Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 54

Chương 54

Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, nhiệt độ giảm xuống còn 20 độ C.

Giản Tĩnh dậy lúc bảy giờ, thực hiện một vài động tác gập bụng và chống đẩy trong nhà, sau khi kết thúc bài tập thể dục buổi sáng mới đi xuống cầu thang để ăn sáng.

Chỉ có Khang Mộ Thành ở trong nhà hàng, anh đang ngồi bên chiếc bàn gỗ dài, uống cà phê và trả lời email.

Giản Tĩnh ngạc nhiên hỏi: "Anh dậy sớm như vậy mà không mệt sao?"

"Trong tủ lạnh có bánh mì nướng. Tự nướng đi." Khang Mộ Thành gõ bàn phím: “Không còn sớm đâu, bảy giờ ba mươi phút rồi."

Cô tách bánh mì nướng ra, nhét vào lò nướng bánh: "Hai giờ tối hôm qua anh mới đi ngủ. Bây giờ mới có mấy giờ chứ?"

"Làm ồn đến em à?”

Giản Tĩnh bận rộn pha cà phê, thuận miệng nói: "Cũng không phải vậy, chỉ có điều em tưởng anh không về.”

Khang Mộ Thành dừng lại, quay sang hỏi cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Giản Tĩnh là làm khẩu hình miệng ‘họa sĩ Thường’.

Anh im lặng, sau đó quay đầu đi, coi như không có chuyện gì xảy ra: "Đừng nói linh tinh."

Giản Tĩnh nhún vai, kẹp miếng bánh mì nướng vào trong đĩa rồi phết nước sốt việt quất: "Anh đang nghi ngờ khả năng quan sát của em à."

Cô giơ ngón tay lên liệt kê từng bằng chứng một: "Tối qua lúc bà ta đưa gia vị cho anh trong bữa tối đã chạm vào tay anh; lúc rót thêm rượu cho anh thì khoe ngực; khi trò chuyện với anh thì thường xuyên vẩy tóc... Anh có muốn em đưa thêm mấy cái nữa không?"

Sắc mặt Khang Mộ Thành hơi vi diệu, có cảm giác xấu hổ vì bị vạch trần, nhưng cũng có phần bất đắc dĩ: "Em không có việc gì lại đi suy nghĩ chuyện này làm gì?"

“Tình cờ nhớ kỹ thôi mà.” Cô hừ nhẹ: “Ai bảo anh bảo em nói hươu nói vượn, nếu không thì em sẽ hoàn toàn quên mất chuyện này rồi.”

“Bây giờ em quên đi.” Khang Mưu Thành tiếp tục chuyên tâm vào công việc: “Không phải chuyện tốt gì đâu.”

Giản Tĩnh nhấp một ngụm cà phê nóng, chậm rãi nói: "Có vẻ như anh không thích cái diễm phúc tự dưng bay tới này nhỉ."

Khang Mộ Thành nhấn enter, đóng laptop lại, mười ngón tay đan vào nhau: "Em có hứng thú với chủ đề này thế à?"

“Nói chuyện linh tinh ấy mà.” Cô đáp.

Khang Mộ Thành nói: "Đây là vấn đề riêng của anh."

Giản Tĩnh hơi giật mình, có cảm giác xấu hổ trở tay không kịp. Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Khang Mộ Thành thì anh lập tức nhận ra mình đã nói sai, nhanh chóng khắc phục: “Anh không có ý chỉ trích em.”

Cô gật đầu: "Em biết."

Tuy nhiên, bầu không khí vẫn rất kỳ lạ.

Khang Mộ Thành cân nhắc lời nói, muốn nói gì đó nhưng ngoài cửa chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Bóng dáng Hà Điềm Tâm hiện ra trong ánh ban mai, vui vẻ chào họ: "Hai người đều dậy rồi à? Dậy sớm thế."

“Cô cũng dậy rất sớm.” Giản Tĩnh mỉm cười đáp lại.

