Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 234


Ánh sáng cũng không rọi vào hắn.
Nên nói gì đây?
Em ấy sẽ không bao giờ gặp phải một kẻ khốn nạn giống như mình, và...!Hiện tại em ấy đang sống rất tốt.
Là một trong những người thừa kế của nhà họ Kiều, e rằng xung quanh sẽ không thiếu người, cho dù là quan hệ bình thường, cũng không tới lượt hắn can thiệp vào.
Trước kia Sầm Lễ cho dù nhà nghèo cũng không bao giờ thiếu người thích cậu, hồi cấp ba khi nghe đám con gái nói về cậu, hắn chỉ chi rằng người này quá lạnh lùng, tâm tư đều tập trung vào việc học hành.

Sầm Lễ thường xuyên qua lại với Hạ Lộ, nếu không do hắn nhảy bổ vào, có lẽ họ đã hẹn hò từ lâu rồi.
Quả thật là một đôi trai tài gái sắc khiến người ta ghen tị.
Nhưng Ninh Tu Viễn không hào phóng như hắn thường nghĩ, hắn vẫn không thể chấp nhận việc Kiều Nguyên ở bên người khác, nghĩ rằng từ nay về sau Kiều Nguyên sẽ có một gia đình hạnh phúc với người khác và chẳng liên quan gì đến hắn, trong lòng hắn tràn ngập nỗi đau như vạn tiễn xuyên tim, dù còn có Ninh Mặc thì cuộc sống của hắn vẫn ảm đạm, thay vào đó hắn thường nghĩ về quãng thời gian chung sống với Kiều Nguyên.
Vạn tiễn xuyên tim : ngàn mũi tên đâm xuyên tim.

Quá tốt đẹp thì luôn có độc, hắn sẽ đắm chìm mãi trong khoảng thời gian đó như bị trúng độc, không bao giờ dứt ra được.
Khóe mắt Ninh Tu Viễn ươn ướt, đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, sợ rằng là chưa gặp phải thời điểm đau lòng đến như vậy.
Thuộc hạ bên cạnh có chút hoảng hốt, dù sao anh ta cũng chưa bao giờ thấy bộ dàng này của Ninh Tu Viễn, vì sợ Ninh Tu Viễn nghĩ đến chuyện hủy thi diệt tích, bọn họ cùng tìm lý do đi ra ngoài đứng đợi.
Hủy thi diệt tích : Việt người xóa dấu vết.
Sống nhiều năm như vậy, Ninh Kỳ khi còn nhỏ đã đánh vào lòng bàn tay hắn vì tội không nghe lời, cả ngày bị phạt đứng bên ngoài, hắn bướng bỉnh không thèm xin tha nửa lời.

Mấy ngày hắn bị sốt cao, mọi người trong nhà đều cuống cuồng lên sau cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu trong suốt chặng đường trưởng thành và không ai có thể kiểm soát hắn.

Từ thời học tiểu học cho đến khi lên đại học, hắn là một kẻ bắt nạt có tiếng trong trường.

Ninh Tu Viễn thường xuyên trốn học.

Tin tức về chuyện hắn đánh nhau trong trường, đánh ai phải nhập viện, và ai bị đánh được đăng lên như cơm bữa.
Sói dù hung dữ đến đâu cũng sẽ có người mềm lòng giúp đỡ.
Ninh Tu Viễn trong đầu nghĩ nghĩ vài câu, nhưng cuối cùng lại không nói gì, im lặng nhìn Kiều Nguyên.
Mỗi giây, hắn cũng muốn chia nhỏ ra thành nhiều phút để sử dụng, nhưng hắn không thể làm gì được, chỉ có thể yên lặng nhìn người trước mặt, ngay cả một cái ôm đơn giản, chắn cũng sợ làm mất lòng đối phương.

Kiều Nguyên nâng cổ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, nói, "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi."
"...!Được.." giọng nói Ninh Tu Viễn khàn khàn, cổ họng khô khốc.
Toàn bộ quá trình Kiều Nguyên đều rũ mắt, không thèn nhìn thẳng vào hắn một giây nào.
Ngay cả nhìn....!Cũng cảm thấy ghê tởm sao?
Ninh Tu Viễn cảm thấy trong lòng chua xót, hắn nói với Kiều Nguyên, “Anh bảo Tiểu Trương đưa em về."
"Ừm."
Ninh Tu Viễn vẫn đang mơ tưởng trong đầu, có nên bước lên nắm cổ tay Kiều Nguyên, nói cho đối phương biết mình bất đắc dĩ như thế nào, và nói cho cậu biết ...!Hắn cảm thấy hối hận ra sao suốt mấy năm qua, vào lúc nửa đêm hắn trằn trọc trở mình, không ngủ được, không thể tập trung vào bất cứ việc gì đang làm, đôi khi cơn đau đầu như muốn hành hạ và những bóng ma thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt.
Còn Ninh...!Ninh Mặc thật sự rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Chỉ khi gặp Kiều Nguyên, Ninh Mặc mới trở nên ngoan ngoãn, một mình ngoan ngoãn chơi đồ chơi, sau đó vươn bàn tay ngắn ngủi của mình ra cho Kiều Nguyên ôm, có lần hắn nói với Ninh Mặc rằng nếu con còn tăng cân nữa thì ba nhỏ sẽ không ôm con nữa đâu.

Thật hiếm khi Ninh Mặc không ăn cháo ngày hôm đó, thậm chí sau bữa ăn nhóc con còn không ăn trái cây.
Chỉ cần hắn có thể tiếp tục bù đắp những lỗi lầm năm xưa, cho dù bây giờ Kiều Nguyên có yêu cầu hắn nhảy từ cửa sổ xuống, hắn sẽ làm ngay mà không nói một lời nào ...

Nhưng không có chuyện nếu như.
Ninh Tu Viễn đưa Kiều Nguyên xuống lầu, nhìn Kiều Nguyên ngồi vào ghế sau rồi mới đóng cửa xe.
Trước khi đóng cửa xe, hắn nói một câu tạm biệt, nhưng Kiều Nguyên không đáp lại lời của hắn.
Có lẽ, Kiều Nguyên không muốn gặp lại hắn.
Thời điểm xe khởi động mây, toàn thân hắn căng chặt.
Có người đứng bên cạnh hỏi anh: " Ninh tổng, sao ngài không đưa cậu ấy đi, còn để Tiểu Trương lái xe nữa."
Hắn cũng muốn...muốn dành nhiều thời gian ở bên Kiều Nguyên, nhưng điều đó không phải hắn muốn là được.
Xe dần dần khuất khỏi tầm mắt của hắn, hai mắt hắn đỏ hoe, không còn giả vờ bình tĩnh nữa, quay lưng lại, trước mặt là một bức tường.
Bọn thuộc hạ bên cạnh không ai dám đi qua quấy rầy hắn, trong không khí yên tĩnh có tiếng khóc nghẹn ngào.

Bình Luận (0)
Comment