Edit & Beta : Đoè
Cho đến bây giờ...vẫn không có một chút tình cảm rung động nào sao?
Cậu thật sự không muốn trả lời mấy câu hỏi này, cho nên cậu chỉ muốn chạy trốn và tìm một nơi để tĩnh tâm.
Dường như Ninh Tu Viễn cũng biết ý định của cậu, cho cậu trốn vào phòng ngủ, vất vả lắm hai người mới có cơ hội thân mật, không biết lần sau sẽ là bao giờ, huống chi thời gian hắn và Kiều Nguyên chung sống không hề ngắn, không thể cứ mãi như thế này được.
Kiều Nguyên xấu hổ buồn bực nói, "Anh thả em ra trước đã."
"Không đấy, ngay khi tôi thả em ra, lập tức em sẽ lủi vào phòng khoá trái cửa lại, qua đêm nay, em sẽ phủi bay biến sạch những gì em vừa nói."
"Em phủi bỏ trách nhiệm lúc nào chứ?" Kiều Nguyên hỏi.
"Vừa nãy em nói với tôi rằng muốn gọi tôi là bà xã, có phải em đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau rồi không?"
Thật sự rất không muốn thừa nhận.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Nếu em đã muốn như vậy, sâu này tôi gọi em là ông xã cũng đúng nha."
Không biết vì sao, khi được một người đàn ông cao hơn và mạnh mẽ hơn gọi mình là ông xã, Kiều Nguyên có cảm giác rợn tóc gáy, hơn nữa thật sự cậu không tưởng tượng được nổi khung cảnh Ninh Tu Viễn chim nhỏ nép bên cánh chim mẹ.
Thật sự là có chút ghét bỏ.
Kiều Nguyên hé môi, giận dỗi nói, "Thế bây giờ anh muốn sao đây??"
"Tôi muốn biết chúng ta bây giờ có phải là xác nhận hẹn hò thật không...Tôi có đủ tư cách ở bên em mọi người đều biết, em xứng đáng có được tôi mọi người đều hiểu, từ nay về sau chỉ hai chúng ta thuộc về nhau."
Ninh Tu Viễn nói rất kỹ càng tỉ mỉ, để phòng ngừa Kiều Nguyên tìm ra lỗ hổng trong lời nói của hắn
Kiều Nguyên thật sự không muốn trả lời, nhưng vì Ninh Tu Viễn cứ bám mãi không tha.
Cuối cùng thật sự không lay chuyển được đối phương, Kiều Nguyên mới cực kỳ không kiên nhẫn nói,"Anh nghĩ lý do em không đuổi anh ra khỏi nhà là gì?"
Tuy rằng giọng điệu rất hùng hồn nhưng cậu lại chẳng dám ngước mắt lên đối diện với Ninh Tu Viễn, biết đối phương mắt đang chăm chú nhìn mình, dường như rất khẩn trương mà nắm chặt góc áo.
Kiều Nguyên rất ít khi bộc lộ cảm xúc thật của mình trước bất kỳ ai, càng đừng nhắc đến người kia lại là đàn ông, người mà trước đây đã mang đến bao đau thương dằn vặt cho mình. Cho dù hiện tại Ninh Tu Viễn đã thay đổi rất nhiều, nhưng khởi đầu của bọn họ là do Ninh Tu Viễn cưỡng ép cậu, giờ đây là càng muốn gắn bó không muốn xa rời, nghĩ thôi cũng thấy khó mà lý giải nổi bản thân.
Thấy Kiều Nguyên nói vậy, trái tim Ninh Tu Viễn như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Để tránh dọa đến Kiều Nguyên, hắn chỉ có thể chầm chậm mà ôm lấy thân người mảnh khảnh đứng trước mặt hắn đây, giọng nói khàn khàn, "Đừng đẩy tôi ra mà."
Đừng đẩy hắn ra.
Có lẽ bởi vì đã phạm phải quá nhiều sai lầm trong quá khứ, dù cho có sống chung với Kiều Nguyên, hắn vẫn cảm thấy một ngày nào đó Kiều Nguyên sẽ rời xa hắn, ngày ngày lo lắng sợ hãi, chỉ cần thấy Kiều Nguyên có chút thân cận với ai đó thôi, trong đầu hắn sẽ nảy ra rất nhiều suy nghĩ.