“Là do tôi muốn lên núi sáng sớm thôi.” Hà Điềm Tâm mời cô: “Cô đi không? Chúng ta cùng đi.”

Giản Tĩnh nhanh chóng đồng ý: "Được đó, hôm qua tôi đã muốn đi rồi."

“Tôi cũng vậy.” Hà Điềm Tâm trông như cực kỳ vui mừng khi gặp được bạn tâm giao, tùy tiện lấy một ít đồ ăn: “Sau bữa sáng chúng ta xuất phát luôn nhé?”

Thậm chí Giản Tĩnh còn không nhìn Khang Mộ Thành, cô mỉm cười: "Không thể tốt hơn."

Hai cô gái nhanh chóng kết thành liên minh, sau khi ăn sáng xong liền trở về phòng thay quần áo nhẹ nhàng, có Tiểu Điền làm người dẫn đường cùng đi lên núi.

Bầu trời mùa thu trong xanh, cây cối trên núi rực rỡ sắc màu, còn chưa đến đập chứa nước mà trong điện thoại di động của các cô đã có rất nhiều ảnh chụp rồi.

Tiểu Điền không chỉ vẽ đẹp mà kỹ thuật chụp ảnh cũng rất tốt. Dưới sự hướng dẫn của cô ta, những bức ảnh không còn là những bức ảnh có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi nữa. Đổ bóng, bắt sáng, đầm nước đều là những trợ thủ đắc lực cho việc mượn cảnh, những bức ảnh trông giống như những bức tranh lớn.

Mấy cô gái đắm chìm trong niềm vui chụp ảnh cho đến khi bụng đói kêu vang mới phát hiện đã mười hai giờ trưa.

Tiểu Điền thầm kêu hỏng bét: "Chắc là cô giáo đã dậy rồi, tôi phải về gấp đây."

Giản Tĩnh và Hà Điềm Tâm hơi xấu hổ, họ nhanh chóng đồng ý. Cả ba vội vã trở về, về đến nơi là gần 12:20.

Họ đâm sầm vào Tiểu Lộ.

Anh ta hỏi: "Hôm nay cô giáo đi chơi với Eddie à?"

"Không." Tiểu Điền ngạc nhiên: “Hôm qua cô giáo uống nhiều thế thì chắc là bây giờ mới dậy."

“Tôi vừa gõ cửa phòng cô để hỏi bữa trưa cô ăn gì, nhưng cô không trả lại tôi.” Tiểu Lộ khó xử nói: “Hay là cô đi xem thử xem?”

Anh ta là con trai, vào phòng giáo viên nữ cũng không tiện, chỉ có thể nhờ Tiểu Điền.

Tất nhiên là Tiểu Điền đồng ý, cô ta vội vàng đi lên lầu.

Vài phút sau, cô ta nằm sấp trên cầu thang hét lên: "Cửa khóa rồi. Chắc là cô giáo chưa tỉnh.”

Đột nhiên có một cái radar nào đó trong người Giản Tĩnh bị kích thích: "Cô gọi bà ấy chưa?"

“Gọi rồi.”

“Gọi to hơn nữa đi, không được thì gọi điện thoại.” Cô ngày càng quen với việc bịa lý do: “Say rượu nôn mửa rất nguy hiểm.”

Tiểu Điền do dự, họa sĩ Thường ngày thường rất có uy, khiến cô ta không dám tùy ý quấy rầy: "Cô giáo thường hay say rượu, cho tới bây giờ chưa từng gặp tai nạn. Nếu tôi đánh thức cô giáo thì cô giáo sẽ rất tức giận."

Giản Tĩnh nhướng mày.

Cô dám chắc rằng họa sĩ Thường sẽ không tức giận, vì bà ta không thể tức giận được nữa.

[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã được công bố.]

[Tên nhiệm vụ: Cái chết kỳ lạ của họa sĩ.]

