Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 316

Edit & Beta : Đoè

Ngần ấy năm, Hàn Kham chưa bao giờ để mắt đến cậu, hiếm thấy hôm nay anh tới đây, trái tim vốn đã héo rũ giờ đây lại tràn đầy sức sống, điều này khiến cậu nghĩ rằng thật ra anh trai cũng rất quan tâm đến cậu.

Thanh niên cao lớn kia bước đến bên cạnh Dư Giản, khẽ nhướn mày, rồi vươn tay ra ôm lấy cậu vào lòng, "Đúng vậy, đúng như những gì anh đang thấy đấy, anh muốn đi thì đi nhanh đi."

Dư Giản sững người mất một lúc, đỏ bừng cả mặt, đẩy người thanh niên bên cạnh ra,".....Đừng có nói bậy bạ."

Thanh niên cười cười, nhìn Hàn Kham nói, "Anh nhìn bộ dạng hiện tại của em ấy thử xem? Nói thật, tôi còn tưởng rằng anh cũng là một kẻ đáng thương, đến chính người của mình cũng không bảo vệ được? Anh không biết ngày hôm nay thiếu chút nữa em ấy bị lừa bán đi còn giúp người ta đến tiền đấy."


Người sáng suốt chỉ cần một cái liếc mắt chắc chắn sẽ nhìn ra tình cảm Dư Giản đối với Hàn Kham là như thế nào, thấy thanh niên kia nói vậy, Hàn Khám càng nhíu chặt mày,"Tôi cũng chẳng thân quen với cậu ta."

"Là vậy sao?" Người thanh niên dáng vẻ tuấn tú cười nghiền ngẫm, sau đó cùi nhìn Dư Giản giọng khàn khàn nói, "Nếu anh ta đã nói không thân quen với em, vậy nhà em ở đâu, để tôi đưa em về."

Dư Giản vội vàng từ chối.

"Em cũng có thể lấy thân báo đáp tôi nha."

"Anh...anh...anh đừng có nói lung tung." Dư Giản chưa từng yêu đương bao giờ, làm sao có thể đỡ nổi mấy câu đùa tán tỉnh như vậy.

Hàn Kham thật sự không muốn nghe cuộc đối thoại của hai người, xoay người định bỏ đi, Dư Giản e dè đuổi theo, vì có chút khẩn trương nên nói lắp, "....Anh đừng nghe những gì người kia nói,.....Em không có..."


Thấy Hàn Kham bước đi quá nhanh, Dư Giản vội vàng nắm lấy tay anh, nhưng lại bị hất tay ra, vốn hôm nay phải chịu kinh hoảng lớn, theo quán tính mà người lảo đảo ngã ra sau, không cẩn thận đập đầu vào vách tường bê tông cứng, trong không khí phát tiếng va đập, trên vầng trán trắng nõn lập tức xuất hiện máu chảy đỏ tươi.

Vốn trí nhớ của Dư Giản không được tốt, nhưng những thứ liên quan đến Hàn Kham cậu sẽ nhớ rất rõ, có đôi khi lẫn lộn không nhớ rõ ngày hôm nay là thứ hai hay thứ sáu, nhưng lại có thể nhớ rõ sinh nhật của Hàn Kham là ngày bao nhiêu, cũng chuẩn bị trước quà để tặng anh.

Mọi thói xấu của anh Dư Giản chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ, vậy nên ngay lúc này càng mờ nhạt hơn trong trí nhớ cậu, cho rằng hôm nay anh đến đây là vì anh cũng quan tâm đến mình.

Cậu không nghĩ đến, khoảng cách từ công ty Hàn thị đến phố Tây không hề xa, nhưng phải đến 2-3 giờ sau Hàn Kham mới đến.


Ngay cả khi bị tắc đường, cũng không tốn nhiều thời gian như vậy.

Nếu thật sự thực quan tâm đến cậu, anh nên nhận ra khi nghe thấy tiếng khóc của Dư Giản, nên biết được những gì cậu đã phải trải qua, sau khi hỏi ra được phố Tây là nơi nào anh mới đến để tìm cậu, nhưng Hàn Kham lại do dự không đến, nếu không phải Lục Nguyệt vô tình đi qua, làm sao cậu có thể đứng trước mặt anh ngay lúc này.

