Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 70

Chương 70

Tháng mười một kết thúc, thành phố Hòa Bình rơi trận tuyết đầu tiên.

Thời tiết dần trở nên lạnh lẽo, mỗi sáng việc đến thư viện của trường trở nên vô cùng gian nan. Nhất là trong nhà lắp hệ thống sưởi ấm, sau khi mở lên càng không có can đảm đối mặt với không khí lạnh.

Vừa lúc Khang Mộ Thành gửi tới ý kiến sửa đổi về Ác ma 2, Giản Tĩnh bèn làm ổ trong nhà bắt đầu sửa bản thảo.

Việc sửa bản thảo còn khổ sở gấp trăm ngàn lần so với viết kịch bản.

Tình tiết phía trước thay đổi thì cần phải rà soát toàn bộ bản thảo một lượt, nếu xui xẻo thì một phần cốt truyện sẽ không phù hợp với quy tắc xét duyệt, khiến cho tất cả đều bị ném bỏ phải làm lại từ đầu.

Giản Tĩnh sửa đến độ sống không bằng chết, cảm nhận được sự kiêng kỵ của đạo diễn Hoàng một cách sâu sắc. Cố ý vô tình muốn kéo dài bản thảo, Khang Mộ Thành cứ ba ngày lại gọi một điện thoại một lần còn chính xác hơn cả ngày dì cả tới.

“Bộ phim truyền hình Ác ma sẽ lên sóng vào tháng hai, nên tháng một này em cần phải xử lý xong toàn bộ, sẽ tuyên truyền vào đúng tất niên.” Anh ân cần nhắc nhở: “Mau sửa đi, sửa xong còn phải trải qua ba lần xét duyệt nữa.”

Giản Tĩnh giãy dụa: “Thật ra em còn phải thi lên thạc sĩ nữa.”

“Khi nào?” Anh hỏi.

“Thứ hai tuần sau.”

Nghiên cứu sinh bình thường sẽ thi vào giữa tháng mười hai, còn thi thẳng lên thạc sĩ sẽ sớm hơn một chút khoảng đầu tháng mười hai, lần lượt chia thành hai lượt thi viết và thi vấn đáp.

So với kỳ thi bốn lượt của nghiên cứu sinh bình thường, thì thi thẳng lên thạc sĩ chỉ có một môn chuyên ngành, nếu không phải như vậy thì Giản Tĩnh cũng không dám để tháng chín mới bắt đầu ôn tập.

Khang Mộ Thành nói: “Vậy thì cuối tuần sau nộp bản thảo.”

Cô thở dài đau khổ đồng ý, quyết định để buổi tối thứ bảy lại bàn tiếp.

Thứ hai, sắc trời âm u, đêm hôm trước đổ mưa còn kèm theo tuyết, đường phố ướt dầm dề. Tầng mây thật dày bao phủ trên đỉnh đầu, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến người ta vô cùng tỉnh táo.

Xong việc, Giản Tĩnh mới nhớ tới, luôn cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều đã được ám chỉ từ lâu.

Thời tiết này thích hợp đến cỡ nào!

Tám giờ cô đến phòng thi, liếc nhìn xung quanh thấy có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cô nhìn thoáng qua những quyển sách chuyên ngành được họ bày trên bàn, quả nhiên là khoa tiếng Trung.

Trường học hẳn nhằm bớt việc, nên nhét hết tất cả thí sinh đăng ký của mấy khoa vào cùng một ngày.

Giản Tĩnh tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, thi cử trong nội bộ trường học cũng không có mã số thi gì, trực tiếp viết tên tuổi và khoa của mình.

“Cô là Giản Tĩnh phải không?” Cô còn chưa ngồi xuống thì nữ sinh ngồi ở vị trí bên cạnh đã đưa mắt nhìn sang rồi hỏi với giọng điệu không mấy thân thiện.