[Mô tả nhiệm vụ: Trong một khách sạn nghỉ dưỡng trên núi có phong cảnh đẹp, một nữ họa sĩ xinh đẹp giàu có đột ngột qua đời, đó là một cái chết do ngẫu nhiên sau khi uống rượu hay là một vụ giết người giấu mặt? Hãy tìm ra sự thật.]

[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Thành công được 30 điểm giá trị dũng khí, thất bại không bị trừng phạt.]

Giản Tĩnh trầm tư: "Trước đây họa sĩ có từng bỏ bữa trưa không?"

“Hiếm khi lắắm, dạ dày của cô giáo không tốt. Sau khi đi khám bệnh thì được dặn là phải ăn uống đều đặn mỗi ngày.” Tiểu Lộ đung đưa không ngừng: “Nếu không thì chúng ta gọi thêm đi.”

“Được rồi.” Tiểu Điền tiếp tục gõ cửa.

Vẫn không có tiếng động gì bên trong.

Giản Tĩnh lại hỏi: "Có chìa khóa không?"

Tiểu Điền và Tiểu Lộ đều lắc đầu.

Nếu cứ nhất định đòi vào thì có vẻ rất kỳ lạ nên Giản Tĩnh cũng không tiếp tục kiên trì: "Chờ lát nữa mọi người đến, sau đó hỏi xem có ai nhìn thấy họa sĩ không, có lẽ bà ấy đi ra ngoài rồi."

Đây rõ ràng là một lựa chọn dễ chấp nhận hơn, không ai phản đối gì nữa, chỉ thảo luận nên ăn gì trong bữa trưa.

Kho đồ của khu nghỉ dưỡng rất phong phú, Tiểu Điền xuống bếp nấu một nồi mỳ, cái bên trong là đồ ăn sốt lou, cũng là một bữa trưa tươm tất.

Trong khoảng thời gian này, Tổng giám đốc Đào và Khang Mộ Thành đều đến dùng bữa và được hỏi có nhìn thấy họa sĩ Thường không thì câu trả lời đều là không.

Khang Mộ Thành còn nói: "Lúc sáng Eddie đi ra ngoài, tôi thấy anh ta lái xe đi một mình."

Giản Tĩnh đã hoàn toàn chuyển sang hình thức trinh thám, hỏi với tinh thần mẫn cảm: "Anh ta đi rồi sao? Anh ta đi đâu? Anh ta có nói khi nào sẽ quay lại không?"

Khang Mộ Thành bình tĩnh nhìn cô trong hai giây rồi mới nói: "Anh không hỏi."

Cô chợt cau mày.

Tuy nhiên, đến hai giờ chiều thì Eddie đã quay lại.

Ngược lại, tác giả Ngô đã thu dọn hành lý, nói rằng ở nhà có việc nên định hôm nay quay về. Giản Tĩnh đang cân nhắc tìm cớ gì để giữ người thì Eddie lại nói: "Có một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đường quốc lộ, tạm thời không đi qua được nên bây giờ không thể rời khỏi đây."

Nơi này khá hẻo lánh, con đường duy nhất nối với bên ngoài là đường quốc lộ. Đường quốc lộ bị phong tỏa thì không thể đến ga tàu cao tốc hay sân bay gần đó.

Sắc mặt tác giả Ngô rất khó coi, ông ta mở điện thoại di động lên tìm kiếm tin tức. Thực tế đúng như Eddie nói, tài khoản chính thức của WeChat địa phương đã thông báo tin tức liên quan, yêu cầu người dân trong thị trấn không đi đường quốc lộ trong thời điểm hiện tại để tránh ùn tắc.

Giản Tĩnh: “Thật sự quá tốt.”

Cô nói: “Chưa ai nhìn thấy họa sĩ hết. Vậy là bà ấy vẫn còn ở trong phòng sao?"

“Để tôi đi xem.” Eddie lên lầu gõ cửa nhưng hồi lâu không nhận được hồi âm. Anh ta cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Từ xưa đến nay Lệ Tác không bao giờ ngủ đến chiều mà còn chưa chịu dậy."

