Khách sạn nghỉ dưỡng không ở trong thành phố này nên cần phải đi máy bay qua đó rồi lái xe thêm khoảng hai tiếng mới có thể tới nơi.
Tuy rằng đường sá vất vả nhưng phong cảnh của khách sạn nghỉ dưỡng thật sự rất tốt.
Khi mùa thu tới, những ngọn núi trông vô cùng đẹp.
Cây cối tươi tốt xanh biếc, những mảng màu vàng cũng đã nhuốm màu ảm đạm của mùa thu, có đôi khi rực rỡ hơn cả màu đỏ cam của hoàng hôn, hòa cùng mặt hồ trong vắt và bầu trời bao la khiến cho mọi người cảm thấy sảng khoái và lưu luyến.
Vừa trông thấy cảnh đẹp như vậy, Giản Tĩnh đã gác lại ngay sự phiền muộn vì công việc bị gián đoạn. Cô khen ngợi một cách chân thành: “Khung cảnh nơi này thật sự chẳng khác gì thiên đường.”
Khang Mộ Thành nói: “Đúng là không dễ để lưu giữ được.”
Giản Tĩnh: “…”
Khách sạn nghỉ dưỡng nằm ở cực tây của thị trấn và băng qua một khúc quanh của hồ. Cho dù bạn có ở phòng nào thì khi đẩy cửa ra bạn cũng có thể tiếp xúc một cách gần gũi với thiên nhiên.
Người tiếp đãi bọn họ chính là bà chủ của khách sạn nghỉ dưỡng và đó cũng chính là người họa sĩ, là người bạn tốt của chủ tịch Khang.
Đoán chừng bà ta đã ngoài bốn mươi tuổi, tuy ở khóe mắt có chút nếp nhăn nhưng dáng người của bà ta vẫn rất thon thả, bà ta mặc một chiếc áo tơ tằm in hoa cùng với quần bò. Nếu như không nhìn lên gương mặt thì sẽ rất dễ khiến cho người ta lầm tưởng rằng bà ta vẫn còn là một sinh viên đại học ở độ tuổi đôi mươi.
“Mộ Thành.” Họa sĩ Thường cầm điếu thuốc lá dành cho phụ nữ kẹp giữa các ngón tay, hai mắt bà ta nheo lại: “Đã lâu không gặp.”
Khang Mộ Thành gật đầu lễ phép: “Chị Thường.”
“Cậu dẫn bạn gái đi cùng sao?”
Khang Mộ Thành nói: “Đây là người trẻ tuổi bên chúng tôi, tôi đưa cô ấy tới đây để làm quen với mọi người. Tĩnh Tĩnh, đây là họa sĩ Thường.”
Giản Tĩnh lễ phép chào hỏi.
Họa sĩ Thường quan sát cô rồi nở nụ cười: “Đúng là một cô gái xinh đẹp. Hai người mau vào đi, gió bên ngoài lớn lắm.” Bà ta gọi cô gái ở trong nhà: “Tiểu Điền, em mau qua đây một chút.”
“A, vâng thưa cô.” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chạy ra.
“Đây là tổng giám đốc Khang, em dẫn bọn họ tới Tinh Dạ và Diên Vĩ đi.” Họa sĩ Thường xua tay: “Mộ Thành, nếu cậu đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc để tới đây, vậy thì mọi người cứ trò chuyện cùng với nhau.”
Khang Mộ Thành gật đầu đáp ứng.
Tiểu Điền dẫn bọn họ đi ra ngoài rồi rẽ trái, sau đó đi tới một ngôi nhà nhỏ gồm hai tầng ở bên cạnh. Cô ấy giới thiệu: “Ở đây có ba tòa nhà, ở ngoài cùng bên phải là Monet, ở giữa là Da Vinci còn ở bên này là Van Gogh.”