Giản Tĩnh quan sát cô ta hai giây, đã nhận ra bốn năm thứ đều là nhãn hiệu hàng cao cấp, nhất là chiếc túi còn là bản giới hạn của Chanel, màu hồng nhạt trái tim thiếu nữ. Không cần phải nghi ngờ cô ta là con nhà giàu.

“Tôi quen cô hả?” Cô hỏi ngược lại.

“Kim Mỹ Tiên.” Cô gái mặc hàng hiệu ôn tồn gật đầu: “Bạn gái của Trình Gia Hữu.”

Giản Tĩnh: “Ồ.” Bạn gái Kim.

Nhưng nói như vậy thì Triệu Tuyền lại thật sự không cùng Trình Gia Hữu ở bên nhau ư?

Thấy thái độ của cô tỏ ra lạnh nhạt, bạn gái Kim lại không hề cảm thấy ngượng ngùng, dò hỏi: “Nghe nói cô là một tác giả? Viết truyện kiếm tiền hả? Viết một quyển sách có đủ mua một chiếc túi không?

Giản Tĩnh: “…”

Những lời bạn gái Kim nói ra thật khiến người ta chán ghét, nhưng dáng vẻ của cô ta lại tỏ ra vô cùng ngây thơ, mấy chữ không nhiễm khói lửa nhân gian đều sắp viết hết lên mặt rồi, làm người ta cảm thấy nếu so đo với cô ta thì chính mình có bệnh.

“Sắp thi rồi.” Giản Tĩnh đánh gãy câu chuyện.

Bạn gái Kim nhìn cô rồi khẽ hừ một tiếng: “Thi thì đã làm sao? Ồ đúng rồi, cô cần phải thi cho tốt, chỉ có điều có thể thi lên được hay không... Hừ, còn tùy số mệnh.”

Xuất phát từ tâm lý đè nén vi diệu nào đó, cô ta càng nói thì càng cất cao giọng, đến cuối cùng tất cả người bên cạnh đều nghe thấy, lần lượt nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc.

Giản Tĩnh cảm thấy kỳ lạ, cũng không thèm để ý đến cô ta nữa.

May là đúng lúc này giáo viên bước vào, tuyên bố quy tắc thi cử: “Nhìn rõ tên khoa trên đề thi, đừng cầm nhầm đề của các chuyên ngành khác, thời gian thi từ tám giờ đến mười giờ, viết xong có thể nộp bài thi trước.”

Ông ấy phát từng đề một, đối chiếu bài thi với tin tức trên vị trí ngồi, sau khi xong việc trở về ngồi trên bục giảng, vắt hai chân rồi bắt đầu xem tiểu thuyết.

Giản Tĩnh lật đề thi, hầu như đều là những đề cô đã từng ôn tập, không khó để trả lời.

Cô lấy túi đựng bút, lôi ra chiếc bút mực nước Montblanc Tolstoy mình hay dùng, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét, không biết hôm nay sẽ gặp được bạn gái của cậu ấm nhà giàu kia, sớm biết thì cô đã mang theo chiếc Hugo kia đi.

Như vậy mới có thể nói: “Ngại quá, túi xách của cô còn không đắt bằng chiếc bút của tôi đâu.”

Vừa nghĩ như vậy chính cô cũng cảm thấy vui vẻ, sau đó lắc đầu đặt bút viết họ tên.

‘Xoạt, xoạt, xoạt’, trong phòng thi vô cùng yên tĩnh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bạn gái Kim đột nhiên đứng lên nộp bài. Tư thế của cô ta rất ngầu, vỗ bài thi lên bục giảng rồi giẫm lên giày cao gót rời khỏi.

Dáng vẻ này như thể đã nắm chắc chỉ tiêu trong tay vậy.

... Có lẽ nên bỏ bớt chữ như thế nhỉ?

Giản Tĩnh nghĩ thầm trong lòng nhưng lại không để trong lòng, tiếp tục giải đề.

