Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 157

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit & Beta: Đòe
Ninh Mặc ngược lại cũng rất thông minh, vừa học đã biết, không cô phụ hắn dụng tâm lương khổ nghĩ tên để đặt cho nhóc con, tất nhiên là có dụng ý cả.

Dụng tâm lương khổ - 用心良苦 - yòng xīn liáng kǔ (lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại).

Chỉ khi nào có Ninh Mặc bên cạnh, hắn mới có thể cảm nhận được tính chân thật, dấu ấn sinh mệnh của Sầm Lễ.

Hắn giơ lên một tấm card, chỉ vào từ ngữ trên đó, hỏi, "Từ này đọc thế nào?"
"..." Ninh Mặc ngồi trên miếng đệm lót, trong tay nắm chặt xe lửa nhỏ, một bên trả lời.

Hôm nay thời tiết có chút âm u, Ninh Mặc mặc áo khoác vịt vàng nhỏ, vừa nãy đã ăn cơm trưa, bụng nhỏ no căng không kéo khóa lên được, chỉ có mặc kệ.

Bảo bảo đặc biệt thích mặc quần áo màu vàng, như vậy nhóc mới có thể nổi bật nhất trong dòng người đông đúc.

Ninh Mặc một tuổi rưỡi, đã biết làm thế nào để bộc lộ hết tài năng trước mắt mọi người.

Ninh Tu Viễn cầm lấy một tấm card khác, lại hỏi, "Vậy thì chữ này đọc như thế nào."
Ninh Tu Viễn ghép hai tấm card lại, mặt đầy chờ mong nhìn Ninh Mặc, Thế còn ghép chúng lại với nhau thì đọc ra sao??"
"Minh Minh..." Ninh Mặc cúi đầu, hai tay ngắn loạng choạng, không cẩn thận bẻ gãy bánh xe lửa, "Xe...không còn..."
"Daddy sai." Ninh Mặc có khi trí nhớ rất tốt, có khi trí nhớ lại rất kém, nhóc còn nhớ rõ lúc ở công viên, daddy từng nói, đều do daddy sai.

Ninh Tu Viễn đứng dậy đi cầm chổi lông gà.


Người hầu đang quét tước vệ sinh, thấy một màn này, chỉ sợ Ninh Tu Viễn sẽ đánh Ninh Mặc, vội kêu một tiếng,"...!Thiếu gia!!"
Ninh Tu Viễn bực bội nhíu mi, hắn chỉ muốn đặt chổi lông gà snag một bên cho gọn thôi! Cùng lắm cũng chỉ dọa Ninh Mặc chút thôi, mấu chốt là Ninh Mặc từ nhỏ đã lười học, nhiều lần trốn tránh trách nhiệm.

Thế nhưng nhận biết mặt chữ rất nhanh, cũng không biết là giống ai nữa.

Bảo mẫu đã sớm coi Ninh Mặc như con mình, thấy Ninh Tu Viễn đen mặt, tiến lên chắn trước Ninh Mặc nói, "Tiểu thiếu gia vẫn chỉ là trẻ con, ngài không nên quá hà khắc."
Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nói, "Tôi hà khắc lúc nào??"
Ninh Mặc ở sau lưng bảo mẫu hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt bi thương nói, "Hu hu hu...!Bảo bảo muốn ăn quả quả...nhưng...daddy không cho..."
Giữa trưa Ninh Mặc ăn một chén cháo bột lớn, sau đó lại chạy đến bàn ăn cầm một trái dâu tây lớn, gặm được nửa quả, đã bị hắn tịch thu.

Mục đích là để giải bớt cơn thèm ????:
bi-bat-ve-sau-nay-sinh-con-cho-han-157-0
Lúc ấy Ninh Mặc đã no lắm rồi, tử vây cuồn cuộn, căng tròn bụng.

Hắn cũng không biết vì sao Ninh Mặc lại có sức ăn tốt đến vậy, đặc biệt thích ăn, nhéo một tay thịt, Sầm Lễ ăn nhiều đồ bổ như vậy nhưng vẫn gầy nhom, đều là bởi vì truyền hết chất dinh dưỡng sang cho Ninh Mặc sao?
Nói như vậy, Ninh Mặc liền bụm tay che miệng.

Ninh Tu Viễn trông thấy, một bàn tay cầm lấy chổi lông gà, nghiêm nghĩ nói, "Bỏ tay ra."
"..." Ninh Mặc thế mà thật sự bị Ninh Tu Viễn dọa cho sợ, chu cái miệng nhỏ lên, thả tay đang che miệng xuống, không quá hai giây, liền "Oa" một tiếng, khóc rung trời.

Vừa cất tiếng khóc, làm cho bảo mẫu đau lòng không thôi, ngày thường bảo mẫu sẽ không bao giờ nói gì quá nặng lời, nhưng Ninh Mặc là bảo bảo cô dõi theo tường ngày.

"Thiếu gia, nếu hiện tại ngài không thể đối xử tốt với tiểu thiếu gia, chỉ cần lúc nào đó xảy ra chuyện không thể vãn hồi, tới khi đó ngài sẽ phải hối hận?" Bảo mẫu ôm lấy Ninh Mặc, vỗ vỗ lưng nhóc con dỗ dành.

"Cô nói cái gì cơ?" Ninh Tu Viễn lạnh mặt hỏi.

Bảo mẫu không dám mở miệng, chỉ cấm lấy khăn ướt, lau nước mắt nước mũi cho Ninh Mặc.