Còn Tinh Dạ và Diên Vĩ chính là tên phòng. Hai căn phòng này liền nhau nên có cách bài trí giống nhau. Gồm có giường đôi, tủ quần áo, bàn làm việc và một phòng tắm riêng.
Giản Tĩnh đặt hành lý xuống. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô sẽ đi cùng với Khang Mộ Thành tới tòa Da Vinci ở giữa để gặp những vị khách khác.
Họa sĩ Thường cũng là người có chút danh tiếng trong nghề nên bà ấy có khá nhiều bạn bè. Có người bận rộn công việc chỉ tới ngồi một chút đến buổi chiều đã rời đi, còn có người có thời gian rảnh rỗi sẽ ở lại trò chuyện cùng với những người bạn và thưởng thức cảnh sắc mỗi ngày.
Lúc này, có hai người lạ đang ngồi ở trong phòng khách.
“Đây chính là Tiểu Hạ được tổng giám đốc Đào đưa tới. A, nói mới nhớ, trong hai năm gần đây những nhà xuất bản như mấy đứa toàn thích ký với những cô gái trẻ tuổi như vậy.” Họa sĩ Thường một mặt vừa giới thiệu còn một mặt muốn vui đùa một chút.
Khanh Mộ Thành lạnh lùng nói: “Nhà văn cần nhìn vào tài năng chứ không nhìn vào mặt.”
Lời nói này của anh không hề khách sáo tí nào khiến cho Giản Tĩnh không khỏi liếc nhìn về phía Tiểu Hạ được giới thiệu. Trông cô ấy khoảng hai mươi tư hoặc hai mươi lăm tuổi với mái tóc gợn sóng màu nâu trà sữa, gương mặt được trang điểm một cách tinh tế, dáng vẻ trông rất ngọt ngào. Giản Tĩnh cảm thấy nhìn cô ấy có hơi quen mắt.
Sau khi suy nghĩ lại một cách cẩn thận, không khó để nhớ ra được thân phận của cô ấy.
Đó chính là Hạ Tinh được biết đến với cái tên nữ hoàng nhỏ ngọt ngào. Cô ấy chính là một nhà văn ngôn tình được nhà xuất bản Thần Tinh đánh giá cao và số lượng sách được tiêu thụ của cô ấy lúc nào cũng nằm ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Còn về phần tổng giám đốc Đào… Nếu như cô đoán không sai thì chắc hẳn ông ta chính là tổng biên tập của nhà xuất bản Thần Tinh.
Đúng là đáng gờm, hai bên đối thủ cạnh tranh lại ở cùng một nơi.
“Tổng giám đốc Khang khen hơi quá rồi. Như vậy khiến cho tôi cảm thấy hơi xấu hổ.” Cô gái có cái tên khác là Hạ Điền Tâm này đang được Giản Tĩnh ngầm quan sát ở trong lòng, cô ta xua tay và mỉm cười đáp lại: “Những câu chuyện mà tôi viết đều là những câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng và được điều chỉnh từ chuyện trong cuộc sống hàng ngày. Tuy vậy tôi cũng cảm thấy khá tự hào vì không phải ai cũng có thể khiến cho mọi người muốn mua sách mình viết.”
Lời nói vừa khiêm tốn lại vừa chân thành, có khí phách sắc bén của người trẻ tuổi với trình độ cực cao.
Khang Mộ Thành chỉ nhìn thoáng qua cô ta một cái, anh ấy chẳng thèm so đo với một cô gái nhỏ.
Ánh mắt của họa sĩ Thường dịch chuyển, bà ấy tiếp tục giới thiệu đến người đàn ông cao gầy lười biếng ở bên cạnh: “Đây là Eddie, là một người mẫu.”
“Chào mọi người.” Eddie ngáp một cái như thể còn chưa tỉnh rượu, trông anh ta vẫn còn ngái ngủ.
