272: Muốn Chăm Sóc Cho Em
Edit & Beta : Đòe
Cơ thể mẫn cảm khi bị vờn đùa sẽ sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, nỗi e thẹn xấu hổ dâng lên khiến Kiều Nguyên bật khóc nức nở, lấy gối che mặt lại.
Như muốn giấu nhẹm bản thân đi.
“Có chỗ nào không thoải mái, em phải nói với tôi, tôi sẽ dừng lại.” Ninh Tu Viễn cúi người xuống, hôn nhẹ lên bụng cậu.
Kiều Nguyên không dám phát ra một tiếng nào.
Ninh Tu Viễn lấy cái gối đang che mặt Kiều Nguyên ra, người nằm dưới thân hắn đang ngẩn người, ánh mắt mê mang liếc xéo hắn một cái, vài sợi tóc ướt đẫm rũ xuống trán, gương mặt đỏ hồng.
Chứng kiến cảnh tượng này, hắn thiếu chút nữa đã không kìm nổi mình.
Ninh Tu Viễn nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương nói,"...!Thật ra thì hai người yêu nhau làm chuyện thân mật cũng rất bình thường, nếu không trên thế giới này, cũng sẽ không có mấy ai muốn tìm một người mình thích cùng ở bên nhau, thích một người, sẽ muốn ôm người ấy, hôn người ấy.......”.
Ninh Tu Viễn trộn lẫn tất cả suy nghĩ của mình vào trong đó, “Ai cũng có cảm xúc của riêng mình, giống như tôi thích em, sẽ luôn muốn gần gũi em hơn."
Ánh mắt mê ly của Kiều Nguyên lóe lên chút tia sáng, hơi cau mày lại, vươn tay đẩy Ninh Tu Viễn ra, “Anh lảm nhảm nhiều như vậy, thì cút ra ngoài cho tôi."
Điều này không phải là đang ám chỉ hắn cần làm chuyện gì đó sao ???
Ninh Tu Viễn nhanh chóng cởi hết quần áo của mình ra, còn sợ Kiều Nguyên bị cảm lạnh, thử xem độ ấm trong phòng có đủ hay không, bởi vì vào mỗi cuối tuần hắn đều đến phòng tập luyện, eo cơ săn chắc, Kiều Nguyên lơ đãng nhìn liếc qua, rồi sau đó trầm mặc cúi đầu xuống nhìn phần bụng nhô lên của mình.
Khi Ninh Tu Viễn chuẩn bị sấn tới, Kiều Nguyên không hài lòng nói, “Đừng chạm vào tôi."
Ninh Tu Viễn: "..."
Ninh Tu Viễn hoàn toàn không biết mình đã làm sai ở đâu, rõ ràng là mấy giây trước Kiều Nguyên đã đồng ý cho hắn gần gũi rồi, dấu vết cơn khát dục trên mặt vẫn chưa phai mờ, nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt với hắn.
Ninh Tu Viễn hỏi.
.....!Đối phương hỏi như thế, giống như đang vô cớ gây sự với cậu vậy.
Kiều Nguyên lạnh mặt nói, “Anh đã làm gì, chính mình cũng không biết sao?”
Ninh Tu Viễn hoàn toàn ngớ người.
Hắn sao có thể đoán ra được, là vì Kiều Nguyên nhìn thấy cơ bụng của hắn, rồi lại so sánh với bụng nhỏ nhô lên vì đang mang thai của cậu.
Rất không cam lòng.
Cùng là đàn ông, dựa vào cái gì Ninh Tu Viễn là có thể giữ dáng tốt như vậy, còn thuộc kiểu mặc quần áo thì trông gầy gò cởi ra thì toàn cơ bắp, muốn làm gì thì làm nấy, ra cửa cũng không phải băn khoăn, bản thân cậu đã mang thai lại còn phải chịu nhiều áp lực đau đớn, đến cửa cũng không dám bước ra ngoài.
Có lẽ là vì đang mang thai, cảm xúc càng không dễ ổn định, Kiều Nguyên cầm lấy gối ném về phía Ninh Tu Viễn, nói, “Cút ra ngoài cho tôi."
Ninh Tu Viễn "..."
Ninh Tu Viễn ngu người luôn.
Đến quần áo hắn cũng cởi rồi, ngay lúc này mà Kiều Nguyên lại bảo hắn cút đi ?
Chẳng lẽ theo ý của Kiều Nguyên là hai người nhìn thân thể của nhau rồi tự tưởng tượng ra sao ?
Là một nam gay thẳng thắng, Ninh Tu Viễn hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Kiều Nguyên.
Hắn thậm chí còn vô thức đứng thẳng người, eo bụng cùng tuyến nhân ngư càng lộ rõ trước mắt Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên càng thêm tức giận, “Cút đi."
Ninh Tu Viễn nói.