Sau ngần ấy năm, suýt chút nữa hắn đã đánh mất người hắn yêu, vất vả lắm mới tìm lại được, cả ngày lo được lo mất, không có chút cảm giác an toàn nào nếu chưa thể nghe được từ chính miệng Kiều Nguyên khẳng định sẽ ở bên hắn mãi mãi.
Kiều Nguyên vươn tay đẩy đẩy bả vai Ninh Tu Viễn, nhưng không biết vì sao, cậu lại có cảm giác ẩm ẩm ướt ướt ở cổ.
Có chút khó tin, cúi đầu xuống nhìn người đàn ông kia hốc mắt đỏ bừng.
"Anh..."
"Chỉ là anh rất vui, rất hạnh phúc."
Vì không muốn bầu không khí trở nên lúng túng, Ninh Tu Viễn cười cười, nói,"...Anh còn nghĩ rằng còn phải đợi rất lâu nữa em mới chấp nhận mối quan hệ của hai ta, hiện tại ảnh cảm thấy nó quá không chân thật...Anh đã quen với cảm giác bị em thờ ơ mỗi ngày, trong lòng còn luôn suy nghĩ rằng, tới chừng nào em mới thật sự chấp nhận mình, chúng ta có thể công khai mối quan hệ của mình cho tất cả mọi người biết, đến khi ấy sẽ không ai có thể chen chân được vào, và em chỉ thuộc về mình anh."
.....Cậu không biết phải nói gì ngay tại khoảnh khắc này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ninh Tu Viễn khóc.
Người đàn ông trước kia kiêu căng ngạo mạn bao nhiều, thì giờ đây trở thành một người hoàn toàn khác, hắn còn sợ nếu ôm cậu quá chặt sẽ khiến cậu thấy khó chịu, buông lỏng tay ra điều chỉnh hợp lý hơn.
"Em nhéo tôi một cái thử xem?" Ninh Tu Viễn nói.
Tuy rằng vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhưng mà xui quỷ khiến thế nào cậu lại vươn tay ra nhéo Ninh Tu Viễn một cái.
"Thật sự không phải đang mơ."
Trong đầu hắn mơ tưởng đến rất nhiều hình ảnh, cuối cùng nó đã diễn ra ngay trước mắt hắn, mắt Ninh Tu Viễn đỏ hoe, "Bây giờ....Anh có thể đến phòng ngủ cùng em chứ? Sẽ không làm gì cả, chỉ muốn ngủ cùng em thôi." Hai người tách ra ngủ riêng được một khoảng thời gian rồi, cậu ngủ phòng ngủ chính còn Ninh Tu Viễn ở phòng ngủ phụ, có đôi khi Ninh Mặc sẽ ngủ cùng cậu, Ninh Tu Viễn ngồi bên cạnh chua loè chua loét thừa dịp cậu không để ý, nhỏ giọng dạy dỗ Ninh Mặc nói, "Đêm nay con không được ngủ với bà xã của daddy, có nghe thấy không hả? Muốn ngủ thì tự ngủ một mình đi." =]]]]]
Ninh Mặc nghe cũng không có hiểu, chỉ phùng má lên nghiêm túc gắp sợi mì trong bát.
Có thể cùng đắp chăn bông với Kiều Nguyên, thuần tuý trò chuyện tâm sự, là ước nguyện từ rất lâu của Ninh Tu Viễn.
Cũng không phải bởi vì Kiều Nguyên xem hắn như công cụ phát tiết, mới gọi hắn đến ngủ cùng.
"Được không em?" Ninh Tu Viễn lại hỏi.
Kiều Nguyên nhíu chặt mày,"Em đã không nói lời từ chối rồi, anh còn muốn gì nữa đây hả??"
*****
Nguyên Nguyên đã thật sự chấp nhận Ninh Tu Viễn, cũng nên đổi xưng hô hoàn toàn cả hai rồi. Cũng nhanh thật đấy, sắp kết thúc bộ truyện rồi ️ Vì bận quá nên mình chỉ kịp edit được 1chương/ngày của bộ này thôi, "Ám Độ" chắc phải đợi hoàn xong bộ này thì edit tiếp.