Dường như họa sĩ Thường nhìn thấy tình trạng của anh ta nhưng bà ấy không hề trách móc: “Cậu nên uống ít đi. Chí ít là trước bữa tối, tôi hy vọng trông cậu có tinh thần một chút.”
“Tôi lúc nào cũng ở trạng thái như vậy trong suốt kỳ nghỉ mà.” Eddie phất tay, anh ta chẳng hề để tâm.
Họa sĩ Thường không nói nhiều nữa, bà ấy đi tới quầy bar: “Tổng giám đốc Khang cùng với cô bạn muốn uống gì nào?”
“Cà phê.” Khang Mộ Thành liếc mắt nhìn Giản Tĩnh, anh ấy trả lời thay cô: “Cô ấy cũng vậy.”
Họa sĩ Thường khoanh tay: “Ở nơi này của tôi không có cà phê mà chỉ có rượu thôi, cậu có thích uống rượu không.”
Khang Mộ Thành nói: “Nước cũng được.”
“Không có.” Họa sĩ Thường bước thẳng ra từ phía sau quầy bar và tới ngồi ở nơi cách xa anh ấy nhất với dáng vẻ như không muốn chú ý tới nữa.
Cô học trò Tiểu Điền của bà ta thăm dò đoán ý từ lời nói và sắc mặt, cô ấy vội vàng rót hai cốc nước chanh rồi mang tới: “Tổng giám đốc Khang, cô Giản, mời uống nước.”
“Cảm ơn cô.” Giản Tĩnh nhận lấy cốc nước nhưng cô không hề uống mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Có nhiều khách tới không? Tôi thấy hình như phòng ở dưới tầng đã có người ở rồi thì phải.”
Bây giờ việc quan sát hoàn cảnh xung quanh bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu đã trở thành bản năng của cô.
Tiểu Điền nói: “Có, bọn họ đi ra ngoài câu cá với Tiểu Lộ rồi.”
“Ở đây còn có thể câu cá sao?” Giản Tĩnh nhỏ giọng nói chuyện với cô ấy: “Ở đây có cá gì vậy?”
“Có chứ, ở trên núi có một hồ chứa nước, rất thích hợp cho việc câu cá và vẽ tranh.” Cách cư xử của Tiểu Điền thể hiện cô ấy là người hướng ngoại và rất nhiệt tình, cô ấy mở tấm hình ở bên trong điện thoại ra cho cô xem. Quả nhiên đó là một hồ chứa nước rộng lớn trong suốt với phong cảnh cực đẹp.
Ánh mắt của Giản Tĩnh đảo qua họa sĩ Thường, cô cười hỏi: “Mọi người thường xuyên đi tới đó để vẽ vật thực sao?”
Tiểu Điền gật đầu rồi hỏi cô: “Chị muốn đi sao?”
“Hôm nay đi vội vàng nên đã mệt lắm rồi, chúng tôi sẽ đi vào hôm khác.” Giản Tĩnh xoa cốc nước, cô cười nói: “Không được tới xem một nơi đẹp đẽ như vậy thì đáng tiếc quá.”
Cô tiếp tục mở rộng chủ đề nói chuyện, hỏi xem ai là người đứng tên khách sạn nghỉ dưỡng này rồi hỏi tiếp học vẽ có khó không. Cô từ từ làm quen với Tiểu Điền để khai thác thêm thông tin của những người khác.
Họa sĩ Thường có hai người học trò, một người là Tiểu Điền còn người kia chính là Tiểu Lộ. Tổng giám đốc Đào, Hạ Điền Tâm là khách và Eddie cũng như vậy.
Anh ta là ‘bạn’ của họa sĩ Thường, là kiểu bạn giường. Quanh năm suốt tháng, anh ta ở đây phải đến hơn nửa năm. Anh ta không phải chủ nhân sở hữu nơi này nhưng cũng giống như đã trở thành ông chủ ở đây.
Còn tổng giám đốc Đào và khách đi câu cá cùng với Tiểu Lộ không may lại có một chút mâu thuẫn với Giản Tĩnh.