Giản Tĩnh đã quan sát qua địa hình: "Nhìn thử từ phòng bên sang thì thế nào?"

Khu nghỉ mát này chỉ có hai tầng rưỡi, có sân thượng trên tầng hai, vì vậy họ có thể trèo qua từ phòng bên cạnh. Eddie có đôi chân dài, rất dễ dàng trèo sang ban công bên cạnh, mở cửa bước vào.

Giản Tĩnh không muốn để anh ta vào hiện trường một mình nên cũng đi theo.

Không có ai trên giường, cửa phòng tắm mở. Hai người vào trước sau cùng đi vào phòng tắm, họ thoáng nhìn thấy họa sĩ Thường ngã lệch người trong bồn tắm.

“Lệ Tát?” Eddie chạy đến, muốn lay vai bà ta để gọi người dậy.

Nhưng khi đưa tay ra thì đã nhanh chóng bị Giản Tĩnh nhanh tay lẹ mắt đẩy ra.

Anh ta ngạc nhiên: "Cô làm gì vậy?"

“Người ta đã chết một lúc rồi, đừng có đụng vào bà ấy.” Giản Tĩnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giọng điệu bình tĩnh: “Bảo vệ hiện trường cẩn thận, báo cảnh sát đi.”

Eddie vẫn chưa kịp phản ứng, anh ta sững sờ một lúc mới lẩm bẩm: “Làm sao lại vậy được, Lệ Tát chết rồi sao?” Anh ta nhìn xung quanh, không có vết máu hay dấu vết nào khác: “Bà ấy chết như thế nào?”

Giản Tĩnh nói: "Pháp y đến thì mới biết được."

Anh ta im lặng, sắc mặt tái mét đi ra mở cửa, thông báo tin dữ cho những người khác: "Lệ Tát xảy ra chuyện rồi."

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, nhao nhao chen đến chỗ cửa phòng tắm để xem thử.

Giản Tĩnh phản ứng nhanh chóng, lập tức đóng cửa lại.

Tác giả Ngô có thù oán với cô từ lâu, không có việc gì cũng muốn chỉ trích cô huống chi là bây giờ: "Cô làm gì vậy?"

“Đàn ông xin hãy tránh ra.” Giản Tĩnh không chịu nhường.

Khang Mộ Thành và Tổng giám đốc Đào phản ứng rất nhanh, lập tức lui ra ngoài cửa, hỏi cô: "Làm sao vậy? Bà ấy bị ngất hay trượt chân? Có muốn gọi xe cấp cứu không?"

Ánh mắt Giản Tĩnh quét qua trên mặt mọi người, chậm rãi nói: "Họa sĩ đã chết."

"Cái gì?"

"Thật hay giả vậy?"

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người đều ngạc nhiên ở các mức độ khác nhau, nhưng Tiểu Điền và Tiểu Lộ lại phản ứng dữ dội hơn hẳn, vẻ mặt không thể tin được: "Cô giáo làm sao lại... Trời ạ!"

Họ luống cuống vô cùng: "Chúng ta phải làm gì đây?"

“Chờ cảnh sát đến.” Giản Tĩnh lặp lại.

Không phải cô không muốn bắt đầu điều tra ngay, nhưng những người có liên quan đến vụ án này khá đặc biệt, một nửa số người có mặt ở đây là tiền bối của cô, quan hệ lại xa cách, rất khó thuyết phục bọn họ giao vụ án cho cô.

Vì vậy, chờ cảnh sát đến và hợp tác điều tra với tư cách là người hỗ trợ mới là phương án đáng tin cậy nhất.

Bốn mươi phút sau, cảnh sát đã đến.

Mặc dù chỉ có một người, nhưng tốc độ như vậy đã rất ấn tượng rồi.

"Tôi họ Lương, mọi người có thể gọi tôi là cảnh sát Lương." Người đến đây chừng ngoài hai mươi tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt sắc bén, là một phụ nữ trẻ khí thế hiên ngang.