Hàn Kham quay đầu lại chỉ nhìn cậu một cái, "Còn phải để tôi nói bao nhiêu lần nữa đây, giữa chúng ta chẳng có chút liên quan nào cả, cho dù cậu có cùng người khác xảy ra chuyện gì đi nữa, thì nó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi."

.... Như thể sợ hãi trước thái độ của anh, Dư Giản khẽ giọng gọi.

"Đừng gọi tôi là anh."

Nếu phải đổi xưng hô, ngược lại cậu cũng không biết nên gọi Hàn Kham là gì, trực tiếp gọi cả họ lẫn tên thì rất kỳ quái, từ lần đầu tiên cậu bước chân vào nhà họ Hàn, dượng đã chỉ vào Hàn Kham và nói với cậu rằng, "Đây là anh trai của con."
Lúc ấy, cậu đã ghi nhớ mãi trong lòng.

Như nghĩ đến lời người thanh niên vừa nói, ánh mắt anh nhìn Dư Giản càng thêm chán ghét coi thường, một chút kỹ năng sinh tồn trong xã hội cũng không có.

Dù là cao trung hay đại học, dù là sau khi tốt nghiệp, mỗi bước đi của Dư Giản cũng là đi theo đường đã được vạch sẵn từ trước.

Hàn Kham thật sự rất không ưa loại người yếu mềm vô năng, thậm chí anh còn không muốn để cho Dư Giản ngồi trên xe mình.

Anh lấy trong ví ra một tờ tiền, nói, "Tự bắt taxi về đi."

Dư Giản nhận tiền, nhỏ giọng nói,"...Anh có thể cho em mượn..mẹ em bị bệnh."

Giọng điệu Hàn Kham lạnh lùng, "Có lần đầu ắt sẽ có lần hai, lần này là bà ta bị bệnh vay tiền của tôi, cậu nghĩ tôi đây là nhà làm từ thiện à?"

"Không, không có." Chỉ là cậu thật sự không biết xoay xở thế nào để gom đủ được 20 vạn.
"Cho dù là vay mượn, vậy thì cậu lấy gì để trả lại cho tôi đây?" Hàn Kham hỏi.

"Em có thể làm bồi bàn... Làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng.. Còn có, còn có thể đi phát tờ rơi." Sẽ không công ty nào chịu nhận cậu, Dư Giản chỉ có thể làm những việc cơ bản nhất, nhưng vì trông bộ dạng cậu gầy yếu nên cũng chẳng ai muốn nhận cậu...

"Cậu chắc chứ, cậu có chắc mình đủ khả năng sống sót không?"

Lời nói của anh dường như xé rách đi từng lớp vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài của cậu, thật ra từ bé, cậu đã biết bản thân khác với người thường, chỉ một mặt chữ đơn giản thôi thì đối với người khác việc ghi nhớ nhanh là chuyện thường, nhưng với cậu thì mãi vẫn mắc phải lỗi sai, cho dù trong giờ nghỉ giải lao thay vì ngồi chơi thì cậu đã học một cách rất chăm chỉ, nhưng đến kì thi, điểm của cậu vẫn đứng cuối bảng.
Mẹ luôn dạy cậu rằng, đừng bao giờ đánh đồng bản thân với người khác, mẹ bảo bọc cậu như bảo bọc một đứa con gái, đơn giản là vì trời sinh cậu không chịu nổi đau đớn, chỉ một vết thương nhỏ thôi nhưng rất khó có thể lành nhanh được, dù là uống thuốc, phát dục cũng chậm hơn người thường, khuôn mặt và chiếc cằm nhỏ thon, còn gầy hơn cả nữ sinh.

Không biết nên trả lời lại như thế nào, coi như cậu chẳng có giá trị gì trên đời ngoài việc bị lừa ngủ với một gã đàn ông.

Hai mắt cậu không khỏi đỏ lên, bả vai cũng không rộng lớn như đàn ông khẽ run lẩy bẩy.

Hàn Kham cười khẩy, vẻ mặt dịu dàng trước mặt người ngoài đã biến mất không còn tăm hơi, "Dư Giản, cho nên bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào đàn ông mà sống, đúng không? "

"Cậu như vậy còn chẳng bằng đàn bà phụ nữ, tôi cũng không thể làm kim chủ bao nuôi cậu, cho nên cậu tốt nhất bớt lởn vởn trước mặt tôi đi, đừng khiến tôi phải thấy ghê tởm nữa." :))))))))
*****

Bình Luận (0)
Comment