Số chữ trong đề của khoa tiếng Trung khá nhiều, cô viết xong đã gần mười giờ. Thầy giáo thu đề nhìn thấy tên của cô, mỉm cười nhắc nhở: “Trước mười hai giờ sẽ có kết quả thành tích, nhớ xem di động đấy.”

Giản Tĩnh hơi ngạc nhiên mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ, cám ơn thầy.”

Lẽ nào chỉ tiêu thật sự đã được nội bộ quyết định rồi sao? Trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ nhưng lại không dám chắc chắn. Chỉ có người trong nhà mới biết chuyện của bản thân, trước giờ cô chưa từng móc nối quan hệ với giáo viên, dù thế nào cũng không đến lượt cô.

Có lẽ người ta thấy cô quen mặt mà thôi. Giản Tĩnh vừa ngẫm nghĩ vừa lao tới quán cà phê ở bên cạnh trường học.

Cô cần phải uống cà phê để kéo dài sinh mệnh.

Giản Tĩnh uống hết một cốc cà phê Mocha nóng xuống bụng, hơi lạnh hít vào từ trong phòng học mới tan đi gần hết. Cô nghĩ một lát rồi quyết định không đi căn tin dùng bữa mà ăn tạm bữa trưa ở quán cà phê luôn.

Cô gọi một phần mì Ý và canh, sau đó lướt Weibo.

Các fan cực đoan không ngừng gây chuyện.

Công ty của Giang Bạch Diễm công bố thanh minh, giấu đi thời gian, địa điểm, liệt kê ra những hành vi cực đoan của những người hâm mộ đã làm, yêu cầu fan theo đuổi thần tượng một cách lý trí, duy trì khoảng cách.

Khó tránh khỏi việc fan oanh động, nhưng thật ra lại đè ép được những lời đồn Thái Đồng Nhi yêu đương trước kia xuống.

Giản Tĩnh nghi ngờ đây là bút tích của Khâu Lâm. Cô không muốn để bên Thái Đồng Nhi tự dưng chiếm được hời.

Giới giải trí thật là đao quang kiếm ảnh giết người không thấy máu.

“Món salad hoa quả của nhà này làm cũng không tệ, là một nhà có thể ăn duy nhất ở gần trường học.” Giọng nói kiêu ngạo của bạn gái Kim vang lên ngoài cửa.

Sau đó là tiếng khuyên nhủ của Trình Gia Hữu: “Lúc nào cũng ăn salad không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Người ta giảm béo mà.” Bạn gái Kim đã bước vào bên trong.

Giản Tĩnh nhìn thoáng qua, phát hiện không chỉ có hai người họ đến ăn cơm, mà phía sau còn một đám người của hội sinh viên đi cùng. Đều là những người quen thuộc như Triệu Tuyền, Lưu Khải, cũng có một gương mặt xa lạ.

Quán cà phê lập tức sôi động hẳn lên.

Bọn họ chiếm lấy cái bàn lớn nhất rồi gọi vài món.

Ngày thường Triệu Tuyền rất hay nói chuyện, hôm nay lại bày ra dáng vẻ lười biếng, còn Lưu Khải vẫn ranh ma như trước, thỉnh thoảng lại làm trò, chọc cho bạn gái Kim tươi cười đầy mặt: “Tôi là anh em lớn lên từ nhỏ với Gia Hữu, tôi nói cho cô biết, thời cấp ba cậu ấy lúc nào cũng làm ra vẻ, buổi sáng mỗi ngày đều dậy sớm trước mười phút chỉ vì mái tóc của mình.”

Bạn gái Kim nghe được rất vui vẻ, thường xuyên mỉm cười: “Hóa ra anh vẫn còn có những lúc như vậy hả?”

Trình Gia Hữu nói một câu: “Đều là chuyện đã qua rồi.” Tay bận rộn rót đồ uống cho cô ta, rồi bể đũa chăm sóc tận tình chu đáo.

Bạn gái Kim ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta, thấy anh ta chăm sóc mình như vậy cười tươi như hoa nở.