Tác giả Ngô.
“Bọn họ là bạn bè sao?” Giản Tĩnh thấy hơi ngạc nhiên vì rất khó có thể tưởng tượng được mối quan hệ của đôi bên.
Tiểu Điền nghiêng người nói với giọng điệu nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Tác giả Ngô là bạn của chồng cô giáo.” Cô ấy ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Chồng của cô giáo đã qua đời vào hai năm trước.”
Giản Tĩnh lấy điện thoại di động ra tìm thì biết được chồng của họa sĩ Thường cũng là một nhà văn nổi tiếng, bút danh của ông ta rất đặc biệt - Dương Quan. Ông ta viết thiên về văn xuôi và tiểu thuyết mang tính chất lịch sử, cũng là người khá nổi tiếng.
Hình ảnh đầu tiên của ông ta trên Baike là một người đàn ông trung niên đã có tuổi. Cô tính toán thời gian, hưởng dương sáu mươi hai tuổi.
Cô nhìn tiếp tới thời gian kết hôn, đã từng có hai cuộc hôn nhân, một lần ở tuổi hai mươi mốt còn một lần ở tuổi năm mươi hai. Người vợ thứ hai chính là họa sĩ Thường, vào lúc họ kết hôn bà ta mới ba mươi hai tuổi.
Năm nay tác giả Ngô năm mươi chín tuổi nên nói Dương Quan là bạn của ông ta cũng không kỳ lạ.
Ở bên kia, họa sĩ Thường hỏi Khang Mộ Thành: “Cậu định ở lại mấy ngày?”
“Tôi còn phải xem tình hình đã, nếu như không có việc gì thì sẽ ở lại hơn hai ngày, còn nếu như có việc thì cũng chẳng còn cách nào khác.” Khang Mộ Thành tỉnh bơ.
Họa sĩ Thường tựa lưng vào chiếc ghế sô pha bằng nhung: “Chị Khang bận như vậy sao? Sao trách nhiệm công việc đều đặt hết lên người cậu vậy?”
“Bà ấy lúc nào cũng có việc này việc kia để làm.” Khang Mộ Thành nói.
“Cũng đúng.” Bà ta vuốt tóc với vẻ thờ ơ, mỉm cười đầy vẻ phong tình: “Dù sao cậu cũng đã tới đây rồi, chí ít cũng ở đây thêm vài ngày nữa đi. Tôi thấy có rất nhiều người muốn tới nơi này nhưng chưa từng thấy ai muốn rời đi.”
Khang Mộ Thành nói: “Có lẽ phong cảnh ở nông thôn khá tốt nhưng tôi đã quen với cuộc sống ở thành phố rồi.”
Họa sĩ Thường lại hỏi: “Nếu như không thử thì làm sao biết được nó có tốt hay không? Con người sẽ thay đổi.” Bà ta quay đầu và nói luôn với những người khác: “Lúc tôi còn trẻ rất thích chạy ngược chạy xuôi, chẳng ở cố định một chỗ nào cả. Nếu như muốn tôi ở nguyên một chỗ thì việc đó như thể cắt đi một miếng thịt của tôi vậy, khiến cho tôi đau không muốn sống nữa. Hiện tại vẫn rất tốt, tuổi cũng đã lớn rồi nên tốt nhất là không nên suốt ngày di chuyển khắp nơi nữa.”
Hạ Điền Tâm cười tươi nói: “Không liên quan gì tới tuổi tác cả, chỉ là bà đã chán làm những việc như vậy, nên đột nhiên muốn thử với một cuộc sống khác xem sao mà thôi.”
“A.” Họa sĩ Thường phủi bụi, bà ta cười nói: “Ông Đào dạy dỗ người bằng cách nào vậy, miệng ngọt thật đấy.”