"Có một vụ tai nạn xe hơi liên hoàn trong thị trấn. Lực lượng cảnh sát không đủ nên chỉ có thể điều một mình tôi đến đây. Mấy tiếng nữa những người khác sẽ đến. Không có vấn đề gì chứ?"

Miệng Tổng giám đốc Đào mở ra rồi ngậm lại. Ông ta rất muốn hỏi tại sao chỉ có một người mà lại còn là phụ nữ, nhưng câu hỏi được trả lời theo cách này khiến ông ta cảm thấy có phần không thoải mái lắm.

Còn tác giả Ngô thì thẳng thắn hơn: "Tôi có một sự kiện rất quan trọng, khi nào tôi có thể rời khỏi đây?"

“Cho đến khi tôi điều tra xong không ai trong số các vị có thể rời đi.” Cảnh sát Lương kiên quyết dứt khoát: “Bây giờ hãy cho tôi biết tên và số chứng minh nhân dân của các vị, cùng với lý do có mặt ở đây.”

Cô nhìn quanh vài người đang ngồi trong phòng khách, bắt đầu từ tác giả Ngô: "Bắt đầu từ ông."

Tác giả Ngô rất sốt ruột, nhưng cảnh sát Lương đã vô tình hoặc cố ý đặt khẩu súng chạm vào trên thắt lưng của ông ta nên ông ta không còn cách nào khác, đành phải thành thật trả lời: "Ngô Hưng, tôi là bạn của ông Dương. Lần này họa sĩ nói muốn tổ chức triển lãm tư nhân, tôi đến đây để cổ vũ bạn bè."

Cảnh sát Lương tra trên máy tính các thông tin liên quan, rồi dùng bút điện tử nhanh chóng ghi chép lại.

"Đào Linh, tôi là tổng biên tập của nhà xuất bản Thần Tinh, tôi cũng đến đây để tham gia buổi triển lãm."

"Hạ Tinh, tôi đi theo tổng giám đốc Đào."

"Điền Ý, tôi là học trò của cô giáo, vẫn luôn ở đây suốt."

"Lộ Viễn, cũng là học trò của cô giáo."

"Eddie, tôi là bạn của Lê Tát, tôi thường đến đây ở."

...

Tất cả mọi người đều đã báo cáo danh tính và lý do, đến lượt Giản Tĩnh cảnh sát Lương cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt là dừng lại trên người cô một lúc lâu.

Sau khi mọi người đã khai báo xong thì cô ấy nói: “Bây giờ tôi muốn kiểm tra hiện trường. Xin hãy ở lại đây và không được tùy tiện đi lại. Cô Giản, cô có thể đi với tôi không, tôi cần người giúp ghi chép."

Giản Tĩnh hơi ngạc nhiên, nhưng đề nghị này đã gãi đúng chỗ ngứa nên đương nhiên cô sẽ không từ chối: "Được."

Cả hai lên lầu đi vào phòng tắm.

Cảnh sát Lương nói: "Cô Giản, theo quy định thì phải cử ít nhất hai cảnh sát đến, nhưng tình huống hôm nay thật sự rất đặc biệt. Tôi chỉ có thể nhờ những người có mặt tại hiện trường hỗ trợ tạm thời. Cô được cho điểm rất cao trong hệ thống nội bộ của cảnh sát. Hơn nữa, cô đã từng giúp cảnh sát vài lần, có kinh nghiệm bắt kẻ tình nghi nên là lựa chọn thích hợp nhất."

Giản Tĩnh chớp mắt: Hệ thống nội bộ à, bọn họ còn có thứ này sao?

"Ngoài ra…" Cảnh sát Lương nở nụ cười đầu tiên sau khi gặp họ: “Tôi là bạn cùng lớp của Quý Phong, anh ấy có nhắc đến cô vài lần trong nhóm chat rồi. Tôi có thể tin tưởng cô không?"

 

Bình Luận (0)
Comment