Quả thật tính tình Ninh Tu Viễn hơi quá khắc nghiệt, cũng không màng đến chuyện Ninh Mặc còn chưa đến hai tuổi, ở độ tuổi này, chưa thể tới nhà trẻ.

Ninh Mặc vừa khóc vừa thở hổn hển, nhóc lại nghĩ tới những lúc chơi với đám bạn, ai cũng đều có mẹ ôm ôm, nhưng nhóc thì chỉ có một daddy nghiêm khác khí tính hay dạy dỗ, hơn nữa hay bận công việc, thời gian ở bên nhóc chỉ có buổi tối, lúc ấy, bảo bảo cũng đã sớm ngủ rồi.

"Ô hu hu...Con không cần daddy...con muốn mẹ..." Ninh Mặc một bên khóc nức nở, một bên tự đứng lên, bảo bảo muốn đi tìm mẹ.

Trước kia Ninh Tu Viễn cảm thấy, lời nói của mình rất thành công, nghĩ muốn gì sẽ có đó, rất ít khi hắn muốn mà không chiếm được.

Hiện giờ hắn cảm thấy, bản thân sống thật thất bại.


Ninh Mặc chân ngắn nhỏ chạy không thoát, nhóc chạy được hai bước thì Ninh Tu Viễn bế nhóc lên.

"..." Ninh Mặc giãy chân, không muốn để hắn bế.

"Daddy lừa bảo bảo....mẹ không thích bảo bảo."
Ninh Tu Viễn cầm lấy khăn giấy bảo mẫu đưa, lau nước mắt trên mặt Ninh Mặc, "Tiểu Mặc ngoan, đồ chơi hỏng rồi, daddy lại mua cho con cái mới được không?"
Ninh Mặc vừa khóc, dường như là khóc hết nước mắt đã tích lũy mấy ngày nay, cũng đã khuya muộn, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người nóng ran.

Ninh Tu Viễn vội vàng bế Ninh Mặc tới bệnh viện, nghe bác sĩ nói tình huống của Ninh Mặc không quá nghiêm trọng, qua hai ngày là giảm sốt, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hiện giờ Ninh Mặc còn chưa đến hai tuổi, cũng đã biết gọi hỏi mẹ, chờ tới lúc đi học, nếu phải họp phụ huynh, hắn nên làm gì đây...!
Trừ bỏ thân sinh, thì còn ai có thể gần gũi máu mủ với Ninh Mặc như vậy, huống hồ, hắn cũng không tính đi tìm người khác.

Ninh Tu Viễn ngồi đợi bên ngoài hành lang bệnh viện, trong lòng đầy phiền muộn.

Bảo mẫu ở lại bệnh viện chăm sóc cho Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn lái xe rời đi, đã nhờ người đi điều tra, hắn biết nhà Kiều Nguyên ở thành phố L.

Kiều gia mở chi nhánh ở thành phố L, có thể hô mưa gọi gió.

Hiện giờ Kiều Nguyên, là nhị công tử nhà họ Kiều, lớn lên trong hoàn cảnh giàu có, không cần bất cứ sự trợ giúp nào từ hắn cả.

Nhưng đây cũng là người mà hắn ngày đêm mong nhớ, hình nền điện thoại, ví tiền, chỉ cần là nơi có thể ký thác mọi sự tưởng niệm của hắn, tất cả đều sẽ là ảnh chụp người này.

Ninh Tu Viễn dừng xe bên bồn hoa, mở cửa sổ xe, hút một điếu thuốc.

Hắn từ lâu đã bỏ thuốc, sau khi biết Sầm Lễ mang thai.

Bao này hắn mua lúc đi trên đường, hút được gần một nửa, biết rõ đêm đã khuya, hắn cũng không có khả năng bắt gặp được người mình thương nhớ.


Như bây giờ, thì đã là gì đâu?
Ninh Tu Viễn cười cười.

Cách đó không xa một chiếc xa đỗ lại, Ninh Tu Viễn thấy hai người từ trên xe bước xuống, dựa nhau rất gần.

Hắn đơ người, rồi sau đó dập tắt ngay điếu thuốc còn đang hút dở.

Hình như tối nay Kiều Nguyên có buổi xã giao, uống nhiều rượu say mèm, phải nhờ trợ lý lái xe đưa cậu về nhà.

Trợ lý đang muốn đỡ Kiều Nguyên lên lầu, Ninh Tu Viễn liền tiến lên trước, ôm Kiều Nguyên vào trong lòng, trầm giọng nói, "Để tôi dìu em ấy lên cho, cậu có thể đi rồi."
*******
Aiyaaaa tôi đã trở lại rồi đâyyyyy.

Sau hai tuần lú đầu với kì thi tôi đã trở lạiiiii, cuối cùng cũng đã bớt đi gánh nặng, xong kỳ 1 là nhẹ người hẳn bước sang kì hai chỉ cần học khối thi thôi hí hí.

Tính ra, định mai mới up chương mới nhưng mai mất điện cả ngày
(;ŏ﹏ŏ) nên tôi phải up trước cho mọi người một chương.

Tôi tính ngủ bù nốt cả ngày mai vì thật sự rất mệt nhưng nghĩ để mọi người phải chờ hai tuần rồi nên tôi lại ngồi edit tạm 1 chương (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
Tự dưng edit thấy ngượng ngượng tay, sượng trânヽ ( ꒪д꒪)ノ).

Bình Luận (0)
Comment