*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit & Beta : Đoè
Bất giác thò tay kéo vạt áo lên rồi vói tay vào trong quần, vòng eo thon thả dường như chỉ cần hai tay là có thể ôm đủ, Ninh Tu Viễn cũng không có hành động gì vượt quá mức, nhìn Kiều Nguyên chuẩn bị từ chối mình, nhỏ giọng cầu xin nói, "Ngay cả khi không có dành phận... hiện tại hai ta cũng với như sống chung một mái nhà, đây là điều mà bao người thỉnh thường khác sẽ có, chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?"
Kiều Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ghé sát mặt tới gần.
"Tôi sẽ không để em phải mang thai thêm lần nào nữa." Ninh Tu Viễn lại nói,
Không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu bắt gặp ánh mắt trông mong của Ninh Tu Viễn đang nhìn cậu, đang vẻ khẩn cầu và đáng thương kia dường như khác hoàn toàn với hắn trước đây.
"Không ổn." Kiều Nguyên nói.
Ninh Tu Viễn dựa người vào sô pha, đột nhiên bị đẩy ngã về phía sau, Kiều Nguyên nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình gỡ ra, sau đó ôm eo hắn, trên gương mặt lạnh lùng ngày thường lộ ra vẻ mất tự nhiên, lại còn ra vẻ bình tĩnh nói,"Không ai là thánh nhân cả, nhưng em không thích bản thân quá mức thụ động."
Ninh Tu Viễn khó hiểu.
"Nếu hôm nay anh dám lộn xộn, vậy thì đừng mơ mộng đến sẽ có lần tiếp theo." Hình như hắn phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm, lo lắng nắm lấy góc áo mình, Ninh Tu Viễn nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng đáp lại, có lần trước làm ví dụ, lần này Kiều Nguyên cũng không trói hai tay hắn lại nữa, chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích cậu sẽ lập tức dừng lại ngay.
Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn suốt cả quá trình, Kiều Nguyên nhướn mày, sau khi cởϊ áσ cậu vươn tay chạm vào phần cơ bắp rắn chắc lông mày càng nhíu sâu hơn.
Ninh Tu Viễn nói, "Thường xuyên luyện tập chắc chắn sẽ được như vậy,...Lần sau em có muốn tập cùng tôi không??"
"Anh im đi."
"..." Ninh Tu Viễn ngoãn ngoãn ngậm miệng lại.
Sau khi cởϊ qυầи hắn ra vẻ mặt Kiều Nguyên càng thêm ghét bỏ rõ ràng, rèm cửa đã sớm được kéo vào, Ninh Kỳ thường gọi video cho họ lúc bảy hoặc tám giờ, vừa mới kết thúc, điện thoại yên tĩnh nằm trên bàn, dường như sẽ không còn ai đến quấy rầy hai người nữa.
Tìm hắn như vọt lên cổ họng, cho dù chuyện tốt tiếp theo sẽ xảy đến, Kiều Nguyên cũng sẽ chọn cách giảm bớt thế thụ động của mình hơn.
Ninh Tu Viễn có cảm giác như đang mơ.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Kiều Nguyên lạnh mặt nói, "Anh nhìn gì đó?"
".....Tôi thật sự không nghĩ rằng, em sẽ...." Ninh Tu Viễn nói lắp luôn rồi.
Kiều Nguyên một tay bị vai hắn, thở ra một hơi khí nóng, lớp mồ hôi mỏng dính ịn trên làn da trắng nõn, hai má ửng hồng, rất quyến rũ.
Giọng điệu lạnh lùng, "Chỉ là em không thích cảm giác bị người khác kiểm soát, tình cảm với anh cũng không sâu đậm."
... Ninh Tu Viễn cắn cắn môi, suýt chút nữa đã nói ra," Tôi cũng không muốn ép buộc em."
"Thật ra cũng chỉ là quan hệ thể xác, không có gì phải quan tâm, chẳng là thấy thù hận khi phải trải qua chuyện mà bản thân không muốn, nên mới dẫn đến quan hệ này."
Quan hệ thể xác, không có gì phải quan tâm!!??????
Ninh Tu Viễn lập tức cuống cuồng lên, nói, "Nhưng tôi chỉ làm loại chuyện này với mình em thôi,....."
"Phải không đây?" Kiều Nguyên hỏi lại.
Ninh Tu Viễn gật gật đầu, sợ Kiều Nguyên sẽ nói muốn đi tìm người khác.
Vất vả lắm mới nhịn xuống được, muốn nói chừng này lực thì chưa đủ, muốn nắm lấy ép Kiều Nguyên ấn xuống, nhưng đã được cảnh cáo từ trước là hắn không được cử động.
Tuy rằng thịt chân muỗi cũng là thịt, nhưng suốt cả quá trình Ninh Tu Viễn không có cơ hội chạm tay vào, Kiều Nguyên không có nhiều kinh nghiệm, động tác có chút luống cuống.