Hắn không biết, cũng không dám hỏi, dù sao thì hắn cứ nhận sai về mình là được rồi.
....!Kiều Nguyên rất ít khi nhìn thẳng người Ninh Tu Viễn, trước kia là bị đối phương cưỡng bách, huống chi cậu không hề có chút suy nghĩ dư thừa nào về đồng tính, bây giờ Ninh Tu Viễn không biết xấu hổ mà show thân thể trước mặt cậu, Kiều Nguyên mới vỡ lẽ, hóa ra cơ thể đàn ông cũng có thể là như vậy.
Cậu rất ít khi rèn luyện cơ thể, lúc còn đi học phần lớn thời gian đều vùi mình trong sách vở, nhiều nhất là vươn tay duỗi vai trong tiết thể dục, nhà trường tổ chức đại hội thể thao, trong lớp chẳng còn bóng người, chỉ có mình cậu ngồi lại trong lớp yên tĩnh làm bài tập cùng luyện đề.
Cậu không dám buông thả, chỉ sợ thành tích rớt hạng, cậu biết rõ mẹ đã vì mình mà trả giá quá nhiều, cũng không muốn mẹ phải buồn lòng.
Nỗi buồn bực vơi đi, trái lại Kiều Nguyên không dám đối diện với Ninh Tu Viễn.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, đầu cúi xuống, cậu muốn đuổi Ninh Tu Viễn đi ra ngoài, nhưng đối phương lại chẳng biết xấu hổ sấn sổ lại gần cậu, còn hôn lên mu bàn tay cậu nữa.
Lần trước lúc ở trang viên, Kiều Nguyên bị người ta bỏ thuốc hãm hại, cho nên không nhớ rõ cụ thể chuyện xảy ra như thế nào, bay giờ cậu lại rất tỉnh táo, cảm nhận được phản ứng đáng xấu hổ của cơ thể mình, mặt đỏ bừng lên.
Ninh Tu Viễn rất cẩn thận, tránh không đè lên bụng Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên ngẩng cổ, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, giống như đang khóc vậy, Ninh Tu Viễn hôn lên giọt nước mắt ấy, dịu dàng hỏi, “Có đau không em ?"
Lúc này, Kiều Nguyên thật sự không muốn bắt chuyện với hắn.
Ninh Tu Viễn nói,"...!Kiều nguyên, sau này hãy để tôi chăm óc cho em, nhé ?"
Kiều Nguyên trầm mặc không nói.
“Được không em?” Ninh Tu Viễn lại hỏi.
Rõ ràng là loại câu hỏi này không có ý nghĩa gì, nhưng Ninh Tu Viễn chỉ thích có như vậy, như thể hắn muốn nghe câu trả lời khẳng định từ chính miệng Kiều Nguyên nói ra.
*****
Edit & Beta : Đòe
"Có ba ở bên cạnh thì càng có lợi cho sự phát triển của đứa nhỏ, vì sức khỏe của em rất yếu nên cần người ở bên chăm sóc."
..... Nói giống như nếu cậu không đồng ý, Ninh Tu Viễn sẽ lập tức rời đi ngay.
Mặt Kiều Nguyên đỏ bừng, vì vốn là một người đàn ông lại gần gũi với một người đồng giới khác cho nên ít hay nhiều cũng cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ vì đang trong đoạn thời gian mang thai, cơ thể không giống như trước thế nhưng cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là có chút thẹn thùng với xấu hổ, không thể chịu đựng nổi, khiến cậu chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để chốn đi, cố tình Ninh Tu Viễn còn đang rủ rỉ bên tai cậu mấy vấn đề lung tung đó.
Tinh lực của Ninh Tu Viễn có thể nói là quá dồi dào, bị bỏ mặc ngần ấy năm, vất vả lắm mới được có được cơ hội, một giây thôi không muốn lãng phí, một bên tự thể nghiệm, một bên cố gắng thuyết phục Kiều Nguyên cho hắn.
Trước kia, Kiều Nguyên không phát hiện ra Ninh Tu Viễn có tật lải nhải nhiều như vậy.
Ninh Tu Viễn lắm miệng một câu, “Em cũng có phản ứng mà."
Kiều Nguyên thật sự không muốn nghe hắn nói chuyện, vươn tay chặn miệng Ninh Tu Viễn.
“Anh im miệng đi.” Kiều Nguyên nghiến răng gằn ra một câu.
Lòng bàn tay bị cái lưỡi trơn trượt liếʍ ɭáρ, Kiều Nguyên cuống quít muốn rút tay về, Ninh Tu Viễn nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cậu.
Kiều Nguyên khẽ ngẩng đầu lên lườm hắn một câi, đôi mắt ướt nước không có tình uy hiếp nào, giọt mồ hôi tinh mịn chảy dọc theo gương mặt rồi rơi xuống phần xương quai xanh, một hình ảnh hết sức quyến rũ.