Không rõ bà ta liếc nhìn về phía Tiểu Điền hay là Giản Tĩnh ở bên cạnh Tiểu Điền: “Nếu như học trò của tôi có được trí thông minh bằng một nửa cô thì tôi đã không phải hao phí quá nhiều tâm tư rồi.”
Nhất thời biểu cảm của Tiểu Điền trở nên xấu hổ nhưng mà cũng không biết chuyện như vậy xảy ra biết bao nhiêu lần rồi, cô ấy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cô ấy cười hối lỗi: “Cô giáo đã tốn không ít tâm tư lên người chúng em rồi ạ.”
“Biết là tốt rồi.” Họa sĩ Thường nhàn nhạt nói: “Đừng ngơ ngẩn nữa, em mau đem tập tranh của mình tới đây cho mọi người xem đi. Tuy rằng tổng giám đốc Khang không có nhiều kinh nghiệm như tổng giám đốc Đào nhưng cậu ấy nổi tiếng là người có ánh mắt tốt đó.”
Lúc này, trên mặt của Tiểu Điền mới xuất hiện một chút vẻ vui mừng. Cô ấy lấy một tập tranh từ trên giá sách đưa cho Khang Mộ Thành: “Mời các thầy cô đưa ra lời bình luận và chỉ ra chỗ sai giúp em ạ.”
Thứ mà họa sĩ Thường am hiểu nhất chính là màu nước cho nên học trò của bà ta cũng như vậy.
Bên trong tập tranh là những bức tranh màu nước tập hợp lại một cách cẩn thận, nét vẽ rất tinh tế và vô cùng đẹp đẽ.
Khang Mộ Thành lật xem từng trang một với vẻ chuyên chú. Vốn dĩ Tiểu Điền chỉ muốn mời anh ấy tùy tiện nói một hai câu là tốt lắm rồi nhưng khi anh ấy vừa bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, trông khí thế của anh ấy khá đáng sợ nên cô ấy không dám tùy tiện quấy rầy.
Đối với cô ấy, mấy phút ngắn ngủi trôi qua như thể một sự tra tấn lớn lao vậy.
Một lát sau, cuối cùng Khang Mộ Thành cũng đã ngẩng đầu lên: “Vẽ rất đẹp.”
Trong mắt Tiểu Điền lộ ra một chút vẻ vui mừng, cô ấy không nhịn được nhìn về phía họa sĩ Thường. Bà ta dập tàn thuốc rồi cầm ly cocktail ở trên bàn nhấp một ngụm, hỏi: “Có thể xuất ra được không?”
“Có thể.” Khang Mộ Thành đáp lại sảng khoái: “Ba nghìn cuốn, mười phần trăm.”
Giá thành của tập tranh rất cao và đây cũng là một cái giá rất thực tế đối với người mới vào nghề.
Giọng điệu của họa sĩ Thường lạnh lùng: “Cậu không xem trọng nó sao?”
“Đẹp không phải là một loại phong cách.” Khang Mộ Thành đóng tập tranh lại rồi trả cho Tiểu Điền: “Các bức tranh của cô đều có chủ đề tương tự nhau, hơn nữa phong cách cũng rất mơ hồ. Lúc thì bắt chước cái này, lúc thì lại bắt chước cái kia nên chẳng có gì đặc sắc cả.”
Tiểu Điền kinh ngạc.
Khang Mộ Thành nói: “Tranh của cô không quá tệ. Nếu như cô đồng ý ký với công ty chúng tôi thì tôi sẽ cho cô một cái giá cao hơn. Tuy nhiên với trình độ hiện tại của cô, nếu như muốn đạt được thành tựu về mỹ thuật thì còn cần hai năm nữa.”
Mỗi nhà xuất bản đều có họa sĩ ký hợp đồng của riêng mình nên giá cả của tranh minh họa, mặt bìa, chủ đề tập tranh đều khá tốt. Thế nhưng cho dù những người này kiếm được bao nhiêu tiền thì những người trong giới nghệ thuật cũng sẽ không chấp nhận họ.