Thịt chân muỗi cũng là thịt ý nói "Thà rằng có chút ít còn hơn không có gì."
"..." Ninh Tu Viễn khẽ kêu một tiếng, sợ đối phương sẽ quên mất mình.
Kiều Nguyên nhặt áo khoác bên ngoài, lạnh lùng đảo mắt liếc hắn một cái, thấy hắn còn đang hưng phấn, nói, "Anh có thể động đậy rồi."
Ninh Tu Viễn đang muốn đứng dậy, một làn nữa ôm Kiều Nguyên vào lòng, ngay sau đó lại nghe thấy người đứng ở trước mặt mình nói, "Tự xử."
Dứt lời, Kiều Nguyên dường như thật sự không để ý đến hắn nữa, thẳng tiến không quay đầu, không lâu sau trong phòng tắm vâng lên tiếng nước chảy, cửa kính mờ mờ che khuất tầm mắt, Ninh Tu Viễn vẫn ngồi ngẩn người.
Mặc dù người ta nói rằng không thể tính dục quá độ, nhưng như này rất là quá đáng đó nha.
Kiều Nguyên thật sự bỏ mặc hắn ở đây, Ninh Tu Viễn có cảm giác như mình bị tra nam lợi dụng rồi vứt bỏ, đối phương chỉ lo bản thân được suиɠ sướиɠ, chuyện sau đó thì chẳng thèm quan tâm tới hắn.
Khi Kiều Nguyên bước ra khỏi phòng tắm, quần áo không mặc đã bước đến trêu ngươi hắn.
Dưới ánh mắt mong đợi của Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên đưa cho hắn một tờ giấy lau, nói, "Nhớ rõ lau khô, kẻo làm bẩn sô pha."
"Vừa rồi mới có một lần, căn bản không đủ nhét kẽ răng. Sớm hay muộn gì tôi cũng bị héo queo mất." Ninh Tu Viễn cực kỳ đáng thương.
"Vậy anh muốn thế nào?" Kiều Nguyên hỏi.
"3-5-7 tôi chủ động, 2-4-6 em chủ động, chủ nhật thì mình dành thời gian nghỉ ngơi...Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi như vậy cũng rất tốt."
Cũng không biết Ninh Tu Viễn dựa vào đâu mà dám nghĩ như vậy, Kiều Nguyên trực tiếp đi về phòng ngủ, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, vang vọng khắp phòng.
Ninh Tu Viễn cứ như vậy mà bị nhốt ngòi cửa, trong đầu vẫn đang tưởng niệm giây phút ngắn ngủi vừa nãy, nếu có thể nhân lên gấp 10 thì tốt rồi.
Giải quyết xong vấn đề của bản thân, đến phòng Kiều Nguyên cũng không bước vào được.
Ninh Tu Viễn tạm chắp vá một đêm ở phòng khách, trong lòng đang kế hoạch khi nào mới có thể cùng Kiều Nguyên chung chăn gối, khi nào mới có thể khiến Kiều Nguyên ép đòi hắn mỗi ngày, tốt nhất là mạnh bạo một chút, ép khỏi hắn cũng có thể tìm lý do giải thích được.
Kiều Nguyên ở lại thành phố H nửa tháng, sau khi giải quyết xong chuyện mà Kiều Ngạn để lại, gánh nặng trên vai cũng giảm bớt đi chút.
Cậu tới thăm gia đình cách vách bên cạnh lúc trước làm quen được, trước khi đi tới thăm nhà họ một chút, tựa như không thích mùi thuốc sát trùng và bộ dạng bệnh tật hiện tại của mình, người đàn ông gầy yếu đang nằm trên giường, ngày càng thích ngủ hơn.
Ngày hôm đó trạng thái của người ấy tốt hơn, còn cười nói vài ba câu với Kiều Nguyên.
"Rất hâm mộ cậu nha, thành tích vẫn luôn tốt như vậy, trước kia ngay cả cơ hội được học tập tôi cũng không có." Lúc trước vẫn còn đau đáu trong lòng, giờ đây đã có thể thoải mái nói ra.
"Không phải trong nhà cậu có một phòng sách sao?" Kiều Nguyên nói.
"Chuyện đó là sau này anh ấy sắp xếp."
Bởi vì Kiều Nguyên tới đây, người luôn túc trực bên cạnh anh cũng rời đi chút, vốn anh ta không có ý định rời đi, do dự một lúc, anh ta mới nói sẽ không đi quá 20 phút.
Lúc muốn nhưng lại chẳng thể có được, sau này anh cũng không còn nhiều tinh lực nữa, theo dòng thời gian trôi, dường như đã đi qua hơn nửa đời người.
