền kỷ niệm?" Tả Hinh vừa nhìn từ xa xa, còn tưởng rằng là đồ trang sức.
"Ngân hàng tặng." Cô nháy mắt mấy cái: “Một trong số tiền vàng bị cướp."
Tả Hinh nhất thời quên bát quái, kêu lên từ tận đáy lòng: "Oa!"
Giản Tĩnh: "Rất đẹp nhỉ?"
Tả Hinh gật đầu như giã tỏi. Cô ấy đã đọc không ít tiểu thuyết trinh thám cướp bóc bảo vật, trong đó không thiếu nhân vật chính tìm được vàng, mỗi lần thấy, trong lòng đều kích động.
Nhưng đó đều là giả.
Trước mắt là thật, vàng thứ thiệt, kho báu thứ thiệt.
"Quá ngon."
Hôm sau, Giản Tĩnh biết từ trong miệng giáo viên hướng dẫn là cảnh sát đưa bằng khen ‘Dám làm việc nghĩa’ tới trường học.
Bằng khen kẹp ở trong sổ chứng nhận, giá vốn có là một đồng, không thể nhiều hơn, nhưng có giá trị ba tín chỉ, lúc thi có thể được cộng thêm năm điểm.
Cô phải thừa nhận, Quý Phong bình thường nhìn không đáng tin cậy, nhưng làm việc thật chu đáo. Đây hữu dụng hơn tiền nhiều, còn không cần họ chi tiền, gian lận.
Khéo léo từ chối đề nghị cổ động tuyên truyền của nhà trường, Giản Tĩnh chỉ đồng ý với trường học phát thông báo, đừng để hình. Trường học cũng không kiên trì, dẫu sao ở trên đời này, không hiếm thấy chuyện dám làm việc nghĩa.
Sổ chứng nhận được Giản Tĩnh cất vào ngăn kéo, tiền vàng được để ở trong hộp hóa trang.
Mỗi ngày cô nhìn thấy đều cảm thấy sảng khoái.
Sau đó, đến cuối tuần.
Giang Bạch Diễm đã hẹn với cô ba ngày trước, quyết định là chiều thứ bảy.
Địa điểm là một quán cà phê khá có danh tiếng, che giấu tốt, không dễ bị chụp lén, nhưng vẫn là trường hợp công cộng, không cần lo lắng tin vịt, có thể nói là cân nhắc đến mọi phương diện.
Buổi sáng Giản Tĩnh đến phòng thể dục, sau khi trở về thì viết hai giờ, hai giờ chiều ra cửa đến cuộc hẹn.
Quán cà phê mà Giang Bạch Diễm chọn tên là cà phê mèo vàng, không gian yên tĩnh, giao thông rất thuận tiện. Cô từ chối lời đề nghị để trợ lý tới đón của đối phương, tự lái xe đi.
Giản Tĩnh đến trước mười phút, không ngờ Giang Bạch Diễm còn tới sớm hơn cả cô.