Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 343

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, Hàn Kham lại là cực kỳ sợ Dư Giản sẽ đối với Lục Việt giống như đối với hắn.

Cụ thể là từ lúc nào bắt đầu, Hàn Kham đã không còn rõ, hắn sẽ hạ ý thức bắt đầu không muốn nhìn Dư Giản cùng nam nhân khác thân cận, rõ ràng đối phương trong mắt chỉ có hắn, cũng hầu như là luôn ở phía sau hắn, bất luận làm sao đuổi cũng không đi, vì cái gì còn muốn đem tâm tư đặt ở trên thân người khác?

Hàn Kham đúng là có chút luống cuống, chỉ là chính hắn cũng không nguyện ý đi thừa nhận, dù sao thì hắn đã không để ý đến Dư Giản nhiều năm như vậy, làm sao lại đột nhiên trở nên muốn để ý.

Có lẽ…… Là bởi vì Dư Giản mang thai con của hắn, hắn mới có thể chú ý tới cậu, chờ sau khi sinh bảo bảo ra, Dư Giản muốn cùng ai chung một chỗ, cũng không liên quan gì đến hắn.

Hàn Kham ra lệnh cho trợ lý đem chiếc hộp vứt đi, Dư Giản nhìn theo, cảm giác như tim đang bị người dùng lưỡi dao nhọn đâm vào, cùng bị vứt đi là những bộ quần áo cũ, Hàn Kham không thích đồ đã cũ, quần áo trong tủ liền bị vứt đến không còn lại bao nhiêu.

Dư Giản thần sắc trở nên đờ đẫn, tiếng nói cực nhỏ lặp lại. " Em sẽ không lại đưa những thứ này cho anh nữa! "

Bị Hàn Kham từ chối nhiều lần như vậy, cậu nên sớm rõ ràng nam nhân đối với cậu là thái độ như nào, những chiếc khăn quàng cổ cùng găng tay tự tay cậu đan có lẽ cũng không dễ nhìn, cậu nghe người ta nói, quà tặng do chính tay mình làm ra càng có thành ý, mới từng chút từng chút một học tập, cậu cũng không biết nam nhân thiếu cái gì, chỉ có thể đem món quà nhỏ mà cậu cho là tốt nhất đưa qua.

Cậu vẫn nhớ kỹ lần thứ nhất cậu đến trường học mà nam nhân đang ở, tại cổng trường đợi hồi lâu, nhìn thấy nam nhân giống như minh tinh hạng A, bên cạnh vây quanh không ít người, nam nhân ra hiệu cho học sinh đang vây quanh mình tản đi, đợi đến khi không còn ai, nam nhân mới để cậu đến gần, phảng phất giống như ở trước mặt người khác cùng cậu liên quan sẽ khiến nam nhân mất mặt.

Hộp quà đặc biệt được đóng gói thật tỉ mỉ cẩn thận đưa qua, còn chưa có mở ra liền bị ném mất, ngay trước mặt cậu.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ không tỉnh ngộ trễ như thế.

Dư Giản biết quà cậu tặng là rất xấu, dù sao thì trong lòng của nam nhân, bất luận cậu có làm cái gì đều là không hợp cách, trước kia thứ sáu liền cố ý ngồi xe đi tìm nam nhân, sáng sớm ngày hôm sau sẽ cố nén thân thể khó chịu đi làm bữa sáng, tại trong phòng bếp nấu sủi cảo do chính mình bao, như là phát giác được nam nhân đối với sủi cảo cậu bao là không có thành ý, mới cố ý mang cho nam nhân nhiều thêm mấy cái, nhưng sau khi bưng lên bàn, nam nhân lại mặt lạnh đối với cậu nói, mới sáng sớm ăn sủi cảo làm gì?

Thật giống như hao hết toàn bộ sức lực của cậu, lại chạm đến vẩy ngược của nam nhân, đến cùng vẫn là như thường bị ghét bỏ.

Kỳ thật với thể chất của cậu, mỗi thứ sáu còn theo tuần hoàn thực hiện lời đã định với nam nhân, cũng là hao phí sinh mệnh của mình đổi lấy lòng của đối phương.

Kết quả vẫn là giống nhau, đều là phải đứng tại cửa chờ đợi, từ sáu giờ chiều chờ đến hơn mười giờ tối, bốn giờ đồng hồ, cậu liền trực tiếp ngồi xổm ở trước cửa.

Bên trên hành lang truyền đến không khí lạnh lẽo, cậu chỉ có thể đem cơ thể của mình cuộn lại, đợi đến khi cảm thấy ấm lên, nhưng lại giống như là chẳng phải lạnh, mà là một chậu nước đá lạnh lẽo vô tình đem cậu dội từ đầu xuống tới chân.

Hàn Kham chán ghét cậu.

Đây là cậu từ khi vừa mới bắt đầu liền đã biết rõ, lâu dần người chung quanh đều đã nhìn ra thái độ của Hàn Kham đối với cậu, cậu muốn đến công ty tìm nam nhân, lại bị bảo vệ ngăn ở trước cửa, nói cho cậu biết Hàn Kham đã hạ quy định, không cho phép cậu tiếp tục xuất hiện trong công ty, còn muốn cậu đừng làm khó dễ mình, nếu không sẽ bị trừ tiền lương.

Một tới hai đi, số lần Dư Giản đến công ty tìm Hàn Kham liền ít đi.

Chỉ là chán ghét cậu mà thôi, không cần thiết phải liên lụy đến người khác.

Sau khi bị công ty sa thải, liền có người hỏi qua cậu cùng Hàn Kham có phải là có quan hệ gì không, khi đó cậu còn cười nói người khác khẳng định là hiểu lầm, Hàn Kham thật ra là một người rất tốt, là chính cậu không đủ tốt mà thôi.

Trong mắt Dư Giản ngấm đầy nước mắt, lại không có giọt nào rơi ra, đại khái là vì cậu biết khóc trước mặt nam nhân sẽ không có tác dụng, ngược lại còn rước lấy sự chế nhạo từ nam nhân.

Dư Giản đứng tại chỗ, lạnh đến mức ngón tay siết chặt lại nổi lên màu xanh, trên cánh tay lưu lại không ít dấu vết do nam nhân tối qua lưu lại, một phần là tại trên bàn thủy tinh do va chạm tạo thành, những thương tích này hiện tại cũng không phải rất đau.

Dư Giản phảng phất giống như đang lầm bầm lầu bầu. " Kỳ thật là em không nên gặp anh, em biết em rất ngốc, nhưng cũng không phải là ngốc hoàn toàn.... "

" Cậu đến cùng là đang nói cái gì? " Hàn Kham hỏi.

Dư Giản cũng không rõ là mình đang nói cái gì nữa, cậu chỉ là khổ sở đến chết lặng.

Cậu còn nghĩ nói mình vẫn luôn rất sợ đau, cũng không thấy làm loại sự tình kia có cái gì đáng vui vẻ, nam nhân mỗi lần mang đến cho cậu đều chỉ là đau, không phải là ngã lăn trên đất, chính là va chạm đến địa phương khác, những vết thương này cậu cũng không dám cho mẫu thân nhìn thấy, chỉ có thể dùng quần áo nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh che lấp đi.

Dư Giản nhìn nam nhân, trong con mắt tựa như phủ một lớp bụi, nói. " …… Em sẽ không thích anh nữa! "
Bình Luận (0)
Comment