Hiện giờ hầu như ngày nào cũng trải qua hết sức dằn vặt, người đàn ông cùng anh đến rất nhiều bệnh viện, chuyện công ty cũng không màng tới cứ luôn ở bên cạnh để chăm sóc anh mãi không rời, nhưng đã sớm không còn thấy tia sáng hy vọng trong mắt đối phương, cũng sẽ còn không vì được người kia chăm sóc mà động lòng nữa.
Hạ thấp sự kỳ vọng thì sẽ không còn thấy tuyệt vọng nữa.
Vừa mới qua hai mươi phút, cửa phòng đã được đẩy ra, người đàn ông anh Tuấn bước vào phòng, nghe thấy tiếng anh kho khan, bước tới vuốt lưng cho anh, sốt ruột hỏi anh có muốn tới bệnh viện hay không.
Ở lại chỗ này cũng sẽ cảm thấy mình dư thừa, Kiều Nguyên rời khỏi phòng ngủ, Ninh Tu Viễn đang chờ cậu ở nhà, thấy cậu đã trở về hỏi, "Em sao vậy? Sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm?"
Kiều Nguyên lắc lắc đầu.
Tuy rằng không có tình cảm sâu đậm với đối phương, nhưng từ lần tiếp xúc trong khoảng thời gian trước, cũng có thể nhận thấy anh là một người tốt, thiện lương cẩn thận, biết cậu ở nhà một mình, cuối tuần sẽ mang điểm tâm tới chia sẻ với cậu, nếu như người kia không tìm tới đây, có lẽ đối phương sẽ ngồi chơi với cậu thêm chút nữa, như thể đây mới là giây phút thư thái nhất.
Ninh Tu Viễn đưa cho cậu một viên kẹo,sắp xếp lại ngôn từ rồi nói, "Đây là kẹo sữa của Ninh Mặc lần trước tôi mang theo đến đây, nhóc con không được kẹo nếu không sẽ sâu răng."
Thật ra Ninh Mặc có thể ăn chút kẹo sữa. Kiều Nguyên nghi ngờ nhìn hắn, Ninh Tu Viễn bóc vỏ kẹo ra, sau đó đưa đến miệng Kiều Nguyên. Còn sợ Kiều Nguyên sẽ không ăn, nhưng Kiều Nguyên lại há miệng ăn nó.
Ngón tay chạm vào cánh môi mềm mại, Ninh Tu Viễn ngây ra nói,"...Tôi chỉ mang mỗi một cái, cũng không biết mùi vị nó ra sao."
"..." Kiều Nguyên nhìn hắn.
"Có thể nếm thử chút không em?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Không đợi Kiều Nguyên đồng ý, đã tự mình hôn lên, mùi sữa thơm ngào ngạt tan ra trong miệng, xung quẳng tràn ngập hơi thở của đối phương.
Sơ với quá khứ, dường như Kiều Nguyên dung túng cho hành vi vượt rào của hắn hơn, cũng không đẩy hắn ra nữa, chỉ là sau khi hôn xong còn lấy tay quẹt miệng, nói, "Sau này không cho phép anh làm như vậy."
Ninh Tu Viễn vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng:"Tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ như làm như vậy nữa."
Cánh môi nhạt mày bị mút có chút đỏ lên, cũng không biết vì sao, cứ có cảm giác như mỗi lời nói và Hành động của Kiều Nguyên đều như đang quyến rũ hắn.
Trong khoảng thời gian này Ninh Kỳ cũng rất chừa mặt mũi cho hắn, biết hắn muốn được chuyên tâm sống trong thế giới của hai người với Kiều Nguyên, sau khi bọn họ quay về thành phố L, cũng không đưa bóng đèn 5000W Ninh Mặc tới.
Điện thoại để trên bàn từng lên, Ninh Tu Viễn liếc mắt qua, nếu là người khác gọi, hắn sẽ đợi người kia tự cúp máy, sau đó Kiều Nguyên quay về, nhưng hắn nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi là Hàn Kham.
Ninh Tu Viễn lập tức nghe máy.
"Ái chà chà, đã muộn vầy rồi, anh gọi cho Kiều Nguyên nhà tôi có việc gì sao?" Ninh Tu Viễn đi thẳng vào vấn đề.
"Em ấy không có ở đó sao?" Hàn Kham hỏi một câu.
Ninh Tu Viễn cười cười, "Em ấy đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ngủ bên cạnh tôi đến là thơm ngon đây."
"Chúng tôi cũng đã có hai đứa con rồi, anh còn muốn gì nữa đây? Người Kiều Nguyên thích đương nhiên là tôi."
Dứt lời, Kiều Nguyên vừa đi ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm, lạnh lùng nói, "Đưa điện thoại cho em."
*****
Các cụ bảo rồi:"Người tà dzăm thường có wỷ theo sau." Bốc phét cho lắm vào có đứa lại sắp bị cấm túc, ra sô pha mà ngủ rồi