Giản Tĩnh không để trong lòng tiếp tục dùng bữa trưa. Khoảng mười một giờ, tin tức thông báo của trường đã được gửi đến, báo cho cô rằng đã thông qua kỳ thi viết, hai giờ chiều đi đến phòng học nào đó thi vấn đáp.

Bên ngoài trời lạnh lại có mưa phùn, nào có thoải mái bằng nghịch di động trong quán cà phê chứ.

Giản Tĩnh bèn yên tĩnh ngồi trên sô pha, chờ đến hai giờ chiều.

Quá trình vấn đáp không cần phải nói nhiều, nói là suôn sẻ không bằng nói nhàm chán thì đúng hơn. Mấy giáo viên gần như không hỏi bất cứ câu hỏi có liên quan chuyên ngành nào, chỉ trò chuyện cùng cô.

Sau đó phần thi kết thúc, hơn nữa bày tỏ thái độ rất rõ ràng, không nói cái gì mà ‘trở về chờ tin tức’ mà trực tiếp nói hai vị giáo sư nào đó đều cảm thấy cô không tồi, em trở về cứ suy nghĩ cho kĩ càng.

Thế nhưng lại trực tiếp bảo cô chọn giáo viên.

Giản Tĩnh bắt buộc phải suy đoán, sự đãi ngộ này hẳn là có quan hệ với danh tiếng ngày càng tăng của mình, trường học cũng cần một sinh viên có chút tiếng tăm như cô để làm rạng rỡ thêm.

Coi như hai bên cùng có lợi nhỉ.

Khoảng hai rưỡi thì phần thi vấn đáp kết thúc, lúc này mà trở về nhà thì vẫn còn sớm nên đi đến hiệu sách trước. Động tác của Thần Tinh rất nhanh chóng, trên kệ bày của các hiệu sách lớn đã in ra biểu ngữ ‘tác phẩm kết thúc sự nghiệp của tác giả Điền Tâm, Nước mắt của cô gái báo thù’.

Giản Tĩnh nghĩ tới Hạ Tinh không khỏi thở dài một tiếng, bỏ tiền mua quyển sách này.

Trong hiệu sách có tiệm cà phê, cô vừa nhâm nhi cà phê vừa xem sách, bất tri bất giác đã đến năm giờ chiều.

Giáo viên hướng dẫn gọi điện đến.

Cô ấy nói: “Giản Tĩnh, em lập tức tới trường một chuyến.”

Giãn Tĩnh tò mò: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Em đến rồi sẽ biết.” Giọng điệu của giáo viên hướng dẫn hơi cứng ngắc một chút.

Cô cảm thấy kỳ lạ, mờ mịt quay trở lại trường học.

Ngay khi cô vừa bước vào trường, hệ thống xuất hiện.

[Hệ thống: Tuyên bố nhiệm vụ mới]

[Tên nhiệm vụ: Vụ mưu sát kỳ lạ ở vườn trường]

[Miêu tả nhiệm vụ: Nữ sinh con nhà giàu Kim Mỹ Tiêm rơi xuống nước mất mạng, những người từng tiếp xúc với cô ta trong ngày hôm nay đều bị nghi ngờ, cô cũng không ngoại lệ. Mời mau chóng hỗ trợ cảnh sát điều tra chân tướng.]

[Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công khen thưởng 20 điểm giá trị dũng khí, thất bại giá trị danh tiếng bị giảm bớt.]

[Ghi chú: Giá trị danh tiếng tạm thời bị đóng băng, mức độ giới hạn cũng tạm thời không được mở ra.]

Giản Tĩnh kinh ngạc: ‘Tại sao bạn gái Kim chết lại muốn khấu trừ giá trị danh tiếng của mình thế?’

Không, bạn gái Kim đã chết rồi ư?

Không chỉ đã chết còn gây ra oanh động, rất nhiều sinh viên đều nhìn thấy. Trường học phản ứng nhanh chóng, lập tức phong tỏa tin tức và báo cảnh sát. Mà đối với loại vụ án ảnh hưởng ác liệt đến xã hội này, hiệu suất làm việc của cảnh sát cực kỳ cao, một tiếng đồng hồ đã đến hiện trường.