Tiểu Điền ôm chặt lấy tập tranh của chính mình, cô ấy cắn môi rồi miễn cưỡng nói: “Cám ơn tổng giám đốc Khang.”
“Không cần khách sáo.”
Nhất thời không khí trở nên xấu hổ.
Hạ Điền Tâm đi ra giải vây, cô ấy nói với Tiểu Điền: “Tranh của cô trông rất tao nhã và tinh xảo. Tôi rất thích nó nên cô có thể bán cho tôi một bức được không? Tôi vừa mới chuyển nhà mà phòng ngủ vẫn còn thiếu một bức tranh để hoàn thiện.”
Tiểu Điền lắc đầu, cô ấy cúi đầu nói: “Tranh của tôi không đáng tiền đâu.”
“Mua tranh cũng là coi như có duyên phận và nó cũng giống như tác phẩm của cô Thường vậy, cho dù tôi có táng gia bại sản cũng không có được ‘duyên phận’ này.” Hạ Điền Tâm là một người tốt, cô ấy nịnh nọt: “Tuy tôi không hiểu nghệ thuật nhưng chỉ cần thích là đủ rồi.”
Tiểu Điền bị cô ấy dỗ dành tới mức nhìn xuống: “Tôi tặng cho cô là được rồi, cô cứ tới phòng tranh của tôi rồi tự mình chọn một bức là được.”
Hai cô gái nhỏ dắt tay nhau đi rồi.
Họa sĩ Thường nhìn về phía Giản Tĩnh đầy ẩn ý và nói: “Cô không đi cùng sao? Lúc nãy trông cô tán gẫu với Tiểu Điền thân thiện như vậy khiến cho tôi còn tưởng cô cũng thích tranh của con bé chứ.”
Giản Tĩnh: “Nói chuyện không hề liên quan tới việc có thích tranh hay không.”
“Cho nên là thích hay là không thích?” Họa sĩ Thường là một nghệ sĩ điển hình nên bà ta chẳng quan tâm đến bất cứ logic nào mà chú trọng vào cảm giác nhiều hơn: “Tôi muốn nghe quan điểm của những người trẻ tuổi một chút.”
Giản Tĩnh tự hỏi: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Khang của chúng ta không phải là người trẻ tuổi hay sao?”
Khang Mộ Thành bật cười: “Người trung niên.”
“Bất cứ ai dưới bốn mươi bốn tuổi đều được coi là thanh niên cả, đặc biệt là người chưa có gia đình.” Giản Tĩnh đưa ra bằng chứng.
Họa sĩ Thường lại vô cùng cố chấp: “Tôi muốn nghe suy nghĩ của cô.”
Giản Tĩnh nhướng mày. Xã giao chính là một công việc tốn nhiều công sức nhất, nếu như không cần thiết thì cô thà ngồi yên ở trong góc quan sát còn hơn phải nói những lời xã giao sáo rỗng.
Tuy cô không am hiểu xã giao nhưng không có nghĩa là cô không thể ứng phó.
“Vì sao? Tôi rất quan trọng sao?” Cô biến phòng thủ thành tấn công, không chịu dễ dàng tuân theo.
Có đôi khi giao lưu là xã giao nhưng có đôi khi cũng là trận chiến ngầm.
“Tôi chỉ là tùy tiện hỏi vậy mà thôi, cô không muốn nói sao? Cô có điều gì phải kiêng dè à?” Họa sĩ Thường không hề rơi vào thế yếu.
“Kiêng dè gì chứ? Tôi chỉ là một người bình thường thôi, nếu như tôi nói không hay thì liệu mọi người có cười chê tôi không?” Câu hỏi lại của Giản Tĩnh dường như mê hoặc mọi người, cô nói tiếp: “So với sự đánh giá của người khác thì cái nhìn của người giáo viên còn quan trọng hơn.”