Sau khi đi tra tất cả những người bị tình nghi đều được trường học gọi tới, tụ tập trong phòng hiệu trưởng.

Trình Gia Hữu, Triệu Tuyền, Lưu Khải, cùng ba gương mặt xa lạ còn có cô, tổng cộng bảy người.

Những người quen biết cô cũng rất bất ngờ, nhất là Trình Gia Hữu ánh mắt khẽ xoay chuyển như muốn nói lại thôi.

Giản Tĩnh lại không hề nhìn bọn họ mà hỏi một người quen: “Liên quan gì đến tôi thế? Tại sao tôi cũng bị nghi ngờ?”

Quý Phong cười tủm tỉm rồi giở giọng quan liêu: “Sao cô lại cảm thấy mình không đáng nghi chứ? Chỉ là mời cô đến hỏi một chút tình huống thôi.”

Giản Tĩnh: “Cút.” Tin anh mới có quỷ.

“Hôm nay cô có từng gặp Kim Mỹ Tiên không?” Tên Quý Phong này không phải là thứ gì tốt đẹp, cứ bàn đến vụ án là không nể thân quen, moi lời cô: “Ồ chính là bạn gái của bạn học nam kia.”

Giản Tĩnh mới không mắc lừa anh ấy: “Người chết như thế nào vậy?”

Quý Phong: “Hôm nay các cô có gặp mặt không?”

“Là chuyện khi nào?” Giản Tĩnh hỏi.

“Chậc.” Dạ dày anh ấy đau quá: “Sao cô lại trở nên khó đối phó thế hả?”

Phụ nữ thật là hay thay đổi.

Giản Tĩnh trừng mắt với anh ta, cô thật sự không rõ rốt cuộc Kim Mỹ Tiên đã chết như thế nào, thế nhưng lại liệt cô - người không nói được mấy câu vào danh sách nhân vật tình nghi.

“Vậy anh cảnh sát.” Trình Gia Hữu không biết họ nói cái gì, nghi ngờ bước lên trước giải vây: “Tôi cho rằng Giản Tĩnh không hề liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay.”

Quý Phong nhắc nhở đầy thân thiện: “Bạn học, ‘cậu cho rằng’ lại không phải là chứng cứ vắng mặt có sức thuyết phục gì cả, cậu có bằng chứng khác không?”

Trình Gia Hữu bỗng nghẹn lời.

Giản Tĩnh cúi đầu lướt di động, cuối cùng biết được ngọn nguồn câu chuyện phiên bản dân gian qua lời kể của Tả Hinh.

Nghe nói khoảng ba bốn giờ chiều nay, bạn gái Kim và Trình Gia Hữu cãi vã một trận bên bờ hồ mà không biết vì lý do gì, tức đến mức đi lên cầu rồi sau đó cắm đầu xuống dưới.

Bạn học đi ngang qua lập tức nhảy xuống cứu nhưng lúc vớt được lên thì người đã không còn thở nữa.

Trình Gia Hữu cũng được coi là người nổi tiếng trong trường, xảy ra chuyện như vậy tất nhiên nhanh chóng bị người khác đăng lên vòng bạn bè. Trường học lập tức sắp xếp giáo viên hướng dẫn tới xử lý, yêu cầu học sinh không được đồn thổi bậy bạ nhưng đã quá trễ.

Mọi người đều nhìn thấy xe cảnh sát thì biết người đã chết.

Điều kỳ lạ là, sau khi cảnh sát tới lại gọi mấy vị học sinh đi, hình như sự việc không hề đơn giản.

Tả Hinh: [Bây giờ không có tin tức gì cả, không biết tình huống ra sao.]

Giản Tĩnh cũng cảm thấy kỳ lạ, cô hỏi Quý Phong: “Tại sao lại nghi ngờ tôi?”

 

Bình Luận (0)
Comment