Họa sĩ Thường nở nụ cười. Bà ta rút ra một điếu thuốc lá từ trong bao thuốc lá của phụ nữ, tiếp đó châm lửa rồi thở ra: “Cái nhìn của tôi ư?” Bà ta kéo dài ngữ điệu, nghe có vẻ kỳ quái: “Tôi có thể có cái nhìn gì được đây? Tôi không hề có cái nhìn gì cả.”
Giản Tĩnh: “…”
Đề tài này đã bị buộc kết thúc.
Nhất thời cô mất đi hứng thú: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
Eddie ngáp một cái, anh ta đứng dậy trông như người không xương vậy: “Tôi cũng muốn đi, cô đi theo tôi.”
Giản Tĩnh không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta nhưng cũng chỉ vì bàng quang bất lực nên đành phải đuổi theo anh ta.
Vị trí của nhà vệ sinh dễ khiến người ta bị lạc. Phải đi xuyên qua phòng khách tới hành lang rồi lại đi qua một phòng vẽ tranh nữa mới phát hiện ra cửa vào.
Cô muốn cảm ơn nhưng đột nhiên Eddie lại xoay người lại và đứng đối diện với cô.
Giản Tĩnh nghi hoặc: “Có việc gì sao?”
“Tính cách của Lệ Tát khá độc đáo.” Giọng nói của Eddie khàn khàn, âm điệu trầm thấp như làm xước màng nhĩ của cô vậy: “Nếu như cô thuận theo bà ấy thì sẽ không có chuyện gì cả nhưng nếu như cô làm trái với bà ấy thì bà ấy sẽ tóm lấy cô. Tuy nhiên bà ấy cũng không hề có ác ý gì cả mà chỉ là thói quen muốn người khác nghe theo lời của bà ấy mà thôi.”
Giản Tĩnh gật đầu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Eddie nhún vai rồi mở một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh. Chỉ một thoáng, một màu xanh lục đã đập thẳng vào mắt, hóa ra là phong cảnh núi non trông rất đẹp.
Giản Tĩnh cũng không quá để ý, cô bước ngay vào nhà vệ sinh.
Đến khi cô đi ra đã nhìn thấy Eddie vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa như thể đang đợi cô vậy.
“Tôi thấy cô cũng không muốn trở về nói chuyện linh tinh, cô có muốn đi dạo ở bên ngoài một chút không?” Anh ta nói: “Từ đây đi ra bên ngoài là cô có thể nhìn được cảnh sắc rất đẹp.”
Quả thật Giản Tĩnh không muốn trở về đó ngồi nữa nhưng cô cảm thấy dường như Eddie còn có mục đích khác. Cô suy nghĩ xong rồi nói: “Được.”
Lúc mới đến thời tiết quang đãng, cả bầu trời xanh thẳm nhưng không ngờ chỉ ngồi trong nhà một lát mà sắc trời đã u ám hẳn. Không khí mát mẻ của núi rừng ập tới mang theo chút hiu quạnh của mùa thu.
Trong lúc đi dạo, Eddie mở miệng nói: “Cô cảm thấy phong cảnh ở đây thế nào?”
Giản Tĩnh nói thật lòng: “Rất đẹp.”
“Đó là vì lần đầu tiên cô tới đây.” Eddie nói: “Ngẫu nhiên đến một hai lần thì có thể thả lỏng tâm trạng nhưng năm nào cũng phải tới khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.”
Lời này rất có ý tứ, Giản Tĩnh không khỏi muốn hỏi: “Nếu như anh đã không thích thì vì sao còn tới đây?”
“Chim được nuôi ở trong nhà, cho dù có thích bay tới nơi khác nhưng vẫn phải trở về bên trong lồng đúng giờ.” Eddie nhàn nhạt nói: “Ở bên ngoài, nếu như không tốn sức thì sẽ không có thức ăn mà ăn.”